Thương Thiên

chương 533: xu thể liên minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên quan, Đại Đồng thành.

Bão cát quét qua phía chân trời, mặt trời chói chang treo trên cao.

Không lâu lắm, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện ở nơi xa, là một gã nam tử dắt ngựa chậm chạp đi về phía cửa đông của nơi này.

Người này một thân áo choàng trắng, nhìn qua bộ dạng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là con đường đã đi không hề ngắn một chút nào.

"Người phương nào tới, hãy xưng tên ra."

Phía trên tường thành, một người lính canh hô lớn, binh lính xung quanh lập tức giơ tiễn nỏ đề phòng, nếu như đối phương hơi có dị động, tin tưởng tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Dừng bước lại, người đến cất cao giọng nói: "Tại hạ chính là Thiên Địa minh sứ giả Diệp Thiên Hằng, lần này phụng lệnh minh chủ đến đây, có trọng yếu chuyện cầu kiến Tĩnh quốc quân Trương đại soái, kính nhờ chư vị huynh đệ thay mặt truyền đi một tiếng. Chư vị huynh đệ yên tâm, tại hạ lần này đến đây một mình, tuyệt đối không có ác ý gì."

"Thiên Địa Minh?"

"Thì ra là Thiên Địa Minh."

"Phái người đi báo cáo thủ hộ tướng đại nhân."

Mấy tên lính canh nhìn nhau, tên lính canh mời rồi lớn tiếng nói: "Sứ giả phía dưới xin chờ một chút, chúng ta đi thông báo cho đại nhân."

"Đa tạ chư vị huynh đệ!"

Diệp Thiên Hằng lời nói nho nhã lễ độ, khí độ phi phàm cũng là dành được hảo cảm của không ít người, cho nên đám binh lính thu hồi tiễn nỏ, chẳng qua là tâm cảnh giới không hề giảm xuống.

Không có trận chiến, mấy ngày nay Đại Đồng thành dị thường yên bình .

Hoa Khuê thân là thành tường thủ hộ tướng, cũng có chút rỗi rãi quá. Nếu không phải Liêu Cường cùng với ba huynh đệ Vương gia thường xuyên tới đây giải khuây, chỉ sợ sớm đã làm buồn bực đến chết rồi.

"Báo cáo đại nhân, Thiên Địa Minh phái sứ giả tới, nói có chuyện quan trọng cầu kiến chủ soái chúng ta."

"Hả? Nhanh đi nhanh đi."

Mới vừa đi ra khỏi thành lâu, Hoa Khuê liền nghe được lính canh tiến tới báo tin, không khỏi tinh thần rung lên, bước nhanh đi tới đầu tường.

"Đây..."

Nhìn người phía dưới, Hoa Khuê thanh âm thô dã vang lên: "Tiểu tử, là ngươi muốn gặp chủ soái chúng ta?"

Diệp Thiên Hằng cung tay thi lễ nói: "Tại hạ Diệp Thiên Hằng, bái kiến vị tướng quân này."

"Tướng quân?" Hoa Khuê cười hắc hắc nói: "Bây giờ còn không phải là, bất quá cũng mau thôi!"

"Thật xin lỗi a lão Hoa, nghe nói có người! Là ai a?"

"Mệnh khổ a, đợi lâu như vậy, cư nhiên chỉ một người, thời gian này không có cách nào sống tốt!"

"Có người đến cũng không tệ rồi! Không khổ không khổ!"

Nghe được thanh âm này, Hoa Khuê không cần nhìn cũng biết đúng là Vương gia ba kẻ dở hơi kia tới.

Mặt tối lại, Hoa Khuê tức giận rõ ràng nói: "Nơi này là địa bàn của lão tử, ba người các ngươi đến xem náo nhiệt gì? Đi đi, đi! Đi nhanh cho đẹp trời!"

"Ngươi tên gia hỏa không có lương tâm này, uống rượu của Vương Đại ta, bây giờ liền trở mặt đây?"

"Đúng đấy, chúng ta mệnh khổ a, lão đúng là bị người khi dễ, thời gian này không có cách nào sống tốt!"

"Khó sống thì khó sống, chúng ta không sống tốt, cũng không thể để lão Hoa sống khá giả!"

Trên tường thành nháo loạn thành đoàn, binh lính xung quanh mọi người đỏ mặt không dứt.

Diệp Thiên Hằng thấy tình cảnh này, nhất thời dở khóc dở cười. Không phải nói Tĩnh Quốc quân kỷ luật nghiêm minh sao? Làm sao ra lại có mấy tên này?

"Ba người các ngươi ngu ngốc, còn không cút ngay cho lão tử! Lão tử muốn bàn chính sự!"

Hoa Khuê nổi giận, hung hăng sút vào mông ba người, sau đó quay xuống phía dưới nói: "Bình thời quản giáo không nghiêm, để cho sứ giả chê cười! Sứ giả xin chờ một chút, ta đây phải thông báo tướng quân bọn họ."

"Đa tạ Tướng quân, Thiên Hằng liền tại chỗ này đợi tin tức."

Diệp Thiên Hằng chắp tay cung tay, tùy ý ngồi xuống đất thở.

Đông thành giáo trường, một phiến đất trống.

Trên sa địa, hai cái thân ảnh đuổi theo nhau.

"Tiểu Hỏa đứng lại!"

"A! Băng nhi cũng không tin bắt không được ngươi!"

"Oa oa oa! Không chơi, Băng nhi không chơi nữa! Tiểu Hỏa ngươi ăn quịt, ngươi ăn quịt!"

Thân ảnh dừng lại, cũng là Tiểu Băng nhi biết điều khả ái vồ hụt rơi xuống đất, miệng đầy bùn đất!

"Thấu!"

Tiểu Hỏa lắc lắc bộ lông hồng sáng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang đi qua trước mặt Tiểu Băng nhi.

Tiểu cô nương lúc này càng giận hơn, không phục tiếp tục đuổi tới: "Tiểu Hỏa thối, Băng nhi nhất định phải bắt được ngươi!"

Nhìn hai tiểu tử đùa nghịch hăng say, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi ở một bên không khỏi mỉm cười.

Nhan Nguyệt Thi nhìn Tiểu Tiểu bên cạnh một chút, cười hỏi: "Tiểu Tiểu, con sao không cùng với tỷ tỷ chơi đùa a? Con nhìn bọn họ chơi vui vẻ không a!"

"Đó đều là trẻ con chơi đùa, phụ thân đều nói con đã trưởng thành, sẽ không cùng bọn họ chơi đùa." Tiểu Tiểu chân mày nhăn lại, bắt chước bộ dạng một đại nhân nhỏ. Nhưng vẻ hâm mộ trong mắt hắn cũng không thể che dấu.

Nhan Nguyệt Thi che miệng cười khẽ, cũng không nói thêm gì, chuyển sang phía Phó Suất nói: "Đúng rồi lão Phó, huynh chuẩn bị lúc nào đưa hai đứa trẻ trở về? Lăng Thông tiểu tử kia còn có Thu Nam bọn họ sợ rằng cũng rất lo lắng đó."

"Ta đã nhờ cậy Vân Phương huynh đệ đưa tin về, để cho bọn họ an tâm."

Phó Suất nhìn hai đứa trẻ một chút, cười nói: "Hiện giờ nơi này cao thủ đông đảo, chiến loạn đã lui, có nên không có gì nguy hiểm. Bất quá, hai đứa trẻ cũng nên sớm được an bài đến nơi an toàn. Chờ này nơi này an bài thỏa đáng Long Tuấn bọn họ sẽ đi tìm Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta cũng cùng nhau rời đi là được."

"Như vậy không còn gì tốt hơn."

Nhan Nguyệt Thi thở phào nhẹ nhõm nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, Tiểu Hỏa gia hỏa kia luôn luôn hung dữ muốn chết, trừ mấy người Minh Hữu ra ai cũng không thèm phản ứng, không ngờ nó lại cùng với Tiểu Băng đùa nghịch như vậy, thực là kỳ lạ."

Phó Suất trong mắt tràn đầy tình yêu: "Tiểu Băng nhi thiên sinh ai cũng thích, ngay cả Tiểu Hỏa gia hỏa này cũng không chống được mị lực của nó."

"Oanh long!"

Đột nhiên một tiếng nổ rung trời truyền đến, cũng làm cho đám người Phó Suất bị dọa cho nhảy dựng lên.

Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đầu khác của giáo trường dâng lên một trận nồng đậm khói thuốc súng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt kinh dị, Phó Suất mặt lộ vẻ nụ cười nói:"Hẳn là Long Tuấn mấy tiểu tử lại làm thí nghiệm đây!"

"Đi, chúng ta cũng qua đi xem một chút."

Phó Suất cùng với Nhan Nguyệt Thi ôm lấy Tiểu Tiểu đằng không bay đi.

Tiểu Băng nhi cũng trực tiếp cưỡi trên lưng Tiểu Hỏa đi theo.

Cách đó không xa, giáo trường trống trải khói giăng dầy đặc.

Đợi sương khói tản đi, một cái hố sâu rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Ngay sau đó, một đoàn bóng người xúm lại quanh hố to.

Đám người Long Tuấn, Đinh Nghị, Tiểu Hoa, Tiểu Đậu, Tông Lạc Thần, Lăng Thiên, Đồ Lôi, còn có Trương Phong Nghị, Trương Tĩnh Cừu, Trần Phong, Trách Hổ, Ngại Hàn mấy vị tướng lĩnh.

"Thành công! Thực sự thành công! Cuối cùng cũng thành công rồi!"

Mọi người tất cả đều ngây ngốc nhìn hố to trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn kích động!

Tiểu Hoa và Tiểu Đậu vội vàng nhảy xuống dưới hố, một phen ước lượng, tính toán…

Cuối cùng, Tiểu Hoa leo ra khỏi hố, lấy tâm tình vô cùng kích động lớn tiếng tuyên bố: "Ta… Ta bây giờ chính thức tuyên bố, một vũ khí có lực sát thương lớn vượt xa tầm vóc lịch sử thời đại - "Oanh thiên lôi hỏa đại pháo" - ra đời!"

"Hay!"

"Hay! Hay! Hay!"

"Oanh thiên lôi hỏa đại pháo! Oanh thiên lôi hỏa đại pháo! Oanh thiên lôi hỏa đại pháo!"

Mọi người nghe thấy một trận ủng hộ, mấy ngàn binh lính cùng kêu lên hoan hô không dứt!

Những năm gần đây, Tây Vực cùng mấy nước man di nhỏ nghiên cứu chế tạo hỏa pháo uy lực kinh người, mặc dù đối với cao thủ chân chính không thể tạo thành uy hiếp, nhưng dùng ở chiến trường, cũng là vô cùng cường đại, một lần giết một mảng lớn, ngay cả quân đội của triều đình cũng muốn mua chiến tranh lợi khí như vậy của ngoại tộc.

Vì thế, đám người Long Tuấn hao phí đại lượng vật liệu cùng người tài, muốn tạo ra một hỏa pháo cường đại hơn.

Hôm nay! Vào hôm nay, bọn họ chứng kiến thời khắc lịch sử "Oanh thiên lôi hỏa đại pháo" hoành không xuất thế, tất sẽ khiến chiến tranh cả thiên hạ phải nổi sóng.

Vừa nghĩ tới tràng cảnh trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, Long Tuấn và Đinh Nghị liền cười như điên không ngừng, hận không được đem Tiểu Hoa, Tiểu Đậu ôm lấy hung hăng "chà đạp" một phen.

"Long Tuấn, đây chính là lôi hỏa đại pháo các ngươi chế tạo?"

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi đạp không mà đến, tò mò đánh giá lượng đất trong hố cùng với cây gậy rỗng ruột can hơn nửa người bên cạnh.

Sau đó, Tiểu Hỏa mang theo Tiểu Băng nhi chạy tới, hướng hố lớn lao đến.

"Phó đại ca, đại tẩu, các ngươi cũng tới!" Long Tuấn và Đinh Nghị cười ha hả tiến ra đón.

Nhan Nguyệt Thi cười mắng: "Động tĩnh lớn như vậy, chúng ta có thể không để xem một chút sao?"

Long Tuấn cười hắc hắc, đắc ý nói: "Thế nào, "Oanh thiên hỏa lôi đại pháo" của chúng ta cũng không tệ lắm phải không? Chẳng những uy lực cường đại, phạm vi công kích lại càng vượt Tây Vực hỏa pháo ba đến bốn lần, coi như là cao thủ tiên thiên bị trúng phải, không chết cũng bị lột một tầng da!"

Phó Suất cùng với Nhan Nguyệt Thi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vẻ kinh ngạc: "Hỏa pháo cường đại như thế, quả nhiên là hung khí chiến tranh siêu cấp sắc bén không thể ngăn cản! Chúc mừng chúc mừng!"

Ngoài có chiến trận, bên trong có lôi hỏa đại pháo, không khó tưởng tượng, Tĩnh Quốc quân sau này tương lai sẽ tươi sáng đến cỡ nào!

Không lâu lắm, lại có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Khấu Phỉ và Thích Minh Hữu hai người.

"Khấu tiền bối!"

"Thích huynh đệ!"

Mọi người rối rít tiến lên làm lễ ra mắt, liên tục đàm luận, không khí nhất phái hài hòa.

"Thấu!"

Tiểu Hỏa chở Tiểu Băng đi tới trước mặt Thích Minh Hữu, gầm nhẹ một tiếng.

Thích Minh Hữu nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Băng nhi, vừa vuốt ve đầu Tiểu Hỏa, trong mắt đều là ôn hòa .

Tiếp theo, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách cổ đưa cho Long Tuấn nói: ""Thiên Địa Chí Tình Sách" này bác đại tinh thâm, ta cùng sư phụ nghiên cứu hồi lâu, vẫn không thể tìm hiểu huyền bí trong đó."

Long Tuấn nhận lấy sách cổ, tiếc nuối lắc đầu nói:"Thượng cổ kỳ thư quả nhiên không đơn giản, ngay cả Minh Hữu huynh đệ cùng với Khấu tiền bối cũng nhìn không ra đầu mối, xem ra chỉ có thể chờ đợi cơ duyên sau này."

Vừa nói xong, Long Tuấn trực tiếp đem sách cổ chuyển cho Tạ Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh tỷ, tỷ đem vật này cất đi! Mặc dù không có vật này, chúng ta vẫn rất cường đại! Đợi sau này tìm được sư phụ, chúng ta liền đánh lên thánh vực, đòi lại một cái công đạo cho các người."

Tạ Tiểu Thanh không nhận lấy sách cổ, sắc mặt chán nản nói: "Vật này đối với ta mà nói, chẳng qua là mầm tai hoạ, không có bất kỳ ý nghĩa gì, hay là do A Tuấn các ngươi giữ đi!"

"Cũng được, dù sao để trong tay người nào cũng giống nhau."

Long Tuấn cũng không phản đối, trực tiếp thu hồi nói: "Vậy thì để nó ở chỗ của ta là được, chờ ngày nào đó tiểu gia một khi đốn ngộ luyện ra võ công vô địch thiên hạ, đến lúc đó đánh cho mấy tên bại hoại ở thánh vực tè ra quần! Hắc hắc hắc!"

Đinh Nghị cũng nói: "A Tuấn nói không sai, Tiểu Thanh tỷ sau này cũng không nên làm việc ngốc gì ngốc nghếch một lần nữa, một mình đi báo thù, nếu là sư phụ biết tỷ bị thương tổn, sau khi trở về rất có thể sẽ lột da chúng ta a!"

"Vậy cũng không!"

Một trận cười đùa, không khí hòa hoãn không ít.

Đúng lúc này, Hoa Khuê cỡi ngựa chạy tới.

"Bẩm cáo chủ soái, phía ngoài có một người tên Diệp Thiên Hằng cầu kiến, hắn tự xưng là sứ giả Thiên Địa Minh phái tới."

"Diệp Thiên Hằng?! Cư nhiên là hắn!"

Thích Minh Hữu hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia thú vị.

Tạ Tiểu Thanh cùng với Tông Lạc Thần đưa mắt nhìn nhau, biểu tình có chút không được tự nhiên. Trên Liên Hoa Phong, Diệp Thiên Hằng đối với bọn họ có ân giải trừ nguy khốn. Đáng tiếc bọn họ song phương đều vì chủ mình, lập trường bất đồng.

Suy nghĩ một chút, Trương Phong Nghị tiến lên một bước nói:"Tuy rằng Thiên Địa Minh cùng chúng ta không có qua lại, bất quá là khách nhân ở xa tới hãy đưa tới trong phủ tướng quân nghỉ ngơi, bọn ta sẽ đến sau."

"Dạ! Chủ soái."

Phủ tướng quân, Bảo Định đường.

Trong phòng khách đám người Trương Phong Nghị bày ra yến hội, nhiệt liệt hoan nghênh Diệp Thiên Hằng đến.

Nhắc tới Thiên Địa minh cùng với Tĩnh quốc quân quan hệ trong đó, cũng phi thường phức tạp.

Một mặt, song phương thế lực thủ lĩnh cũng là người có quan hệ vô cùng mật thiết với Lý Nhạc Phàm. Nhưng mặt khác, Thiết Huyết từng cùng với Chu Khang Cảnh có hợp tác, dẫn tới các tướng lĩnh của Tĩnh Quốc quân bất mãn, nhất là Long Tuấn, Đinh Nghị cùng với đám người Chu Tĩnh Nguyệt - Long Tuấn cùng với Đinh Nghị là vì thù của sư phụ, hận không thể đem Chu Khang Cảnh băm thây vạn đoạn, mà Chu Tĩnh Nguyệt cũng là bởi vì mối hận mất nước, một lòng muốn tru diệt Chu Khang Cảnh. Bởi vậy, song phương mâu thuẫn thực sự rất khó hóa giải.

Bất quá, Thiên Địa minh cùng với Tĩnh quốc quân mặc dù không có quá nhiều khúc mắc, bất quá song phương vẫn giữ thể diện cho Lý Nhạc Phàm, cùng bằng mặt với nhau, không mạo phạm lẫn nhau, cũng vẫn duy trì quan hệ nhàn nhạt như vậy.

Lần này Thiên Địa minh phái Diệp Thiên Hằng tới đây, mục đích gì tự nhiên là ý vị sâu xa.

Trương Phong Nghị ngồi trên ghế thủ tịch đối diện Diệp Thiên Hằng nói: "Sứ giả từ xa đến, không có rượu tốt thức ăn ngon gì, thực khiến sứ giả chê cười!"

"Gọi ta Thiên Hằng là được rồi."

Diệp Thiên Hằng nghe vậy cười một tiếng, đứng dậy chắp tay nói: "Trương đại soái thật sự quá khách khí, biên quan chiến sĩ nhiều năm qua thủ hộ cương thổ, vẫn luôn là cần kiệm tự túc, nơi nào không kính phục? So ra, Thiên Hằng ham ăn biếng làm, sức trói gà không chặt, thực sự là xấu hổ không dứt. Hôm nay có thể cùng chư vị tướng sĩ cùng thưởng thức mỹ vị, chính là phúc khí Thiên Hằng đã tu luyện mấy đời! Ở chỗ này, Thiên Hằng càn rỡ, muốn thay thiên hạ dân chúng kính chư vị tướng sĩ ba chén rượu nhạt."

Đang lúc mọi người ánh mắt kinh ngạc, Diệp Thiên Hằng cầm lấy trên bàn bầu rượu chén rượu, tự rót đầy.

"Chén rượu thứ nhất này, Thiên Hằng tế anh linh các chiến sĩ đã chết ngoài biên quan, nhiệt huyết hy sinh, kiên cường bất khuất, ý chí trường tồn!"

"Chén thứ hai, kính tướng sĩ biên quan, thiết huyết không sờn, kiên cường bất khuất, có tình có ý!"

"Chén thứ ba, ta nguyện ánh ánh thiên triều, chính khí trường tồn, nguyện thiên hạ dân chúng, an cư lạc nghiệp!"

Một hơi uống cạn ba chén rượu, Diệp Thiên Hằng trong ngực nóng rực khó nhịn, nhịn không được cao giọng hô: "Rượu ngon! Rượu ngon!"

Một thư sinh có vẻ bệnh tật, cư nhiên bạo phát ra tâm tình như thế, thực làm cho mọi người thay đổi cách nhìn!

Bên trong phòng khách đầu tiên là một trận an tĩnh, ngay sau đó bạo phát ra thanh âm nhiệt liệt!

"Hay! Vị tiểu huynh đệ này nói thật hay!"

"Hay cho một chính khí trường tồn, kiên cường bất khuất!"

"Con mẹ nó, không nghĩ tới con mọt sách suốt ngày chỉ uống mực cũng có người hào khí như vậy, lão tử hôm nay được trường kiến thức rồi!"

"Không sai không sai, ba chén rượu này lão tử nhất định uống!"

"Nào, mọi người nâng cốc lên, vì ba chén rượu này của Thiên Hằng huynh đệ, Tĩnh Quốc quân chúng ta kết giao bằng hữu với ngươi!"

Trương Phong Nghị vỗ đùi đứng lên, nâng chén nói:"Ta nguyện ánh ánh thiên triều, chính khí trường tồn, thiên hạ dân chúng, an cư lạc nghiệp!"

Thấy chủ soái đứng dậy, còn lại người rối rít đi theo đứng lên.

"Cạn!"

"Cạn!"

Tạo được khởi đầu tốt đẹp, kế tiếp không khí nói chuyện liền hòa hợp rất nhiều.

Sau khi cơm nước no nê, chư vị tướng sĩ báo cáo rồi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại có Trương Phong Nghị, Long Tuấn, Đinh Nghị Cùng với Diệp Thiên Hằng bốn người.

Khẽ trầm ngâm, Trương Phong Nghị trước tiên mở miệng nói: "Được rồi, hiện ở chỗ này cũng là người mình, Thiên Hằng huynh đệ có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

Diệp Thiên Hằng nhìn ba người đối phương một chút, mỉm cười nói: "Trương đại soái, Thiên Hằng lần này đến đây, chủ yếu là vì để kết minh giữa Thiên Địa Minh và Tĩnh Quốc quân nên mới đến đây."

Tựa hồ đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như vậy, ba người Trương Phong Nghị cũng cười mà không nói, chậm rãi đợi đối phương nói.

Diệp Thiên Hằng cũng không để ý phản ứng của đối phương, nói tiếp: "Những năm gần đây, Thiên Địa minh cùng với Tĩnh Quốc quân mặc dù không có quá nhiều gặp gỡ, nhưng quan hệ giữa chúng ta so với những thế lực khác cũng bình ổn hơn nhiều, hơn nữa Thiết Huyết minh chủ dặn dò, Thiên Địa minh chẳng bao giờ làm ra chuyện gì bất lợi đối với Tĩnh Quốc quân, chỉ dựa vào điểm này, chư vị nên nhìn ra được, thành ý của Thiên Địa minh. Ta cũng biết, chư vị đối với Thiết Huyết minh chủ chúng ta năm đó cùng với Chu Khang Cảnh hợp tác vô cùng bất mãn. Nhưng trong loạn thế, tình thế bức bách, minh chủ chúng ta vì huynh đệ trong Huynh Đệ Hội, có một số việc không thể không làm. Cho nên, với hành động của minh chủ chúng ta, Thiên Hằng không có tư cách bình luận gì. Bất quá…"

Tiếng nói bỗng nhiên chuyển, Diệp Thiên Hằng tiếp tục nói: "Bất quá, có mấy việc Thiên Hằng có thể khẳng định, đó chính là tình bạn giữa minh chủ chúng ta cùng với Lý Nhạc Phàm tiên sinh tuyệt đối là chân thành tha thiết, so với huynh đệ cũng không quá đáng! Mười năm này, minh chủ chúng ta chưa hề có một ngày buông bỏ tìm kiếm tung tích của Lý tiên sinh, tâm tình của người cùng với tâm tình của các người giống nhau. Mà, bây giờ đã truyền ra tin tức của Lý tiên sinh, chỉ cần tìm được Lý tiên sinh, minh chủ chúng ta nhất định sẽ tự mình giải thích cho Lý tiên sinh, cho người một cái công đạo."

Nói rất nhiều, Diệp Thiên Hằng đưa ánh mắt nhìn lên thân ba người Trương Phong Nghị, chờ đợi câu trả lời của bọn họ.

Trương Phong Nghị trầm mặc không nói, hai người Long Tuấn, ngay sau đó chuyển sang phía Diệp Thiên Hằng nói: "Thiên Hằng huynh đệ, cách nghĩ của các ngươi, không bằng nói hết ra đi!"

Diệp Thiên Hằng sửa sang suy nghĩ, biểu tình nghiêm nghị nói: "Ngoa Đảm tộc xâm lấn đất nước ta, cũng cùng với thương nhân triều đình đặt nghị hòa hiệp nghị với biên hoang Mộ Dung thị, một lòng chỉ vì khôi phục Đại Yên, không tiếc cùng với phiên bang man di một mạch cấu kết. Những kẻ sói đội lốt người này, nào có quan tâm thiên hạ dân chúng chết hay sống? Còn có Ma môn thế lực, muốn chiếm lấy trung thổ thần châu, thánh vực hỗn loạn, tự lo không xong, thiên hạ đúng là loạn càng thêm loạn! Cho nên, Thiên Địa minh chúng ta muốn cùng với Tĩnh Quốc quân hình thành xu thế liên minh, cùng nhau trông coi, trong Ẩn Lâm đại hội tranh được một chỗ ngồi."

Nói tới đây, Diệp Thiên Hằng thình lình đứng dậy, mục quang sâu xa nhìn ba người đối phương nói: "Minh chủ chúng ta từng có một nguyện vọng. Người hy vọng có một ngày, thiên hạ chính là trời của người trong thiên hạ, đời đời kiếp kiếp không bị nổi khổ nô dịch, phế bỏ vương triều, làm thiên hạ độc lập tự chủ, người người đều có thể tu luyện, người người cũng có thể tự mình cố gắng, người người cũng có thể quyết định vận mệnh của chính mình, không bị thiên đạo khống chế!"

Phế bỏ vương triều!? Thiên hạ tự chủ!?

Nghe thế lời nói, ba người Trương Phong Nghị kinh ngạc sững sờ đương trường! Tuy bọn họ trải qua trăm trận chiến, quyền trọng một phương, cũng bị lý tưởng như vậy dọa sợ!

Trương Phong Nghị ban đầu khởi nghĩa, chỉ là vì muốn lật đổ chế độ cũ, kiến lập vương triều mới, để nhất thống thiên hạ, để trăm châu có thể dưới thái bình thịnh thế an cư lạc nghiệp mà thôi. Mà Long Tuấn và Đinh Nghị, chỉ là chút tư tâm cùng dục vọng cá nhân. Bọn họ nào có ý nghĩ gì mà phế bỏ vương triều, thiên hạ tự chủ không thể tưởng tượng này?

Không thể không thừa nhận, Thiết Huyết xác thực là người có đảm lực, chuyện như vậy nói ra, cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể nói. Không nói trước có thể làm được hay không, chỉ dựa vào lý tưởng như vậy, cũng đã hơn nhóm người mình rất nhiều.

Trương Phong Nghị trầm trọng thở dài nói: "Người phi thường làm việc phi thường, Trương Phong Nghị ta cũng không bằng Thiết Huyết này a!"

Diệp Thiên Hằng thấy thế vội vàng chắp tay nói: "Trương đại soái sao lại tự hạ thấp mình như vậy, Tĩnh Quốc quân chính là chính nghĩa chi sư, làm thiên hạ chính đạo, tuy rằng cùng với lý tưởng của Thiên Địa minh có điểm khác biệt, nhưng chúng ta điểm xuất phát cũng là vì thiên hạ bách tính, dù lý tưởng của chúng ta không thể thực hiện, nhưng chúng ta đã một chi phấn đấu cho những gì ta tin tưởng, một ngày nào đó, thiên hạ phải là thiên hạ của dân chúng,do, tự chủ, tràn đầy mỹ hảo cùng với hy vọng."

Diệp Thiên Hằng vẻ mặt ước mơ, trong mắt lóe ra quang mang thành kính!

Đinh Nghị cau mày, nhìn Long Tuấn nói: "A Tuấn, ngươi thấy sao?"

"Chuyện liên minh không phải là không được, nhưng chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn."

Long Tuấn thở dài nói: "Giữa Thiết Huyết cùng với chúng ta kỳ thực cũng không có mâu thuẫn gì, chẳng qua hắn cùng với Chu Khang Cảnh hợp tác cũng là cho chúng ta tâm khí khó bình. Bất quá, nếu sư phụ đã xuất hiện, tin rằng rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó hãy để sư phụ xử lý đi sao."

Đinh Nghị nghe hồ đồ, nghi ngờ nói: "Vậy ý của ngươi là…"

"Ý của ta là đợi sư phụ sẽ quyết định chuyện liên minh."

Long Tuấn quyết đoán nói: "Nếu như lão nhân gia người không có ý kiến, chuyện này có thể thành. Nếu như phản đối, chuyện này đành thôi."

Đinh Nghị liên tục không ngừng gật đầu nói: "Không sai, chuyện này chi bằng để sư phụ định đoạt."

Nghe được lời ấy, Diệp Thiên Hằng thở dài trong lòng! Mình hết cố gắng hết sức, nói cái gì cũng đã tỏ rõ ngọn ngành, đáng tiếc vẫn không được qua được thái độ của Lý Nhạc Phàm.

Thôi! Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ hy vọng Lý Nhạc Phàm có thể lấy đại cục làm trọng!

Trong lòng chuyển niệm, Diệp Thiên Hằng bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Ơ!"

Đột nhiên một tiếng thanh thúy kêu to cắt ngang mấy người nói chuyện.

Long Tuấn cùng với Đinh Nghị đưa mắt nhìn nhau, thình lình đứng dậy rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không có.

Diệp Thiên Hằng thấy thế, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Phong Nghị: "Đây là…"

"Thiên Hằng huynh đệ chớ lấy làm phiền lòng, mới rồi đó là vân ưng truyền tin, bình thường dùng cho thông tin khẩn cấp, cho nên Long Tuấn bọn họ mới gấp gáp rời đi."

Trương Phong Nghị có ý, tiến lên dẫn đường nói: "Đi thôi, chúng ta cũng qua đi xem xem, nói không chừng sẽ có tin tức tốt truyền đến."

Dứt lời, hai người đi ra đại sảnh.

Phủ tướng quân đại viện, mọi người tề tụ.

Chỉ thấy Long Tuấn trong tay cầm một trang giấy cuốn, lặng lẽ xuất thần, trong mắt lệ quang chớp lóe.

"A Tuấn, Vân đại ca trên thư viết những gì? Có phải có sư phụ tin tức hay không?"

"Long Tuấn tiểu tử, ngươi nói mau a!"

"Nói đi nói đi!"

"Long Tuấn!"

Mặc cho mọi người thúc giục, Long Tuấn vẫn không nhúc nhích, phảng phất như linh hồn xuất khiếu.

Đinh Nghị trong bụng khẩn trương, liền giật lấy cuộn giấy trực tiếp xem, rồi sau đó biểu tình cũng giống y hệt Long Tuấn.

Hai người phản ứng y hệt nhau, đã làm mọi người lo lắng.

Bọn họ một người tiếp theo tiến lên lấy thư ra xem, kết quả tất cả mọi người ngây ngẩn cả người!

Yên lặng! Trong đại viện yên lặng quỷ dị, trừ tiếng hít thở yếu ớt, cái gì cũng không nghe được.

Tràng cảnh như thế làm Diệp Thiên Hằng trong lòng rất kinh ngạc, hắn thực sự rất khó tưởng tượng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm một đoàn cao thủ lúc này biến thành bộ dạng như thế!

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt điều khiển, Diệp Thiên Hằng lấy lá thư từ trong tay một vị tướng lĩnh ra xem, cả người chấn kinh đương trường!

"Đây… Đây là…"

Trên tờ giấy chỉ có ngắn ngủn mấy trăm chữ, nhưng đem việc Lý Nhạc Phàm tự mình xông Quảng Châu thành, huyết tẩy phủ tổng đốc toàn bộ lời ghi lại rõ ràng, bao gồm cả người thần bí xuất hiện sau đó, cùng Lý Nhạc Phàm rời đi.

Khó trách! Khó trách mọi người có bộ dáng như thế.

Cho dù là chính hắn một người bàng quan, nhìn thấy tin tức như thế cũng thấy tâm thần rung động, chớ nói chi là những người có quan hệ mật thiết cùng Lý nhạc Phàm.

Diệp Thiên Hằng gắt gao ngó nội dung trên tờ giấy, một loại tâm tình dị dạng xông lên đầu.

Lý Nhạc Phàm rốt cuộc là hạng người gì? Là dũng cảm? Là điên cuồng? Hay là cố chấp?

Một người, giữa mấy vạn đại quân bao vây, chém giết gần vạn người!

Đó là một bức tranh huyết tinh thảm liệt đến mức nào!

"Khó trách minh chủ coi trọng Lý Nhạc Phàm như thế! Khó trách các thế lực lớn lại khẩn trương như thế! Lý Nhạc Phàm, người này, rất giỏi a!

Diệp Thiên Hằng âm thầm cảm thán, trong lòng không khỏi sinh ra mong muốn gặp đối phương.

Nhân vật như thế, nếu không phải có thể uống rượu luận bàn, chẳng phải là cả đời tiếc nuối sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio