Truyện Sắc Hiệp -
Sáng sớm hôm sau, cả sơn lĩnh được bao phủ trong sương mù, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt.
Nhạc Phàm khoanh chân ngồi đó, chiếc hộp được bọc bằng vải đặt ở phía trên hai chân. Trước mặt hắn đống lửa đã tắt, chỉ còn lại đống tro tàn.
- Đừng.... A...
Tiếng rên rỉ nhè nhẹ vang lên, rút cuộc thiếu nữ cũng đã tỉnh, ánh sáng chói mắt khiến cho nàng khó có thể mở mắt.
- Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?
Sau một lúc, thiếu nữ cả kinh, cả người run lên. Nàng lập tức nhớ tới, mình bị ba tên gia hỏa kia truy sát, bản thân nàng liều mạng trốn tới đây, sau đó ba tên gia hỏa kia lại bị một người giết sạch.
Thiếu nữ nghĩ tới đó, vội vàng kiểm tra thân thể mình một hồi, rút cuộc cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, sự lo lắng cũng biến mất, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Chỗ này vẫn là sơn lĩnh mà hôm qua nàng tới, bên cạnh còn có một đống lửa đang tỏa ra khói xanh, hiển nhiên là vừa mới tàn.
Cách đó không xa, thi thể Đạm Thai Hạo và hai tên tùy tùng đang nằm trên mặt đất, lạnh như băng. Đối diện với đống lửa chính là một tên nam tử đang khoanh chân ngồi đó, hai mắt khép hờ.
- Ngươi là ai?
Hai hàng lông mi của thiếu nữ run run, không tự giác mà co thân mình lại, cố gắng bảo vệ bản thân.
Nàng thử vận chuyển chân nguyên trong cơ thể thì kinh hỉ phát hiện ra đã khôi phục hơn phân nửa, tức thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong lòng an tâm một chút, thiếu nữ bỗng nhớ lại người cứu nàng hôm qua, nàng không khỏi tò mò đánh giá vị nam tử đối diện này, phát hiện đối phương quả thực đối với người trong ấn tượng của nàng có vài phần tương tự, chỉ có điều tối qua trời tối, nàng không phát hiện ra đối phương tuổi cũng không lớn lắm, mà đầu lại bạc trắng. Hiện tại có cơ hội nhìn rõ, không khỏi có chút bất ngờ.
Thấy đối phương bất động, thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đa tạ vị đại ca này đêm qua xuất thủ cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích, ta gọi là Mặc Toàn, là tu sĩ của Đông Loạn Hải vực.
Nhạc Phàm mở mắt, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Bây giờ đã khôi phục rồi?
- Ta đã tốt hơn nhiều, chắc hẳn là do ngươi giải trừ độc tính dùm ta, cám ơn ngươi.
Mặc Toàn cảm ơn, sắc mặt có chút do dự nói:
- Vị đại ca này có lẽ không biết, kẻ đêm qua truy đuổi ta là đại thiếu gia của Đạm Thai gia, tên là Đạm Thai Hạo.
Vẻ mặt Nhạc Phàm không chút thay đổi:
- Ta biết, ngày hôm qua trước khi chết hắn cũng nói như vậy.
Mặc Toàn rùng mình, nàng cho rằng đối phương không biết quan hệ lợi hại trong đó, vì thế lại nói:
- Vị đại ca này, phụ thân Đạm Thai Hạo chính là chủ nhân của thị tộc Hải Vực, cũng chính là gia chủ của Đạm Thai gia.
- Vậy thì sao?
Nhạc Phàm không quan tâm tới vấn đề đó khiến cho Mặc Toàn cười khổ, nàng có chút lo lắng nói:
- Đạm Thai gia tộc chính là một trong mười đại thị tộc của Tu Hành Giới, ngươi giết đại thiếu gia của Đạm Thai gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không để yên. Xin lỗi, lần này là ta làm liên lụy ngươi.
- Không cần xin lỗi, bọn họ đều đáng chết.
Nhạc Phàm có vẻ rất bình tĩnh, dường như người hắn giết chết không phải ba người mà là ba con kiến dơ bẩn.
Trên thực tế, trong mắt Nhạc Phàm, ba người Đạm Thai Hạo không xứng được gọi là "người", phạm phải một trong mười tội nặng nhất, là súc sinh thì cho dù chết cũng không có gì đáng tiế. Thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng. Giết một người bất quá chẳng qua là một cái đầu rơi xuống đất, cho dù là cừu nhân của bản thân hắn, Nhạc Phàm cũng không nghĩ tới việc dùng tất cả thủ đoạn để tra tấn đối phương.
Hắn không phải là người khoan dung, là một kẻ nhân hậu, bởi vì đó là một loại phương thức mà hắn tôn trọng mạng sống, có lẽ hắn quý trọng cho nên hắn mới có thể sống tới ngày hôm nay.
- Bọn chúng đáng chết! Giết tốt! Giết tốt!
Mặc Toàn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Bản thân nàng thiếu chút nữa trở thành đồ chơi dưới khố của hắn. Nếu không gặp Nhạc Phàm, nàng thực sự không dám tưởng tượng được nàng sẽ bi thảm tới mức nào.
Bất quá, Mặc Toàn thật sự không thể nào dự đoán được, bản thân nàng lại có thể gặp gỡ một người có tính cách cứng rắn như Nhạc Phàm.
Hiện tại nàng rất cảm kích ông trời, cảm kích người hiện đang trước mặt này. Nếu đổi là một tu sĩ khác, chỉ sợ khi nghe được tên tuổi Đạm Thai thị tộc sẽ không dám xen vào công việc của kẻ khác, nói không chừng sẽ tống khứ bản thân nàng đi, đổi lấy sự bình an.
- Vị đại ca, ngươi thực sự là tu sĩ sao? Tại sao ta lại không cảm giác được sự dao động của chân nguyên trên người ngươi?
Mặc Toàn trong lòng vô cùng tò mò, đối phương làm như thế nào có thể giết Đạm Thai Hạo và Song Sát huynh đệ, đáng tiếc lúc ấy đầu nàng choáng váng, đối với chuyện đã xảy ra chỉ có một ấn tượng mơ hồ.
Phải biết rằng, ba người này không phải là một tu sĩ bình thường. Huynh đệ Song Sát chính là Thiên đạo cao thủ, tại Đông Loạn Hải Vực có tiếng là người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa sau lưng lại có Đạm Thai gia làm chỗ dựa, từ trước đến nay hoành hành không úy kỵ, ai cũng không nguyện đi trêu chọc bọn hắn.
Mà Đạm Thai Hạo lại là Thiên Đạo cao thủ thượng cảnh, tuy rằng còn chưa đem Thần hồn dung nhập vào ý cảnh, nhưng hắn có Bách hoa châm, một loại kỳ bảo phòng thân, bình thường tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh căn bản không phải là đối thủ.
Ngẫm lại, bản thân nàng là một tu sĩ trung cảnh, có thể thoát khỏi tay ba người này, có thể nói là vạn hạnh.
Thấy Nhạc Phàm không nói lời nào, Mặc Toàn không hỏi tiếp, lại tự mình đi đến bên cạnh thi thể Đạm Thai Hạo, vừa đá vừa mắng:
- Cẩu tặc! Xú phôi đản! Ngươi cho rằng Đạm Thai gia rất tốt sao? Hiện tại chết là xứng đáng, rút cuộc Tu Hành Giới cũng bớt đi một tên bại hoại, ta phi!
Thi thể Đạm Thai Hạo đã hoàn toàn cứng ngắc, mặc cho Mặc Toàn đá như thế nào cũng không có phản ứng gì.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm nao nao, tính tình cô nương này quả thật hay a, người ta đã chết rồi còn muốn hành hạ.
Phát tiết một phen, Mặc Toàn ngồi xổm xuống bên cạnh Đạm Thai Hạo lần mò trên thân thể hắn vài cái, một cái túi gấm xuất hiện trên tay nàng.
Tiếp theo nàng lại lục soát trên người hai gã đầu bóng, đồng thời cũng lấy hai cái túc hình thức khác nhau ra.
Giết người đoạt bảo?
Ý niệm đó chợt lóe lên trên đầu Nhạc Phàm, nhưng cũng không nói gì, hắn đối với hành vi của Mặc Toàn quả thật không có chút phản cảm nào, chỉ là hắn không ngờ một nữ nhân lại có khả năng làm ra chuyện như vậy, hơn nữa nhìn thủ pháp của đối phương tương đối thuần thục, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên.
Mặc Toàn lục soát xong, thấy Nhạc Phàm mặt không chút biểu cảm nhìn vào mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Nàng cũng biết, mình là một nữ nhân, làm chuyện này quả thật có chút bất nhã, cho nên giải thích:
- Bọn họ dù sao cũng đã chết, giữ lại mấy thứ này cũng không dùng, không bằng...
Thấy đối phương trầm mặc, Mặc Toàn lại sinh ra một chút cảnh giác. Tại Tu Hành Giới, giết người cướp của là chuyện thường phát sinh, cho dù là Đại Tôn cũng không có biện pháp ngăn cản chuyện như vậy, đây cũng chính là sự tàn khốc của Tu Hành Giới.
Bản thân nàng hiện tại là một tán tu, không tông không phái, không thể để ý từng chút một bảo vệ bản thân. Chỉ có điều, đối phương dù sao cũng đã cứu tính mạng của nàng, Mặc Toàn không dám làm cho đối phương tức giận.
- Đó là cái gì vậy?
Nhạc Phàm nhìn chăm chú về phía ba cái túi trong tay Mặc Toàn, cảm giác vật này rất không tầm thường. Túi gấm của những gia đình bình thường căn bản chỉ dùng để chứng minh cho tiền tài, mà ba cái túi trong tay Mặc Toàn lại lộ ra một chút thần bí.
- Ngươi không biết thứ này?
Mặc Toàn nhìn vẻ mặt Nhạc Phàm không giống là giả, trong lòng đã có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối không phải là người trong Tu Hành Giới, nàng đưa ba cái túi gấm cho hắn, nói:
- Thứ này tại Tu Hành Giới được gọi là "Giới tử", bên trong là một không gian ổn định, lớn nhỏ khác nhau, có thể để một vài thứ, hầu như là vật cần thiết của tu sĩ.
Nhạc Phàm cầm lấy túi gấm, nhẹ nhàng ước chừng không được năm lượng (1 lượng = 50g), quả thực rất nhẹ, vì vật này mà bao kẻ không tiếc giết người phóng hỏa, giệt môn cướp của.
- Vật này dùng như thế nào?
Nhạc Phàm vứt trả lại ba túi gấm, sau đó nàng giải thích:
- Thứ này liên hệ với thần niệm của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân có một ý niệm trong đầu, có thể lấy ra một thứ trong đó, phi thường đơn giản.
Nghe đến đó, Nhạc Phàm mới vỡ lẽ, khó tránh hắn thường xuyên chứng kiến một tu sĩ lấy ra một vật phẩm từ hư không, thì ra là có "Giới tử", quả nhiên là rất thần kỳ.
Mặc Toàn thấy thế tiếp tục nói:
- Mỗi "Giới tử" đều là do một tu sĩ tự mình luyện chế, trực tiếp có thể nhận chủ, người khác vô pháp lấy được những thứ trong đó, trừ phi cưỡng ép phá vỡ trận pháp của "Giới tử" trong tay, chặt đứt dấu vết thần niệm của chủ nhân. Đương nhiên, hiện tại thần hồn của bọn chúng đã diệt tuyệt, thứ này chính là vật vô chủ, đương nhiên có thể tùy tiện lấy hay bỏ đi.
Nói xong, Mặc Toàn đảo ngược ba "Giới tử", từ bên trong rơi ra rất nhiều thứ, bị nàng nhặt lên.
Quần áo hoa lệ, phối sức xinh đẹp, mấy chục khối tinh thạch lập lòe tỏa sáng, hai quyển sách, ba thanh kiếm khí, vài hộp ngọc và một chút tạp nham gì đó.
Thật khó có thể tưởng tượng, trong một cái túi gấm nho nhỏ không ngờ lại có thể chứa nhiều vật phẩm đến như vậy.
- Đây là Thiên Tinh?
Nhạc Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra mấy chục khối tinh thạch đang tỏa sang kia, năm đó hắn bị trọng thương, Trần Hương đã dùng tinh thạch đó để trợ giúp hắn khôi phục nguyên khí.
Theo hắn biết, Thiên Tinh tại Tu Hành Giới vô cùng trân quý, cho dù là Thiên môn nội tình hùng hậu cũng không có quá nhiều Thiên Tinh dự trữ, mà mỗi lần ẩn lâm đại hội chi tranh, đồng dạng cũng là tranh đoạt Thiên Tinh.
- Ngươi biết vật này?
Mặc Toàn có chút kinh ngạc, đối phương rõ ràng không biết giới tử là cái gì, như thế nào mà lại có thể biết một vật quý hiếm như Thiên Tinh?
- Đã từng gặp qua.
Nhạc Phàm gật đầu không muốn nhiều lời, dường như chuyện này gợi lên một chút suy nghĩ của hắn.
- Chậc chậc! Không ngờ gia tộc Đạm Thai lại giàu có như vậy, các thiếu chủ của thị tộc khác cũng không được như hắn, chỉ được hơn mười khối Thiên Tinh mà thôi, không biết bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện giết người cướp của.
Mặc Toàn nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh, có chút không nỡ, rút cuộc vẫn đưa đến trước mặt Nhạc Phàm:
- Vị đại ca này, bọn họ là do ngươi giết, mấy thứ này có lẽ ngươi nên nhận lấy toàn bộ, nhận đi a.
Lăn lộn tại Tu Hành Giới nhiêu năm như vậy, Mặc Toàn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Đối với Nhạc Phàm, nàng cũng không dám có ý tưởng khác thường gì khác, đối phương một khi đã có thể dễ dàng giết chết ba người Đạm Thai Hạo, bản thân nàng đương nhiên không có tư cách phản kháng.
Nhạc Phàm không có thời gian đi đoán ý nghĩ của Mặc Toàn, trong lòng có chút động lòng, thứ này năm đó có thể trợ giúp hắn khôi phục nguyên khí, nói không chừng hiện tại cũng có thể dùng.
Nhớ tới thủ pháp khi trước, Nhạc Phàm liền tùy ý cầm một khối Thiên Tinh trong tay, tinh tế cảm ứng bên trong nó, một tia nguyên khí nhanh chóng nhập vào bên trong cơ thể, trải qua chuyển đổi, trực tiếp trở thành nguyên lực tinh thuần.
Nhìn Thiên Tinh hóa thành tro tàn trong tay mình, Nhạc Phàm đầu tiên là rùng minh, sau đó lập tức vui sướng!
Hắn vốn ôm tâm tư thử một lần, cho dù thất vọng cũng không sao cả, hắn thật sự không nghĩ tới, nguyên khí ẩn dấu bên trong Thiên Tinh không ngờ trực tiếp bị thân thể hấp thu, cho dù hiệu quả ít ỏi, nhưng so với bản thân hắn thổ nạp cũng nhanh hơn một chút.
Phát hiện ngoài ý muốn như vậy khiến cho Nhạc Phàm mừng rỡ như điên. Hiện tại người hắn đối phó chính là Đại Tôn, chính là tồn tại đỉnh cao của Tu Hành Giới, có thể khôi phục một chút thực lực, hắn sẽ có cơ hội thành công nhiều hơn.
Để xác nhận bản thân hắn không phải đang ở trong ảo giác, Nhạc Phàm lại cầm lấy một khối Thiên Tinh, quả nhiên một tia nguyên khí nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, hóa thành nguyên lực tinh thuần.
Mắt thấy sự biến hóa của Nhạc Phàm, hai mắt Mặc Toàn đăm chiêu, trợn mắt há hốc mồm với cảnh tượng trước mặt.
Đối với chuyện này, Mặc Toàn cho dù là kẻ sinh sống nhiều năm trong Tu Hành Giới như vậy nhưng cũng là lần đầu tiên, nàng chưa gặp ai chỉ cần vài lần công phu có thể khiến cho Thiên Tinh trở thành tro tàn.
Trong mắt Mặc Toàn, Thiên Tinh sở dĩ trân quý, bởi vì bên trong nó ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, nếu bị người ta hút vào trong cơ thể, giống như một con kiến nuốt đầu một con voi, không chết mới là lạ.
Mà bản thân nàng mỗi khi có được một khối Thiên Tinh cũng phải chậm rãi hấp thu luyện hóa mười ngày nửa tháng, mới có thể đem toàn bộ nguyên khí trong Thiên Tinh chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể mình.
Không đợi Mặc Toàn hồi phục tinh thần, Nhạc Phàm không chút khách khí đem tất cả Thiên Tinh ôm vào trong lòng. Một lần một khối, tuyệt không nương tay.
Thời gian quả thực quá nhanh, tốc độ hấp thu của Nhạc Phàm cho tới hiện tại luôn duy trì tần suất ổn định. Bây giờ, Mặc Toàn đã hoàn toàn chết lặng, nàng tận mắt chứng kiến, từng khối, từng khối hóa thành tro tàn trong tay Nhạc Phàm, đầu óc trống rỗng.
Mãi cho đến lúc Nhạc Phàm dừng lại động tác, nàng mới tỉnh lại.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Mặc Toàn trừng mắt nhìn nửa ngày, một câu cũng không nói lên lời. Giờ phút này trong lòng nàng đang nổi sóng, hận không thể xông lên tặng một cước vào mặt Nhạc Phàm, hung hăng đá mấy đá.
Tinh thạch lập lòe sáng a, bổn cô nương còn chưa ngửi được mùi, tinh thạch cứ như vậy mà hỏng trong tay ác ma nhà ngươi.
Ác ma! Đối với nàng, hắn chính là một ác ma, một ác ma chuyên ăn Thiên Tinh. Mấy viên tinh thạch này cũng đủ cho nàng bước vào Thiên đạo trung cảnh a.
Bất đồng với tâm trạng của Mặc Toàn, Nhạc Phàm giờ phút này vô cùng kích động. Hấp thu hơn mười khối Thiên Tinh, sinh cơ trong cơ thể hắn bắt đầu dần dần khôi phục, nguyên lực như thác lũ bắt đầu ngưng tụ trở lại.
Thiên Tinh quả thực tạo hóa của thiên đạo, có năng lực cung cấp năng lượng vô cùng lớn, Nhạc Phàm tin tưởng rằng, bản thân hắn dùng không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại lúc trước. Cứ như vậy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ý tưởng của Nhạc Phàm quả thật không sai, nhưng Thiên Tinh tại Tu Hành Giới trân quý dị thường, nếu nói có là có thì có thể nào gọi là trân quý?
Hơn mười khối Thiên Tinh mới khôi phục một chút nguyên lực, nếu muốn bù lại nguyên lực mà Nhạc Phàm mất đi thì không biết phải bao nhiêu Thiên Tinh mới đủ.
Chẳng trách lúc trước Văn Tông Thanh cũng không đề cập tới Thiên Tinh,thứ nhất nàng không thể biết được Nhạc Phàm có thể trực tiếp đem nguyên khí bên trong Thiên Tinh chuyển hóa thành nguyên lực, thứ hai, trong tay nàng cũng không có nhiều Thiên Tinh, mà còn phải dùng để luyện dược, sao nàng có thể đưa cho Nhạc Phàm lãng phí cơ chứ.
Tâm tình Nhạc Phàm tốt lên liền tùy ý cầm mấy vật phẩm trước mặt xem xét qua.
Linh Chu, Kỳ Hoa, thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, chỉ là hạ phẩm, phẩm chất không bằng hàn châm hôm qua Đạm Thai Hạo bắn về phía hắn.
Nói thật, đối với uy lực của vật này Nhạc Phàm phi thường kiêng kị, đừng nhìn lúc đó hắn thoải mái né tránh, đó chính là do tiềm lực của bản thân trước nguy cơ, nếu không phải hắn có tiềm lực hơn người, chỉ sợ đã là vong hồn dưới châm kia.
Mặc Toàn trông thấy vật trong tay Nhạc Phàm liền nói:
- Vật này chính là kì binh độc môn của Đạm Thai gia, tên gọi là bách hoa châm, sau khi xuất ra có thể bộc phát ra hơn một ngàn châm nhỏ như tơ tằm, tập kích bất ngờ, thao tác vô cùng đơn giản, lại có thể dùng tốt, uy lực của nó so với kì bảo quả thực còn lớn hơn rất nhiều.
Nghe nàng giảng giải, Nhạc Phàm cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn là đem "Bách hoa châm" thu lại.
Đồ chơi này chính là thứ tốt, giống như ám khí trong Tu Hành GIới, nói không chừng vào thời điểm mấu chốt có thể cứu mình một mạng.
Kế tiếp, Nhạc Phàm cầm lấy hai quyển sách, một quyển gọi là "Tu Hành kiến văn lục", ghi lại một chút hoàn cảnh về các địa phương trong Tu Hành Giới, hắn lật qua xem vài lần, cảm thấy có thể sử dụng được, vì thế liền giữ lại.
Quyển còn lại là "Thanh Minh sách", ghi lại một bộ công pháp tu luyện. Nhạc Phàm đối với Tu Hành Giới hiểu biết không nhều lắm, bộ công pháp này vừa lúc hắn cần tham khảo, cho nên cũng giữ lại.
Lúc này, lại có một vật phẩm hấp dẫn ánh mắt của Nhạc Phàm.
Đó là một khỏa long nhãn nhỏ, tỏa ra mùi máu nhàn nhạt, bên trong có dao động yếu ớt, giống như là có sinh mệnh vậy.
- Đây là vật gì?
Nhạc Phàm cầm lấy, bề ngoài mềm mềm, có chút ghê tởm.
Thứ này tuy rằng nhìn qua có chút ghê tởm, nhưng trong mắt Mặc Toàn đây quả thực là thứ tốt nhất trên thế gian. Nàng vô lực nói:
- Đây chính là nội đan của yêu thú tu luyện thành, so với Thiên Tinh còn trân quý hơn, có thể dùng để luyện đan, cũng có thể tăng trưởng tu vi, tóm lại rất nhiều chỗ tốt. Thứ này vốn là ta tại hoang lĩnh chém giết một đàn Hấp Huyết Biên Bức mới tìm được, không nghĩ tới nửa đường gặp bọn Đạm Thai Hạo, bọn họ truy sát ta chính là vì thứ này.
- Ồ?
Nhạc Phàm ồ lên một tiếng, không có phản ứng gì, nội đan dị thú này chính là một thứ tốt, nhưng năng lượng bên trong hỗn tạp đối với hắn không có tác dụng gì. Vì thế hắn bỏ nội đan dị thú trở về chỗ cũ, tiếp tục nhìn về phía những vật phẩm khác.
Thứ tốt của ba người Đạm Thai Hạo quả thật không ít, còn có ba thanh kiếm khí, mỗi một thanh trong đó cũng ẩn chứa lực lượng kỳ dị.
- Đó chính là kỳ bảo.
Giọng nói của Mặc Toàn lại vang lên:
- Đạm Thai gia quả thực khủng khiếp, tùy tiện cũng có thể xuất ra ba kiện kỳ bảo, quả thực là tài phú kinh người.
- Kỳ bảo?
Nhạc Phàm có chút giật mình, nhưng thật ra đối với kỳ bảo có một chút hiểu biết, thứ này tại Tu Hành Giới đồng dạng cũng là vật hiếm.
Hắn dò xét một lượt ba kiện kỳ bảo, kết cấu thân kiếm phi thường huyền diệu, giống như bên trong khắc vài trận pháp nhỏ bé, chồng chéo tổ hợp với nhau.
Nhạc Phàm tự cho rằng bản thân hắn đối với thuật kỳ môn có chút hiểu biết, nhưng hắn chưa từng thấy qua trận pháp nhỏ bé như vậy. Trận pháp nhỏ như vậy, tại sao lại có thể khắc trên thân kiếm, quả thực không thể ngờ được.
Nhạc Phàm lấy ra một thanh kiếm, nghiên cứu một chút, còn lại tất cả đều giao cho Mặc Toàn:
- Mấy thứ này ta dùng không được, ngươi giữ lấy.
- Giữ lấy?
Mặc Toàn bất ngờ:
- Ngươi nói, mấy thứ này cho ta sao?
- Ân.
Nghe được lời khẳng định của Nhạc Phàm, Mặc Toàn dường như không tin được vào lỗ tai mình, nhiều thứ như vậy, không ngờ hắn lại thống khoái cho mình, nhất là khỏa nội đan cùng hai kiện kỳ bảo kia, tuyệt đối là vật có giá trị xa xỉ, cho dù bản thân không cần cũng có thể cầm đi đổi a.
Dù sao, nếu đổi lại là nàng, khẳng định mấy thứ này nàng sẽ không để lại tiện nghi cho kẻ khác.
- Cái này... Ta cám ơn...
Đột nhiên được một niềm hạnh phúc to lớn đánh trúng khiến cho Mặc Toàn không biết nên làm cái gì, chỉ cảm thấy tên gia hỏa thần bí trước mắt này vô cùng tốt, ngay cả đồ tốt như vậy cũng không để vào mắt.
Nhạc Phàm gật gật đầu, lập tức xoay người ly khai, đi vào trong rừng sâu.
- Uy! Ngươi đợi một chút. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì?
Thấy Nhạc Phàm xoay người ly khai, Mặc Toàn không chút suy nghĩ, vội vàng đuổi theo.