Huyết vụ bao vây, hung sát nhiễm vào, tóc bạc trương cuồng, hận ý vô hạn!
Nhạc Phàm bản thân hỗn độn, đã lâm vào nguy cơ.
Tỉnh táo! Tỉnh táo, ta phải tỉnh táo!
"Lý Nhạc Phàm, ngươi không sao, ngươi không sao…"
Cố gắng tự trấn định tâm thần, Trần Hương tự nhủ trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào khả thi.
Ý niệm tuyệt vọng, hối hận trùng trùng dấy lên trong đầu, ở chỗ sâu trong linh hồn truyền đến từng trận đau thương!
"Ta, đây là làm sao vậy?"
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống khuôn mặt thanh tú của Trần Hương, phảng phất như có một người khác thế nàng khóc.
Tại sao trong tim lại đau đớn?
Lúc này, thông đạo duy nhất đã bị "Kim cương đoạn long thạch" phong kín, tất cả mọi người đều bị vây trong Hoàng lăng.
Tang Nha Tộc trưởng thoáng ổn định tâm thần, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc có suy giảm.
"Chẳng lẻ, Thủ lăng nhất tộc lại diệt tuyệt trong tay ta sao?"
Vây khốn đối phương, không có nghĩa là giải quyết được vấn đề. Chuyện phát triển đến bây giờ, đã vượt xa khỏi dự liệu của bất luận kẻ nào, Tang Nha Tộc trưởng âm thầm than thở, mất đi sự trấn áp của kỳ bảo, Cửu U sát khí sẽ ăn mòn cả đảo, đến lúc đó, trên thế gian sẽ không còn sự tồn tại của Thủ lăng nhất tộc.
"Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Có quan hệ gì đến Ma Môn?"
Bạch bà bà nhìn hỏa vân trước ngực của người mặt quỷ, mặt không chút thay đổi nói: "Lão phụ bất kể ngươi có mục đích gì, xin giao "Vạn nhân trảm" trong tay ra, nếu không…"
"Nếu không thì sao?"
Người mặt quỷ cười lạnh nói: "Bảo vật Thánh môn, đám phản nghịch các ngươi làm sao có khả năng sở hữu".
"Ngươi… ngươi thúi lắm!"
Hồng bào lão phụ nổi giận mắng chửi, tứ lão còn lại trong mắt hàn quang lóe ra, sát ý lẫm liệt. Trông bộ dáng, hai bên cũng không có ý định thỏa hiệp.
Thi Bích Dao không nói một lời đứng ở một bên, âm thầm quan sát động tĩnh phía Tang Nha Tộc trưởng cùng Nhạc Phàm.
Không biết là tự tin, hay là còn có ý định khác, những người này tựa hồ căn bản là không quan tâm đến chuyện "đường ra".
Tang Nha Tộc trưởng thấy hai bên giằng co, bản thân ngược lại thối lui, đi đến bên cạnh Trần Hương.
Không để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đối phương, người mặt quỷ tự nói: "Thánh môn ta trước đây, lúc còn trên đỉnh cả tu hành giới, cũng không người nào dám đối nghịch, nhưng bây giờ lại bị ẩn tông chèn ép, nguyên do trong đó, nói vậy các ngươi cũng không quên…"
Đang nói chợt dừng, người mặt quỷ chợt lớn giọng: "Như ngày nay thiên hạ đại loạn, một thế cục mới đã tới, chính là thời cơ Thánh môn ta quật khởi. Bổn tôn đã chuẩn bị chu đáo, nếu có thượng cổ ma bảo tương trợ, đừng nói là ẩn tông, ngay cả mấy lão bất tử quái vật kia cũng không sợ. Đến lúc đó, thiên hạ nhất thống, đó là lúc Thánh môn ta trở lại".
Nói xong lời cuối cùng, người mặt quỷ trong mắt lộ ra tinh quang hưng phấn, phảng phất như những lời tiên đoán này sẽ thành hiện thực.
Nghe những lời này xong, Bạch bà bà bắt đầu trù trừ, bọn họ mục đích lần này đến đây là vì tìm Thánh vật Ma Môn, trọng chấn Ma Môn, đoạt lại quyền nắm trong tay thế tục. Đáng tiếc kế hoạch cản không nổi sự biến hóa quá nhanh, tình huống lập tức cũng không phải các nàng có thể nắm trong tay được, cũng may đối phương là người của Ma Môn, mục đích cũng giống nhau, chỉ bất quá chỉ là thay đổi người đứng đầu mà thôi.
"Nếu đều vì Ma Môn, không bằng giao thánh vật cho lão phụ giữ…"
Bạch bà bà hữu có ý định của mình, người mặt quỷ cũng có tâm tư của hắn.
"Vật của Thánh môn tự nhiên do bổn tôn giữ…" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, người mặt quỷ ngữ khí chợt chuyển: "Ẩn lâm đại hội cxung sắp rồi, không bằng chúng ta tạm thời buông xuống ân oán, đợi sau này hãy phân cao thấp? Mặc kệ nói như thế nào, đây đều là chuyện nội bộ của Thánh môn, tin tưởng Tông chủ của các ngươi cũng không muốn lúc này tìm lấy sự phiền toái?"
"Đại tỷ…"
Lam bào phụ nhân âm thầm truyền âm nói: "Đại tỷ, mặc dù bây giờ là lúc đặc thù, nhưng người này nói cũng không thể tin, hắn giết người của chúng ta, cướp thuyền của chúng ta, rõ ràng là muốn cắt đường lui của chúng ta, hơn nữa… Hắn dường như biết rất nhiều bí mật, người này không đơn giản".
Cùng là hồ ly, sao mà lại không trục lợi? Đạo lý này người nào cũng hiểu được, đám người Bạch bà bà tự nhiên không thể không biết.
"Hừ!"
Thấy năm lão phụ cau mày, người mặt quỷ lạnh lùng cười: "Chẳng lẻ, các ngươi muốn động thủ sao?" Đang nói bốn thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đó là bốn quái nhân bọc vải mới vừa rồi biến mất.
"Chờ một chút!"
Thi Bích Dao không muốn hai bên tranh chấp, vì vậy nhìn quanh bốn phía nói: "Bạch bà bà, hắn nói đúng, bất kể là tranh đấu như thế nào, đây cũng là chuyện nội bộ của Thánh môn, hiện tại tình huống đặc thù, hơn nữa nơi này cũng không an toàn, chúng ta ra ngoài rồi hãy nói, dù sao thánh vật cũng trên tay hắn, không chạy thoát được đâu".
"Không sai không sai, tiểu cô nương như ngươi lại hiểu được như vậy quả thật không tệ…"
Người mặt quỷ chân mày cau lại, trong lời nói tràn đầy thâm ý. Mà Thi Bích Dao hoàn toàn không để ý, lại chuyển sự chú ý sang nơi khác.
"Vù!"
"Vù! Vù! Vù!"
Tiếng xé gió vang lên, tên may như mưa đầy trời, các cơ quan chiến sĩ xung quanh đã thoát khỏi khống chế, khôi phục trạng thái chiến đấu, bắt đầu khởi động.
Cục diện kịch chiến như thế nào, Tang Nha Tộc trưởng cũng không để ở trong lòng, hắn đi thẳng tới bên cạnh Trần Hương, nhìn tình hình của Nhạc Phàm, trong lòng tự thấy trầm trọng. Chỉ bất quá, hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng cần phải bận tâm, là sự an nguy của đảo, là tính mạng của mấy trăm người trong tộc.
"Trần Hương cô nương, người chính là người của Thiên môn?"
"Ồ!?"
Nghe có người gọi mình, Trần Hương thất thần gật đầu, cái gì cũng không muốn nói.
"Ài!" Tang Nha Tộc trưởng lắc đầu, tiếp tục nói: "Trần Hương cô nương, Thiên môn truyền thừa đã rất lâu đơi, lão phu có điều muốn hỏi, các người cũng có đại năng nhân, không biết, người có cách nào trấn áp Cửu U phong ấn này không".
"Cửu U phong ấn…"
Trần Hương không khỏi giật mình, tâm thần dần dần chuyển tỉnh, lập tức đưa ánh mắt hướng về linh cữu.
Linh cữu tản ra ánh sáng ôn nhuận, bên trong có một khối thạch bản kỳ quái, mặt trên khắc đầy những văn tự phù hiệu từ xa xưa, giống như bao gồm cả bầu trời, thần kỳ huyền diệu.
"Cửu châu phong ấn!? Làm sao… cửu châu phong ấn sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẻ…"
Trần Hương thất thanh hô lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh dị.
Cửu châu phong ấn, một truyền thuyết lâu đời, trong đó chứa vô số bí mật cùng sự kiện, Trần Hương từng đọc tại Thiên môn một bộ sách có ghi lại chuyện này. Không ngờ, bản thân lại có thể chứng kiến… chẳng lẻ, truyền thuyết kia là có thật.
Thấy Trần Hương dị thường, Tang Nha Tộc trưởng không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng là Cửu U phong ấn, sao lại biến thành Cửu châu phong ấn. Nhưng vô luận là thế nào, quan trọng nhất chính là làm sao trấn áp được vật này.
Tang Nha Tộc trưởng đang muốn nói chuyện, huyết kén của Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện dị động, bắt đầu phát sinh biến hóa.