Đại mạc Tây Hoang nằm ở vùng đất cực Tây, tài nguyên nghèo nàn, không có người ở.
Tuy nhiên,ở nơi sâu nhất trong phiến hoang mạc này, chính là căn nguyên của Phật Tông ӠVạn Phật Quật.
Vạn Phật Quật là một tòa sơn động khổng lồ, vách núi dựng đứng, cao gần trăm trượng. Nơi đây, hàng năm bão cát hoành hoành, phảng phất trở thành bình phong thiên nhiên che giấu nơi này.
Mặt ngoài vách núi, khắp nơi đều là hang đá, ngoài ra còn điêu khắc rất nhiều tượng phật hình dáng sống động.. Tư thế mỗi một bức đều khác nhau, muôn hình vạn trạng, khiến người ta trầm mê khi nhìn chúng. Mà ở ngọn núi cao nhất, một pho tượng Phật khổng lồ ngồi xếp bằng trên đài sen, tay kết niêm hoa, hai mắt hơi nhắm, vẻ mặt trang nghiêm túc mục, giống như thương xót thế gian đầy đau khổ.
Một tòa Phật tháp dựng lên trước tượng Phật, hình bát giác, gồm mười ba tầng, đều do thổ thạch hỗn hợp dựng mà thành, mặc dù không tráng lệ như kim ngọc, nhưng lại tỏa ra được hơi thở cổ xưa.
Tương truyền từ xưa, Phật Tông thời kỳ mới bắt đầu, vốn là một đám tăng nhân khổ tu tụ tập mà thành. Những tăng nhân này không cùng ngoại giới tranh giành, vô dục, vô cầu, lấy việc theo đuổi cảnh giới chí cao vô thượng tinh thần mãn túc là chân lý, có thể nói họ chính là những Cổ Tu Sĩ
Chỉ tiếc, một hồi biến đổi lớn phá hỏng cuộc sống thanh tu, Thiên đạo chi tranh, tu sĩ chết, tử thương vô số. Chỉ cầu bảo vệ mình, nên nơi này các tăng nhân đoàn kết, cùng chống ngoại địch, truyền thừa ngàn năm, cuối cùng liền có Phật Môn như ngày nay.
"Đông đông đông"
Một hồi chuông du dương vang lên, tất cả tăng nhân từ trong động quật đi ra, trực tiếp hướng lên đỉnh núi tụ tập
Chúng tăng tề tụ, nguyện bổn Phật Quật vốn vắng lạnh lập tức trở nên náo nhiệt.
Một ngày triều bái pháp hội bắt đầu rồi, chúng tăng tự giác ngồi xếp bằng trước tượng phật, lẳng lặng đợi một thanh âm…
Không lâu lắm, một thanh âm mờ ảo từ trong Phật tháp truyền ra: "Phật như thị ngã, ngã như vi trần, vô pháp vô lượng, vô niệm, vô tưởng, miểu miểu chúng sinh, giai thị không huyễn, vô hình, vô tướng, vô thanh, vô hưởng.."*
"Phật như thị ngã, ngã như vi trần, vô pháp vô lượng, vô niệm vô tưởng, miểu miểu chúng sinh, giai thị không huyễn, vô hình vô tưởng, vô thanh vô hưởng…" Chúng tăng đồng thanh hợp ca, giống như thiên âm (âm thanh của trời – DG) tràn ngập khắp tứ phương, thanh âm đầy vẻ hòa ái, an tường.
Một lúc lâu sau khi Pháp hội kết thúc, chúng tăng tản đi, chỉ có một lão tăng vẫn quỳ lạy không dậy.
"Đệ tử xin cầu kiến đại tôn."
Tháp môn mở rộng ra, lão tăng bái lạy đứng dậy đi vào trong phật tháp, bên trong tháp ánh sáng an tường, phát tán ra hương kinh sách nồng đậm ( có lẽ mùi ẩm mốc của sách chăng – DG). Nơi đây rộng như vậy, thật không biết cất giấu bao nhiêu kinh sách..?
Lão tăng mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi lên lầu
Tầng thứ mười ba, chỗ cao nhất của Phật Tháp. Lão tăng dừng cước bộ, hai tay tạo thành hình chữ thập, bộ dạng cung kính đứng ở ngoài hành lang.
Lúc này một thanh âm nhàn nhạt, ôn hòa truyền đến: "Liễu Nhân, ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì muốn nói?"
"Hồi bẩm đại tôn, Liễu Nhân lần này đến đây, xác thực có chuyện quan trọng…"
Ngay lập tức, Liễu Nhân lấy từ trong tay áo ra một phong thư: "Trong thư có nói đến tin tức của Lý Nhạc Phàm, thỉnh đại tôn xem qua."
"Lý Nhạc Phàm, hơn mười năm, rốt cục cũng có tin tức rồi sao. Ngươi vào đây."
Lời nói vừa hạ xuống, phong thư trong tay Liễu Nhân tự động rời tay, chậm rãi hướng gian phòng bay đến.
Đi vào gian phòng, một mùi hương thơm mát thanh đạm thẩm thấu tâm phế truyền đến. Đây là một gian phòng rất bình thường, ngoài trừ một cái thạch thai, cũng không bày biện gì thêm.
Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, nhưng cũng không gây trở ngại lắm cho tầm mắt của Liễu Nhân. Lão hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía thạch thai trước mặt. Trên đó, một nam nhân trung niên đang ngồi xếp bằng, thân mặc áo bào màu tro xám, một đầu bạc trắng, làm cho người ta thật không ước đoán được tuổi thật của hắn. Tựa hồ nếu dựa vào nếp nhăn trên mặt mà đoán cũng không rõ, chỉ biết rằng những nếp nhăn đó như kể lại một đời tang thương.
Người này chính là Vô Danh Tôn giả trong miệng Liễu Nhân.
Thiên hạ lục đại Tôn giả, Vô Danh Tôn giả không phải là kẻ mạnh nhất, nhưng cũng là kẻ có thực lực. Những năm gần đây, thiên đạo chi tranh, Phật tông đối mặt với thế lực khắp nơi chèn ép, vẫn có thể bảo tồn, hoàn toàn đều dựa vào thực lực siêu cường của Vô Danh Tôn giả.
Tuy nhiên, lại không có mấy người biết, vị Vô Danh Tôn giả cái thế vô song này, kỳ thật hai mắt đều mù..
Tiếp lấy phong thư, Vô Danh Tôn giả cũng không mở ra, chỉ dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng ve vuốt, mặt lộ vẻ trầm tĩnh.
Liễu Nhân thấy thế mở miệng dò hỏi: "Đại Tôn, việc của Lý Nhạc Phàm nên xử lý thế nào?"
Do dự trong chốc lát, Vô Danh Tôn giả chậm rãi mở miệng nói: "Mười năm trước, Lý Nhạc Phàm đem trả lại chí bảo cho Phật Tông "Phạm Thiên Đại Phật Ấn", đúng là có đại ân với Phật Tông ta, bởi vậy ta từng yêu cầu hắn ưng thuận đảm nhận chức hộ pháp Phật Tông, vốn định che chở cho hắn. Đáng tiếc sau đại hội võ lâm, hắn liền mất tăm tích, ngay cả ta cũng không tìm được. Mà nay hắn trở về, cả người vẫn đầy sát nghiệp..Ai!"
Vô Danh Tôn giả thở dài, không biết trong lòng tột cùng là đang nghĩ gì.
"A Di Đà Phật."
Một tiếng phật hiệu, Liễu Nhân chắp tay nói: "Phóng hạ đồ đao, Liễu Nhân tin tưởng Lý Nhạc Phàm sẽ không đánh mất mình.."
"Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.. Muốn là có thể để xuống hay sao?"
Vô Danh Tôn giả mặt không chút biến đổi: "Hay cho cái sát nghiệp! Kim cương là phật cũng là ma, La Sát là ma cũng là Phật, trong tay đồ đao, ấy chính là ma, trong lòng giới đao, xả thân thành Phật, ba nghìn sát đạo, đạo đạo nhân quả, là ma, là Phật, cũng chỉ là một cái tâm. Quên đi, quên đi, ta vốn cũng không phải người của Phật Tông, trong tay ta cũng là một thanh đồ đao. Ai!"
"A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai..!"
Liễu Nhân vẻ mặt khổ sở, cũng không nói gì. Nói về hung hãn, hẳn vị Vô Danh Tôn giả trước mặt cũng không thua kém gì Lý Nhạc Phàm, số người chết trong tay lão cũng vô số. Chỉ là hiện tại Vô Danh đã vào Phật Tông, tâm tính thu liễm rất nhiều.
Suy nghĩ một chút, Vô Danh Tôn giả nói tiếp: "Tất cả nhân quả đều có duyên, cưỡng cầu vô dụng, chỉ làm tăng thêm nhân quả. Chuyện tình của Lý Nhạc Phàm cũng nên để tự hắn xử lý. Trên danh nghĩa hắn vẫn là hộ pháp Phật Tông, hắn nếu như cần tương trợ, ngươi trực tiếp dẫn hắn đến tìm ta.. Ngươi bây giờ chỉ cần đưa "Tiếp dẫn thiếp" đến tay Lý Nhạc Phàm là được."
"Vâng, đệ tử đã rõ."
Liễu Nhân gật đầu, chuyển thân hỏi: "Đại tôn, lần này đại hội Ẩn Lâm, tu sĩ thiên hạ đều phải tham gia, Phật Tông chúng ta có hay không cũng tham gia lần tranh đoạt này?"
"Không tranh cũng là tranh, có nhân thì mới có quả."
Vô Danh Tôn giả mỉm cười nói: "Hôm nay nguyên khí Phật Tông mới vừa khôi phục được một điểm, nếu cho các ngươi đi tranh đoạt, chẳng phải lại lần nữa bị đánh cho quay về nguyên hình? Nếu không có lực lượng đi tranh, sao không thuận theo tự nhiên."
Liễu Nhân sắc mặt đại biến, lần đầu tiên lộ ra vẻ thất thố. Sống đã nhiều năm, quả thật chúng ta vẫn không đi tranh sao? Đại Tôn bồi dưỡng Phật Tông không phải vì hôm nay sao? Bất luận là vì Phật Tông hay vì Đại Tôn, bọn ta có chết cũng không oán.. Thỉnh Đại Tôn suy xét lại!"
Vô Danh Tôn giả khoát tay áo thản nhiên nói: "Ta vốn là người phải chết, năm đó nếu không phải Phật Đà đại sư cứu sống ta, ta đã sớm chết đi. Những năm gần đây, ta vẫn một mực thủ hộ Phật Tông, là bởi vì báo đáp cái ân của Phật Đà Đại sư.
Ba trăm năm, ta thực đã sống quá lâu rồi, ngay cả một chút ký ức cũng đã quên hết, thời gian đúng là vô tận.. Bây giờ ta sống thật không còn ý nghĩa.. Sau khi ta viên tịch, Phật Tông tự sẽ có người che chở, ngươi không cần lo lắng."
"Đại Tôn.."
Liễu Nhân quỳ rạp xuống đất, trên mặt tràn đầy bi thống.
Vô Danh tôn giả nhẹ nhàng vẫy tay đem đối phương nâng lên: "Liễu Nhân, ngươi theo ta hơn sáu mươi năm, như thế nào vẫn nhìn không thấu? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta, không tranh cũng là tranh, có nhân thì mới có quả. Chỉ cần Phật Tông nhất mạch vẫn còn tồn tại, thì Phật Môn bất diệt."
"Đại Tôn yên tâm, đệ tử vĩnh viễn ghi nhớ không quên."
"Đi, ngươi đi đi! Truyền thập nhị Phật giáo và Đạo giáo đến đây, ta có lời muốn thông báo với bọn hắn."
"Vâng, đệ tử cáo lui."
Liễu Nhân lên tiếng lui ra, tầng chót của Phật Tháp lại lần nữa khôi phục trầm tĩnh.
Vùng đất biên hoang, tiếp cận với sa mạc. Nơi này vốn là một vùng đất có danh tiếng, hôm nay bị Mộ Dung thị tộc nắm trong tay lập quốc.
Thành Bắc Sơn, ở chính giữa Biên Hoang, chính là khu vực thương nghiệp mậu dịch trọng yếu của Biên Hoang.
Không thể không nói, Mộ Dung thế gia xác thật có thủ đoạn không tệ. Ngắn ngủi mười năm phát triển, đã biến tiểu trấn phát triển thành thành thị hưng vượng.
Tiểu trấn đã không còn nguyên trạng của ngày xưa, tường vây cao cao, khắp trong thành, mấy trăm gian hàng san sát nhau, giống như một thành thị hưng vượng.
"Lọc cọc, lọc cọc!"
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, chỉ thấy một người cưỡi khoái mã thẳng hướng phi vào thành.
"Tránh ra! Tránh ra! Hết thảy tránh ra cho lão tử!"
Người mới đến mặc quân y một mạch bôn tẩu, không người nào dám chặn. Loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi từ những quán ven đường vì tránh gấp mà tung tóe bừa bãi.
Trong trung ương thành Bắc Sơn là một trang viên khổng lồ, nơi này chính là phủ đệ của Mộ Dung thị tộc
Lúc này, Mộ Dung Thành đang ở thư phòng xử lý quân vụ, một thiếu nữ yểu điệu tuyệt sắc từ cửa đi vào.
"Phụ thân.."
"A, Tuyết Nhi đã trở về!"
Mộ Dung Thành để quân vụ trong tay xuống, đứng dậy nồng hậu đón chào, khuôn mặt lộ nụ cười hòa ái: "Lần này, vì việc liên minh mà khổ cực cho con quá."
"Chỉ là chuyện nhỏ, như thế nào lại làm khó nữ nhi chứ. Trái lại phụ thân phải chú ý đến thân thể mình nhiều hơn mới được."
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là con gái của Mộ Dung Thành, giang hồ xưng là đệ nhất tài nữ danh xưng là Mộ Dung Lãnh Tuyết.
Mười năm trôi qua, trên người Mộ Dung Lãnh Tuyết không còn nửa điểm chưa thành thục, giơ tay nhấc chân đều phát tán ra vẻ đẹp thùy mị vô hạn. Giống như một quả đào tiên đã chín mọng, khiến người ta không nhịn được mà ngắt xuống.
Ngược lại, Mộ Dung Thành mái đầu đã hoa râm, mặt mày đấy nếp nhăn, hiển nhiên vì đại sự phải quan tâm không ít.
Mộ Dung Lãnh Tuyết tự mình châm một chén hương trà mời phụ thân, chậm rãi nói: "Phụ thân, việc liên minh với tám thế lực đã xử lý thỏa đáng, không biết Lạc Gia ở Quảng Châu có truyền đến tin tức gì không?"
Nhấp một ngụm trà, Mộ Dung Thành vẻ mặt ấm áp, cười nói: "Chuyện này Trầm quân sư tự mình đi xử lý, hẳn là không có vấn đề gì. Dù sao Lạc Khuê nếu không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho người trong tộc. Chỉ cần hắn hợp tác cùng chúng ta một lần, sao phải ngại hắn không ở chung thuyền với chúng ta chứ? Hiện tại chỉ cần chờ đại ca của con đến, chúng ta liền có thể bắt đầu áp dụng kế hoạch. Đến lúc đó, Mộ Dung gia chúng ta có thể chân chính nhập thiên triều, khôi phục vinh quanh Đại Yên khi xưa."
"Ha ha"
Trong lòng thống khoái, Mộ Dung Thành thoải mái cười to.
Thấy phụ thân hài lòng như thế, Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng cười theo, nụ cười tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo. Nàng hẳn phải kiêu ngạo, Mộ Dung thế gia có được thành tựu như hôm nay, nàng đã dốc không ít tâm lực.
Tâm tình tốt, Mộ Dung Thành lại nói tiếp: "Tuyết nhi, mấy năm nay con vì gia tộc bôn bao lao cảnh, cũng trì hoãn việc của chính mình. Tuổi tác ngươi bây giờ…"
Mộ Dung Lãnh Tuyết nghe vậy nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm: "Tuyết nhi do chính tay phụ thân dưỡng dạy, vì gia tộc cố gắng, Tuyết nhi chưa bao giờ thấy thua thiệt."
"Tuyết nhi, con.."
Mộ Dung Thành đang muốn tiếp tục, lúc này bên ngoài truyền đên một hồi tiếng bước chân dồn dập, lập tức cắt đứt lời hắn chuẩn bị nói.
"Thực xin lỗi lão gia, Trầm quân sư có việc cấp báo."
"Trầm quân sư có việc cấp báo."
Mộ Dung Thành nhướng mày, sai người đem thư cấp báo lên ước đoán, vừa mở ra nhìn, sắc mặt lập tức đại biến!
"Phụ thân, phát sinh chuyện gì sao?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết thấy vẻ mặt phụ thân như thế, một dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng.
Mộ Dung Thành vẫy cho người hầu lui xuống, lập tức đem thư cấp báo đưa cho nữ nhi, nói: "Quảng Châu tổng đốc phủ gặp chuyện không may, Lý Nhạc Phàm vì trả thù tìm đến, Cát lão vì bảo tồn người của Lạc Gia mà thương nặng!"
"Cái gì?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết hoa dung thất sắc, vội vàng đem thư giở ra đọc, quả thật là như thế!
Hai người cảm thấy trầm trọng, không khí trầm tĩnh dị thường.
Một chốc lát, Mộ Dung Thành nói: "Tuyết nhi, con xem chuyện này nên xử lý thế nào?"
Hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Lãnh Tuyết lắc đầu nói: "Việc Lạc gia gặp nạn con không lo, con lo nhất chính là Lý Nhạc Phàm này. Người này, đoạn thời gian trước mới nghe được tin tức của hắn, không nghĩ tới ngắn ngủi một đoạn thời gian hắn đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Người này độc lai độc vãng, rất không an phận, nói không chừng còn gây trở ngại cho nghiệp lớn của chúng ta. Hôm nay đại ca đang bế quan tại tông môn, chúng ta không thể quấy rấy huynh ấy, chỉ có thể đi tìm ba vị trưởng lão thương lượng tìm đối sách."
"Được, để ta đi mời ba vị trưởng lão đến đây thương nghị chuyện này."
Mộ Dung Thành vẻ mặt lo lắng, sau khi quyết định, nhanh chóng rời đi.
.