Thương Thiên

chương 485: tu di giới tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Xôn xao..."

Long Tuấn và Đinh Nghị dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, bọn họ có chút không dám tin một màn trước mắt!

Là mười hai cái rương châu báu lớn, không phải là mười hai tảng đá a! Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy, đúng là ngay cả đến hai mắt cũng phải bị quang hoa làm cho đau nhức!

Không chỉ là bọn họ, những người xung quanh đều trở nên ngốc trệ.

Tiểu Hỏa thì lại tỏ vẻ nghi hoặc không thôi, đống sáng sáng lòe lòe này ăn được sao, có cái gì mà tốt chứ?

Thích Minh Hữu mỉm cười không nói, Thiên Sinh và A Đồ cũng không đổi sắc. So với tài phú trong địa cung thì chừng này cũng chưa đáng kể đến!

Tiền thì không có ai lại ngại nhiều cả, huống chi hiện tại lại là thời loạn thế.

Tĩnh vốn dĩ là không giàu có, nếu như không muốn nói là vật tư khan hiếm nghiêm trọng. Từ việc cò kè giữa bọn hắn và Vân Phương thì cũng đủ biết bọn họ túng thiếu như thế nào. Đã nhiều năm nay, triều đình đã không còn tiếp tế, Đại Đồng Thành có thể nuôi sống hơn mười vạn sĩ binh bách tính thì cũng đã không tồi rồi, huống chi là mua thêm trang bị mới. Nếu không có Chu Tĩnh Nguyệt thực hiện kinh doanh cho Phàm Môn, Tĩnh sợ rằng muốn giữ vững biên quan đúng là khó còn hơn lên trời.

Hiện tại nhu cần tiền bạc đúng là rất khẩn cấp. Với chừng này tài phú, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, mở rộng binh lực, đổi mới trang bị, lo đủ ăn mặc, thậm chí là còn có thể dùng để phản thủ thành công, mưu đồ thiên hạ!

- Đây, đây đều là cho chúng ta?

Long Tuấn hung hăng nhéo Đinh Nghị một cái, khiến cho hắn kêu lên thảm thiết:

- Long Tuấn, tiểu tử nhà ngươi nhéo ta làm cái gì?

"Hắc hắc!"

Long Tuấn cười quái dị nói:

- Không có gì, ta chỉ là muốn nhìn xem, mình có đang nằm mơ hay không.

- Nằm mơ!?

Đinh Nghị nghe vậy buồn bực nói:

- Vậy ngươi tại sao không tự nhéo chính mình đi?

- Ta cũng không có bệnh, tại sao phải nhéo chính mình?

Long Tuấn cười có chút tà dị, khiến cho Đinh Nghị giận đến run người!

Hai người này cũng thường hay đùa giỡn như thế, mọi người đều làm như không thấy, chỉ có Thích Minh Hữu là trực tiếp nhìn bọn họ.

- Minh Hữu huynh đệ...

Trương Phong Nghị ôm quyền chấp lễ, vẻ mặt vạn phần kích động:

- Cảm ơn, cám ơn tiểu huynh đệ, không chỉ là vì chúng ta, mà còn là vì cả mấy vạn tướng sĩ của Đại Đồng Thành, cùng với ngàn vạn dân chúng của Đại Minh.

- Cùng với mấy vị so sánh thì việc Minh Hữu làm cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể.

Thích Minh Hữu khiêm tốn nói, cũng không vì có nhiều tài phú mà đắc chí, ngược lại còn âm thầm cảm khái:

- Bọn họ đều là thân nhân bằng hữu của đại ca, ta nhất định sẽ tận lực trợ giúp, xin người hay yên tâm đi!

Long Tuấn và Đinh Nghị hung hăng ôm Thích Minh Hữu một cái thật mạnh, vỗ vỗ bả vai đối phương:

- Minh Hữu huynh đệ, phần đại lễ này đúng là quá nặng đi, nhưng tình hình hiện tại đúng là chúng ta không thể không nhận, ân đức này, Long Tuấn ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!

Dứt lời, hắn lại chắp tay thi lễ.

- A Tuấn nói không sai, đại nghĩa của Minh Hữu huynh đệ, Đinh Nghị cũng xin cúi đầu!

Đinh Nghị trịnh trọng chấp lễ, mọi người cũng nhao nhao chấp lễ theo.

Thích Minh Hữu hơi đổi trong tâm thần, xuất ra một cổ lực lượng vô hình nâng mọi người lên.

Cảm thụ được lực lượng vô hình truyền đến, mọi người đều âm thầm nghiêm nghị, không có ai nghĩ tới, một thiếu niên có vẻ non nớt lại có năng lực thế này!

Trong đó, Long Tuấn, Đinh Nghị và Chu Tĩnh Nguyệt là cảm thụ sâu sắc nhất. Bọn họ đều là cao thủ thiên đạo, thân kinh bách chiến, đối với thiên địa lực lượng mẫn cảm dị thường. Tuy rằng trong không gian mười trượng bọn họ cũng có thể điều động thiên địa lực lượng, nhưng để khống chế khéo léo như thế thì bọn họ đúng là khó làm được!

Rất rõ ràng, cảm ngộ thiên đạo của Thích Minh Hữu ở trên bọn họ không ít!

- Minh Hữu huynh đệ, đây chính là lực lượng truyền thừa? Tốt tốt tốt...

Đinh Nghị nói liền ba tiếng tốt, bản tính hiếu chiếnnổi lên!

- Minh Hữu huynh đệ, ta thấy người bản lĩnh rất cao, nếu có thời gian rãnh, chúng ta sao không luận bàn một phen?

Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Đinh Nghị, Thích Minh Hữu cũng cười đáp ứng. Hắn cũng muốn biết, đồ đề của đại ca có bao nhiêu bản lãnh.

Xúc động qua đi, mọi người đều bình tĩnh đi không ít, chẳng qua là mấy rương châu báu đúng là làm cho người ta nóng mắt!

- Tu Di Giới Tử!

Vân Phương đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, trừng mắt nhìn cánh tay của Thích Minh Hữu.

- Tu Di Giới Tử? Là vật gì?

Đám người Trương Phong Nghị không hiểu ra sao, nhưng thật ra Long Tuấn cũng mơ hồ đoán ra được:

- Vân đại ca, ý người là thuật mà Minh Hữu huynh đệ vừa thi triển gọi là Tu Di Giới Tử?

- Đúng vậy! Khi ta sửa sang lại một quyển tàn thư, mơ hồ nhìn thấy được thuật này, nó chính là thượng cổ kỳ thuật, có thể đem đồ vật chứa trong giới tử, xuất vật ra từ hư không. Ở thời kỳ thượng cổ thuật này vô cùng thịnh hành, chẳng qua là hiện tại rất ít người biết, còn về Tàng Giới Thuật mà phần lớn tu sĩ sử dụng thì chỉ có thể biến vật lớn thành nhỏ, vô pháp đem chúng ẩn vào hư không, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Vân Phương cố nén kích động đi tới trước mặt Thích Minh Hữu:

- Minh Hữu huynh đệ, chuyện năm đó, Vân Phương không thể hoàn thành việc Lý đại ca nhờ vã, thật sự là hổ thẹn, nhưng ngươi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, Lý đại ca khẳng định là rất thoải mái trong lòng!

Vì chuyện này mà Vân Phương đã cảm thấy canh cánh mười năm. Cho nên, hiện tại hắn liền chủ động bắt chuyện.

- Năm đó Lâu Thượng Lâu cực kỳ cường đại, Vân đại ca đúng là hữu tâm vô lực, Minh Hữu sao lại không biết được? Mà bản lãnh của ta cũng là do người ta truyền thừa lại, hơn nữa còn có Nhạc Phàm đại ca trợ giúp, cũng không đáng khoe khoang.

Thích Minh Hữu cũng biết năm đó Vân Phương đã hao phí không ít tâm lực, cũng tính là một phần ân tình.

Đột nhiên, tiểu Hoa lại kỳ quái lên tiếng:

- Mẹ của ta! Tu Di Giới Tử này quá cường đại đi, ta mà biết chiêu này thì sau này hành nghề trộm cướp không phải là vô địch thiên hạ sao?

- Vô địch cái rắm!

Tiểu Đậu phản bác:

- Nếu ta có một đống hỏa lôi, ám khí ở trên người, không phải là ngươi sẽ bại dưới tay ta sao?

Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, Long Tuấn trừng trừng con mắt, rồi lại chuyển về phía Thích Minh Hữu nói:

- Minh Hữu huynh đệ người xem, cái Tu Di Giới Tử này đúng là tiện quá đi, không bằng người dạy cho chúng ta có được không? Như vậy sau này đánh giặc, vận chuyển đồ đúng là rất gọn, cứ dùng tư thế oai hùng mà thẳng tiến, hắc hắc!

Nhìn bộ dáng ân cần của đối phương, Thích Minh Hữu nổi cả da gà lên, vội vàng nói:

- Kỳ thực Tu Di Giới Tử cũng chỉ là tiểu thuật, chỉ là một loại biến huyễn của lĩnh ngộ thiên địa lực lượng, nếu chư vị muốn học, Minh Hữu tuyệt đối sẽ không giữ làm của riêng.

"Lĩnh ngộ thiên địa lực lượng?!"

Mọi người đầu tiên đều kinh hỉ, nhưng sau đó đám người Trương Phong Nghị lại cười khổ không dứt.

Long Tuấn, Đinh Nghị và Chu Tĩnh Nguyệt thì đã bước vào thiên đạo, nhưng bọn họ thì sao?

Bất quá, thấy đám người Long Tuấn có vẻ mặt kích động, đám người Trương Phong Nghị cũng lộ ra vài phần hâm mộ và vui mừng.

Đây cũng là một thời cơ tốt để mở rộng tương lai của đại soái, cũng là mở rộng tiền đồ cho toàn quân. Mọi người sao lại không hiểu được. Nói chung tất cả đều vui vẻ cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio