Tục ngữ nói việc tốt một khi đã thành nhưng cũng khó giữ gìn được thành quả.
Tại một thời đại hỗn loạn như thế, nhất thiết phải có một bộ luật, cũng không cần là chính lệnh, chỉ cần dẫn dắt anh hùng tứ phương mà thôi.
Mà một niên đại hòa bình, có thể có anh hùng hay không, có thể không giàu có, nhưng tuyệt đối không thể không có một bộ luật chính thống, việc này quan hệ đến cuộc sống của dân chúng, cân bằng giữa sự ổn định và quyền lợi.
Một triều đại suy sụp, thì đồng nghĩa với việc các thể lực trên giang hồ bành trướng, tỷ như một người nào đó không có gì ràng buộc, tất nhiên sẽ không ngăn cản được những gì phát sinh sau đó, vì thể sẽ có hỗn loạn xảy ra.
Thiết Huyết là một người thông minh, đối với việc này trong lòng hắn phi thường hiểu rõ. Chỉ tiếc, bằng vào lực lượng trong tay hắn hiện nay, cản bản không thể địch ngang thiên hạ, ngăn cơn sóng dữ, cho nên hắn mới có ý chỉnh hợp thế lực giang hồ, đem "Thiên đạo tâm pháp" công bố ra ngoài, chỉ có như vậy hắn mới có thể có khả năng nắm giữ lực lượng cường đại kia, đi thực hiện lý tưởng của mình.
Hít sâu một hơi, Thiết Huyết nhìn thăng vào Thái Thúc Nguyên nói:
- Thái Thúc tướng quân, Thiết mỗ thừa nhận ngươi nói quả thực rất chính xác, cục diễn hỗn loạn bây giờ tạo thành mâu thuẫn giữa giang hồ cùng triều đình, nhưng các hạ phải chăng đã quên, lòng người chia rẽ, ngoại tộc xâm lấn, chẳng lẽ đó không phải là do một tay Chu Khang Cảnh tạo nên? Hiện tại hắn lại muốn vãn hồi đại cục, làm một Hoàng đế tốt, cũng không nghĩ mình đã nợ cả thiên hạ, như thế nào trả được đây?
Thái Thúc Nguyên ngang nhiên cười nói:
- Từ xưa đến nay, người muốn làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Hoàng thượng làm như vậy há một câu đúng sai có thể hiểu được.
- Ha ha! Một tướng công thành vạn cốt khô phải không? Ha ha ha…
Đôi mày kiếm của Thiết Huyết nhướng lên, cười thành tiếng nói:
- Mặc kệ Chu Khang Cảnh muốn làm gì, nhưng những việc các ngươi làm Thiết mỗ hiểu rất rõ, đúng như Khấu Phỉ tiền bối nói, giang hồ có quy củ của giang hồ, trời mặc kệ, đất mặc kệ, lại khuất phục ngoại nhân. Hôm nay Thiết mỗ lợi dụng thân phận Võ lâm minh chủ tổ chức lần đại hội võ lâm này, có người muốn hủy diệt giang hồ, vậy phải bước qua thi thể Thiết mỗ đã. Ta muốn nhìn xem, hơn mười vạn đại quân triều đình này có thể làm gì ta.
- Nói rất đúng! Thiết Huyết minh chủ nói rất đúng!
- Đúng vậy! Giang hồ có quy củ giang hồ, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm tay sai cho triều đình.
- Đúng, chúng ta sẽ không làm tay sai cho triều đình, các ngươi cút về đi.
- Biến! Mau cút đi!
Một người dẫn đầu nói, đám người còn lại liên tục phụ họa, âm thanh phẫn nộ dâng cao như ngọn sóng.
Nhìn thấy tình hình như vậy, mấy trăm Thiên đạo cao thủ trên đài chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, xúc động dị thường.
Bên trong bọn họ có già có trẻ, đều là những người từng lăn lộn giang hồ nhiều năm, sau đó quy ẩn núi rừng, năm bảy loại người đều có. Nhưng không thể nghi ngờ, bọn họ đối với giang hồ đều có một cảm tình đặc biệt, chốn giang hồ giống như là nhà của họ. Có một lão tiền bối từng nói qua, địa phương có người thì đó chính là giang hồ, kỳ thật, giang hồ của bọn họ chính là trong lòng.
- A di đà phật!
Phật hiệu vang lên, Phổ Quang Đại Sư đi đến phía trước đài, miệng niệm phật, khuân mặt kiên định nói:
- Phật viết: "Ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục". Lão nạp đang ở hồng trần, đại nghĩa trước mắt không thể không sử dụng Kim Cương a.
Kim Cương chính là hộ pháp Phật Môn, trừng trị hết thảy thiện ác thế gian. Ngay cả người nổi tiếng từ bi như Phổ Quang Đại Sư cũng phải sử dụng Kim Cương chi nộ, có thể nói lần này ông đã thực sự nổi giận.
Có người đi đầu, "võ si" Trác Bất Văn cùng Mai Lâm tam tiên cũng tiến đến trước đài, đối diện với hơn mười vạn đại quân.
Sau đó, mấy trăm Thiên đạo cao thủ trên đài toàn bộ đều qua đó, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi. Mắt nhìn trận thế, bọn họ tựa hồ muốn cùng triều đình một trận quyết chiến đến cùng.
- Hảo!
Khấu Phỉ thấy vậy, cảm xúc kích động không nhịn được phát ra một tiếng thét dài cao vút.
- A di đà phật.
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Không Văn thần tăng thấy Thái Tiêu đạo trưởng cùng Khấu phỉ đi đến bên người, biểu tình trên mặt phi thường nghiêm túc.
Thư sinh Điêu Minh, tiên tử Cửu Huyền cùng Mạc Bắc đầu đà nhìn nhau cười, ba người đồng thời đều bước lên cùng sóng vai với bọn người Khấu Phỉ, lập trường không cần nói cũng biết.
- Loại chuyện như thế này sao có thể thiếu chúng ta được ha ha ha…
Trong tiếng cười lớn, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi từng bước một tiến đến phía trước.
- Hắc hắc hắc, còn có chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Long Tuấn cùng Đình Nghị vẻ mặt kích động kêu lên, quả thực so với nhặt được vàng còn muốn hưng phấn hơn. Hai người vốn không chịu được sự tịch mịch, lúc trước trên giang hồ đã khiến cho một phen gà bay chó sủa, hôm nay gặp sự tình lớn như vậy, nếu không hảo hảo vui đùa, vậy thì danh hào "Song long" không phải là hư danh sao?
Phía sau hai người, tỷ muội Chu gia con mắt tràn ngập giận dữ nhìn lên phía trước, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Thiên kiều chi nữ, là minh châu của quốc gia, không ngờ hôm nay trên lưng lại đeo them cái mai phản quốc, không tức sao cho được?
Có bọn người Long Tuấn tỏ thái độ, mọi người không khỏi liên tưởng tới vẻ mặt trầm mặc của Lý Nhạc Phàm. Hiện giờ đồ đệ của hắn cũng đã ra mặt, không phải là đã có sự đồng ý của sư phụ bọn chúng đó chứ, hay là nhắm mắt làm ngơ, cam chịu?
Ngẫm lại quan hệ giữa Lý Nhạc Phàm cùng Thiết Huyết, mọi người cũng không cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Mà đám hắc đạo, tuy rằng quan tâm, nhưng bọn người Vương Sung không có mở miệng nên bọn họ không dám biểu lộ nhiều. Vào thời điểm này, không có một kẻ nào trong giang hồ nguyện cúi đầu, cho dù hắn từng là một tiểu tử không đáng một xu.
Đây không phải vì quyền lợi và dục vọng mà là tôn nghiêm của bọn họ không cho phép bọn họ làm như vậy.
Ở phía sau, Tư Mã Quân Hành đang ra sức viết lại, trong mắt ngấn lệ. Đọc sách hơn hai mươi năm, hôm nay hắn mới có bộ dạng thất thố như thế.
Hình như, phụ thân hắn có nói qua một câu: "Giang hồ chính là một quyển sách, mỗi người tại đó chính là một chữ trong đó viết nên nhân sinh của chính mình, không nên xem nhẹ bất luận một người nào trong giang hồ".
Sau ngày hôm nay, giang hồ sẽ như thế nào.
Ở trong góc, Phương Hàm nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, không phải là phẫn nộ, mà là kích động trào dâng, mười năm trước nàng cũng chỉ là một cô nhi, là một nhân vật tiểu tốt, cùng sư phụ sống nương tựa vào nhau, mà mười năm sau, hôm nay nàng vẫn đứng trên sân khấu này, chứng kiến thời khắc lịch sử của sự thay đổi.
Nàng cho rằng bản thân mình so với sư phụ nàng thì may mắn hơn nhiều, bởi vì nàng có thể sử dụng những gì được học, đi làm một chút sự tình nào đó mà sư phụ nàng không làm được.
Trên "Tụ võ thai", mấy trăm cao thủ Thiên đạo hiện giờ tụ tập lại, uy thế cường đại không thua kém gì hơn mười vạn đại quân kia.
Một tấm màn vô hình đem mấy vạn nhân sĩ giang hồ bao phủ trong đó, khiến cho mọi người dưới đài tức thì cảm giác an tâm.
Cho dù hiện giờ có đối mặt với hơn mười vạn đại quân thì trong lòng bọn họ cũng không có nửa điểm sợ hãi.
- Ha ha ha…
Thiết huyết cười to không ngừng, trong lòng vạn phần thống khoái. Đúng vậy, đây chính là thứ hắn muốn chứng kiến.
Đôi khi muốn đạt được mục đích nào đó, không nhất định phải dùng âm mưu quỷ kế, nắm chắc đại cục, thuận thế mà làm, đây mới là điều mà một trí giả nên làm.
Tiếng cười ngừng lại, Thiết Huyết hăm hở nói:
- Thái tướng quân, hiện giờ thì sao? Có Thiết mỗ ở đây, lại them nhiều cao thủ Thiên đạo như vậy, đừng nói là hơn mười vạn đại quân, cho dù là mấy trăm vạn đại quân cũng đừng mơ tưởng qua Lôi Trì nửa bước?
- Phải không?
- Hừ!
Hai thanh âm trước sau truyền đến, người trước ôn hòa mang theo sự hờ hững, khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh, rồi sau đó người kia "hừ" một tiếng lại giống như hàng ngàn mũi băng, làm cho mọi người cảm thấy một cỗ hàn ý phi thường kinh khủng từ tận đáy lòng dâng lên tới tận đỉnh đầu.
Mọi người ở đây tức thì kinh hãi, hai thân ảnh không biết từ nơi nào xuất hiện trực tiếp dừng lại trước mặt Thiết Huyết.