Thương Thiên

chương 345: thành trường đích biến hóa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường lên núi hướng phật khói lửa bốc tận trời, vô số nhang đèn giấy tiền bạc được đốt ở hai bên đường, không ít thiện nam tín nữ mỗi lần đi ngang qua đều cầu nguyện, cầu cho gia đình bình an. Đây đúng là mơ ước hướng tới cuộc sống tốt đẹp, hết thảy đều tự nhiên, hài hòa.

Song lúc này, Nhạc Phàm một mình đi trên con đường ngựa xe nườm nượp, nhìn cảnh vật chung quanh trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, bởi vì lúc này hết thảy những gì chung quanh đều không có quan hệ gì tới mình…

Có lẽ tịch mịch chính là tại nơi đây giữa biển người mênh mông vẫn tìm không được một người quen thuộc nào, cho dù là địch nhân. Đương nhiên, Nhạc Phàm là một người cô độc tự nhiên không cảm thấy tịch mịch, dù lòng có suy nghĩ này, hắn biết loại cảm giác đã chôn rất sâu trong lòng, dù người nào cũng không thể khơi lên được.

Bước tới bên núi, Nhạc Phàm đột ngột dừng bước, phía trước cách đó không xa một nữ tử kiều mỵ mặc bộ đồ xanh xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hơn nữa còn bước về phía mình.

"Lý tiên sinh, tiểu nữ Nô Kiều , bởi vì Bích Dao có một số việc cần xử lý, cho nên ta thay nàng tới phó ước".

"Ai tới cũng thế cả . Minh Hữu giờ thế nào?" Nhạc Pham hai mắt nhìn thẳng đối phương, trong ánh mắt có sự cừu hận, sự phẫn nộ, có sát khí, cũng có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng hóa thành lạnh lùng.

Nô Kiều cười nhẹ nói: "Lý tiên sinh xin yên tâm đứa nhỏ rất an toàn, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, ngoại trừ tự do, nó cái gì cũng không thiếu. Chúng ta cũng biết Lý tiên sinh rất quan tâm đứa nhỏ này, nên chúng ta cũng rất quan tâm đối với nó tuyệt đối không thương tổn đến nó…"

"Phải không?" Nhạc Phàm lạnh lùng tiếp lời: "Ngươi cũng biết, ngoại trừ tự do, nó bây giờ cái gì cũng đều không muốn nghĩ. Minh Hữu thân nhân đã mất hết, trong lòng cô độc, các ngươi làm như vậy, đã thương tổn nó! Còn quan tâm cái gì? Hừ…"

"Xem ra Lý tiên sinh hiểu rất rõ đứa nhỏ này". Nô Kiều nói để che dấu sự xấu hổ của mình. Từ khi Thi Bích Dao bắt đứa nhỏ trở về, đứa nhỏ này tựa như một con sư tử nhỏ tức giận không ai quản nổi, cuối cùng Thi Bích Dao phải ra tay mới làm hắn yên được. Bất quá cũng để lại di chứng không nhỏ cho sau này…

Nhớ tới tình huống bây giờ của Tiểu Minh Hữu, Nô Kiều cười khổ nói: "Lý tiên sinh chúng ta cũng không muốn làm khó đứa nhỏ đó, Bích Dao càng không muốn, nhưng chuyện đã phát triển ngoài ý muốn quả thật thân bất do kỷ…"

Đứa nhỏ đã an toàn Nhạc Phàm nói thẳng: "Nói đi các ngươi cuối cùng là muốn gì?"

Sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Chúng ta có chuyện muốn nhờ Lý tiên sinh hỗ trợ, bởi vì sự việc trọng đại, nên không khỏi dùng một chút thủ đoạn" Dứt lời, đưa tới tay Nhạc Phàm một lá thư.

Nhìn qua lá thư, Nhạc Phàm sắc mặt âm trầm, sát ý mơ hồ hướng tới đối phương: "Nàng có nỗi khổ của nàng, ta cũng có mối hận của ta! Nói vậy các ngươi hẳn là cũng hiểu ta rất rõ… Ngươi trở về nói cho nàng, ta sẽ đi".

"Sát khí thật nặng!!" Nô Kiều bị sát khí thuần túy bao phủ âm thầm kinh hãi: "Lý Nhạc Phàm này quả nhiên không phải nhân vật tầm thường. Nếu là địch nhân của hắn, sợ là sau này khổ sở không ít…"

"Ngươi đang uy hiếp sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng tat hi hành thủ đoạn với đứa nhỏ sao?" Nô Kiều cố tỏ ra bình tĩnh vẻ mặt tươi cười nhìn về phía đối phương.

"Thủ đoạn sao?" Nhạc Phàm cất lá thư đi, không nóng không lạnh nói: "Ở trước mặt ta, không nên dùng bất cứ thủ đoạn gì. Mỗi người đều có con đường riêng, con đường của ta thì không phải là đường của hắn, nỗi khổ của ta cũng chẳng phải nỗi khổ của hắn. Có những việc ta rất coi trọng nhưng đồng dạng có những việc ta xem nhẹ, các ngươi nếu muốn uy hiếp ta, ta có thể buông bỏ tất cả thậm chí cả tính mạng của mình… Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu ta đang nói cái gì".

"Thật là cuồng nhân! Người này đến tột cùng trong lòng vẫn coi trọng tình cảm" Nô Kiều bỏ qua tạp niệm trong tâm hít một hơi dài nói: "Nói thật vô luận thế nào, ta cũng đều không hi vọng thành địch nhân của Lý tiên sinh".

"Nhưng chúng ta không có khả năng trở thành bằng hữu" Nhạc Phàm thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt cũng sắc bén dị thường.

Nô Kiều cười khổ nói: "Xin Lý tiên sinh yên tâm, đứa nhỏ không có việc gì đâu".

"Hy vọng ngươi nhớ kĩ lời nói hôm nay, giúp ta chuyển lời cho Minh Hữu, hãy sống cho tốt, ta sẽ đón hắn" Lưu lại cảnh cáo, Nhạc Phàm lẳng lặng rời đi bóng lưng cô độc tựa hồ chất chứa rất nhiều điều.

"Tỷ tỷ, chúng ta làm thế này đáng giá không? Ài!!" Khẽ thở dài một tiếng, Nô Kiều xoay người rời đi, vẻ mặt điềm tĩnh không che dấu được sự cô đơn trong mắt.

"Lưu thị nhất tộc" tại thành Bình Dương cũng là phú quý vẻ vang, mặc dù không là thế gia vọng tộc gì nhưng có được tài lực hùng hậu giàu có đứng đầu ở đây, sau lưng còn có chút thế gia cùng thế lực triều đình làm chỗ dựa, có thể nói là thâm căn cố đế. Cho nên bọn họ tại nơi này tác uy tác quái cũng chẳng có ai muốn đắc tội . Đương nhiên cũng có Chu Hiểu Dương là không chịu quỳ gối quy phục, dám đứng lên đối lập, bất quá đó chỉ là thiểu số.

Lúc này, ngoài cửa của Lưu phủ dị thường yên lặng, mọi người bộ đạng tĩnh lặng lộ ra vẻ mặt quái dị.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị đứng ở trước cửa Lưu phủ, nhìn cánh cửa đồng cao một trượng cùng tấm biển đen trên cao, trong lòng than thở vạn phần.

"Tiểu Đinh Tử, nguơi thấy cái gì mới gọi là nhà giàu chưa! Lưu gia quả nhiên là người có tiền! Nhìn xem tấm biển này, cái cột lớn nữa, hiển nhiên tất cả đều là vàng bạc khảm vào… Con mẹ nó cái này đem đi bán thì được bao nhiêu tiền nhỉ!"

Nhìn Long Tuấn hai con mắt mở to tỏa sáng, Đinh Nghị khinh thường nói: "Cái này đã là gì? Quá thô tục… Hừ!"

"Lăng Thông hắn không phải nói qua sao, nếu có tiền là thô tục thì ta đây tình nguyện, không thể cầm lòng! Hắc hắc… Ai bảo kêu ta thô tục làm chi? Sau này ta quan trọng là có tiền, không nên để ý cái gì là thô tục. Ha ha…"

"…" Đinh Nghị không nói gì, làm một thủ thế bất nhã, hung hăng nhìn đối phương với một ánh mắt khinh bỉ.

"Hắc hắc…" Long Tuấn cười đểu nói: "Bất quá hắn càng thô tục càng tốt, vừa lúc ta muốn cho hắn u mê luôn đây".

"Vậy thì làm thôi! Hắc hắc…" Lần này Đinh Nghị tỏ vẻ đồng ý, lập tức cũng là một trận cười đểu.

Hai người đang muốn tiến lên phá cửa, thì một âm thanh to khỏe gọi hai người lại: "Hai vị huynh đệ xin chờ một chút".

Quay đầu nhìn lại, thì thấy một gã trung niên nam tử đang vội vã chạy tới. Thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt cương nghị, hẳn là một người luyện võ.

Thấy Long Tuấn hai người nhìn mình với vẻ nghi hoặc, hắn lúng túng nói: "Tại hạ là Lâm Ngũ giáo đầu Tinh Y võ quán chính là huynh đệ tốt của A Dương huynh đệ".

"Lâm Ngũ?" Long Tuấn cao thấp đánh giá một phen rồi nói: "Ngươi tìm bọn ta làm chi?"

Lâm Ngũ vỗ ngực nói: "Sự việc của các ngươi ta đã nghe qua, ta cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng mà các ngươi đã giúp đỡ cho A Dương, nên ta mới đến đây nhắc nhở các ngươi một câu, Lưu gia này không dễ trêu vào đâu! Dù sao các ngươi cũng chưa có tổn thất gì, mau nhanh rời khỏi Bình Dương đi, để khỏi gặp chuyện không may gì".

"Chạy? Làm như thế sao được!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị đều là có cá tính quật cường, khí giận xông lên đầu, nào có nghe người ta nói gì. Chỉ bất quá, nhìn thấy đối phương trịnh trọng nói chuyện lạ, thì bọn họ ngược lại thấy hiếu kì tìm hiểu trên người Chu Hiểu Dương xảy ra chuyện gì.

Long Tuấn con ngươi chuyển động hỏi: "Vị đại ca này, chúng ta cũng không nghĩ gây chuyện thị phi, bất quá Lưu gia này ỷ thế mà dối gạt người, cho nên phải giáo huấn bọn họ một chút. Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?".

"Cái này…." Lâm Ngũ sắc mặt khó coi, như là có lời khó nói ra.

Long Tuấn nhìn thấy thế tiếp tục nói: "Vị đại ca này, nhân mạng là quan trọng, người nếu không nói ra vạn nhất đám người kia tìm tới chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Ài… Thôi thôi… " Lâm Ngũ do dự trong chốc lát, cuối cùng than khổ một tiếng nói: "Ngày trước, A Dương vì bảo vệ thê tử của mình, mà giận dữ phế đi đại công tử Lưu Đông của Lưu phủ… Kỳ thật việc này cũng là do người ta dựng lên, nếu không vì ta mở rộng võ quán có can hệ tới Lưu gia, thì cũng không có nhiều chyện như vậy…"

Long Tuấn từ trong mắt Lâm Ngũ nhìn ra được, dường như đối phương có rất nhiều tâm sự, xem ra chuyện này cũng không đơn giản như hắn nói… Bất quá, việc không liên quan tới mình, Long Tuấn cũng không hỏi tới.

Lâm Ngũ nhìn thật sâu vào cách cửa lớn Lưu phủ, sau đó chắp tay nói: "Hai vị huynh đệ nhanh rời đi, Lâm Ngũ cáo từ!" Dứt lời xoay người rời đi.

