Thương Thiên

chương 358: ẩn tông lai nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ xưa đã có câu: Kiếm hữu phong nhi trường thắng, kiếm hữu tâm nhi trường tồn, cố nhi kiếm trung hữu linh giả, giai vi binh trung chi thần khí hĩ.

"Ngư trường" trong tay Nhạc Phàm chính là thượng cổ linh kiếm, có thể khiến cho nó trở nên dị thường thì chắc chắn không phải là vật bình thường. Nói vậy thanh kiếm ở góc tường kia, có lẽ là một trong thượng cổ linh kiếm.

Đối với thượng cổ linh kiếm, Nhạc Phàm cũng không quá để ý, chỉ là cảm thấy có gì đó hiếu kỳ. "Ngư trường" trong tay mình đích xác là rất sắc bén, bên trong còn phong ấn hồn phách một thượng cổ linh thú. Ngoài điểm này ra, nó còn có ích lợi gì? Thượng cổ linh kiếm có linh hay không? Bên trong ẩn dấu bao nhiêu bí mật? Tất cả đều không biết.

Bước chậm đến gần, Nhạc Phàm gở thanh kiếm xuống cẩn thận xem xét, nhất thời trong mắt sáng ngời.

Kiếm này mặt ngoài nhìn được làm từ đồng và sắt, chiều dài bảy thước rưỡi, chiều rộng chỉ khoảng bốn chỉ, trên thân kiếm có vẽ những hoa văn kỳ quái, cổ xưa tang thương, chuôi kiếm thật lớn nắm trong tay, làm cho người ta cảm thấy hào khí tràn đầy, trên thân kiếm có khắc hai chữ, đó là "Thái A".

"Ông…"

Khẽ búng nhẹ, thân kiếm phát ra chiến âm lẫm liệt, giống như Đại Nguyên soái thống lĩnh thiên quân vạn mã, đại khí mênh mông, chỉ điểm sa trường, quyết định thắng bại, tay nắm càn khôn… Quả nhiên là Uy đạo chi kiếm trong thượng cổ linh kiếm - Thái A!

"Tốt! Thái A kiếm thật tốt! Không hổ là kiếm uy giả!" Nhạc Phàm âm thầm gật đầu, nội tâm đã cảm khái vạn thiên. Người khác có lẽ không rõ, nhưng hắn có thể cảm thụ kiếm ý tồn tại này, cũng chỉ có người đã chính thức chém giết trên chiến trường, mới có thể hiểu rõ cái loại nhiệt huyết kích động mênh mông này! Kiếm cầm nơi tay, một sự rung động tận vào lòng người thoáng hiện trong đầu.

Tam niên chú kiếm danh Thái A, dĩ nhược thắng cường binh bất phá.

Thiên quân vạn mã thủ trung kiếm, đại uy nhất diệt trảm thiên hà.

(Tạm dịch: Ba năm nên danh kiếm Thái A, lấy yếu thắng mạnh vốn có danh

Thiên quân vạn mã ẩn trong kiếm, đại uy như trảm cả thiên hà)

Sát đạo, uy đạo, cường đạo, chí đạo…

Linh kiếm cần chính danh, linh kiếm cần chứng tỏ, linh kiếm cũng cần sự thấu hiểu!

Nếu Nhạc Phàm nói, hắn chỉ có thể nói: "Ta hiểu ngươi".

"Ông ông…"

Thái A kiếm tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Nhạc Phàm, rung động không ngừng, mũi nhọn thanh u chợt lóe sáng, như là đáp lại, kẻ tri âm cũng không thể hơn thế.

"Hy vọng có thể tìm cho ngươi một chủ nhân thích hợp" Tâm tình dần dần bình phục, Nhạc Phàm cầm lấy thanh Thái A bọc lại, sau đó bỏ vào trong hộp đao. Lần nữa nhìn ra bốn phía, không có phát hiện bất cứ gì lạ nữa, lập tức yên lặng rời khỏi mật thất.

Trở ra sơn cốc, bầu trời đã trở nên quang đãng.

Nhạc Phàm quay đầu lại nhìn sơn cốc vô danh, trận pháp nơi này vẫn làm trong lòng hắn nghi hoặc. Chỉ bất quá bây giờ không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu, chỉ hy vọng sau này có thể có một cơ hội khác.

Vạn Nhận Phong ở phía Đông Lạc Dương, chung quanh sơn thế trập trùng, hàng năm gió tuyết bao phủ, gió lạnh cắt da, hung hiểm dị thường, là đỉnh cao nhất.

Ca dao có câu:

Lạc Dương hữu thiên hiểm, danh viết vạn nhận phong. Thiên gian vân bất quá, nhật lạc đoạn thanh phong. (Tạm dịch: Lạc Dương có thiên hiểm, được gọi Vạn Nhận Phong, mây bay qua không nổi, gió bị chận tại đây)

"Mây bay qua không nổi, gió bị chận tại đây!" Bởi vậy có thể thấy được, Vạn Nhận Phong quả thật là ngọn núi cao hiểm trở.

Tại đỉnh Vạn Nhận, mây mù giăng giăng…

Đột nhiên, một đạo hồng quang xẹt tới từ phía chân trời, nhẹ nhàng đáp xuống tại đỉnh núi này.

Chậm rãi đáp xuống đất, ánh sáng dần dần tiêu tán, đó là một lão giả tới nơi này. Người này mặc đạo bào quái dị đỏ như lửa, ngay cả tóc cùng lông mi cũng đều màu đỏ, gió lớn thổi qua, râu tóc giống như ngọn lửa rực cháy.

Ở trên đỉnh núi này, tựa hồ các ngọn núi khác đều là những núi nhỏ!

Lão giả tựa hồ hưởng thụ loại cảm giác cao cao tại thượng này, hai mắt ấm áp chắp tay mà đứng, bàng quan nhìn mây trôi trập trùng.

Ngay lúc này, lại một đạo ánh sáng màu trắng xẹt tới từ phía chân trời, đáp xuống bên cạnh lão giả.

Người đến là một nữ tử, người mặc áo trắng như tuyết, có vẻ đoan trang tú lệ, chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ lạnh lùng, giữa mi tâm chứa đầy hàn ý làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nàng đúng là "Thiên môn" Đại sư tỷ - Tiết Ngưng Yên.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Người đường đường đại quốc sư có thể đến, tại sao ta lại không thể tới? Hừ!" Tiết Ngưng Yên thanh âm lạnh như băng, trong lời nói không có một chút khách khí nào.

Quốc sư cũng không nổi giận, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Giang hồ đại hội đã bắt đầu, lão phu tự nhiên muốn đến xem, để khỏi người của Ma Môn đến làm loạn. Bây giờ thiên hạ đã quá loạn, trước khi Ẩn lâm đại hội vẫn phải bảo trì hiện trạng mới được".

"Người của Thánh vực các người đều là dối trá!" Tiết Ngưng Yên khinh thường nói: "Các ngươi làm việc, còn không phải là vì lợi ích của mình, nói để cho dể nghe vậy thôi".

"Thì sao?" Quốc sư buồn cười nói: "Chẳng lẻ các ngươi không phải vì lợi ích của mình?"

"Chúng ta không phải" Tiết Ngưng Yên thản nhiên nói: "Thiên môn chúng ta có sứ mạng của mình, lúc này thiên hạ đại loạn, Ma Môn tất nhiên thừa dịp mà vào. Nếu không có vì bá tánh trong thiên hạ, Thiên môn chúng ta cũng sẽ không xuất thế".

Quốc sư lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không dây dưa tranh luận vấn đề này nữa.

Trầm mặc chốc lát, Quốc sư lại nói: "Sự việc ngày đó các ngươi cũng cảm ứng được chứ?"

Tiết Ngưng Yên nghe vậy ngẩn ra, gật đầu nói: "Thiên địa dị động, sư phụ bảo ta đến xem".

"Hay cho thiên địa dị động, nghĩ không người trong giang hồ, bước vào thiên đạo lại có động tĩnh lớn như vậy, lão phu cũng là lần đầu tiên gặp".

"Người cũng đến tìm người?"

"Đúng vậy! Nhân tài như thế, lão phu có thể nào bỏ qua. Ha ha ha…"

"Người biết người nọ là ai?"

"Bây giờ vẫn chưa biết, bất quá…" Đang nói chợt chuyển, Quốc sư tự cười nói: "Người như vậy, giang hồ làm sao có thể chứa được hắn. Nếu là vào Thánh vực ta, tiền đồ không thể hạn lượng, nói không chừng… tương lai còn có thể trở thành siêu việt thiên đạo… thậm chí có thể phá toái hư không mà đi".

Thiên đạo hư ảo, hư không vô hạn, phá toái hư không chính là mục tiêu cuối cùng của người tu hành, đó là một loại đại tự tại, đại cực lạc, đại cảnh giới…

Tiết Ngưng Yên đôi mắt lạnh lùng hiện lên nét hâm mộ cùng mơ ước, lập tức chuyển lạnh nhạt nói: "Ngươi nói thật dễ dàng, từ cổ chí kim có mấy người có thể phá toái hư không mà đi, mà trong đó không chỉ là người đại lực lượng đại trí tuệ, dưới thiên đạo ai dám nói rằng siêu việt? Ít nhất… Mông Chiến ngươi không phải loại đó".

"Ngươi…" Bị người ta nói đâm chọt như thế, Quốc sư Mông Chiến làm sao không giận cho được, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống: "Vậy ngươi tới đay làm gì? Chẳng lẽ không phải là tìm người nọ sao? Hừ! Đừng nói cho ta là các ngươi không thèm để ý đến".

"Ta chỉ đến xem" Tiết Ngưng Yên tâm cao khí ngạo, tự nhiên không muốn thừa nhận.

Hai người lạnh lùng nhìn nhau, trên không trung lại có ba đạo ánh sáng xẹt tới, đều hạ xuống đỉnh núi.

Tiết Ngưng Yên thấy thế chân mày ngưng trọng, âm thanh lạnh lùng nói: "Tất cả cũng đều tới, cái này thật đúng là náo nhiệt".

"Phiêu Miểu Phong Vô Trần Tử ra mắt các vị đạo hữu".

Một vị lão giả mặc áo bào xanh chậm rãi hạ xuống, hạc phát đồng nhan (gương mặt rất trẻ), bộ dáng tiên phong đạo cốt.

"Vũ thần điện Hạng Thiên Vũ cũng đến. Ha ha ha…"

Người đến khoảng trung niên, vóc người khôi ngô có lực, thanh âm như tiếng chuông vang vọng bốn phương, trang phục voc giả, nhìn qua cũng không khác gì nhân sĩ giang hồ.

"Vô ưu đảo Cầm Thiến ra mắt các vị tiền bối".

Thanh âm trong sáng, không nhiễm một chút phàm trần, cô gái như thế, có thể so sánh như tiên nữ.

Mọi người sau khi khách sáo một hồi, Vô Trần Tử chuyển hỏi: "Nói vậy, mọi người cũng đến là vì thiên tượng dị động ngày ấy mà đến sao?"

"Không sai!" Hạng Thiên Vũ giành nói: "Nghĩ không ra trên giang hồ còn có nhân vật như thế, nếu không gặp được, Hạng mỗ chẳng phải là tiếc nuối cả đời sao. Đương nhiên, tốt nhất là có thể cùng tên kia thống khoái đánh nhau một trận. Ha ha…" Dứt lời, gân cốt toàn thân giật giật, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tiết Ngưng Yên lạnh lùng gật đầu, cũng không lên tiếng.

"Ta cũng không rõ ràng lắm" Cô gái tên Cầm Thiến chu cái miệng nhỏ nhắn lên, sau đó cười hì hì nói: "Sư phụ lão nhân gia chỉ bảo ta đi ra để học hỏi kinh nghiệm, ta nghe nói Lạc Dương này náo nhiệt, cho nên đến thôi… không ngờ nơi đây thật đúng là náo nhiệt, ngay cả người của các ẩn tông cũng tới, xem ra lần này ta không phải là đi một chuyến tay không rồi. Hì hì!"

Mông Chiến lại trầm ngâm, hỏi ngược lại: "Không lẽ Trần đạo hữu biết điều gì?"

"Đúng là biết một ít…" Vô Trần Tử nói thẳng: "Ta có một sư điệt đi lại trong giang hồ, theo những gì hắn biết, người dẫn động dị biến đúng là người trong giang hồ. Hơn nữa người này có liên quan đến môn phái Thiếu Lâm tự trong chốn giang hồ, chỉ bất quá cụ thể là ai lại không thể nào biết được".

"Thiếu Lâm tự?!" Mông chiến ngẩn ra: "Đó không phải là sư môn của các hòa thượng chứ?"

"Đúng là như thế" Vô Trần Tử bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc hắn lần này không có tới, nếu không có thể hỏi hắn nguyên do. Người này bây giờ cũng không biết là tà hay chính, cho nên chúng ta không thể để mặc. Nếu là chính thì qáu tốt, nếu là tà, vậy hậu quả…"

Mọi người cũng hiểu rõ, hậu quả như thế nào không cần nói cũng biết.

Thấy không khí có chút trầm trọng, Vô Trần Tử nói tiếp: "Còn bảy ngày nữa là Võ lâm đệ nhất đại hội, nói vậy người nọ cũng sẽ tham gia. Nếu đã tới, chúng ta không bằng đi xem một chút".

"Hay!" Hạng Thiên Vũ vặn vẹo cần cổ nói: "Hạng mỗ cũng đang có ý này, dù sao Ẩn lâm chi tranh cũng chưa đến ngày, trước tiên đi xem một chút xem giang hồ trở nên như thế nào".

"Ừm, cùng đi" Tiết Ngưng Yên, Mông Chiến cũng gật đầu đồng ý.

"Tốt quá!" Cầm thiến cao hứng nói: "Ta nghe người ta nói, nơi nào có tranh đấu thì có giang hồ, ta cho tới bây giờ chưa từng biến đến giang hồ. Chúng ta đi nhanh đi. Ha ha…"

Giang hồ, nơi nào có người thì đó chính là giang hồ, nơi có giang hồ tất nhiên là có tranh đấu.

Mà ở ngoài giang hồ, vẫn là giang hồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio