Phương Uyển Chi từng đọc một quyển sách về các bí mật của Miêu tộc, trong đó có kể những thủ đoạn cực đoan âm hiểm, bức người ta đến chết, kết cục lại vô cùng thê thảm, người dùng cổ độc cũng không được chết già. Những thứ này chỉ miêu tả sơ qua, ấy thế mà những thứ trên sách vở đã khiến nàng khó có thể chấp nhận, đến lúc nhìn thấy tận mắt nàng vẫn bị giật mình sững sờ tại chỗ.
Nơi này là phía đông của Hoa Quả thôn, gần bên có vài mảnh đất trống, trong viện có một cây cổ thụ lớn, nghe nói là lớn tuổi nhất trong thôn, ngày thường dù trời có nóng đến mức nào cũng không ai mang ghế tới đây hóng mát. Bởi vì họ cảm thấy cây này có linh tính, không khinh nhờn được.
Nhưng lúc này ở đây hối hả những người, giống như họ sợ hãi một thứ gì đó, và chỉ có cây cổ thụ có linh khí này mới có thể xua tan sợ hãi trong lòng họ. Dưới cây chen chúc một đám người, ngay cả chỗ để chân cũng không có.
Cung lão gia chống quải trượng cao giọng hô: “Thiên tôn đến, mau tránh ra.” Đám người lập tức tản ra tạo một con đường. Phương Uyển Chi nhìn sang, trên mặt bọn họ, hơn phân nửa đã bị dọa đến dại ra, phải là rất sợ, sợ đến mức không chịu nổi.
Dưới bóng cây có tám nam tử mặt mày xanh mét tiều tụy nằm ở đó, cả người run rẩy đến co rút.
Gầy.
Đây là cái mà Phương Uyển Chi nghĩ đến, miệng bọn họ sưng lớn, ngay cả lợi cũng nhìn thấy rõ. Trên người có nhiều vết máu, là do móng tay cào phải. Đặc biệt là vị trí họng, máu thịt lẫn lộn, có người còn thấy được cả xương.
Phải cực kì khó chịu, bởi vì những dấu vết đều là do họ tự gây ra. Cánh tay của họ bị một sợi dây buộc chặt, trên móng tay mỗi người đều tản ra mùi máu tanh.
Lăn qua lăn lại không còn chút sức lực, cũng có lẽ là vì đau đến cực hạn, cho nên không ai còn sức cử động nữa. Nếu không phải vẫn còn hô hấp, ngực phập phồng, có lẽ Phương Uyển Chi đã nghĩ đó là xác chết..
Người Hoa Quả Thôn cũng biết, cổ độc Miêu Cương có nhiều chủng loại, chủ yếu là gồm hai loại lớn, sinh cổ độc và tử cổ độc.
Loại thứ nhất lấy cổ trùng làm trung gian, để cổ trùng ẩn sâu trong cơ thể rồi làm cho người ta cứ thế mà chết đi.
Loại thứ hai là loại cổ như bụi phấn, trộn trong thức ăn hoặc nước uống, người chịu cổ cứ suy yếu dần, rồi mới chết.
Người già ở Nhạn Nam đều biết tới một hai loại cổ này, nhưng mặt của tám người này không phải suy yếu từ từ, cũng không phải cứ thế tắt thở, mà trong một ngày này, họ trở nên gầy đi nhanh chóng. Tiếng rên rỉ tận cùng đau đớn, nhưng lại không cách nào phát ra khỏi cổ họng, chỉ có thể thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng khiến người nhìn sợ hết hồn hết vía.
Tám nam tử này đã không khóc thành tiếng, không ai tưởng tượng được trong một ngày này, người nhà nọ lại gặp phải đại nạn như thế. Loại cổ trùng gì ghê gớm tới mức đó.
“Không phải là cổ độc, là Hàng Đầu.”
Giữa lúc mọi người hoảng loạn, một tiếng nói vang lên. Không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho mọi người dần an tâm.
Họ nhìn nam tử kia đưa phất trần cho đệ tử bên cạnh, đưa tay tìm được trên đầu một nam tử đang co rút một cái châm bạc.
Đây là thứ mà Liên Dụ học được từ sư phụ của hắn.
Nhiễu Tiêm Trầm cũng chỉ là gà mờ trong cổ độc thuật, nhưng chuyện này hắn vẫn biết.
Quả nhiên, châm này vừa rút ra, người nọ không co quắp nữa, nhưng hai mắt vẫn hồng như cũ, khớp xương cũng vang lên từng tiếng rắc rắc giòn vang. Không thể động, vừa động là như vạn trùng phệ tâm, đau đến mức không thể cắn lưỡi tự sát.
Liên Dụ rút liên tiếp tám cái châm, cuối cùng cũng hóa giải một chút đau đớn của những người này. Nhưng hắn biết rõ, biện pháp này chỉ trị được ngọn mà không được gốc, một canh giờ nữa họ sẽ đau đến tê tâm liệt phế, sợ là khó mà trụ được.
Cung lão gia và mấy người già trong thôn rối rít tới trước mặt Liên Dụ, giọng cũng phát run:
“Thiên tôn vừa mới nói, mấy người này trúng Hàng Đầu, loại này còn giày vò hơn cả cổ trùng, ngài có thể phá giải không?”
Vài gia quyến của người bị hạ hàng đầu cũng quỳ rạp xuống chân hắn, khóc không thành tiếng.
“Van cầu Thiên tôn đại nhân, phải cứu tính mạng của bọn họ.”
Thực sự rất đáng thương.
Hoa Quả Thôn không phải là huyện thành gì lớn, chi phí ăn mặc ngày thường đều dựa vào mấy thửa đất cằn trong nhà. Giờ mấy thanh niên trai tráng này không thể động đậy, cả nhà già trẻ có thể bị chết đói.
Liên Dụ cất mấy ngân châm kia, lắc đầu: “Ta không trị được Hàng đầu.”
Đây là lời nói thật.
Thực ra Hàng Đầu cũng là một loại cổ độc thuật, đặc biệt trong ngũ độc Hàng Đầu là hung hãn nhất, cực kì đáng sợ. Những người này hai mắt đều đỏ ngầu, nhìn như trúng độc, nhưng giữa lòng trắng lại có cái gì đó, như là âm độc.
Cái gọi là hàng đầu, người gieo xuống mới là mấu chốt. Phương pháp hóa giải chỉ có hai cách, một là người thực thi chết, hai là người đó rút cổ thuật. Mà cổ độc này âm hiểm ở chỗ, trừ khi người thực thi rút lui nếu không nếu người đó chết toàn bộ mọi người đều phải chôn cùng.
Nói cách khác, chỉ có ai gieo nó mới có cách giải quyết. Dù là chết, cũng không chịu xuống suối vàng một mình.
Liên Dụ vừa nói xong, người trong thôn đều biến sắc.
Trong lòng bọn họ, Liên Dụ là một vị thần. Giờ thần nói không cứu được, họ còn biết trông cậy vào ai.
Giữa trưa, gió thổi đung đưa nhánh cây già, từng chiếc lá rơi rụng, im ắng đáp mình xuống đất. Ngõ hẻm như bị bao trùm bởi một đám mây đen, nặng nề đến mức không ai ngóc đầu lên được.
Liên Dụ thong thả đi về phía trước hai bước, ngồi dưới tàng cây. Không nói lời nào, cũng không hỏi chuyện gì, khuôn mặt không hề lo lắng, cũng chưa từng do dự.
Thôn dân bắt đầu xôn xao, Cung lão gia chống quải trượng bước vài bước nhỏ đến hỏi hắn: “Vậy chúng ta… cứ chờ họ chết sao?”
Liên Dụ lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Bọn họ không chết được, sẽ có người tới cứu bọn họ.”
Nếu không người nọ cũng không sẽ tốn công tốn sức như thế.
Các thôn dân nghe xong thì xì xào bất mãn, tiếng bàn tán không lớn, nhưng lại cực kì rõ ràng.
Bọn họ oán hận Liên Dụ không thông thái, đối mặt với nhứng chuyện như vậy mà cứ không nóng không lạnh. Lại cảm thấy hắn không phải người trong thôn, cho nên không để ý tới bọn họ.
Trong đó còn có vài người, có lẽ quá tức giận, cho nên sử dụng câu từ đầy kích động.
Liên Dụ hờ hững.
Phương Uyển Chi đứng giữa đám người, nàng không nói gì, cũng không tranh cãi thay Liên Dụ. Nàng biết Liên Dụ luôn là người lạnh lùng, đó không phải là không có tình cảm, chỉ là hắn đã quen dùng cách biểu đạt này.
Hắn nói người này sẽ không chết,thì nhất định họ sẽ không chết.
Nếu như người này phải tắt thở, hắn cũng sẽ không an ủi gì, chỉ nói thẳng cho họ biết, người đó sẽ chết. Hắn chưa bao giờ quá mức để ý đến cái nhìn của người khác với hắn, chỉ cần không chọc hắn, lúc bình thường hắn cũng sẽ không đánh ai.
Cho nên, khi La Bàn Nhi không biết đào đâu ra một cỗ kiệu phủ lụa đen, vênh vang đắc ý nhảy xuống cười nhạo Liên Dụ vô năng. Hắn cảm thấy người rất đáng ghét, phẩy một làn gió đẩy người này đi xa mình hơn.
La Bàn Nhi tức không chịu được, cũng tự biết mình là đánh không lại Liên Dụ. Dáng người nhỏ xíu đứng dậm chân tại chỗ mắng:
“Cái gì mà Thiên tôn, ngay cả điểm quan trọng của cổ độc thuật cũng không hiểu. Quỷ trong thôn bắt được thì có tính là gì, toàn làm bộ làm tịch như mình cao thâm lắm.”
“Vùng Nhạn Nam này đều tin phụng cổ, ngươi không hiểu về cổ độc thì sớm cút ra khỏi cái thôn này đi, chỉ biết bắt có vài tên tiểu quỷ. Bổn đại tiên một mình ra tay, không biết sẽ bắt được mấy chục con đâu.”
Từ trước đến nay ngoại trừ Phương Uyển Chi, Liên Dụ không cãi nhau với bất cứ người nào, cứ mặc cái tên lùn kia tự biên tự diễn. Cho tới khi La Bàn Nhi lên mặt đủ rồi, hắn mới đút cho tám người một viên đan.
Trong lòng bàn tay hắn lại tung ra một thứ bột phấn gì đó, rất thơm, ngọt đến ngấy người, nhưng lại sợ Liên Dụ thấy được, hắn xoay người lại lặng lẽ chà xát tay. Vừa ngó dáo dác Liên Dụ kia, thấy hắn không quan tâm mình thì lại tức giận.
La Bà Nhi ho khan hai tiếng, lấy bột phấn lau lên chóp mũi của mỗi người, chỉ một lát sau, mấy người kia trở nên bình thường lại, ánh mắt từ ngây dại trở nên sáng hẳn. Kì lạ như thể, giống như có một thứ vô hình kiềm chế họ.
La Bàn Nhi đi dạo một vòng rồi hét lớn một tiếng: “Khởi”.
Bộ dạng giả thần giả quỷ, nhưng mấy người kia quả nhiên ngồi dậy được, sắc mặt cũng chuyển biến tốt.
Người dân Hoa Quả thôn nhiều năm bị quỷ quái hành hạ, cho nên cứ một lòng một dạ tin theo. Nói dễ nghe chút chút thì là nước chảy bèo trôi, nói khó nghe thì là mù quáng. Ai có thể giúp họ họ sẽ tin.
Thấy tám người kia được La Bàn Nhi cứu, họ liền tin hắn, không còn cung kính với Liên Dụ như xưa nữa. Không chỉ không cung kính mà còn có phần bất mãn, như thể hắn chiếm của họ nửa phần thờ phụng vậy.
Đối với những chuyện này, Liên các lão hầu như không để vào mắt, thấy người đã tỉnh, hắn cũng lười ở lại đó, khi ngồi trên kiệu mới vén rèm lên, hắn nói với La Bàn Nhi.
“Hàng Đầu chỉ có người gieo mới giải được, đó là người trị được Hàng Đầu.”
Chỉ một câu, không nói thêm gì nữa, cỗ kiệu được khiêng đi.