Ngay khi Lâm Ngũ quay đầu đi, trong nháy mắt Long Tuấn nhận ra được trong mắt đối phương có một tia hận ý.

"Tiểu Đinh tử, Lưu phủ này sợ là không đơn giản, ta xem hay là cẩn thận một chút đi".

"Ừm, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

"Đi cửa chính có phần quá kiêu ngạo, ta thấy làm người nên có một chút vô lại. Cho nên, chúng ta cần phải leo tường mà vào. Hắc hắc…"

"…" Một trận mồ hôi lạnh toát ra sau gáy Đinh Nghị.

Tường viện cao cao phảng phất như giữa hai thế giới khác nhau hoàn toàn, bên trong thì phồn hoa náo nhiệt cẩm y ngọc thực, cuộc sống xa xỉ, còn bên ngoài là cuộc sống bôn ba của mọi người.

Bay qua tường cao, Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhẹ hạ xuống trong vườn hoa đại viện.

"A Tuấn, sao lại ta cảm thấy hậu viện có gì đó là lạ".

"Ta cũng cảm thấy không thoải mái".

"Chẳng lẽ là…"

Hai người cùng nhìn nhau trong đầu hiện lên một dự cảm nguy hiểm - "Cạm bẫy!!"

Ngay lúc trong đầu vừa nghĩ ra, thì đột nhiên trên đầu đột nhiên ánh sáng mờ đi, một cái lưới thật lớn quăng đến.

"Nhanh!!"

Long Tuấn, Đinh Nghị phản ứng cực nhanh, mượn lực lẫn nhau phút chốc bay ra khỏi phạm vi của tấm lưới, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc…

Đang lúc hai người thở ra một hơi, thì một cỗ hương khí nồng nặc bay đến, màu trắng như mây mù làm bọn hắn hãm thân trong mê chướng, nhất thời không thấy hư thật chung quanh, khong dám coi thường vọng động.

Dựa lưng vào nhau, Đinh Nghị cười khổ nói: "A Tuấn, xem ra lần này chúng ta tới đã bị phát hiện từ trước rồi".

"Đúng là con mẹ nó!!" Long Tuấn mắng to rồi nói: "Lưu gia này quả nhiên không có ý tốt, cho dù chúng ta không tới bọn hắn cũng tìm tới chúng ta. Dám đụng đến ta, xem ta ra ngoài thu thập bọn chúng thế nào. Hừ!"

Hương khí nồng nặc, trong đầu mơ màng ý nghĩ buồn ngủ… Hai người kinh hãi vội vàng giữ vững tinh thần, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể chống cự lại, cảm giác tự ngạo sinh ra trong lòng dần dần rút đi, lúc này mới bắt đầu xem xét tình huống của bản thân.

Ngay lúc này, một thanh âm truyền đến tai hai người: "Hai tên tiểu tử thúi nghe đây, mau nói ra chỗ của tên tiểu tử Chu Hiểu Dương kia trốn, Lưuỗ có thể còn cho các ngưoi con đường sống, nếu không thì ráng mà chịu lấy!!"

Đinh Nghị nhổ một ngụm nước bọt nói: "Không nói thì thế nào? Lão tử muốn xem các ngươi làm thế nào bắt chúng ta?"

"Đúng vậy! Tiểu gia…" Long Tuấn đang muốn buông lời lừa phỉnh, thì đột nhiên lúc đó một đạo hàn quang bay thẳng đến, làm hắn phải tránh khỏi mũi nhọn của nó.

"Xoẹt!"

Lợi tiễn xẹt qua làm Long Tuấn rõ ràng cảm nhận được tia lạnh như băng vừa xẹt qua mặt.

Bên ngoài âm thanh người kia lại vang lên: "Hai tên tiểu tử các ngươi đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của lão phu, ở đây được chuẩn bị thiên la địa võng cho các ngươi, xem các ngưoi chạy thế nào".

"Hắc hắc… Nghĩ không ra chúng ta cũng có ngày hôm nay".

Long Tuấn mặt ngoài khinh thị còn trong lòng thì trầm trọng vô cùng. Bọn họ vốn tưởng đây chỉ là nhà giàu thôi không có cao thủ gì, hiện nhìn lại, chính là nghĩ người khác quá đơn giản rồi. Đối phương chẳng những có cao thủ, mà còn giỏi dung tâm kế, chính tự mình bị lừa vào nơi này, tình huống bây giờ giống như ba ba vào rọ, ngay cả tình hình địch nhân thế nào cũng không biết thì như thế nào mà tìm biện pháp đây?

Là trừng phạt cho việc bốc đồng! Xem ra lần này thật sự là thất sách rồi, hai người một trận ảo não, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng mơ hồ bắt đầu hối hận.

Trầm mặc trong chốc lát, Đinh Nghị buông phẫn nộ trong lòng, nhẹ giọng nói: "A Tuấn ngưoi nói xem, nếu quả lần này độc hương không ngừng, thì kết quả sẽ thế nào?"

"Kết quả?" Long Tuấn buồn bực nói: "Còn có thể có kết quả gì tốt đẹp chứ, dám chắc là bị người khác nắm lấy tính mạng. Con mẹ nó chứ…"

Đinh Nghị nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới chúng ta đã sai rồi hay không? Có đúng là phải tỉnh lại hay không?"

"Tỉnh lại cái gì?" Long Tuấn tràn đầy nghi hoặc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nghị có vẻ mặt như thế nói với mình.

"A Tuấn, mặc dù ngươi thông minh hơn ta nhiều lắm, nhưng ta còn hiểu được, chúng ta đã thay đổi rất nhiều… Trước kia chúng ta chỉ là lũ cô nhi tiểu tử lưu đãng cho nên cảm thấy tự ti, cho đến khi gặp sư phụ cuộc sống của chúng ta đã thay đổi rất nhiều".

"Đúng vậy…" Long Tuấn vẻ mặt trầm tĩnh nói: "Sư phụ cho chúng ta rất nhiều thứ, có võ công, còn có đạo lý làm người".

"Sư phụ dạy chúng ta, là chúng ta không có chính thức làm được!" Đinh nghị trầm giọng nói: "Từ lúc học võ, chúng ta dần dần thay đổi… biến thành tâm cao khí ngạo, không để ai vào mắt, đến ngay cả bản thân mình cũng không rõ mình nữa".

"Tâm cao khí ngạo!?" Long Tuấn tự nhiên trợn mắt há mồm muốn nói nhưng lại nuốt về, trên mặt viết rõ hai chữ xấu hổ. Đúng vậy! Bản thân đã quá đắc ý, từ khi xuất đạo tới nay chưa gặp phải trở ngại gì, khiến hai người ỷ vào điểm thông minh nhỏ nhoi của mình mà làm việc không kiêng kị gì hậu quả, bây giờ tỉnh táo ngẫm lại, cơ hồ mỗi lần đều tự mình đặt mình vào trong hiểm cảnh, tựa hồ chính mình thật sự còn khuyết thiếu .

"Chúng ta lần này bốc đồng, ngay cả chi tiết đối phương cũng không nắm được đã muốn động thủ. Sư phụ trước kia có nói qua, bất kể là lúc nào, chúng ta cũng phải bảo trì tỉnh táo…." Dừng lại một chút, Đinh Nghị nói tiếp: "Mặc dù chúng ta có thể phải chịu khổ, cũng phải cố gắng, đối với chúng ta vẫn chưa đủ thành thục!"

"Khó trách sư phụ đuổi chúng ta đi, thì ra là như thế… Hoài bão còn to lớn muốn tự mình bước đi trên con đường của mình" Nhớ lại lời Nhạc Phàm nói lúc rời đi, Long Tuấn, Đinh Nghị giống như đã xua đi được mây mù, trong lòng trở nên sáng sủa.

Một loại cảm giác trước đó chưa từng có được hiểu ra dần dần thăng hoa, hai ngừoi tâm trí thoắt biến thành thục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio