"Tụ võ thai" bị một cỗ sát ý khổng lồ bao phủ, phía dưới đã là một tràng hỗn loạn.
Bằng vào cỗ sát khí đã thành hình trước mặt, tất cả mọi người đều thu liễm hơi thở của mình, bản thân chỉ sợ không cẩn thận bị sát khí phô thiên cái địa kia kéo đến.
Mà huynh muội Bộ gia ở trong đó lại chịu đựng áp lực vô cùng lớn. Áp lực này không chỉ là đến từ sát ý của Nhạc Phàm mà còn là nỗi sợ hãi phát ra từ nơi sâu thẳm trong nội tâm bọn họ.
Đúng vậy, hiện tại huynh muội Bộ gia đang cảm thấy sợ hãi từ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Từ khi bọn họ bước vào thiên đạo tới giờ, đã lâu bọn họ không có cảm giác như thế. Bọn họ cơ hồ đã quên cái tư vị sợ hãi là gì.
Nhưng lúc này đây bọn họ mới thực sự cảm giác được, nguyên lai bọn họ lại gần sự tử vong đến như vậy. Bọn họ có cảm giác như chỉ cần mình duỗi tay ra một cái là có thể chạm đến nó.
Không ai nguyện ý vì sợ hãi mà chết đi.
Bộ Vân Thiên không muốn chết. Hắn còn chưa thực hiện được lý tưởng của chính mình. Lực lượng của hắn, giấc mộng của hắn, hết thảy hiện tại đã trở thành bọt nước.
Bộ Vũ Tình không muốn chết. Nàng muốn trở thành một vĩ nhân cao cao tại thượng. Được người người tôn sùng. Nàng còn có dục vọng của mình.
Nàng muốn bước lên con đường đỉnh phong. Nàng còn rất nhiều sự tình chưa làm được. Nàng còn chưa muốn chết.
Bọn họ muốn cười rồi lại bi thương. Bọn họ muốn khóc rồi lại sợ hãi. Bọn họ hận nhưng lại thống khổ.
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu bọn họ, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Thất tình lục dục, chính là bản tính gốc rễ của con người.
- Rắc.
Một tiếng vỡ truyền đến, vào thời khắc tĩnh lặng này càng khiến cho thanh âm có vẻ chói tai.
Mọi người nhìn về phía Lý Nhạc Phàm, ánh mắt mở to!
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Bọn họ chứng kiến tay trái Lý Nhạc Phàm tùy ý vung lên, khiến cho thanh cổ kiếm tinh xảo kia gãy thành hai đoạn.
- Rắc.
Lại một tiếng vỡ nữa vang lên, tâm tình mọi người đột nhiên giật thót lên một lần nữa.
Lần này càng rõ ràng hơn, tay phải Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng bắn ra khiến cho bảo kiếm sắc bén của Bộ Vân Thiên trực tiếp bị chấn vỡ thành từng mảnh nhỏ.
- Không! Không có khả năng! Không có khả năng!
Huynh muội Bộ gia kinh ngạc nhìn vào hai kiện binh khí trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Bộ Vân Thiên còn đỡ một chút. Dù sao bảo kiếm kia của hắn cho dù tốt cũng không được tính là tuyệt thế thần binh.
Mà tâm tình Bộ Vũ Tình lại khác. Thiếu chút nữa nàng kêu lên thành tiếng. "Bạch Hồng Kiếm"! "Bạch Hồng Kiếm" vô cùng tốt, một thanh thần binh lại bị Lý Nhạc Phàm dung tay không bắt lấy. Lại bị hắn chấn vỡ thành hai đoạn.
- Cái này không thể. Không có khả năng…
Bộ Vũ Tình hiện giờ còn nhớ rõ, vào thời điểm sư phụ đem "Bạch Hồng Kiếm" giao cho nàng, cùng với vẻ mặt trịnh trọng.
Không chỉ bời "Bạch Hồng Kiếm" từng là binh khí của sư phụ. Mà điểm cốt yếu chính là "Bạch Hồng Kiếm" là một thanh kiếm có linh tính. Chỉ cần mình tu luyện vài năm, có thể tấn giai nó lên thành kỳ bảo. Cho dù là loại kỳ bảo thấp nhất thì uy lực của nó so với bây giờ không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hiện tại kiếm gãy, linh tán, vô pháp có khả năng tấn giai.
Tên Lý Nhạc Phàm đáng ghét! Tên Lý Nhạc Phàm chết tiệt!
Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết!
Ta với ngươi không chết không thôi.
Bộ Vũ Tình càng nghĩ càng hận! Càng nghĩ càng giận! Linh lực toàn thân bắt đầu khởi động, dường như muốn liều mạng.
Bộ Vân Thiên bên cạnh thấy tiểu muội của mình như vậy lại không hề ngăn cản. Hắn cũng liều mạng vận chuyển chân nguyên, đem thiên địa chi lực ngưng tụ trên hai tay hắn.
Tới lúc này rồi còn cố kị cái gì nữa. Cho dù ngươi không chết chính là ta mất mạng. Bộ Vân Thiên tin tưởng rằng, một khi liều mạng thì người chết kia nhất định không phải là mình.
Lý trí đã bị sát ý lấn áp, huynh muội Bộ gia đang liều mạng vận chuyển thiên địa chi lực tụ tập lại xung quanh hai người.
Hai người vừa lẩm nhầm đồng thời hai tay trong khoảnh khắc đó vẽ ra một ấn quyết vô cùng phức tạp.
Sự tình phát sinh này đã vượt quá dự liệu của mọi người ở phía xa.
Huynh muội Bộ gia sau khi hoàn thành thủ quyết cũng không có đánh ra, ngược lại cùng thủ quyết của đối phương chồng lên nhau tạo thành một ấn quyết mới.
- Như vậy cũng được sao?
Dưới đài mọi người cảm thấy chiêu thức này của huynh muội Bộ gia nhất định phi thường lợi hại. Mà đám thiên đạo cao thủ trên đài thì trợn mắt há mồm. Bao gồm cả người bên trong thánh vực cũng đều kinh hãi giống nhau.
- Đó chinh là một tổ hợp thần thông thuật!
Thanh âm của Phương Hàm đột nhiên truyền đến, mang theo sự ngưng trọng. Không biết là cố ý hay vô tình, thanh âm của hắn không lớn nhưng mọi người cũng nghe được rõ ràng.
Nghiêm túc mà nói, dị thuật cùng thần thông thuật vốn là đồng nguyên, đều là dùng thủ quyết ấn kỳ lạ tiến hành công kích.
Chỉ có điều người đầu tiên là vận dụng tinh thần lực của bản thân mình, sau đó người còn lại mượn thiên địa chi lực. Uy lực có thể nói là một trời một vực.
Trừ phi dị thuật sư có thể đột phá lá chắn giữa tinh thần lực và thiên địa để dung hợp nó.
Rất rõ ràng, loại tổ hợp thần thông thuật này tuyệt đối so với một thần thông thuật thì lợi hại hơn rất nhiều. Hơn nữa trong tổ hợp còn có một thần thông thuật không hề đơn giản.
- Thì ra huynh muội Bộ gia còn có thủ đoạn như vậy.
Tịch Yên Nhiên cười lạnh, giọng nói có chút trào phúng nói:
- Cổ sư tỷ, ngươi xem bọn họ như vậy còn cần ngươi lo lắng cho bọn họ sao?
Công Tôn Chỉ Mộng sắc mặt cũng không vui nói:
- Ha ha ha, xem ra huynh muội Bộ gia so với chúng ta thì được sủng ái hơn không biết bao nhiêu lần. Xem ra bọn hắn tràn đầy tự tin a. Như thế chẳng lẽ lại cần chúng ta ra tay trợ giúp?
- Công Tôn sư tỷ nói đúng.
Vũ Hạnh Tê nhàn nhạt tiếp lời:
- Vừa rồi chúng ta nếu không biết lượng sức mình xuất thủ, chỉ sợ người ta chẳng những không cảm kích mà còn cho rằng chúng ta là tiểu nhân đó.
- Ta …
Cổ Linh Phong trong lòng có khổ mà khó nói. Nàng tuy rằng cũng Bộ Vũ Tình bình thường quan hệ rất tốt.
Nhưng quan hệ của hai nàng còn chưa đến mức chuyện gì cũng kể ra. Nàng làm sao biết huynh muội Bộ gia còn có thủ đoạn bảo mệnh như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nếu sớm biết như vậy thì vừa rồi nàng cần gì phải gấp như vậy.
- Nàng liếc trộm Dịch Phong Tình đang nhíu mày. Hai má Cổ Linh Phong có chút nóng lên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ sư huynh hắn đã sớm biết chuyện nàu? Cho nên mới không cho chúng ta nhúng tay vào? Như thế là sao chứ?"
- Đại ca. Ngươi nhất định không thể có việc gì. Nhất định không thể có việc gì…
Tạ Tiểu Thanh lặng lẽ lẩm bẩm, hai mắt đỏ hồng lo lắng nhìn về phía Nhạc Phàm.
Tông Lạc nhẹ nhàng ôm Tạ Tiểu Thanh vào bả vai mình, nói:
- Đừng lo lắng, Thanh nhi. Lý đại ca nhất định không sao. Còn có Long Tuấn cùng Đình Nghị nữa mà.
Tạ Tiểu Thanh gật gật đầu. Sự lo lắng trong mắt không vì thế giảm bớt.
- Thiết Nam, Lý đại ca hắn có thể nguy hiểm hay không?
Tư Đồ Yến nắm chặt tay của trượng phu, có chút lo lắng. Cùng là tu sĩ Thiên đạo, nàng đương nhiên trong lúc chiến đấu có bao nhiêu hung hiểm. Một khi xuất thủ chính là ngươi chết ta sống. Nếu không mỗi lần đại hội võ lâm cũng không cần nhiều tu sĩ như vậy.
- Yên tâm đi! Lý đại ca không có việc gì đâu!
Thiết Nam ngược lại rất khẩn trương. Trải qua mất ngày nay ở chung, hắn đối với thực lực Lý Nhạc Phàm không rõ ràng cho lắm. Nhưng hắn khẳng định, cho dù Lý Nhạc Phàm có thương tích trên người đi nữa, cũng không phải dựa vào huynh muội Bộ gia có thể ứng phó được với hắn.
Vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tư Đồ Yến, Thiết Nam nở một nụ cười khiến cho nàng an tâm nói:
- Tổ hợp thần thông của huynh muội Bộ gia kia, ta đã từng kiến thức qua. Nhìn qua uy lực khổng lồ, kỳ thực cũng không đầy đủ. Uy lực phát ra không đủ ba thành, chỉ có thể dùng để đe dọa người khác mà thôi. Huống chi muốn thi triển loại tổ hợp thần thông thuật này đầu tiên cảnh giới phải đủ mạnh thì mới có thể hoàn toàn khống chế được. Bằng vào cảnh giới của huynh muội Bộ gia hiện giờ, miễn cưỡng mới có thể thi triển ra. Chỉ sợ bọn hắn không có cơ hội đả thương Lý đại ca.
- Vậy là tốt rồi!
Tư Đồ Yến nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Huynh muội Bộ gia bình thường quả thực quá phận không ít. Ta tuy rằng rất ít tới Thánh vực nhưng sự tình huynh muội Bộ gia ỷ thế hiếp người lại nghe không ít. Hôm nay gặp Lý đại ca xuất thủ giáo huấn bọn họ âu cũng là báo ứng. Chỉ có điều, Thiết Nam à, chàng cũng là người của Thánh vực, nếu Thánh vực nghi trượng biết chàng khoanh tay đứng nhìn thì bọn họ có đến gây khó dễ cho chàng không?
- Ta không sợ bọn họ!
Thiết Nam lạnh lùng hừ một tiếng, trịnh trọng nói:
- Lý đại ca đối với ta ân trọng như núi. Đừng nói là Thánh vực, cho dù đối địch với toàn thiên hạ thì Thiết Nam ta tuyệt đối không lùi bước.
Mười năm ma luyện, trong nội tâm Thiết Nam đã sớm biến hóa nghênh trời lệch đất. Hắn có tín niệm cùng kiên định của chính mình, không còn là một tên thiếu niên thật thà chất phác, chỉ biết gật đầu, không biết hoàn thủ.
Thanh âm bỗng nhiên lại truyền đến, Thiết Nam lại nói:
- Lúc trước nếu không phải vì không để sư phụ khó xử thì ta không bao giờ gia nhập Thánh vực. Nếu như bọn họ trục xuất ta ra khỏi Thánh địa thì càng tốt. Ta ghét nhất chính là lục đục trong nội bộ, tranh giành quyền lợi.
Tư Đồ Yến thấy biểu tình của trượng phu mình như thế, nghiêm nghị nói:
- Sư phụ lão nhân gia ngài thường nói, cho dù gặp phải bất luận sự tình khó khăn gì chính là một loại lịch lãm. Chàng không nên trốn tránh.
- Được rồi. Yến nhi, lời này ta sẽ nhớ kỹ. Nhất định nhớ kỹ.
Thiết Nam cười khổ, vội vàng nói sang chuyện khác
:
- Mau nhìn Lý đại ca, bọn họ muốn động thủ.
Hiện giờ nhiều người vây như vậy, nhưng người duy nhất không có phản ứng gì chính là Lý Nhạc Phàm. Hoặc chính xác hơn là trên mặt hắn không có bất kỳ một biểu tình gì. Thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động qua lấy một lần. Cái mọi người nhìn thấy duy nhất trong hai mắt hắn chính là sự phẫn nộ.
Lúc này Lý Nhạc Phàm đang ở trong trạng thái không minh. Tư tưởng cùng ý nghĩ của hắn phi thường bình tĩnh.
Đừng nhìn vào bề ngoài hắn vô cùng phẫn nộ nhưng hắn vẫn có thể cảm thụ được cảm xúc đang biến hóa của mình một cách rõ ràng.
Chưa bao giờ hắn có cảm giác như hiện tại. Cảm giác được thân thể của mình giống như là một kẻ bang quan ngoài cuộc. Linh hồn ở bên trong thân thể mà có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa từng chút một của thân thể.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Nhạc Phàm tạm thời bỏ qua đoạn cảm ngộ này. Bởi vì trước mặt hắn còn có chuyện cần làm.
Ý niệm vừa động tức thì sát khí dày đặc xung quanh dần dần thu liễm lại rồi nhập vào trong cơ thể của hắn.
Cái này khiến cho mọi người nghi hoặc. Bởi vì những người ở bên ngoài nhìn vào tự nhiên thấy khí thế trên người Nhạc Phàm tự nhiên yếu đi rất nhiều.
Tựa hồ như bất cứ lúc nào hơi thở của hắn cũng co thế biến mất. Mọi người dưới đài lập tức nhận định, Nhạc Phàm đại bại là điều tất yếu không thể nghi ngờ.
Không ít người kinh ngạc, không ít người lo lắng. Còn có một ít người có chút mất mác.
Đối diện, huynh muội Bộ gia đồng dạng cũng cảm nhận được sự biến hóa trên người Lý Nhạc Phàm.
Bọn họ nghĩ rằng, Lý Nhạc Phàm giờ phút này khẳng định là con lừa hèn mọn, kiệt lực rồi. Nếu đã như vậy không bằng một kích đắt thủ, đối phương tuyệt đối phải chết không phải nghi ngờ gì nữa.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi chết chắc rồi!
Trên mặt huynh muội Bộ gia hiện lên nụ cười tàn nhẫn, động tác trong tay cũng đã hoàn tất.
Thiên địa chi lực trải qua hai người ngưng tụ, cuối cùng nén lại thành một nguồn sáng nhỏ như hạt nhãn.
- Thanh Dương phá!
Một tiếng hét lớn vang lên, nguồn sáng bắn ra khỏi tay, như oai của thiên địa, thẳng hướng Lý Nhạc Phàm phía trước mà tới.
Thiên địa chi thế, vô cùng to lớn, tiến tới hư vô, vô hình vô tướng, khiến cho kẻ khác kính sợ.
Lĩnh hội uy thế mênh mông của thiên địa khiến cho đám người dưới đài không tự giác mà cúi đầu xuống không có nửa điểm phản kháng.
Đây chính là điểm khác nhau giữa tu sĩ cùng phàm nhân. Chỉ cần một cái nhấc tay, liền dẫn tới uy lực của thiên địa.
Mà Nhạc Phàm lại đang đứng giữa trung tâm, tự nhiên là cảm thụ sâu sắc uy lực đó.
Hắn từng giao thủ chính diện với tu sĩ Thiên đạo không chỉ một lần. Còn có không ít bằng hữu là tu sĩ Thiên đạo. Nhưng đối mặt với uy thế thiên địa hắn không biết phải làm sao?
- Xuy xuy!
Trong không khí truyền đến tiếng vang rất nhỏ. Vào lúc nguồn sáng cách Nhạc Phàm không đến một trượng cũng là lúc hắn động thủ.
Trong ánh mắt chờ mong của vô số người, hắn chậm rãi nâng tay trái lên. Tùy ý dùng một ngón tay, đạo Quang Nguyên kia không ngờ cứ như vậy mà bị chặn lại.
Đúng vậy! Nguồn sáng ngừng lại, uy thế thiên địa cũng theo đó mà tiêu tán.
Khiếp sợ! Kinh ngạc! Ngẩn người!
Hô hấp trong nháy mắt ngừng lại, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh ngạc.
Có lẽ có người nghĩ tới Lý Nhạc Phàm sẽ bại. Có người nghĩ hắn chết cũng có người nghĩ hắn sẽ thắng lợi. Nhưng không một ai lại nghĩ đến cảnh tượng nguồn sáng màu xanh đó lại dừng lại trên đầu ngón tay Nhạc Phàm.
Thiên địa vào lúc đó hết thảy giống như dừng lại, bất động.
Chẳng nhẽ Lý Nhạc Phàm đã cường đại đến thế? Cư nhiên lại có thể bằng vào huyết nhục của thân thể mà chống lại cái uy của thiên địa?
Đáp án, đương nhiên là phủ định!
Trên thực tế, nguồn sáng màu xanh quá chói mắt này chỉ có một số ít người mới có thể thấy được rõ ràng.
Đây không phải là Nhạc Phàm dùng huyết nhục thân thể đỡ nguồn sáng mà là một mũi tên màu đen ngăn trở giữa ngón tay hắn cùng nguồn sáng.
- Sao… Sao lại có thể như vậy được?
Huynh muội Bộ gia cực kỳ hoảng sợ. Không thể tin việc xảy ra trước mắt là sự thực.
Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người, trong mắt bắn ra sát khí vô cùng tận!
- Không! Tại sao lại có thể như vậy?Vì sao lại như vậy?
- Không!!! Ta không bao giờ thua!!
Bộ Vân Thiên vẫn chìm đắm trong sự hoảng sợ. nhưng Bộ Vũ Tình nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng từ trong lòng lấy ra một vật.
- Phá!
Không để cho hai người có cơ hội phản ứng, khóe miệng Nhạc Phàm nhàn nhạt phun ra một chữ. Không có bất kỳ một sắc thái biểu cảm nào.
Chỉ thấy đầu ngón tay hắn khẽ run run lên, nguồn sáng phía trước đầu ngón tay kịch liệt run rẩy, cuối cùng nứt ra thành vô số mảnh hòa vào thiên địa, sau đó không còn tồn tại nữa.
Nguồn sáng tán đi, tầm mắt mọi người ngay lập tức trở lại bình thường. Vì thế mọi người vội vàng nhìn về phía tay trái của Nhạc Phàm.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra, vừa rồi ngăn cản rồi phá vỡ nguồn sáng đó chính là một tiễn màu đen dài ba tấc, cả thân tản ra màu đen quỷ dị.
Tiễn mang phi thường kỳ quái, mũi tên lại có thất thải quang hoa chiếu rọi lẫn nhau, cùng thân tiễn hòa vào làm một thể, mà một bộ phận hắc sắc không ngừng lưu chuyển quanh thân tiễn. Thỉnh thoảng phun ra nuốt vào vài điểm quang hoa lóe sáng.
Nhìn vào tiễn mang xuất hiện 1 cách quỷ dị kia, không ít người tức khắc liên tưởng đến truyền thuyết mười năm trước.
Dưới một tiễn của Lý Nhạc Phàm khiến cho hai đại tu sĩ của Phiêu Miểu Phong - Thánh vực bị thương nặng. Một tiễn kia khiến cho hắn một đêm thành danh.
Mà hôm nay truyền thuyết lại được tái hiện.
Xuy!
Tiễn mang chợt bay lên, tại không trung từ một phân ra thành hai, phân biệt hướng tới huynh muội Bộ gia vọt tới.
Giữa lúc sinh tử thì chỉ có sợ hãi cùng không sợ sệt, mà trong lòng Bộ Vân Thiên lúc này chỉ có bóng ma sợ hãi bao phủ.
- Không! Không muốn! Ta không muốn chết…
- A a a a a…..
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiễn mang không chút lưu tình xuyên thấu qua thân thể Bộ Vân Thiên, khiến cho tâm thần hắn tràn ngập trong cảm xúc khác nhau.
Vui sướng, bi thương, ghen tị, sợ hãi, thống khổ, tịch mịch, phẫn nộ, khiếp đảm, dục vọng.
Chỉ một lần hô hấp mà thân thể Bộ Vân Thiên nhưu bị ngàn vạn con kiến ăn mòn, tất cả cảm xúc trong nội tâm giờ phút này được bạo phát.
Giữa tiếng gào thét thê lương, kinh mạch Bộ Vân Thiên từng cái, từng cái một vỡ nát, toàn bộ làn da khắp thân vỡ theo.
Trong khoảng thời gian ngắn máu chảy ròng ròng, tựa như một cuồng nhân huyết sắc, vô cùng khủng bố và dữ tợn.
Đó không chỉ còn lại một tiễn bình thường mà chính là tuyệt thế thần tiễn, hủy diệt hết thảy.
Đó không chỉ là một con người mà là tuyệt thế hung thần, sát khí ngập trời.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Bộ Vân Thiên khiến cho trái mọi người khiếp đảm. Khi bọn hắn nhìn về phía Nhạc Phàm trong ánh mắt còn mang theo vẻ sợ hãi.
- Không! Con ta!
Một thanh âm kinh hãi vang lên, một thân ảnh từ dưới đài vọt lên trên đem Bộ Vấn Thiên không ngừng giãy dụa gắt gao ôm vào lòng.
Người đó mặc một thân áo xanh, dáng người cao lớn, không phải Bộ Siêu Quần thì còn ai vào đây nữa.
Gần trăm tuổi khiến cho Bộ Siêu Quần có chút già nua, khóe mắt che kín bởi dấu vết của năm tháng.
Nhiều năm như vậy, thân ở địa vị cao cả, hắn đã luyện thành thói quen, thấy biến không sợ hãi.
Nhưng hiện tại vị thành chủ đại nhân này trên mặt mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
Bộ Siêu Quần ở dưới đài yên lặng chú ý biến hóa bên trên, nói không lo lắng chính là gạt người.
Dù sao kẻ giao phong trên đài chính là con trai cùng con gái của hắn. Mặc kệ bọn chúng đã làm chuyện gì, đã phạm phải sai lầm gì nhưng dù sao bọn chúng cũng là cốt nhục của hắn.
Chỉ tiếc là thiên đạo cao thủ tranh đấu nguy hiểm dị thường, không phải là người như hắn có khả năng tác động vào.
Rơi vào đường cùng hắn cũng chỉ biết ngồi đó mà xem kỳ biến, nếu xảy ra chuyện gì với con hắn, hắn sẽ liều mạng xông lên.
Nhưng mà Bộ Siêu Quần như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm lại hung mãnh như thế, chỉ vẻn vẹn một động tác đã đánh cho Bộ Vân Thiên tới bộ dáng này. Hắn ta bây giờ ngay cả tư cách liều mạng cũng không có.
Nghĩ như vậy trong đầu, Bộ Siêu Quần ân hận lúc trước đã làm sai.
- Vũ Tình sư tỷ.
Cơ hồ ngay trong lúc đó, Cổ Linh Phong cũng trực tiếp hướng về phía Bộ Vũ Tình bay tới.
Tương tự như Bộ Vân Thiên, Bộ Vũ Tình hiện giờ đang ôm đầu giãy dụa đau đớn.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là Bộ Vũ Tình ngoại trừ biểu hiện bên ngoài có chút chật vật ra thì cũng không giống như ca ca nàng, kinh mạch đứt hết, toàn người đầy máu.
- Vũ Tình sư tỷ, tỷ có sao không?
Cổ Linh Phong vội vàng đưa vào cơ thể Bộ Vũ Tình một đạo chân nguyên. Một lát sau vẻ mặt thống khổ trên mặt giảm bớt một chút. Một lời cũng không nói liền ngất đi.
- Sư tỷ!
Cổ Linh Phong thấy thế, vội vàng dùng linh thức quan sát cơ thể Bộ Vũ Tình, phát hiện đối phương hiện tại không đáng lo ngại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá nàng cũng có chút không rõ vì sao Bộ Vân Thiên bị thương như vậy mà tu vi của Vũ Tình so với ca ca nàng thấp hơn không biết bao nhiêu lại không có việc gì?
Nàng không cho rằng Lý Nhạc Phàm đã hạ thủ lưu tình.
Trong lúc vô ý, ánh mắt Cổ Linh Phong vô tình nhìn về một hướng, đồng tử vội vàng co rụt lại …
Nàng nhẹ nhàng nâng tay phải của Bộ Vũ Tình lên, phát hiện trong tay đối phương nắm một hạt trân châu nhỏ như quả trứng gà.
Hạt châu này toàn thân trong suốt, bên trong hạt trân câu lưu quang không ngừng lóe lên vẽ ra từng đạo hoa văn giăng khắp nơi, vô cùng phức tạp và thần bí.
- Kỳ bảo "Hộ tâm thần"!
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm trầm mặc, bọn người Dịch Phong Tình đã đi tới.
- Thì ra có kỳ bảo hộ thể, khó trách nàng không có việc gì.
Mấy người Xa Ngọc Hàn vẻ mặt giật mình, nhìn về phía Bộ Vũ Tình đang hôn mê trong mắt hiện lên vẻ chán ghét thật sâu, còn kèm theo một chút ghen tỵ.
Kỳ bảo sở dĩ kỳ chính là ẩn dấu tạo hóa của thiên địa, có thể dùng để tu luyện, dùng để chiến đấu.
Có điều các nàng không thể tượng tượng được ngoài việc đó, nó lại có hiệu quả như vậy. Bởi vậy, vật như thế này mặc dù tại thánh vực, địa phương tập trung nhiều tu sĩ nhất, người có trong tay kỳ bảo cũng vô cùng thưa thớt. Chỉ có người lập được công lớn, hoặc cảnh giới cao, đệ tử tư chất tốt mới có thể có cơ hội nhận được một món kỳ bảo.
Mà đệ tử bình thường căn cản ngay cả tư cách liếc mắt nhìn cũng không có.
Xa Ngọc Hàn cùng huynh muội Bộ gia vốn đồng thời cùng nhập môn. Đáng tiếc là hai người bọn chúng không biết vô tình hay thế nào mà lại có một vị sư phụ vô cùng tốt, chỗ tốt gì cũng chiếm hết. Nhìn lại bản thân mình, quả thực xứng với hai chữ "keo kiệt".
- Cổ chất nữ, chầu xin ngươi cứu Thiên nhi. Ta xin ngươi …
Bộ Siêu Quần giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ôm Bộ Vân Thiên vọt tới trước mặt Cổ Linh Phong, tay chân lung túng giống như một ông lão bình thường nào còn nửa điểm phong phạm của một Đại tông sư giang hồ.
- Thế bá, người đừng như vậy …
Cổ Linh Phong nhìn thế bộ dạng thê thảm của Bộ Vân Thiên trong lòng không khỏi đau xót.
Vô luận cho dù như thế nào thì Bộ Vân Thiên đối với bản thân mình không có làm gì sai. Hôm nay hắn nhận kết cục như vậy làm sao nàng có thể bình tĩnh.
- Lý Nhạc Phàm, ngươi xuống tay thật là độc ác!
Trong lòng bực bội, Cổ Linh Phong đối với Bộ Siêu Quần lắc đầu nói:
- Quần thế bá, Vân Thiên huynh hiện tại kinh mạch toàn thân đã vỡ, cho dù tiên đan linh dược cũng khó có thể chữ khỏi cho hắn. Xin thế bá thứ lỗi cho Linh Phong bất lực.
Nghe thấy Cổ Linh Phong nói như thế, như sét đánh ngang tai Bộ Siêu Quần. Cả người hắn run lên, hai mắt trở nên trống rỗng vô thần.
Đối mặt với tình hình hiện tại, tâm hắn đã chết. Trơ mắt nhìn con trai bị phế, nỗi tuyệt vọng này khó có thể hình dung.
- Dịch sư huynh, Vân Thiên huynh cùng Vũ tình sư tỷ bọn họ…
Cổ Linh Phong thần sắc phức tạp nhìn huynh muội Bộ gia, không biết nên nói gì cho phải.
Hít sâu một hơi, Dịch Phong Tình rốt cục mở miệng nói:
- Hôm qua làm gì thì hôm nay nhận lại báo ứng như thế. Bộ Vân Thiên diệt môn người ta, nhận kết quả như thế âu cũng là báo ứng. Chúng ta đi thôi.
Cổ Linh Phong yên lặng gật đầu. Trong lòng cũng bất đắc dĩ không biết làm gì hơn. Nàng biết, việc đã đến nước này căn bản không có đường sống để quay về.
Đám người thánh vực đang chuẩn bị ly khai thì một thanh âm lạnh lùng truyền đến bên tai.
- Ai nói các người có thể đi?
Nhạc Phàm còn đang đứng tại chỗ, sát ý bành trướng xuyên thấu tâm thần.
Cổ Linh Phong nghe vậy giận dữ:
- Lý Nhạc Phàm, huynh muội Bộ gia hiện tại đã trở thành như vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Lý Nhạc Phàm lạnh lùng nói:
- Các ngươi có thể đi nhưng Bộ Vân Thiên bọn họ phải lưu lại.
Trong mắt đối phương hiện lên sát ý, hàn ý trong lòng Cổ Linh Phong bốc lên, ngược lại nói:
- Lý Nhạc Phàm, Cổ sư tỷ tuy rằng có chút tự cao tự đại nhưng nàng cũng không làm gì thương thiên hại lý, tội nghiệt không thể tha thứ. Sự tình Vân Thiên huynh làm lúc đó Vũ Tình sư tỷ căn bản không biết. Nàng hiện tại đã bị trọng thương hôn mê, ngươi sao có thể giết người vô tội.
- Giết người vô tội?
Nghe thấy Cổ Linh Phong nói những lời như vậy tức khắc khiến cho không ít người cảm thấy buồn cười. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, làm sao có cái gì gọi là có tội với vô tội.
Hơn nữa Lý Nhạc Phàm là ai? Hắn là hạng người tiếng ác vang xa. Người ngã xuống trên tay hắn không ít.
Ngươi muốn giảng đạo đức với hắn, giảng lương tâm với hắn không phải tự mình là mất mặt sao?
Huống chi Bộ Vũ Tình kia thật sự vô tội? Bộ Vân Thiên diệt môn, giết cả nhà người ta chẳng nhẽ không cho người khác diệt cả nhà hắn?
Đương nhiên vô luận trong lòng mọi người phỏng đoán như thế nào. Cuối cùng cũng vô pháp đại biểu cho quyết định của Lý Nhạc Phàm.