Thương Thiên

chương 506: sứ giả cầu kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta rảnh bận rất thất thường, cho nên ta dịch không thể đều được, độc giả hiểu cho!

"Tư..."

Từng mảng da vảy được lột ra, để lộ một lớp lân giáp màu xanh kim, nhẵn nhụi đồng đều, tràn đầy vẻ lãnh khốc. Dưới ánh mặt trời, lân giáp phản xạ ra ánh sáng bảy màu, vô cùng rực rỡ.

Sau một lúc lâu, tiểu hoàng xà hoàn toàn lột xác xong, ánh sáng bảy màu được thu liễm vào thể nội. Ngay sau đó, từng nếp hoa văn vàng kim giao thoa nhau, hiện ra từ trên trán của tiểu hoàng xà, sau đó lan ra toàn thân, nhìn qua có vẻ quỷ dị.

Biến hóa vẫn chưa có kết thúc. Cái sừng ở trên đỉnh đầu của tiểu hoàng xà bóc ra từng lớp, giống như vỏ cây khô, hóa thành phấn vụn trong gió.

Lớp sừng cũ bóc ra, để lộ một lớp chất sừng mới. Chỉ bất quá, lớp chất sừng mới này và lớp cũ khác nhau rất lớn, không giống như lớp cũ với nhiều lớp chai, lớp mới cực kỳ sáng loáng, phía trên có hoa văn kỳ dị, phát ra hàn quang lẫm liệt! Không khó để tưởng tượng, nếu bị cái sừng này gây thương tích, hậu quả khẳng định là rất thảm.

Nhìn một màn này, trong đầu mọi người không khỏi hiện ra hình ảnh của một loại sinh vật khủng bố của thời cổ xưa - giao long!

"Giao" là một loài dị chủng, sống ở dưới đáy biển sâu, bề ngoài giống rắn nhưng không phải rắn, giống rồng nhưng không phải rồng. Bản tính cực kỳ ngoan độc, hung tàn dữ dội, uy năng đảo sông khuấy biển, lực lớn khôn cùng.

Theo truyền thuyết, trong thân thể của mọi loài rắn đều có một tia huyết mạch của rồng. Cho nên loài rắn nào cũng có thể tiến hóa thành rồng, mà điều kiện tiên quyết chính là nghịch chuyển càn khôn, thuế biến cửu kiếp!

Nhìn tiểu hoàng xà lột xác trở nên thành thục, mọi người đều cảm thấy rúng động, chẳng lẽ truyền thuyết hóa rồng là thực sao?

"Tư...!"

Một tiếng ngâm cao vút, tiểu hoàng xà không ngừng cuốn mình trong không trung, tựa như vô cùng vui mừng!

Thiên địa rộng lớn, không khí trong lành, sinh mệnh tự do. Hết thảy đều vô cùng tốt đẹp. Cảm giác thoát thai hoán cốt, lột xác trọng sinh đúng là vô pháp dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

"Tư...!"

Lại ngâm lên một tiếng, sau đó tiểu hoàng xà hạ xuống trên vai Nhạc Phàm, trượt xuống cánh tay hắn, quấn quanh mấy vòng rồi trở nên im ắng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Nhạc Phàm, có hâm mộ, có ghen tỵ, và còn có nhiều tâm tình khác. Bọn họ cảm khái, chuyện tốt như vậy sao lại rơi vào trên người người khác chứ!

Kỳ thực bọn họ không biết, có nhân mới có quả. Tiểu hoàng xà xuất hiện là bởi vì có Lý Nhạc Phàm, hắn trưởng thành cũng là bởi vì Lý Nhạc Phàm, đây là nhân của Lý Nhạc Phàm, cho nên quả mới rơi vào trên người hắn.

"Khụ!"

Nguyên Thác ho nhẹ phá vỡ không khí, đối với Nhạc Phàm nói:

- Chúc mừng Lý huynh, hôm nay linh xà lột xác, sau này trưởng thành nhất định là có tiền đồ vô lượng a!

Nguyên Thác đột nhiên chuyển biến lớn, tuy là khiến người ta không thích ứng, nhưng mọi người điều có thể hiểu được, thực lực mới là quy tắc chí cao vô thượng, đạo đức và tôn nghiêm cũng chỉ là một loại lý tưởng mà thôi. Có lẽ có một ngày đạo đức và tôn nghiêm sẽ trở thành khuôn mẫu ước thúc việc đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải là hiện tại.

Nhạc Phàm liếc sơ qua Nguyên Thác, cũng không chút nào để ý. Hắn chỉ cúi đầu vuốt vuốt tiểu hoàng xà trên cổ tay, loại cảm giác huyết mạch tương liên khiến cho nội tâm của hắn có một chút ấm áp.

Thấy đối phương không để ý tới mình, Nguyên Thác cũng hơi đổi sắc.

Hạ Khinh Trần tiến lên một bước, cười cười xấu hổ, nói:

- Lý huynh, mới vừa rồi là hai người chúng ta vì lòng tham mà ra tay trước, quả thật là không đúng, kính xin Lý huynh tha thứ.

Nhạc Phàm cũng không mở miệng, hắn chuyển thân rời khỏi nơi này, để lại đủ loại tâm tình phức tạp trong lòng mọi người.

- Đại, đại ca chờ ta một chút!

Phục hồi lại tinh thần, Giang Tiểu Phong đuổi theo Nhạc Phàm, cũng không có quên thu lớp vảy rắn lại:

- Vảy rắn này là đồ tốt a, sao có thể lãng phí được. Đại ca ăn thịt, ta đây húp canh cũng không tồi. Hắc hắc hắc!

Hạ Khinh Trần thở dài lắc lắc đầu:

- Nguyên Thác huynh, chuyện nơi này đã xong, chúng ta cũng đi thôi!

- Đi!

Nguyên Thác không cam lòng nắm chặt bàn tay, vụt thẳng lên không.

Hạ Khinh Trần quay đầu liếc mắt về phía Băng Nguyệt tiên tử, khẽ nhíu mày tựa hồ như suy nghĩ gì đó, cuối cùng cũng hướng phía chân trời phóng đi.

Đợi Lý Nhạc Phàm và hai cao thủ thiên đạo rời đi, đám người Du Tùng Nham mới có thể đem tảng đá trong lòng bỏ xuống. Chiến đấu thiên đạo, bọn họ không có tư cách tham dự, hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn có chút sợ hãi!

"Hừ!"

Khuất Liệt Dương oán giận nói:

- Nếu đồ vật kia đã mất, Khuất mỗ cũng không có hứng thú lưu lại, cáo từ.

Dứt lời, Khuất Liệt Dương liền rời đi, tiêu thất vô tung.

- La mỗ cũng cáo từ.

La Tường lạnh lùng chắp tay, xách thương rời đi.

Những người còn lại nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Một lát sau, mọi người cũng dần rời đi, khôi phục lại vẻ yên tĩnh cho rừng trúc.

...

Kinh đô hoàng thành, trang trọng trang nghiêm.

Đêm xuống, nơi này lại càng được canh gác sâm nghiêm!

Trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, Chu Khang Cảnh ngồi trước thư án phê duyệt tấu chương.

Cam Châu ngoại loạn quấy nhiễu...

Khánh Dương thiên tai không ngừng...

Quan lại không tuân quy chế...

Lưỡng Quảng quân đội thiếu thốn...

Các nơi cường đạo lấn lướt...

Mỗi khi phê duyệt một quyển tấu chương, tâm tình Chu Khang Cảnh lại trầm trọng thêm vài phần. Xem ra, làm hoàng đế cũng không tốt như ta tưởng, muốn làm một hoàng đế bền vững lại càng khó khăn!

- Khải bẩm hoàng thượng, Binh bộ Thượng Thư Khổng đại nhân cầu kiến!

Ngoài thư phòng, thanh âm thái giám truyền đến.

Chu Khang Cảnh đặt bút son xuống, thở một hơi thật dài:

- Truyền vào.

- Dạ!

- Vi thần Khổng Tất, tham kiến hoàng thượng!

Khổng Tất tuy nhìn ở trong bộ quan phục có vẻ sáng sủa, nhưng trên trán hắn có đầy vẻ lo âu.

- Bình thân.

Chu Khang Cảnh nhìn Khổng Tất, lơ đểnh hỏi:

- Khổng khanh đã trễ như thế còn tới đây, không biết có chuyện gì?

- Hồi hoàng thượng, Lặc Thô tộc phái sứ giả tới, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

- Nga? Lặc Thô tộc xâm lược giang sơn ta, hiện tại còn phái sứ giả tới, chẳng lẽ Đa Nhĩ Cổn còn muốn nói chuyện hữu nghị sao? Hừ hừ! Ha ha ha... Đây quả thực là khinh người quá đáng!

- Hoàng thượng bớt giận...

Khổng Tất đổ mồ hôi lạnh đầy trán, chỉ có thể kiên trì nói:

- Đa Nhĩ Cổn mua chuộc Tổng binh của Sơn Hải Quan xác thực là mánh khóe của tiểu nhân, nhưng hôm nay thiên hạ đại loạn, triều đình trước hết phải ổn định lại thế cục, sau đó mới có thể tính đến những chuyện khác. Lần này Lặc Thô tộc phái người đến, nhất định là có chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu chúng ta chèn ép sứ giả, chỉ sợ là người chịu thiệt chính là chúng ta. Kính xin hoàng thượng nghĩ lại!

Chu Khang Cảnh cau mày, chậm rãi đứng dậy, sau một lát hắn nói:

- Được rồi, dẫn người vào ngự hoa viên, nói trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

- Đợi Khổng Tất lui ra, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên hiện ra ở trong ngự thư phòng.

- Nguyệt Thanh, sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy người tới, biểu tình của Chu Khang Cảnh liền hoà nhã đi mấy phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio