- Nguyên Hoang Tôn các hạ, Quách Tường Phong, Quan Trọng Nghĩa xin ra mắt.
Quách Tường Phong cử chỉ tiêu sái, Quan Trọng Nghĩa nói năng hào hùng, hai người cùng một chỗ nhiều năm, sớm đã "ăn to nói lớn".
Tiếp theo, một bóng hình xinh đẹp từ từ hạ xuống:
- Môn hạ Thánh ngôn tôn giả, Băng Nguyệt xin chào chư vị.
- Môn hạ Chúc huyễn tôn giả... xin chào...
Hôm nay, Ngưng nhi mặc một thân lụa mỏng xanh biếc, thanh nhã nhẹ nhàng khiến hai mắt Quách, Quan hai người tỏa sáng.
- Cực kiếm tôn giả môn hạ, Cửu Huyền, Thiên Tiệm bái kiến chư vị.
Không thấy ai đã nghe thấy tiếng, chỉ thấy một trận gió lớn qua đi, thân ảnh một nam một nữ hiện ra trước mắt mọi người.
Nam tử mặc trường bào áo trắng, phong độ nhẹ nhàng. Nữ tử mang khăn che mặt, âm lãnh thần bí.
Thấy nhiều môn đồ của các đại tôn liên tiếp tìm đến, Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị! Giờ còn chưa tới thời điểm cử hành ẩn lâm đại hội, những môn đồ này đến Lạc Dương để làm cái gì? Chẳng lẽ là vì đại hội võ lâm sao?
Dịch Phong Tình cùng đám tu sĩ thánh vực lặng lẽ một bên, không biết theo ai. Họ không rõ môn đồ của tôn giả chân chính có ý nghĩa như thế nào nhưng họ lại cảm nhận được trên thân những người đó phát ra uy áp vô hình. Họ vốn có chút kiêu ngạo và tự mãn nhưng khi đối diện với những người này thì những cảm giác trước đây trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Cổ Linh Phong đứng phía sau Dịch Phong Tình, lặng lẽ kéo vạt áo hắn:
- Sư huynh, chúng ta hiện tại nên làm gì?
- Đừng lo lắng, bọn họ chắc không phải vì chúng ta mà tới, bình tĩnh mà xem.
Dịch Phong Tình vừa mới đã trải qua một hồi tâm linh tẩy lễ rửa tội, những cảm xúc chứa đựng trong lòng trước kia tất cả đều phóng xuất ra, cả người chợt thay đổi khiến người xung quanh có cảm giác không nắm bắt được.
- ***, đừng có làm càn nha! Ngoại trừ người của Phật tông, môn hạ của Lục đại tôn giả cũng đã đến đông đủ rồi...
Nguyễn Minh Bảo xoa tay cười vui nhìn chung quanh, hồn nhiên không thèm để ý thân phận địa vị của những người vừa tới.
Bộ Vũ Tình thấy thế thầm hận không thôi: "Tên ăn mày điên này dám khóc lóc om sòm tại đây, toàn là cao thủ thế này xem ngươi sẽ bị trừng trị như thế nào. Hừ hừ!"
Nhưng dự đoán của Bộ đại tiểu thư cũng không có phát sinh.
Tất cả môn đồ sau khi nhìn thấy Nguyễn Minh Bảo sau thì cả một đám mặt lộ vẻ quái dị, giống như Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác lúc vừa rồi.
- Băng Nguyệt xin chào Nguyễn tiền bối.
Băng Nguyệt chân thành tiến lên làm lễ.
Tiếp theo, Cửu Huyền, Thiên Tiệm cùng Quách Tường Phong cũng đi ra phía trước:
- Xin kính chào Nguyễn tiền bối.
- Nguyễn tiền bối, sao ngài lại tới đây?
Quan Trọng Nghĩa len lén che hồ lô rượu bên hông, sợ bị người đoạt đi.
- Các ngươi gọi ta là Bảo ca ca, thật sự lời ta nói các ngươi bỏ ngoài tai sao?
Nguyễn Minh Bảo cố nín cười, trừng mắt nhìn mắt mọi người, sau đó khinh thường nhếch miệng nói với Quan Trọng Nghĩa liếc miết miệng đạo:
- Được rồi, đồ trẻ con ngươi làm bộ giấu diếm cái gì đó, chẳng nhẽ Bảo ca ca ta lại trộm chút đồ kia của ngươi. Hừ hừ! Không có ý nghĩa, thực không ý tứ, thật là chướng mắt.
Quan Trọng Nghĩa tức muốn hộc máu tại chỗ! Lúc trước không biết là ai đã mặt dày trộm hết rượu ngon mà mình giấu ở trong hầm thế mà con không biết xấu hổ nói mình chướng mắt? Quan Trọng Nghĩa trong lòng hối hận, hết cách với đối phương, chỉ có thể thức ngậm miệng lại.
Lúc này, Ngưng nhi chậm rãi tiến lên, chắp tay thi lễ:
- Ngưng nhi bái kiến sư thúc.
Sư thúc!? Sĩ hương sư thúc?!
Mọi người phe Thánh vực nhất thời kinh ngạc, trong lòng thầm phỏng đoán, Ngưng nhi chính là đệ tử của Chúc Huyễn đại tôn, nàng kêu Nguyễn Minh Bảo là sư thúc thì chẳng lẽ Nguyễn Minh Bảo này chính là sư đệ của Chúc Huyễn đại tôn?
Đám tu sĩ còn lại, trên mặt biểu tình không có nửa điểm biến hóa, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết thân phận của Nguyễn Minh Bảo cho nên mới khách khí với hăn như vậy. Suy nghĩ kỹ là thì mới thấy những hành vi của Nguyễn Minh Bảo dở điên, dở khùng trước cả đám cao thủ thiên đạo thì hắn đâu phải nhân vật đơn giản.
Đúng vậy, Nguyễn Minh Bảo chính là sư đệ duy nhất của Chúc Huyễn đại tôn. Người này khi còn trẻ bởi vì một chuyện mà làm cho tâm tính đại biến, có khi giống như trẻ sơ sinh ngoan đồng, có khi quái đản cổ quái, thêm nữa hắn có cảnh giới cao siêu, lúc nào nhàm chán thì thích đi khắp nơi gây chuyện thị phi, làm cho người khác đau đầu không thôi. Nhưng sau lưng hắn có Chúc Huyễn đại tôn làm chỗ dựa, không ai dám trừng trị. Dần dà, Nguyễn Minh Bảo cơ hồ "tung hoành vô kỵ" khắp tu hành giới.
- Sư thúc? Cái gì sư thúc? Chỗ này không có sư thúc, chỉ có Bảo ca ca, nha đầu ngươi không cần nói hươu nói vượn.
Nguyễn Minh Bảo nhìn trái nhìn phải, làm một bộ dạng ta không quen biết ngươi.
Ngưng nhi không để ý chút nào, cung kính nói:
- Sư thúc, tôn giả nói ngày phải quay về trước khi ẩn lâm đại hội tiến hành đó.
- Đã biết đã biết!
Nguyễn Minh Bảo không vui khoát tay nói:
- Vốn ta còn muốn nhảy vào góp vui trong đại hội võ lâm lần này, bất quá sư huynh một khi đã vội vã tìm ta trở về như vậy thì ta cũng đành phải về thôi. Nhưng nha đầu Ngưng nhi này, sao lúc nào ngươi cũng nhiều chuyện như vậy, coi chừng "chống ề" đó nha con.
Ngưng nhi thản nhiên nói:
- Sự tình của Ngưng nhi không cần sư thúc quan tâm.
- Không quan tâm... không quan tâm.
Nguyễn Minh Bảo cười ha hả nói:
- Nhưng ngươi là đệ tử duy nhất của sư huynh, quan tâm ngươi cũng là việc nên làm mà!
Ngưng nhi bất đắc dĩ đích thở dài, không muốn cùng đối phương đấu võ mồm, ngược lại hỏi:
- Sư thúc, người tới trước con vậy thì vừa rồi chỗ này đã xảy ra sự tình gì?
Mọi người nghe vậy lỗ tai dựng đứng nghe ngóng. Bọn họ vốn vì nơi này phát sinh thiên địa dị tượng nên mới chạy đến, muốn tìm tòi xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghe Nguyễn Minh Bảo lười biếng nói:
- "Vãi hàng con kiến càng", làm gì có chuyện gì, có ai đó ở đây tu luyện, dẫn động một chút thiên địa nguyên khí mà thôi... Hơn nữa người ta sớm đã đi rồi, chúng ta tốn công vô ích thôi!
- Có người ở chỗ này tu luyện?! Là ai?
Quan Trọng Nghĩa nhanh mồm nhanh miệng, vội vàng hỏi. Những người còn lại đều tò mò. Thiên địa nguyên khí không thể so thiên địa lực, dị thường cuồng bạo! Người có thể dẫn động thiên địa nguyên khí đều là tu sĩ có uy năng mạnh mẽ.
Nguyễn Minh Bảo sắc mặt trầm xuống, làm mặt hờn dỗi:
- Ta cũng tới chậm, chỉ thấy bóng lưng xa xa, cảm giác rất cô độc rất bi thương... Được rồi, chỗ này không còn chuyện già nữa, Bảo ca ca đi trước đây. Tiểu Ngưng nhi a, nếu gặp được chuyện gì thú vị, nhất định phải kể cho Bảo ca ca, Bảo ca ca nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu, ha ha ha...
Trong tiếng cười lớn, mây mù cuồn cuộn bốc lên, Nguyễn Minh Bảo đã biến mất tại chỗ.
Thiên Tiệm nhìn mọi người, rồi sau đó nhìn Cửu Huyền cười nói:
- Một khi Nguyễn tiền bối đã nói lần vỗ lam đại hội này rất nhiệt náo, chúng ta cũng đi tới góp vui đi! Dù sao nhàn nhã vô sự, nhân tiện nhìn xem Thiết Huyết có lợi hại đúng như trong lời đồn không.
- Lợi hại!? Bất quá chỉ là một tên hề trong giang hồ mà thôi.
Cửu Huyền khinh thường hừ hừ lên tiếng khiêu khích nhìn đám thánh vực đệ tử: "Một đám phế vật!"
- Ngươi...
Bộ Vân Thiên đang muốn phát tác, Dịch Phong Tình đem ngăn lại, sắc mặt âm trầm.
- Được rồi, phế vật mãi chỉ là phế vật! Chúng ta đi thôi!
Thiên Tiệm nhàn nhạt mở miệng, cùng Cửu Huyền đạp không mà đi.
Bọn người Băng Nguyệt thấy thế cũng lập tức ly khai, chỉ còn lại hạ đám người thánh vực nổi giận không thôi.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh