Biên quan Đại Đồng, trong đại sảnh nghị sự của phủ tướng quân.
Lúc này, Trương Phong Nghị cùng Long Tuấn, Đình Nghị đang chờ các vị tướng lãnh tề tụ trong sảnh.
"Khụ, khụ, khụ!"
Sau một tiếng ho nhẹ, Trương Phong Nghị nhìn xung quanh, mở miệng nói: "Nói vậy mọi người đều đã biết, Long Tuấn và Đình Nghị chuẩn bị đi tìm Lý huynh đệ, cho nên ta hôm nay gọi mọi lại đây, là để thu xếp quân vụ một phen."
"…"
Mọi người yên lặng không nói gì, chỉ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt có nhiều sự bất đắc dĩ, hiển nhiên sớm đã biết có việc ngày hôm nay.
Mười năm chiến trường sát lục (chiến đấu, giết địch – DG), mười năm sinh tử thủ hộ, Long Tuấn cùng Đình Nghị ở Tĩnh quân địa vị, danh vọng không một ai thay thế được. Kể cả Trương Phong Nghị là chủ soái cũng không bì kịp. Hai người bọn họ, từ khi mới ra đời là những thiếu niên non nớt nay trưởng thành thành những nam nhân thiết huyết đỉnh thiên lập địa, mồ hôi, máu, nước mắt, bao cố gắng ấy so với bất kỳ ai cũng không kém hơn.
Có thể không chút khoa trương mà nói, Long Tuấn cùng Đình Nghị chính là cây trụ tinh thần của quân lính, là nguồn suối tinh thần trong quân.
Chiến Thần! Không có bọn họ Tĩnh quân như mất nửa chiến lực.
Đều là tướng lãnh, trong lòng mọi người vô cùng rõ ràng, bởi vậy trong lòng có nhiều điều không muốn buông bỏ. Mười năm huyết hỏa hun đúc tình nghĩa, lẽ nào chỉ dùng ngôn ngữ có thể miêu tả hết?"
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, Long Tuấn mạnh mẽ đứng dậy nói: "Đại soái, Trần lão tướng quân cùng chư vị, các anh em huynh đệ, tình huống của ta và Đình Nghị mọi người đều rõ ràng, ta cũng không dài dòng, Thánh Vực cho người truyền tin nói, đại hội Ẩn Lâm lần này, tu sĩ khắp thiên hạ đều phải tham gia, tựa hồ phát sinh chuyện tình trọng yếu gì đó, cho nên ta cùng Đình Nghị phải rời đi một chuyến. Đến lúc đó, chuyện tình nơi đây còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
"A Tuấn nói không sai."
Đình Nghị tiếp lời: "Chẳng qua chúng ta lần này vội vã rời đi như vậy, mục đích chủ yếu nhất vẫn là đi tìm sư phụ."
Kẻ thù của sư phụ rất nhiều, thế lực lại cường đại, mặc dù có giúp đỡ cũng chưa chắc địch lại những người đó. Một mình sư phụ ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm, chúng ta thân là đệ tử, lẽ nào chỉ có thể ngồi ở đây chờ tin tức? Nhờ mọi người những năm gần đây quan tâm chiếu cố hai huynh đệ chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích."
Nói đến đây, Đình Nghị hơi nghẹn lời. Đối với những người đồng sinh cộng tử ở đây, nói những lời cảm ơn ở trên đều là dư thừa.
Trần lão tướng quân thở dài, chậm rãi nói: "A Tuấn, tiểu Nghị à, lão phu sống hơn nửa đời người, cái gì gọi là sinh ly tử biệt sao chưa từng thấy qua chứ? Nhưng trải qua thì đã sao, lão phu vẫn không buông bỏ được à! Thích tiểu huynh đệ vừa đi, các ngươi cũng đi, cảm giác vắng vẻ trong lòng này, xem ra thật sự lão nhân ta già rồi…!"
Dừng lại một chút, Trần lão tướng quân tiếp tục nói: "Các ngươi rời đi, tự nhiên là có lý do, chúng ta như thế nào lại cản các ngươi được, chỉ hy vọng các ngươi hãy bảo trọng, huynh đệ Tĩnh quân tất cả đều chờ các ngươi trở về."
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ chờ các ngươi trở về."
"Không sai, đến lúc đó chúng ta giết về kinh đô, đem tên cẩu tặc Chu Khang Cảnh băm thây vạn đoạn?"
"Người anh em Long Tuấn, người anh em Đình Nghị.."
Mọi người rất rõ ràng, đại hội Ẩn Lâm chính là tranh đấu của tu sĩ Thiên đạo, trình độ hung hiểm trong đó tuyệt không thua bất cứ một chiến dịch chiến đấu nào, cho nên bọn họ rất lo lắng, mặc dù ngoài miệng vẫn nói cứng, nhưng trong lòng đều cảm thấy lo lắng.
"Chư vị!"
Long Tuấn cố nén cái mũi đang đau nhức vì xúc động, làm dáng vẻ an tâm, cười nói: "Mọi người cứ yên tâm đi, chưa thực hiện được giấc mộng trước kia, chúng ta tuyệt sẽ không để mình rơi rụng đâu, chính vì tai họa ngàn năm này, làm sao có thể thiếu hai tên tai họa như chúng ta được, chúng ta còn chờ được ghi vào sử sách đã! Ha ha ha ha!"
Một hồi trêu chọc, cũng làm bầu không khí hòa hoãn không ít.
Tiếp theo, Long Tuấn nói tiếp: "Hiện tại biên quan coi như tương đối ổn đinh, chiến hỏa khắp nơi giữa các thế lực vẫn còn chưa lan đến nơi này. Hơn nữa Thánh Vực cũng cho người đến truyền tin trấn áp, ta tin rằng các thế lực khác cũng không dám công nhiên khiêu chiến. Huống chi, chúng ta hiện tại lại có đại pháo Oanh Thiên Lôi Hỏa, nếu ai dám đến, bảo đảm đánh cho hắn đến mức lão nương cũng không nhận ra."
Nghĩ tới uy thế của đại pháo Oanh Thiên Lôi Hỏa, mọi người không khỏi thoải mái cười to. Bọn họ tin tưởng, mặc dù không có cao thủ như Long Tuấn, Đình Nghị tọa trấn, các thế lực khác cũng đừng mơ tưởng kiếm được chỗ tốt ở nơi này.
Cười thoải mái, Đình Nghị cũng nói: "Bởi vì Chu tam công chúa muốn cùng chúng ta rời đi, cho nên sau khi chúng ta đi, chuyện tình ở Phàm Môn liền do Tông Lạc Thần, Tạ Tiểu Thanh phụ trách, đến lúc đó có vấn đề gì, gọi bọn họ phối hợp với mọi người là được."
Mọi người nghe vậy, nhất tề gật đầu, an bài như vậy coi như tương đối vừa lòng.
"Tốt lắm, hiện tại…"
Trương Phong Nghị đang định nói, bên ngoài đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng cấp báo.
"Báo cáo đại soái, theo tin tức thám tử truyền về, quân đội triều đình đêm hôm kia đột nhiên lặng lẽ rời đi, chỉ để lại vài tòa quân doanh làm mê hoặc."
"Cái gì?"
Nghe được tin cấp báo, mọi người đầu tiên lộ vẻ cả kinh, sau đó tất cả đều nghi hoặc, từ lâu đến giờ, đại quân triều đình đều một mực đóng quân bất động, như thế nào trong một đêm đột nhiên rời đi?
Trương Phong Nghị vội vàng gọi người đưa tin tới, lớn tiếng dò hỏi: "Đại quân triều đình đêm qua rời đi, vì sao bây giờ mới truyền tin tức đến?"
Tên binh sĩ quỳ xuống đất nói: "Đêm qua mưa to, tầm mắt giám thị chỉ được trên dưới mười trượng, thám tử của chúng ta lại không được vào gần quá, nên mới xảy ra sự chậm trễ này, thỉnh đại soái xử phạt."
Mọi người lộ vẻ mặt suy tư, Long Tuấn cau mày, cười lạnh nói: "Sự tình khác thường tất có bẫy rập, mấy tên chó săn triều đình này khẳng định lại có âm mưu quỷ kế gì đây.."
"Đi, chúng ta đến xem qua."
Trương Phong Nghị phất phất tay, cùng mọi người rời đi.
Phía đông thành Đại Đồng, bên ngoài năm mươi dặm.
Nơi đây vốn là nơi quân đội triều đình đóng quân, nhưng hiện tại ngoại trừ vài tòa quân doanh trống không, cùng với đống bếp nấu nguội lạnh, ngay cả nửa tên binh sĩ cũng không có.
Trung ương doanh địa, trên mặt mọi người đầy vẻ hoài nghi.
"Quả nhiên đi hết!"
Trương Phong Nghị nhíu mày nói: "Mọi người thấy thế nào?"
Xem xét vùng phụ cận, Trần lão tướng quân xác định: "Nhìn bố trí nơi này, hẳn là không phải vội vàng rời đi, hẳn là đã có kế hoạch lui binh từ trước, nhưng lại cố kéo dài thời gian, nghĩ rằng để né tránh tai mắt của chúng ta."
"Mục đích của bọn họ lần này là để làm gì?"
Đình Nghị lắc đầu, khó hiểu nói: "Ban đầu, đại quân triều đình đóng quân tại đây, ta nghĩ có khả năng họ muốn tấn công chúng ta. Nhưng sau vẫn án binh bất động, hiện tại đột nhiên lui binh?"
Không chỉ Đình Nghị mà những người khác đều thấy khó hiểu, Chu Khang Cảnh này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Long Tuấn cười hắc hắc nói: "Tính không được, không nghĩ ra thì cũng đừng suy nghĩ nữa, không quản hắn có âm mưu quỷ kế gì, Tĩnh quân chúng ta sao phải sợ hắn. Hắc hắc!"
"Không sợ hắn chạy đông, chạy tây, chỉ sợ hắn không đến."
"Đúng vậy, nếu chúng đến, đánh cho bọn chúng đến khi lão nương chúng không nhận ra mới thôi."
"Những quân bị này không thể lãng phí được, kêu gọi các huynh đệ toàn bộ thu hồi lại."
"Rất tốt, rất tốt!"
"Ha ha ha ha"
Hai ngày sau, hoàng thành kinh đô.
Chu Khang Cảnh đang ngồi trên kim khuê ở đại điện, trong tay cầm một quyển tấu chương, mặt trên ghi lại hơn một trăm tội trạng của Tổng Đốc Lưỡng Quảng. Chính vì, dậu đổ bìm leo, từ khi phủ Tổng Đốc bị huyết tẩy, quan viên triều đình quản hạt các nơi nhao nhao truyền tấu chương. Tất cả đều là tấu chương cáo trạng tội lỗi của Lạc Khuê - Tổng đốc lưỡng Quảng.
Chu Khang Cảnh cầm trong tay chỉ là một phần, chính là do Binh Bộ Thượng Thư tổng hợp lại tấu chương của hơn ba chục vị đại thần dâng lên.
Phía dưới, Khổng Tất len lén ngẩng đầu vẻ mặt của hoàng thượng, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra bất cứ manh mối gì.
Hoàng thượng không tỏ vẻ gì, các vị đại thần tự nhiên cũng không dám tùy ý mở miệng.
Đại điện trầm tĩnh, không khí trở nên có chút áp lực.
"Thời buổi rối ren à!"
Chu Khang Cảnh thở dài một tiếng phá bỏ trầm mặc, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: "Thiểm Tây tặc phỉ hoành hoành, Ngoa Đảm nhất tộc ỷ thế bức người. Phiên bang Tất quốc cũng không an phận, giang hồ thì náo loạn, thế lực khắp nơi tranh đấu không ngừng khiến cho gánh nặng quốc khố ngày một tăng. Các ngươi là đại thần trong triều, nhìn những việc này nên xử lý thế nào cho thỏa đáng?" Câu cuối cùng, hiển nhiên là hướng xuống hỏi các vì đại thần dưới đại điện.
"Việc này.."
Các vị đại thần hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều không nói gì.
Mặc dù Chu Khang Cảnh giọng điệu bình tĩnh, nhưng mấy vị đại thần có thể cảm giác được sống lưng của mình đang dần dần lạnh lẽo, mấy cái vấn đề này bọn hắn trả lời như thế nào cho tốt đây?
Việc Chu Khang Cảnh nói đến, việc nào không liên quan đến đại sự thiên hạ. Có thể nói động một việc là động toàn thân à. Nhưng nếu đáp không nổi, trả lời không thông thì đầu của mình sẽ rơi xuống đất à!
Không khí càng thêm ngưng trọng!
Khổng Tất đột nhiên cảm giác được, hình như mình vừa làm một việc ngu xuẩn nhất. Hắn vốn định mượn cơ hội này, đem Lạc Khuê đánh đổ, đáng tiếc hắn vẫn không thể nhìn rõ được đại cục, Lạc Khuê nắm quyền ở lưỡng Quảng nhiều năm như vậy, căn cơ thâm hậu dị thường, nếu như có thể động được, Chu Khang Cảnh như thể nào còn chậm chạp không xuống tay chứ? Chính mình bây giờ lại lôi mâu thuẫn ấy đẩy ra, khiến cho quan hệ triều đình của Quảng Châu khẩn trương đến cực điểm.
Quả là một quyết định sai lầm…
Càng suy nghĩ thâm sâu, Khổng Tất tim đập càng nhanh, đầu đầy mồ hôi. Nhìn phản ứng vừa rồi của hoàng thượng, hắn lập tức cảm giác được mình thân như hãm trong hầm băng, hận không thể xông lên giật lấy quyển tấu chương kia, hung hăng nhét vào mồm mình.
Đáng tiếc, hiện tại hối hận đã vô dụng.
"Báo!"
Một tiếng tuyên cáo phá bỏ không khí trầm trọng.
Bên ngoài đại điện, một binh sĩ quỳ xuống đất, hai tay dâng phong thư truyền tin qua đỉnh đầu, nói: "Khởi bẩm bệ ha, Phục Uy Đại tướng quân truyền tin thắng trận.."
"Tin thắng trận? Nơi nào thắng trận?"
Trong đại điện một hồi ồn ào, chúng thần hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.
Phục Uy Tướng quân không phải đóng ở biên quan sao, gần đây không có chiến đấu gì, như thế nào lại có tin chiến thắng? Chẳng lẽ Phục Uy đã đem quân đánh hạ được biên quan?
Chuyện này cũng không đúng à! Lần trước còn truyền đến tin nói rằng biên quan cao thủ đông đảo, căn bản không cách nào công phá, như thế nào hiện tại lại có tin thắng trận..
Trên đại điện, chúng thần nhao nhao nghị luận, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào một chỗ, chính là tên binh sĩ vừa thông báo tin chiến thắng kia.
Thái giám tiếp nhận phong thư, nhẹ nhàng nói: "Thình Hoàng thượng xem qua."
Chu Khang Cảnh không có tiếp nhận phong thư, chỉ nhạn nhạt mở miệng: "Đọc!"
Thái giám nghe vậy, phấn chấn tinh thần tuyên đọc: "Ngô Hoàng phù hộ, Kế Châu đại thắng, năm vạn binh sĩ bôn tẩu ngàn dặm công chiếm Kế Châu, đánh lui Ngoa Đảm, thủ vững Vĩnh Bình cùng Thái Thúc Nguyên. Thiên Võ mười năm tháng hai hạ bút."
Tin chiến thắng vô cùng đơn giản, không có thông tin binh lính thương vong, không có từ ngữ khoe thành tích, nhưng trong đó lại trần thuật được sự kiện trọng yếu nhất, Ngoa Đảm binh bại, thủ vững Vĩnh Bình.
Triều đình vớn đang cùng Ngoa Đảm thương nghị việc giảng hòa? Như thế nào lại đột nhiên đánh nhau?
Trong lòng mọi người đều âm thầm bồn chồn, nhưng mà nhìn vẻ tự nhiên của Chu Khang Cảnh, xem ra đã sớm biết chuyện này, nói không chừng đây hẳn là kế hoạch do hắn sắp xếp.
Người thông minh chỉ cần thoáng nghĩ liền hiểu, cái gì là trợ thủ biên quan, tấn công Đại Đồng, chẳng qua chỉ là kế ngụy trang, hay cho một chiêu giương đông kích tây!
Có điều bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Chu Khang Cảnh lại thu xếp được một nước cờ hay như vậy? Hắn sao biết trước Ngoa Đảm nhất tộc sẽ xâm nhập quan ải?
Nhìn quốc quân tọa trên long ỷ, mọi người thật sự đoán không nổi hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Có lẽ, thế nhân nói đúng, gần vua như gần cọp à!
.