Thương Thiên

chương 399: mưa máu sắp tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong phòng yên lặng dị thường!

Ngũ lão nghe xong lời kể lại của Nô Kiều, trong mắt ai ai cũng đều lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng được.

Một lúc lâu sau, lão phụ áo đỏ lấy lại tinh thần nói: "Không xong rồi, không xong rồi… Lý Nhạc Phàm này bỗng nhiên đánh ngã cả Vô Trần lão đạo và Mông Chiến lão nhi! Vừa rồi chúng ta còn nói phải đi bắt người, sợ rằng so với hai tên lão đầu tử kia có tới cũng không hơn được!"

Lão phụ áo lam tựa hồ nghĩ đến gì đó, tiếp lời: "Nếu quả Lý Nhạc Phàm có thể phục vụ cho chúng ta, vậy…"

"Điều này e rằng không được" Thi Bích Dao cướp lời mở miệng nói trước: "Ngũ lão có điều không biết, Lý Nhạc Phàm từ khi ra giang hồ cho tới bây giờ đều là một thân một mình, hơn nữa chưa từng gia nhập qua thế lực nào, chỉ có quan hệ mật thiết cùng người của Thần Ky các, với bối cảnh và tính cách của hắn như vậy, chúng ta rất khó nắm được hắn trong tay. Nếu thực sự định dùng người khác để uy hiếp, sợ là cũng có chuyện" Dứt lời, Thi Bích Dao lại nhìn Tiểu Minh Hữu đang trong ngủ say một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Hừ!"

Lão phụ áo đen trong lòng không phục, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta cũng không tin bằng vào sức của năm người chúng ta, vẫn không đối phó được một hoàng mao tiểu tử(*)."

"Cái gì mà tóc vàng?" Lão phụ áo đỏ phản bác nói: "Mọi người đều rõ chính là một đầu tóc bạc!"

"Đúng vậy! Tuổi còn nhỏ mà đã một đầu tóc bạc. Ài..." Lão phụ áo xanh thở dài một tiếng nặng nề, sinh ra rất nhiều cảm khái, mọi người cũng không hề tranh luận.

Tới cả nửa ngày, Bạch bà bà chậm rãi mở miệng nói: "Nô Kiều nha đầu, theo như lời ngươi nói, tại lúc mấu chốt cuối cùng, chính là Lý Nhạc Phàm vãn hồi cục diện cho Ma môn?"

"Chính là như vậy".

Nô Kiều nói quả quyết: "Theo như lời Hồng Loan, Lý Nhạc Phàm lúc ấy chỉ là vì giúp Thiết Huyết mới đứng ra, không có ý nghĩ gì khác. Chỉ là, tất cả những phát sinh sau đó đều vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta!"

"Thần Ky các thì sao?!"

Thở một hơi dài, Bạch bà bà khoát tay nói: "Mặc kệ Lý Nhạc Phàm là vì ai, có đúng là người của Thần Ky các hay không, hoặc là có nguyên nhân gì khác, dù sao lần này có sự xuất hiện của hắn mới giúp cho Ma môn vãn hồi được cục diện bị động. Mặc dù 'Lâu thượng lâu' chúng ta đã thoát ly Ma môn nhiều năm, nhưng uống nước nhớ nguồn, chúng ta không thể quên thân phận của mình, cho nên chúng ta cũng thiếu nợ Lý Nhạc Phàm một phần nhân tình rồi…"

"Đại tỷ!" Lão phụ áo lam đột nhiên ngắt lời nói: "Ta cho rằng việc này phải suy xét kỹ một chút, mặc dù xem như Lý Nhạc Phàm có ơn đối với chúng ta, nhưng bí mật trên người hắn càng quan trọng phi thường đối với chúng ta, chúng ta không thể không can thiệp, nếu không làm sao có thể có câu trả lời cho Tông chủ?"

"Lão Tứ nói không sai." Lão phụ áo xanh cũng nói: "Cho dù chúng ta thiếu nợ Lý Nhạc Phàm một phần nhân tình, sau này trả lại là được. Việc đang cấp bách, chúng ta nên mau chóng lên đường tìm lại thánh vật, tích tụ thực lực, sau này trong việc tranh đoạt thiên hạ may ra mới có phần thắng nhiều hơn một chút".

"Lời của các ngươi ta cũng hiểu được" Bạch bà bà gật đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc còn có hơn một tháng nữa đã là tới kỳ đại hội Ẩn lâm, nếu Lý Nhạc Phàm không nguyện ý hợp tác cùng chúng ta, vậy đại hội Ẩn lâm lần này, phần thắng của chúng ta vẫn không lớn như cũ".

Dừng lại một chút, Bạch bà bà đột nhiên quay về phía Thi Bích Dao nói: "Tiểu Dao, việc này vốn do một tay ngươi phụ trách, lão thân muốn nghe ý kiến của ngươi như thế nào một chút?"

Thi Bích Dao cũng không khiêm nhường, nói thẳng: "Thưa bạch bà bà, căn cứ sự hiểu biết của Bích Dao đối với Lý Nhạc Phàm, hắn tuyệt đối là một người rất có tinh thần trách nhiệm, cho nên Bích Dao cho rằng, việc hắn đã đáp ứng chúng ta thì nhất định sẽ không nuốt lời".

"Ồ! Ngươi thực sự rất xem trọng hắn" Bạch bà bà nếp nhăn có chút giãn ra, cười nói: "Vậy cứ theo như ý của Tiểu Dao, chúng ta bây giờ nên làm sao?"

Thi Bích Dao trả lời đáp: "Nếu chúng ta đã thiếu của Lý Nhạc Phàm một phần nhân tình, sao không đợi cho hắn xử lý xong chuyện của bản thân rồi hãy tới tìm hắn sau, đợi hắn giải quyết xong rồi lợi dụng sau, chúng ta cũng tiện không thiếu nợ nhau nữa".

"Xử lý xong?" Bà già áo đỏ nói: "Nếu quả như hắn trong vòng một năm mà xử lý không xong việc của bản thân, vậy chúng ta chẳng phải là phải đợi trong một năm sao?"

Bà già áo xanh đồng ý nói: "Lão Ngũ nói không sai, chúng ta không có thời gian đợi, cũng không đợi được".

"Nhưng là…"

Thi Bích Dao vẫn còn muốn nói gì đó, Bạch bà bà đã ngắt lời nói: "Không cần nói thêm nữa, vậy chúng ta trước tiên sẽ lên đường tìm Lý Nhạc Phàm, với trạng thái của hắn bây giờ, chắc không phải là đối thủ của năm người chúng ta, còn về việc ân tình, chúng ta tạm thời đặt xuống đã sau này mới quyết định lại".

"Ngũ lão bây giờ đã đi?" Nô Kiều khẩn trương vội hỏi: "Vậy còn chuyện của các phân lầu nên làm... như thế nào?"

"Từ khi giang hồ biến đổi, vậy chúng ta cũng phải biết ứng biến mới đúng".

Lão phụ áo lam nói không nhanh không chậm: "Đã như vậy, chúng ta sao không nương theo cơ hội lần này, đem Lâu thượng lâu từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối, cứ như vậy, chẳng những có thể bảo tồn thực lực căn bản, mà còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết, đại tỷ nghĩ sao?"

Bạch bà bà cười đáp: "Đạo lý uyển chuyển, hay! Hay lắm!"

Thi Bích Dao hỏi ý kiến nói: "Bạch bà bà, vậy chuyện nơi này làm sao xử lý?"

Trầm ngâm một chút, Bạch bà bà đáp: "Lạc Dương là trọng tâm của thiên hạ, sau này càng quan hệ tới thế cục của thiên hạ, nơi này vẫn do Nô Kiều nha đầu quản lý được rồi, duy trì nguyên trạng không thay đổi là được. Về chuyện khác, các ngươi bây giờ không nên để ý tới nữa".

Nô Kiều đảo con ngươi, bĩu môi nói: "Bạch bà bà, các ngươi đều rời đi, vậy nơi này chúng ta nếu gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ đây?"

"Ngươi con quỷ thông minh này, cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?" Bạch bà bà vẻ mặt hiền lành, cười mắng: "Từ lúc Thiết Huyết cùng Huynh Đệ hội trú tại Lạc Dương, ta nghĩ hắn tất nhiên đã có quyết định của mình, ít nhất hắn sẽ không để cho Lạc Dương có chuyện… Được rồi được rồi, ngươi cầm lấy thủ lệnh của ta là xong!" Nói rồi, Bạch bà bà móc trong lòng ra một khối bạch ngọc lệnh bài đưa cho Nô Kiều, người sau vẻ mặt tươi cười, cung kính tiếp nhận.

Tuy nhiên lúc này, một tia máu tanh xẹt qua trong phòng… Lập tức, trên đường cái bên ngoài Phượng Dương lâu đột nhiên vang lên từng chập thanh âm chém giết, nghe thấy những tiếng kêu gào than vãn không ngừng đó, không khó tưởng tượng mức độ thảm thiết của nó.

Thi Bích Dao cùng Nô Kiều chỉ có chút ngây ra, còn Ngũ lão một nhóm vẫn thản nhiên như cũ.

Đợi hết thảy chuẩn bị đầy đủ, Bạch bà bà tùy ý nói: "Chúng ta đi đây, nơi này giao cho những nhân sĩ giang hồ đó tự mình xử lý" Dứt lời, bà ta nhẹ nhàng ôm Tiểu Minh Hữu vào trong lòng, sau đó lắc mình rời đi.

Tứ lão còn lại cùng Thi Bích Dao cũng đi theo.

...

Tây quan ngoại, Ma môn vực sâu, mây mù hắc ám phảng phất vĩnh viễn không tiêu tan.

"Kính Thủy tham kiến tôn chủ!"

Bên ngoài thánh điện, sứ giả Kính Thủy nửa quỳ dưới đất, cửa lớn chầm chậm mở ra.

Thánh điện trống trải trang nghiêm mà âm u lạnh lẽo, Ma môn tôn chủ ngồi ngay ngắn dưới tượng ma thần, một thân đồ đen, mặt nạ dữ tợn.

"Tôn chủ vạn phúc!!"

Nhìn thấy tôn chủ phía trước, Kính Thủy sứ giả tiến nhanh lên, lại hành lễ.

Tôn chủ gật đầu, thanh âm khàn khàn có chút âm nhu hỏi: "Bây giờ sự tình tiến triển như thế nào?"

Kính Thủy thanh âm cung kính đáp: "Hồi bẩm Tôn chủ, Liệt Phong cùng Cuồng Sa đã xuất phát đi liên lạc với những người thuộc Ma môn, tin tưởng trong vòng mười ngày sẽ có trả lời, còn phần của Hỏa sứ giả cũng truyền đến tin tức, đại hội võ lâm đã chấm dứt, mặc dù trong đó có chút khúc mắc, nhưng cuối cùng cũng như Tôn chủ dự tính, là Thiết Huyết đó đã thắng, trở thành người đứng đầu giang hồ."

"Khúc mắc?"

"Đúng vậy. Hơn nữa rất kinh hiểm…"

Lập tức, Kính Thủy đem những phát sinh trên đại hội võ lâm thuật lại một mạch.

Nghe xong lời thuật, Tôn chủ trầm mặc không nói. Kính Thủy không biết đối phương trong lòng nghĩ gì, tự nhiên không dám xuất ngôn quấy rầy.

Một lát sau một tiếng cảm thán, Tôn chủ không khỏi cảm thán nói: "Lý Nhạc Phàm, lại là Lý Nhạc Phàm! Không thể ngờ rằng bổn tôn vẫn muốn tiêu diệt Lý Nhạc Phàm, đến cuối Ma môn lại là được hắn tương trợ. Càng không thể ngờ hắn bỗng dưng đánh bại cả hai người Vô Trần tử và Mông Chiến, thật sự là ngoài dự liệu rồi! Xem ra, lần này chúng ta là nhờ vào phúc của Thiết Huyết".

Kính Thủy không giải thích được hỏi: "Đại hội võ lâm lần này Tôn chủ vì sao không tự thân đi một chuyến, như vậy không phải càng nắm chắc sao? Cớ sao lại mượn tay Thiết Huyết vậy?"

Đối với nghi vấn của thuộc hạ, tôn chủ cũng không thèm để ý, đứng lên nói: "Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi (Biết địch biết mình, trăm trận đánh không nguy). Bổn tôn chỉ mời Ma kiếm cùng Thiên Âm lão quái đi trước, chính là không để cho Ẩn tông biết rõ thực hư của Ma môn ta, làm việc tự nhiên có điều cố kỵ. Còn Thiết Huyết này cũng cũng không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng, lai lịch của hắn không ngờ ta cũng không tra được, chỉ mơ hồ cảm thấy hắn cùng với Lê tộc hậu duệ có liên quan, cho nên bổn tôn mới không dám tùy tiện xung đột cùng hắn. Còn có thần binh xuất thế… Đương nhiên, điều này chúng ta tạm thời không cần để ý tới. Nếu hắn lựa chọn cùng Tống vương hợp tác, vậy chúng ta chỉ cần giúp hắn một chút lúc cần thiết là được".

"Lê tộc hậu duệ!?" Kính Thủy nghe vậy kinh hãi, nghĩ thầm: "Chả trách Tôn chủ cũng không truy hồi ma binh, thì ra là thế…"

Không để ý tới phản ứng của thuộc hạ, Tôn chủ chuyển chủ đề nói: "Nhớ lại Ma môn ta rộng lớn, nhưng là từ sau lần bại trước, đều tự phân tán..., sớm đã không còn dáng vẻ phồn thịnh của ngày xưa…"

Kính Thủy ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Tôn chủ văn võ toàn tài, lần này nhất định có thể chấn hưng Ma môn!"

"Ha ha ha..."

Tiếng cười thống khoái vang vọng đại điện, Tôn chủ hỏi: "Ta để cho ngươi chuẩn bị Ma môn đã chuẩn bị xong chưa?"

"Kính Thủy đều đã an bài hết rồi."

"Giang hồ đã loạn, vậy để cho nó loạn chút nữa đi".

"Kính Thủy đã rõ!"

(*) Chơi chữ "hoàng mao tiểu tử" vừa có nghĩa là trẻ ranh, vừa có nghĩa là tóc vàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio