Thương Thiên

chương 599: ngũ phương kỳ bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Nơi đâu có giang hồ, liền có tranh đấu, có thị phi, chia làm chính tà, ân oán tình cừu.

Hai nhà hắc bạch luôn luôn như nước với lửa, thù hận giữa bọn họ từ bao đời nay không thể kể hết. Nhưng trước mặt đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu bọn hắn còn muốn tranh đấu, cuối cùng sợ rằng bên nào cũng không chiếm được chỗ tốt.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, bọn người Khấu Phỉ không chút do dự tỏ thái độ đồng ý.

Bọn người Quan Tâm biết hiện tại đó là xu thế tất yếu, nếu phản đối thì chắc chắn sẽ bị mọi người cô lập, bởi vậy bọn họ cũng gật gật đầu đồng ý.

Trông thấy hai nhà hắc bạch bắt tay kết hợp, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Khụ khụ.

Phương Hàm cao giọng nói với mọi người:

- Chư vị, đợi một lát nữa ta sẽ bố trí ngay tại đây một cái "Tiểu chu thiên tinh đấu trận" sau đó mỗi người đứng vào vị trí cửa mình, đồng thời đánh ra một kích cực mạnh của bản thân mình lên hắc động trên bầu trời, hiện tại là thời khắc tối quan trọng, vì vậy ta hy vọng mọi người không có tư tâm, xuất toàn lực, nếu không chúng ta chỉ có con đường chết.

Thấy mọi người đồng loạt gật đầu, Phương Hàm đi tới trung ương "Tụ võ thai" sau đó trịnh trọng giơ "Vấn Thiên Thiêm" trong tay lên, vẻ mặt kính cẩn vái ba vái.

- Càn vi thiên, khôn vi địa, chấn vi lôi, phẩn vi mộc, khảm vi thủy, ly vi hỏa, lương vi sơn, đoái vi trạch, một âm một dương làm cơ sở, bát phương tụ hợp, sao làm giới, đấu chuyển rộng lớn, biến đổi thất thường…

Phương Hàm trong miệng không ngừng lẩm bẩm, ba trăm sáu mươi chỉ không ngừng được bắn ra bay về phía không trung, không ngừng tạo thành một tổ hợp, làm cho người ta rung động.

Trong lúc mọi người đang sợ hãi than nhẹ một tiếng, ba trăm sáu mươi "Vấn Thiên Thiêm" cuối cùng phân biệt rơi tại các vị trí khác nhau trên đài, phác thảo ra một đồ hình kỳ diệu.

Thấy được sự nghi hoặc trong lòng mọi người, Phương Hàm mở miệng giải thích nói:

- Chu thiên chính là ba trăm sáu mươi số, tương đương đối với sao trên trời. Bất quá hiện tại chúng ta nhân số không đủ cho nên chỉ có thể tiếp dẫn ba mươi sáu khỏa tinh thần chi lực, đáng tiếc nơi kiếm trận này ngăn cách cùng bên ngoài cho nên không được sao trời chiếu sáng, uy lực đương nhiên giảm đi nhiều.

Nhan Nguyệt Thi không quản hiệu quả hay không hiệu quả, vội vàng thúc giục nói:

- Phương Hàm cô nương, nhanh bắt đầu đi.

- Đại tỷ, tỷ đợi một chút, đừng sốt ruột.

Phương Hàm khoát tay nói:

- Trận pháp này ta bố trí rõ ràng rồi, bất quá còn thiếu một ngôi sao chính, cũng chính là mắt trận.

- Vậy nên làm gì bây giờ?

-

Nhan Nguyệt Thi gấp gáp hỏi.

- Mắt trận này nhất thiết phải bố trí một người đứng đó.

Phương Hàm trầm giọng nói:

- Hơn nữa, nhất định người này tâm lý phải chuẩn bị, bởi vì một khi không thành công nhất định sẽ bị lực lượng kiếm trận phản phệ, đến lúc đó…

Tuy Phương Hàm không có nói hết, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ của nàng.

Kiếm trận phản phệ, vậy là phải chịu tổng công kích của bảy mươi hai kiếm thi, đến lúc đó phải chết không thể nghi ngờ.

Dưới tình hình không nắm chắc như thế, không ai nguyện ý dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn nhau không ai chịu đứng ra.

Một lát sau, Nhan Nguyệt Thi đã không chờ nổi, cho nên hỏi:

- Phương Hàm cô nương, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể phá được trận?

Phương Hàm liếc mắt nhìn Nhạc Phàm, lắc lắc đầu cười nói:

- Nhiều nhất là hai thành, không đến ba thành.

Nghe Phương Hàm trả lời như vậy, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh. Nắm chắc không đến ba thành, vậy có khác gì đi chịu chết cùng nhau đâu?

- Không đến ba thành… Không… Đến ba thành…

Nhan Nguyệt Thi như người mất hồn nhìn Tiểu Băng nhi ngoài trận, trong lòng chua xót.

- Ha ha, không đến ba thành sao?

Phó Suất tươi cười nói:

- Ta là người tu hành, coi trọng sự cầu sinh, dũng mãnh tịnh tiến, không gò bó đối với sinh tử. Nếu sợ này sợ kia, sợ đầu sợ đuôi, vậy không bằng phế tu vi, thích hợp làm phàm phu tục tử còn hơn. Huống chi những người này, người nào không phải thường xuyên ở trên bờ vực sinh tử, có thể nói là cửu tử nhất sinh, hiện giờ có hai thành cơ hội là đủ rồi.

- Lão Phó, chàng…

Nhan Nguyệt Thi sững sờ nhìn vào Phó Suất, như đoán được hắn muốn làm gì, đang muốn ngăn cản lại bị Phó Suất chặn lại.

Hắn ngắt lời nàng nói:

- Phương Hàm cô nương, mắt trận khuyết thiếu kia sẽ do ta bù vào. Nếu thực sự có nguy hiểm, cũng là do ta nguyện ý gánh vác cho bằng hữu.

Mỗi một lời Phó Suất vang lên kèm theo sự kiên quyết.

Mọi người nghe vậy không khỏi sửng sốt, có kẻ âm thầm hổ thẹn, có kẻ nhiệt huyết dâng trào, nội tâm chấn động.

Đúng vậy! Đạo tu luyện, không tiến tất lùi, nếu hôm nay sợ sệt, sau này muốn tiến then một bước, tự nhiên sẽ muôn vàn khó khăn.

Có lẽ đạo lý này rất nhiều người cũng hiểu nhưng người có thể làm được chân chính có mấy người?

Phó Suất thành danh trên giang hồ, không phải do võ công của hắn, mà là tinh thần nghĩa hiệp của hắn, làm cho người ta kính nể.

Khó trách, mọi người đều nói, người trên giang hồ có nhiều bằng hữu nhất, giao tình rộng rất là Phó Suất. Có một bằng hữu như vậy, quả thực không uổng một kiếp.

Giờ phú này, mọi người nhìn về Phó Suất, ánh mắt hiện lên cảm xúc khác thường.

- Lão Phó…

Nhan Nguyệt Thi muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào vẻ mặt kiên quyết của hắn, lời nói vừa tới cửa miệng liền nuốt lại.

Lòng của phụ nữ, so với nam nhân khác nhau, cho nên các nàng dễ đa sầu đa cảm, càng dễ dàng chảy nước mắt.

Nhan Nguyệt Thi cũng là một nữ nhân, vẫn có tình cảm nhi nữ, người nàng quý trọng, bất kể là phu quân hay bằng hữu, nàng không muốn chứng kiến bất cứ người nào bị thương tổn.

Nhan Nguyệt Thi rất muốn giữ chặt Phó Suất, không muốn cho hắn đi mạo hiểm, nhưng mà nàng không thể làm như vậy. Lần này bất luận là vì bằng hữu của nàng, hoặc là Tiểu Băng nhi, Phó Suất cũng không thể thoái thác.

Thân là nữ nhân của hắn, là thê tử của hắn, Nhan Nguyệt Thi có thể nào không ủng hộ?

Mâu thuẫn trùng trùng, trên mặt Nhan Nguyệt Thi hiện lên sự thống khổ.

- Lão Phó, Vương Sung ta đời này có bằng hữu như ngươi, thật sự là chết cũng không hối tiếc.

Vương Sung đi lại bên người Phó Suất vỗ vỗ vai hắn nói:

- Không nên nói gì nữa, mắt trận này do ta bổ sung. Ngươi ở lại chiếu cổ tẩu tử cùng tiểu nha đầu kia.

- Vương Sung, ngươi…

Nhan Nguyệt Thi hai mắt lưng tròng, không nói nên lời, nhưng trong lòng tràn ngập sự cảm kích.

- Không được.

Phó Suất quả quyết từ chối nói:

- Một khi ta đã mở miệng trước, tự nhiên là ta sẽ đi, tiểu tử ngươi tranh giành gì, sang bên kia hóng mát đi. Nếu ta thực sự xảy ra chuyện không may gì đó, ngươi nhất định phải giúp ta chiếu cố bọn họ.

Vương Sung cười mắng:

- Thúi lắm, việc này ta không giúp được người, tự mình ngươi đi mà chiếu cố bọn họ, mắt trận này giao cho ta. Thực lực của ta so với ngươi cao hơn, việc này ta đi phần thắng sẽ cao hơn, nếu ngươi không phục thì chúng ta làm một trận.

- Ngươi…

Phó Suất hổn hển, chạy về phía Phương Hàm nói:

- Phương Hàm cô nương, đừng để ý đến tiểu tử kia, mắt trận ta sẽ đảm nhận, ngươi nhanh an bài mọi người bắt đầu đi, trì hoãn chỉ sợ sẽ sinh biến.

- Không! Là ta đi.

Vương Sung đưa tay giữ chặt Phó Suất, không nhượng bộ.

Lúc này bọn người Khấu Phỉ đi tới, cả một đám trước sau đòi làm mắt trận, ai cũng không muốn nhường ai.

Phát sinh chuyện như vậy, Phương Hàm có cảm giác dở khóc dở cười, đồng thời cũng vì phần tình nghĩa này của bọn họ mà cảm động.

Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người, nhưng ai thật sự có thể nhìn thấu?

Mấy người tranh chấp không nhường nhau, Nhạc Phàm bước lên nói:

- Lão Phó, các ngươi không cần giành nhau nữa.

Thấy Nhạc Phàm đột nhiên nói chuyện, bọn người Vương Sung giật mình.

- Nhạc Phàm?

- Lý tiểu tử?

- Nhạc huynh đệ.

- Lý đại ca.

- Sư phụ…

Mấy người còn chưa nói xong, Nhạc Phàm khoát tay ngắt lời:

- So với các ngươi ta đối với trận pháp hiểu rõ hơn, tỉ lệ thành công so với các ngươi sẽ lớn hơn, đồng dạng cho dù thất bại thì tỉ lệ sống sót của ta cũng cao hơn các ngươi.

- Vậy.

Phó Suất, bọn người Vương Sung nhìn nhau, không biết nói gì mới phải.

Nhạc Phàm nói đến đây mọi người cũng không có lý do để phản đối. Đương nhiên điều tất yếu là bọn họ biết mình không thể thay đổi quyết định của Nhạc Phàm.

Kỳ thực Nhạc Phàm quyết định tự thân xuất mã không phải vì xúc động mù quáng, hắn đối với bản thân tự tin có năng lực chịu đựng. So với những người khác, hắn càng tự tin có thể sống sót.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi còn nợ ta một chuyện đó.

Vương Sung ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thở dài thật sâu.

Bọn người Phó Suất cũng không nhiều lời mà lui ra.

Bọn người hắc đạo, Quan Tâm cước bộ nhẹ nhàng, muốn đi lên chúc phúc một câu, nhưng do dự một chút, nàng quyết định dừng bước.

Nàng biết, có một số người trên đời này nhất định không thể cùng xuất hiện. Giống như bản thân nàng cùng Lý Nhạc Phàm là người như vậy.

Mắt trận giao cho Lý Nhạc Phàm, Phương Hàm yên tâm không ít.

Nàng nhìn chung quanh, chậm rãi nói với mọi người:

- Tốt rồi! Hiện giờ mọi người nghe ta an bài, mỗi một người lấy mắt trận làm trung tâm, đứng ở ba mươi sáu phương vị khác nhau theo mặt trời, ba người một tổ, cùng một trăm lẻ tám ngươi khác, đứng ở bốn hướng khác, chuẩn bị tùy thời có thể tiếp ứng.

Nói xong, mọi người lập tức hành động, tự lập tổ với nhau.

Trên "Tụ võ thai" rút cục đã có hành động, đám người dưới đài hưng phấn không thôi.

Đã có động tĩnh tức là đã có biện pháp phá trận, bọn họ thủy chung tin tưởng rằng, nhiều cao thủ Thiên đạo như vậy sao lại có thể bị một kiếm trận nhỏ nho vây khốn cơ chứ.

Phía dưới phát sinh biến hóa, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền đương nhiên nhìn ra, ngoại trừ có chút ý muốn ra, cũng không quan tâm quá lớn.

- Ha ha, ta thật xem thường bọn họ a, thiếu chút nữa đã quên, phía dưới đó hình như có một đệ tử của Thiên Cơ Môn.

Thiên Tiệm nhàn nhạt cười, biểu tình vẫn như thắng lợi trong tầm tay hắn, căn bản không để sự biến hóa trên đài vào mắt.

Đôi mắt Cửu Huyền lóe lên, ngữ khí lãnh đạm nói:

- Cho dù có người Thiên Cơ Môn hỗ trợ, bọn họ cũng không phá được kiếm trận.

- Đúng vậy! Kiếm trận của Kiếm ma sao lại có thể tốt như vậy chứ?

Thiên Tiệm ngừng cười, thở dài nói:

- Chỉ có điều, biến số nhiều một chút sẽ mang đến một chút thú vị.

Dứt lời Thiên Tiệm nhìn Thiết Huyết đối diện, người này sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.

Trong khi hai người nói chuyện, trên "Tụ võ thai" lại có biến hóa.

Có Phương Hàm chỉ đạo, mọi người tập hợp hoàn tất.

Ba sáu phương vị khác nhau, một trăm lẻ tám người chờ bạo phát, giống như uốn quanh ba mươi sáu con cự long.

Rốt cục, kiếm trận cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, lập tức sinh ra phản ứng.

Giữa không trung, lốc xoáy màu đen chuyển động càng nhanh, kiếm ý vô tận, ngưng kết trở thành một thanh trường kiếm dài mười trượng, từ trên trời giáng xuống, mang theo lực lượng hủy diệt, giống như muốn đem mọi trở ngại đập nát hết thảy.

Đối mặt với biến hóa như vậy, áp lực mọi người phía dưới đột nhiên tăng lên nhiều, nhất là Nhạc Phàm nơi mắt trận, đổ mồ hôi đầm đìa, gân xanh nổi lên.

- Phệ phệ?

Một tiếng rống vang lên, từ trên cổ tay Nhạc Phàm bắn ra một đạo ánh sáng, dừng lại ở trên vai hắn, chính là Tiểu Hoàng Xà đã ngủ nhiều ngày qua.

Cảm thụ được áp lực cực lớn, Tiểu Hoàng Xà từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, đối với bầu trời phát ra thanh âm gầm rú phẫn nộ, ngay lập tức phun từ trong miệng ra một cỗ nội tức bắn thẳng tới bóng kiếm cự đại kia.

Bùng.

Nội tức của Tiểu Hoàng Xà cùng bóng kiếm chạm vào nhau tức khắc hóa thành hư ảo, mà bóng kiếm chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bắn xuống.

Vào lúc nguy hiểm, Phương Hàm vội vàng đánh ra một đạo bí quyết.

Rống.

Ngay bên dưới "Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu đại trận", ba mươi sáu nhóm Thiên đạo cao thủ ở ba mươi sáu phương vị khác nhau rút cục đã hội tụ đủ lực lượng, bành trướng vô hạn, cuối cùng hóa thành một cỗ lực lượng cường đại giống như Long thần hiện thế, uy thế ngập trời, tiến thẳng về phía trước.

Oanh!

Một bên là kiếm ý của bảy mươi hai Kiếm thi, một bên là một trăm lẻ tám vị Thiên đạo cao thủ ngưng tụ chân nguyên chi lực.

Hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, tựa như sóng to gió lớn, lực lượng của lôi đình vạn quân, khiến cho thiên địa hôn ám, đinh tai nhức óc.

Bùng.

Ngay khi lực lượng đánh sâu vào, "Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu đại trận" trong khoảnh khắc tan rã, mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài đều bị chấn đến khí huyết nhộn nhạo, tinh thần sụt giảm, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp tục phát lực.

Mà Lý Nhạc Phàm đứng trong mắt trận khóe miệng tràn ra một tia tiên huyết, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Nhưng "Vạn hóa kiến trận" vẫn còn tồn tại như cũ, chỉ là hình chiếu của kiếm trận lúc hư lúc thực, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Mọi người thấy thế, trên mặt hiện lên sự sợ hãi cùng vui mừng. Mất một hồi công phu như vậy, cuối cùng cũng có hy vọng.

- Mọi người tiếp tục.

Phương Hàm thấy có kết quả, lập tức cầm đầu tiến công:

- Hiện giờ có trận pháp hay không cũng không quan trọng, mọi người trực tiếp công kích mắt trận, chỉ cần đánh vỡ mắt trận là chúng ta có thể thoát vây.

Có Phương Hàm chỉ dẫn, mọi người không để ý tới nội thương lại ngưng tụ lực lượng, điên cuồng đánh về phía trên bầu trời, chân nguyên ngũ sắc bay đầy trời, trong chốc lát bầu trời hiện lên cảnh đẹp rực rỡ.

Nguy cơ trước mặt, không ai dám giữ lại lực lượng, toàn bộ đều xuất toàn lực oanh tạc bầu trời.

Mắt thấy hình chiếu kiếm trận ngày càng mờ nhạt, mọi người càng thêm hưng phấn, nhưng mà đúng lúc này dị biến nổi lên.

- Ngũ phương vạn hóa, chí kiếm thiên hạ.

Trên bầu trời truyền đến thanh âm của bọn người Phong Dã.

Giữa vòng xoáy màu đen, năm bảo kiếm cùng chiếu rọi, tỏa ra năm đạo ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng tản ra bốn phương tám hướng, kiếm trận từ hư dần dần biến thành thực.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, mọi người cực kỳ hoảng sợ, động tác trong tay lại nhanh hơn vài phần.

Chỉ tiếc ánh sáng quá mức mãnh liệt. Tốc độ xuất thủ của mọi người kém xa tốc độ khôi phục, lực lượng đánh vào giảm đi không đáng kể.

- Đó chính là kỳ bảo?

Năm thanh cổ kiếm hiện ra, khiến cho Phương Hàm biến sắc không nhịn được mắng một câu:

- Con mẹ Ma môn các ngươi, các ngươi không muốn cũng được, năm kiện kỳ bảo, lại là tổ hợp đầy đủ, thật sự là khinh người quá đáng.

Đồ chơi kỳ bảo này, cho dù ngay tại Tu Hành Giới cũng cực kỳ hi hữu, mà Ma môn lập tức có thể xuất ra năm kiện kỳ bảo, quả thực không tầm thương.

Mắng thì mắng nhưng tay Phương Hàm không hề ngừng lại:

- Nhất Nguyên nhị khí, Tam Tài Tứ Tượng, Thất Tinh bát quái, Cửu Cung thập phương.

- Tái diễn.

Phương Hàm thu hồi ba trăm sáu mươi chỉ Vấn Thiên Thiêm, rồi sau đó cắn răng một cái trực tiếp ném hơn ba trăm sáu mươi cái Vấn Thiên Thiêm lên bầu trời diễn hóa thành hơn mười đạo trận pháp, tạo thành một tổ hợp, chồng lên nhau.

- Còn thiếu một chút nữa, còn thiếu một chút nữa mới có thể hoàn thành.

Trận pháp không ngừng diễn biến, Phương Hàm lo lắng chờ đợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio