Thương Thiên

chương 558: cửu diệp chu quả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Lăng Thông ở đây, ba người nhiệt tình tiến ra đón.

Nam tử ở giữa, chính là tài thần gia Phú Khai Bình của 'Phong Hành thương hội' trong tam đại thương hội. Nhìn qua khoảng ngoài ngũ tuần, một thân trang phục viên ngoại, vóc dáng so với Lăng Thông chỉ có hơn chứ không kém.

Trung niên nhân bên tay trái của hắn là ông chủ lớn Vinh Quang Cảnh của 'Nghiệp Hưng thương hội' trong tam đại thương hội, danh xưng 'Vinh tài thần'. So với vóc người của Phú Khai Bình, Vinh Quang Cảnh có thể nói là 'nhỏ bé', chẳng những có cảm giác thấp bé, lại còn có vẻ có bệnh.

Theo sau mà tới, là lão gia tử Sử Mạnh Lâm của 'Bách An thương hội' trong tam đại thương hội.

"A a, thì ra là Lăng hội chủ đại giá quang lâm..."

Phú Khai Bình mở miệng cười, thấy ai cũng có một bộ dạng vui vẻ.

Vinh Quang Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt hướng về phía Lăng Thông chắp tay, khách khí nói hai câu.

Sử Mạnh Lâm lại không nói một lời đứng đó.

Lăng Thông khóe miệng cười: "Ta hỏi ông chủ Phú, các người không hoan nghênh ta đến a? Vừa mới sáng sớm đã để một con chó lớn ở cửa, chuẩn bị để nó cắn người lung tung sao? Hắc hắc hắc!"

Phú Khai Bình nhìn vẻ mặt phẫn nộ mà không dám phản bác của Du chưởng quỹ, cười nhạt nói: "Du chưởng quỹ, nói xem vừa rồi xảy ra chuyện gì, làm sao lại làm Lăng hội chủ mất hứng như vậy?"

"Đại lão gia của ta, ta nào dám động đến tôn đại thần này a!"

Du chưởng quỹ trong lòng thầm kêu khổ, kiểu gì thì bản thân cũng bị đuối lý.

Phú Khai Bình là một lão nhân đã thành tinh, thấy bộ dạng thấp thỏm của Du chưởng quỹ, sao còn không đoán được chuyện gì xảy ra.

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, Phú Khai Bình chậm rãi nói: "Du chưởng quỹ, ta nhớ đã từng nói với ngươi, chúng ta là thương nhân, làm người làm việc không nên quá cứng nhắc, xem ra ngươi không hiểu đạo lý này, không thích hợp đi trên con đường buôn bán a!"

"Lão gia, ta..."

Du chưởng quỹ thân thể run lên, trong mắt lộ vẻ thống khổ sợ hãi, vẻ mặt đắc chí vừa rồi không biết đã trôi đến nơi nào rồi. Hắn phi thường rõ ràng, Phú Khai Bình đã nói như vậy, vậy kiếp sống buôn bán của mình xem như đã tận rồi, sau này sợ là không có nhà buôn nào dám tiếp nhận mình nữa.

Quả nhiên, chỉ nghe thanh âm băng lãnh của Phú Khai Bình nói: "Du chưởng quỹ, ngươi vốn là một nhân tài, đáng tiếc không hiểu được thời thế, không biết linh hoạt khéo léo... Niệm tình ngươi theo ta đã nhiều năm, ngươi đi đi, đi đến gặp trướng phòng lĩnh một ít tiền, cũng đủ cho ngươi về nhà dưỡng lão."

Nghe được lời này, Du chưởng quỹ mồ hôi như mưa. Hắn mở mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại buồn bã gật đầu, thoáng cái phảng phất như đã già đi mười tuổi, tiếp theo được người khác dẫn ra ngoài.

Các nhà buôn xung quanh thấy cảnh này, đáy lòng không khỏi toát ra một trận hàn ý!

Nói trở mặt liền trở mặt, căn bản không có nửa điểm tình ý nào có thể nói. Không ít người đứng xem chỉ chỉ trỏ trỏ, cách làm của Phú Khai Bình như vậy, khó nói được là vô tư hay vô tình?

Vinh Quang Cảnh và Sử Mạnh Lâm đứng ở bên cạnh, có vẻ việc không liên quan đến mình, thái độ cao cao tại thượng.

Ánh mắt Lăng Thông thiểm động, liền cười nói: "Ông chủ Phú, ông hà tất phải làm vậy?"

"Phú mỗ dùng người không nghiêm, còn chỗ nào đắc đội xim Lăng hội chủ thông cảm!"

Phú Khai Bình chắp tay, bộ mặt lại chuyển sang tươi cười, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Lúc này, Vinh Quang Cảnh cũng tiến lên, nhàn nhạt nói: "Lăng hội chủ luôn là một người bận rộn, không biết hôm nay đến hội quán có chuyện gì không?"

Lăng Thông ứng phó nói: "Không có biện pháp, hôm nay là ngày đầu tiên của tập hội, lại bận kiểm soát các thương hội đến tham gia, miễn cho mọi người nói thương minh hội chủ ta ăn không ngồi rồi."

Vinh Quang Cảnh không thích, trong lòng thầm nghĩ: "Gia hỏa này so với ăn không ngồi rồi còn nhàn hơn không ít, việc gì cũng không cần làm, an vị ở nhà đã có thể có tiền, ôm lão bà, cuộc sống như vậy ai không mong muốn?"

"Di? Lăng hội chủ, vị cô nương bên cạnh ngài là..."

Phú Khai Bình tròng mắt nhìn chăm chăm đánh giá Thư Lam, ngữ khí có vẻ ám muội nói: "Lẽ nào, là tiểu thiếp của ngài?"

Vinh Quang Cảnh vội tiếp lời: "Không tệ, không tệ, người tiểu thiếp này của Lăng hội chủ thực sự không tệ, đến mai, ta sẽ đến nhà ngài uống rượu mừng, gửi tặng một đại hồng bao, hắc hắc!"

"Cung hỉ cung hỉ a!"

"Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử..."

"Uy! Hai người các ngươi đủ rồi. Khua môi múa mép có hậu quả rất nghiêm trọng đấy."

Lăng Thông vẻ mặt chuyển lạnh, trong ngôn ngữ lộ ra uy hiếp. Hắn thế nào không biết, với nhãn lực của Phú Khai Bình và Vinh Quang Cảnh không lý do gì không nhìn ra giữa mình và Thư Lam cũng không có quan hệ thân mật quá mức gì, nhưng hai người rõ ràng là muốn ép mình và Thư Lam không thể xuống đài.

Vốn loại chuyện này bất quá chỉ là một chút vui đùa, nhưng quan hệ đến một nữ hài trong sạch, vậy thì không được đụng đến.

Phú Khai Bình và Vinh Quang Cảnh nhìn nhau, trên mặt có vẻ ngoài ý muốn. Bọn họ cũng biết giới hạn của Lăng Thông, đối phương cư nhiên vì một nữ tử công nhiên cứng rắn với hai người mình, xem ra là đã nổi giận thực rồi.

Phú Khai Bình cười gượng, đang định vãn hồi vài câu, Thư Lam đột nhiên cười mở miệng: "Hai vị thực sự đã để mắt đến Thư Lam rồi, lấy nhan sắc không có gì đặc biệt của Thư Lam, thế nào có thể so với Uyển Nhi tỷ tỷ... Nhưng thực ra Lăng đại ca không chê, đã nhận Thư Lam làm muội, đây là phúc khí của Thư Lam."

Thấy Thư Lam tự nhiên hào phóng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, mọi người trong trường đều không ngừng tán tụng.

"Huynh muội?!"

Đám người Phú Khai Bình nhìn nhau, bọn họ rất khó tưởng tượng, loại người như Lăng Thông, như thế nào lại có thể nhận một muội muội không rõ lý do, trong đó chẳng lẽ có huyền cơ gì sao?

Lăng thông cười hắc hắc, kéo tay nói: "Tiểu muội, để vi huynh giới thiệu cho muội một chút, hai vị này là tài thần gia đỉnh đỉnh đại danh, 'Phong Hành thương hội' Phú Khai Bình, 'Nghiệp Hưng thương hội' Vinh Quang Cảnh..."

Dừng một chút, Lăng Thông chỉ về phía Sử Mạnh Lâm: "A a, vị này hẳn không cần ta giới thiệu rồi..."

Thư Lam gật đầu, cười nói: "Đây là ông chủ Sử của 'Bách An thương hội', ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, Thư Lam thế nào lại không nhớ."

"Hừ!"

Sử Mạnh Lâm đối với Đại Thông thương hội có thể nói là hận thấu xương, tự nhiên sẽ không để mặt mũi cho đối phương.

"Hắc hắc! Xem ra, ông chủ Sử tâm tình không được tốt a! Cũng khó trách, đắc tội với Quỳ Hoa cung, không biết sau này có thể sống yên ổn hay không."

Lăng Thông cười lạnh, lấy một trang giấy trong tay áo ra, đưa cho đối phương nói: "Ông chủ Sử, đây là trướng đơn của người của các ngươi, ngày hôm qua ở khách lâu của ta đánh đổ các thứ, mời xem qua một chút! Ân, nếu không có vấn đề gì, nên sớm đưa tiền đến phủ ta, khỏi phải để ta nhớ ngươi."

Sử Mạnh Lâm giật mình, không tự giác tiếp lấy tờ giấy xem, trên trán nhất thời hiện lên ba đường hắc tuyến... Hòa Điền bích ngọc bôi (chén ngọc bích Hòa Điền) một đôi, phỉ thúy bát bảo bình phong (bình phong phỉ thúy bát bảo) hai tấm, thanh kim thạch ngọc điêu (điêu khắc bằng đồng xanh và ngọc thạch) hai tòa, thiên niên hàn ngọc trản (chén nhỏ bằng hàn ngọc ngàn năm) một đôi, tử mộc thiết đằng y một chiếc, hồng mộc đại phương trác ( bàn vuông lớn bằng gỗ hồng) một cái, đồ sứ liên quan..."

"Đây ... Đây đều là những cái gì?"

Kêu rên một tiếng, Sử Mạnh Lâm tâm thần co giật, suýt nữa tức đến hộc máu. Dù hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng thấy những thứ trên giấy, hắn vẫn như cũ không áp chế được lửa giận trong lòng.

Khinh người quá đáng! Thực sự là khinh người quá đáng!

Trong phẫn nộ, Sử Mạnh Lâm muốn xé nát tờ giấy trong tay, nhưng tay run lên, hắn lại cố dừng lại hành vi thất thố của mình.

Khác với Phú Khai Bình và Vinh Quang Cảnh, hai người này cũng là tài thần gia thành danh thiên hạ, căn cơ thâm hậu, tiền nhiều đường rộng. Mà Sử Mạnh Lâm thì là nhặt được đại tiện nghi của Triệu gia, nhiều nhất chỉ có thể cho là một cái ngõ lớn mà thôi. Hơn nữa giữa 'Phong Hành thương hội' và 'Nghiệp Hưng thương hội' luôn cạnh tranh kịch liệt, cần một không gian hòa hoãn để cân bằng hai bên, vì vậy 'Bách An thương hội' mới có thể được như ngày hôm nay.

Quanh co như thế, nên giữa Sử Mạnh Lâm và Lăng Thông vẫn có chênh lệch không thể vượt qua.

Nhìn Sử Mạnh Lâm cơ hồ sắp tan vỡ, trên mặt Phú Khai Bình và Vinh Quang Cảnh đều toát lên vẻ đồng tình sâu sắc, đối với sự 'tàn nhẫn' của Lăng Thông, bọn họ cũng đã từng được lĩnh giáo.

Sử Mạnh Lâm phẫn nhiên rời đi, trong mắt Phú Khai Bình lại hiện lên một tia cười cổ quái.

Vinh Quang Cảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bóng lưng đang rời đi, chuyển hướng sang đánh giá lại Thư Lam lần nữa nói: "Thì ra người chính là Đại Thông thương hội Thư Lam... Sớm đã nghe kỳ danh của phụ nữ nhà họ Thư, hôn nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Thư Lam ngượng ngùng, khách khí nói: "Ông chủ Vinh quá khen, kỳ thực Đại Thông thương hội chúng ta không tranh danh, cũng không đoạt lợi, chỉ là vì miếng cơm của mọi người trong nhà mà thôi, còn xin ông chủ Vinh, ông chủ Phú sau này giúp đỡ nhiều."

"Hẳn là thế, hẳn là thế."

Phú Khai Bình cười ha hả thừa nhận, Vinh Quang Cảnh cũng gật đầu.

Lời đều nói đến thân phận trên của mình, bản thân làm sao có thể không biết tốt xấu mà chèn ép người ta.

Một phen này, mọi người không khỏi có vài phần kính trọng với Thư Lam.

Đối với việc tam đại thương hội chèn ép Đại Thông thương hội, Lăng Thông sớm đã có tính toán. Trước kia không có tầng quan hệ này với Thư Lam, hắn tự nhiên không muốn quản nhiều việc, bất quá hiện tại nếu đã nhận Thư Lam làm muội tử, vậy hắn không thể không hỗ trợ. Nhưng lúc này, thấy biểu hiện của Thư Lam như thế, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đã xem thường muội tử này.

Âm thầm cười cười, Lăng Thông nói sang chuyện khác: "Được rồi ông chủ Phú, chúng ta trì hoãn lâu như vậy, các nhà buôn phía sau sợ là rất sốt ruột rồi, hiện tại nên bắt đầu kiểm kê tiếp thôi!"

"Như vậy cũng được!"

Phú Khai Bình cười gật đầu, đang chuẩn bị gọi một chưởng quỹ khác lại làm việc, không ngờ lần nữa Lăng Thông ngáng đường: "Muội tử, hàng hóa của muội còn chưa kiểm kê rõ, chúng ta tiếp tục, để huynh xem giúp muội..."

Vừa nói, Lăng Thông vừa chỉ vào 'Thủy tinh lưu ly' nói: "Vật ấy hình thức mới mẻ độc đáo, hẳn là có thị trường không tệ, án chiếu nửa giá Thanh Ngọc thạch mà tính hẳn là không thành vấn đề..."

Trướng phòng bên cạnh ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía Phú Khai Bình, người sau nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt có phần tê dại.

Tiếp theo, Lăng Thông lại chỉ một số dược liệu ở chỗ khác: "Chỗ dược liệu này cũng không tệ, bảo tồn hoàn hảo, đều là nhị phẩm..."

Không đợi Lăng Thông tiếp tục, Thư Lam một mình mang tới một vật nói: "Lăng đại ca, ở đây tiểu muội còn có một vật có thể...

Vật ấy chính là cửu diệp chu quả, sinh trưởng ở nơi hiểm địa, tiểu muội ngẫu nhiên thu được, muốn đem ra ngoài đấu giá, tìm cho phụ thân một ít phương thuốc linh diệu, trị bệnh cho người."

"Cửu diệp chu quả!?"

Lăng Thông tràn đầy kinh ngạc, tiếp nhận ngọc hạp mở ra nhìn, một cỗ mùi thơm nồng hậu tràn ngập cả đại sảnh, làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.

Phú Khai Bình và Vinh Quang Cảnh hiếu kỳ thò đầu vào xem, chỉ thấy một quả có chín lá đặt ở trong ngọc hạp, thân rễ nối liền, toàn thân một màu tím hồng như 'Cửu diệp chu quả' trong truyền thuyết.

"Oa! Thực là cửu diệp chu quả!"

"Đó là vật trong truyền thuyết, hẳn là rất đáng giá đó!"

"Nghe nói sau khi ăn cửu diệp chu quả có thể thoát thai hoán cốt, còn có thể tăng cường công lực, trở lên cường đại vô cùng."

"Quá thần kỳ rồi!"

"Vận khí của Đại Thông thương hội này cũng thực tốt quá, loại chuyện tốt như này sao lại không rơi trên người ta."

Hâm mộ, ghen ghét, tham lam, si mê!

Từng đạo ánh mắt phức tạp hội tụ lại, Thư Lam thản nhiên không chú ý. Hoài bích có tội, đạo lý này sao nàng không hiểu, nếu không quen biết đại nhân vật như Lăng Thông và Nhạc Phàm, nàng quyết không dám đem 'cửu diệp chu quả' này lộ ra trước mặt người khác. Phải biết rằng 'cửu diệp chu quả' này chính là linh căn trong truyền thuyết, đem luyện đan dược, diệu dụng vô cùng, trăm năm khó gặp. Đây là vật mà võ lâm cao thủ, thiên đạo tu sĩ luôn cầu mong có được.

Trầm ngâm chốc lát, Lăng Thông nặng nề nói ra bốn chữ: "Vật ấy vô giá!"

Xung quanh ồn ào không ngừng, Lăng Thông lại nói, cửu diệp chu quả của muội chính là vật trong truyền thuyết, đã không còn có thể đo lường trong thế tục, dù là đấu giá, cũng cần chờ vật để giao dịch, muội tử nếu muốn tìm phương thuốc cho phụ thân, vậy có điều kiện thế này đi, muội nếu tin tưởng huynh, vật này tạm thời giao cho huynh giữ, thủ tục đấu giá cũng do huynh lo liệu."

"Toàn bộ để Lăng đại ca quyết định."

Thư Lam mỉm cười, trong lòng tăng thêm mấy phần cảm kích.

Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio