Thương Tiến Tửu

chương 12: đoan ngọ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm Hàm Đức thứ tám, vào chính giữa hè.

Cổ áo tròn của chủ sự Hộ bộ Vương Hiến ướt đầm mồ hôi. Hắn ngồi trên ghế như đứng đống lửa như ngồi đống than, liên tục nhấc mũ cánh chuồn lên lau mồ hôi hột.

“Tiêu đại nhân.” Vương Hiến ấp a ấp úng, “Không, không phải Hộ bộ không phát bạc cho ngài, mà là trước mắt chi tiêu kho bạc còn chưa tính rõ, bên trên Phan công công không phê đỏ, chúng ta thật sự không có cách nào phát được!”

“Tính toán cần thời gian.” Tiêu Trì Dã bưng cốc trà uống mấy ngụm, “Chẳng phải ta đang chờ sao? Không vội.”

Hầu kết Vương Hiến trượt, hắn nhìn Tiêu Trì Dã trấn định tự nhiên, Cấm quân dưới hành lang bên ngoài không ai nhúc nhích lấy một cái.

“Đại nhân.” Vương Hiến gần như cầu khẩn, “Trời nóng, để quân sĩ đứng bên ngoài thật là áy náy. Ta mời chư vị uống chút nước mát, băng dự trữ– “

“Không có công thì không nhận lộc.” Tiêu Trì Dã cười ngoài mặt, “Cấm quân chúng ta da dày thịt béo, toàn làm chuyện phải dốc sức lực, đứng mấy canh giờ có gì to tát đâu? Đại nhân đừng lo, chuyên tâm tính sổ đi.”

Vương Hiến nắm sổ sách, mãi vẫn không hạ bút được.

Đầu xuân năm nay hoàng thượng bệnh nặng. Thái hậu vì việc này, sai người xây dựng rầm rộ trong cung, muốn xây chùa chiền tăng phúc tụng kinh cho hoàng thượng. Công bộ nhận nhiệm vụ này, phải đón vật liệu gỗ từ Đoan Châu, muốn tiết kiệm tiền nên gọi Cấm quân đi vận chuyển. Cấm quân chở được gỗ vào Khuất Đô rồi, thái hậu lại vì tấu chương của Hải các lão mà rút bỏ dự định xây dựng. Trong tay Hộ bộ khuyết thiếu mất khoản bạc này, đã trì hoãn với Cấm quân hai tháng lận, chậm chạp mãi vẫn chưa trả xong.

Bạc không nhiều, nếu đổi lại là lúc quốc khố dồi dào thì đây cũng không phải chuyện lớn, ai mà muốn vì ít bạc này mà đắc tội Tiêu nhị công tử? Nhưng bây giờ Hộ bộ cũng là có nỗi khổ khó nói. Năm ngoái thái hậu đại thọ, chỉ riêng chuyện chuẩn bị yến hội thôi đã tiêu tiền thưởng hết gần một trăm vạn rồi.

Vương Hiến đặt bút, dứt khoát ngẩng cổ nói: “Đại nhân, trước mắt không lấy số tiền này ra nổi. Ta nói thật với ngài, dựa theo khoản bây giờ, cuối năm chi ra không như dự toán, chúng ta cũng chưa chắc được phát bổng lộc đây này. Thật sự không hết tiền rồi. Hôm nay dù ngài cho họ Vương ta một đao, ta cũng không có cách nào cả!”

“Quân lương tám đại doanh thì không bỏ lỡ, tới phiên Cấm quân chúng ta thì lại sống chết không có tiền. Đều là người bỏ lực cho hoàng thượng, đáng đời kẻ hèn Tiêu Sách An ta, đến lĩnh một khoản này cũng phải chờ các ngươi xoay sở.” Tiêu Trì Dã vứt cốc trà lên bàn, “Hộ bộ năm nào cũng khóc than, nhưng cái này liên quan gì tới ta? Lấy tiền thì bỏ lực, giấy trắng mực đen. Chúng ta làm xong, bạc cũng phải xong. Khỏi nói cái khác với ta, đấy không phái chức trách của ta. Nếu như vấn đề của Hộ bộ cũng phải dựa vào người khác thông cảm, các ngươi còn làm cái gì nữa? Nhân lúc còn kịp thì chừa chỗ cho người khác làm.”

Vương Hiến bị hắn nói cho tái nhợt mặt mũi, đứng lên nói: “Nếu đã đều là người làm việc cho hoàng thượng, sao đại nhân phải gấp đến mức này! Có tiền thì ai không tình nguyện trả nợ? Cấm quân có bản lĩnh quá, làm khổ lao làm gì, đi vào làm tám đại doanh luôn đi! Thế thì ai dám không trả tiền!”

Bầu không khí hai phe bất ổn, lúc này một nam nhân bên ngoài vén bào bước vào.

“Vương đại nhân hà tất nổi giận, nhị công tử cũng là người thẳng thắn thôi.” Hắn lấy mũ che nắng xuống, dùng khăn lau tay, nói, “Tại hạ là Hộ khoa Đô cấp sự trung Tiết Tu Trác, nay tới vì khoản tiền này.”

Tác giả có lời muốn nói: Sĩ phu thường mang mũ che nắng.

Chức vị Hộ khoa Đô cấp sự trung này cũng chỉ thuộc hàng thất phẩm, theo đạo lý tại Khuất Đô thì đến quan cũng chẳng được tính. Nhưng mà nó có đặc thù, vị trí đó không chỉ có thể đôn đốc tiến độ làm việc của nha môn các bộ, còn có thể tham dự đánh giá thẩm tra phẩm chất của các quan trong dịp đô sát sáu năm một lần tại Khuất Đô, lại còn có thể lách qua lục bộ trực tiếp dâng văn lên hoàng thượng.

Vương Hiến không đắc tội nổi, nuốt giận vào bụng, thuận sườn mà lăn, nói: “Làm sao dám nổi giận? Cấm quân bỏ bao công sức như thế, ta chỉ không muốn để Tiêu đại nhân uổng công thôi. Nhưng mà Diên Thanh, ngươi tới xem khoản này đi, Hộ bộ không phát được.”

Tiết Tu Trác tên chữ là Diên Thanh, nhìn trông rất nho nhã. Hắn cũng không nhìn vào sổ sách mà nói với hai người: “Hộ bộ khó xử, ta biết. Nhị công tử, ngài xem như vậy đi, trước đó vài ngày Tuyền Thành có cung cấp tơ tằm, chúng ta đổi thành bạc, lấy tơ tằm bằng đủ số kết toán cho ngài, được không?”

Tiêu Trì Dã vừa đi khỏi, Vương Hiến liền lạnh mặt, nói với Tiết Tu Trác: “Hắn đâu có đòi bạc vì Cấm quân? Hơn nửa đều là đòi lấy để tiêu xài cho mình cả. Nhị công tử này từ lúc nhậm chức Tổng đốc Cấm quân thì thành ra cả ngày ăn chơi chè chén, lần nào cũng ức hiếp người ta đến hết cách, không bao giờ chịu đồng cảm cho!”

Tiết Tu Trác chỉ cười không nói, không tiếp chuyện nữa.

Tiêu Trì Dã ra khỏi phòng làm việc của Hộ bộ liền lên ngựa đi về hướng phố lớn Đông Long. So với năm năm trước trông hắn càng cao to, nhưng xem ra sự hùng hổ trước đây cũng vơi bớt đi rồi.

Sở vương Lý Kiến Hằng đã đợi hắn cả buổi sáng, vừa thấy người là vội nói: “Ngươi đi làm gì thế? Làm ta sốt cả ruột!”

“Lang thang.” Tiêu Trì Dã ngồi xuống uống cạn nước mát, thấy trong phòng đặt chậu băng liền thả lỏng tay chân nằm trên giường La Hán, nói, “Ở đây thoải mái, bên ngoài nóng váng đầu luôn. Ta ngủ lát đã.”

“Thế không được!” Lý Kiến Hằng ra sức phẩy quạt tre của mình, phanh áo thở dài, “Ngươi chờ ta nói xong rồi hẵng ngủ tiếp!”

Tiêu Trì Dã chẳng biết trong đêm đi làm cái gì, lúc này buồn ngủ không chịu được, thờ ơ “Ừ” một tiếng.

Trước tiên Lý Kiến Hằng nhấp một ngụm rượu từ bàn tay nhỏ nhắn của kiều nữ xong mới nói: “Nữ tử mà lần trước ta nói với ngươi, ngươi còn nhớ không? Chính là người năm năm trước ta nuôi ở trong thôn đó, chuẩn bị tự đi nhận về, kết quả lại bị tên khốn kiếp Tiểu Phúc Tử dâng biếu cho thiến tặc Phan Như Quý!”

Tiêu Trì Dã “Ờ” một tiếng.

Lý Kiến Hằng càng nóng máu nói: “Vài bữa trước ta ra ngoài tránh nóng, lại gặp được nàng trong thôn bên đó! Tiểu nương tử được chăm da thịt phấn nộn, càng động lòng người hơn cả năm năm trước, nhìn đến nỗi ta đắn đo đổi ý, hận chết hoạn quan rồi! Cẩu tặc đoạt người với ta, chen hỏng mất nhân duyên tốt của ta, việc này có thể bỏ qua sao? Không thể bỏ qua!”

Tiêu Trì Dã ngáp một cái.

Lý Kiến Hằng tức: “Ngươi có phải là huynh đệ không đấy? Nhất định phải nghĩ cách cho ta xử hắn một lần! Coi như Phan Như Quý không thể chạm vào nhưng Tiểu Phúc Tử phải ăn đòn!”

Tiêu Trì Dã buồn ngủ thật, hắn nói: “Xử kiểu gì? Bắt người từ trong cung quăng ra ngoài à?”

Lý Kiến Hằng đẩy cô nàng đang hầu hạ ra, khép quạt nói: “Sắp Đoan Ngọ rồi, hoàng thượng sẽ đi Tây Uyển xem đua thuyền rồng. Lúc đó thể nào Phan Như Quý cũng cùng đi, lão mà đi, Tiểu Phúc Tử cũng phải đi. Đợi đến lúc ngự mã giám đua ngựa, chúng ta liền dụ hắn ra, đánh chết hắn!”

Vườn ngự uyển

tên loại quan

Tiêu Trì Dã như đã ngủ rồi. Lý Kiến Hằng thấy hắn không lên tiếng liền nói: “Sách An, ngươi nghe không đấy?”

“Không đánh chết được.” Tiêu Trì Dã nhắm hai mắt nói, “Nếu Phan Như Quý vì việc này mà hận ngươi, có khi sau lại phiền phức.”

Lý Kiến Hằng phẫn nộ nói: “Vậy đánh một trận cũng được mà? Không xả cơn giận này, cả cơm ta cũng không nuốt nổi. Nói đi gần đây ngươi thế nào? Trông tinh thần không tốt suốt, buổi tối làm gì vậy, lần trước ta tặng mấy nàng trẻ trung sao ngươi lại đuổi đi rồi!”

Tiêu Trì Dã không còn lên tiếng nữa, phất tay một cái, ra hiệu mình biết rồi. Trên ngón tay cái không còn nhẫn xương, dấu răng ở hổ khẩu đã kết thành vết sẹo. Sau đó Lý Kiến Hằng còn lải nhải mấy chuyện khác, hắn một mực ngoảnh mặt làm ngơ.

Sau mấy ngày là tết Đoan Ngọ, Hàm Đức đế đã lâu không thượng triều ôm thân bệnh rời giá tới Tây Uyển. Người hầu trong cung đi theo giá đều mặc y phục dệt. Kỷ Lôi cùng thống soái tám đại doanh là Hề Cố An hộ giá, Cấm quân rảnh rỗi nên cũng truyền cả Tiêu Trì Dã đi.

Lúc Tiêu Trì Dã đến thì người đã đủ, Hàm Đức đế cấy xong liễu rồi, đang chờ ngự mã giám đua ngựa bắt đầu. Quang lộc tự đi theo đã bày rượu kê cùng điểm tâm, Lý Kiến Hằng đợi ở chỗ ngồi của thân vương, vẫy tay với Tiêu Trì Dã.

phong tục để ghi nhớ ơn thần nông đã dạy dân làm ruộng

Tiêu Trì Dã ném roi ngựa cho Thần Dương phía sau, cởi giáp tay xong mới đi vào chỗ ngồi.

Hôm nay Lý Kiến Hằng vẫn cầm quạt tre kia, nói: “Sao giờ ngươi mới đến hả, sốt ruột chết ta!”

Tiêu Trì Dã nói: “Suốt ngày sốt ruột, có bị sao không đấy?”

Lý Kiến Hằng quạt gió, nói: “Nói quen mồm rồi! Ầy, thấy không? Tiểu Phúc Tử đang hầu hạ ở kia đấy.”

Tiêu Trì Dã liếc mắt nhìn, thấy Tiểu Phúc Tử đang vui vẻ ra mặt bám dính bên tai Phan Như Quý nói chuyện. Hắn nói: “Đợi lát nữa đừng đừng có xông lên, sai người đánh một trận là được rồi.”

Sau nửa canh giờ, Tiểu Phúc Tử đứng trên hố xí đang chuẩn bị đi tiểu, bỗng dưng trước mắt tối sầm, bị người dùng bao tải trùm kín lên.

“Á!” Tiểu Phúc Tử hô hoán the thé, lại bị đấm một quyền cho hôn mê.

Lý Kiến Hằng nhìn thấy bao tải, không nói hai lời, đầu tiên túm áo choàng lên, giơ chân xong đạp. Tiểu Phúc Tử trong bao tải bị bịt miệng, đau đến nỗi rên la lăn lộn trên đất.

Cuộc đua ngựa phía trước đang đoạn cao trào nên ai cũng không nghe tiếng động bên đây.

Tiểu Phúc Tử bị đánh gần nửa canh giờ, Lý Kiến Hằng vẫn chưa thấy hả giận nhưng bị Thần Dương cản lại. Thần Dương nháy mắt với thị vệ vương phủ phía sau, bọn thị vệ nhanh chóng khiêng bao tải chạy đi.

“Điện hạ,” Thần Dương nói, “đánh nữa sẽ chết mất, lần sau đi.”

Lý Kiến Hằng kéo áo choàng cho ngay ngắn lại, nhìn hắn nói: “Vứt người đi đâu?”

“Tổng đốc dặn dò rồi, vứt bên rừng bên hồ. Đợi lát khai yến, nội hoạn hầu hạ đều đi qua từ nơi đó, hắn sẽ có thể được cởi trói.”

Lý Kiến Hằng lại quay về phía Tiểu Phúc Tử vừa mới lăn qua, hắn hừ một tiếng, trở về chỗ ngồi.

Lúc khai yến Lý Kiến Hằng cũng quên luôn người, Tiêu Trì Dã để ý nhìn Phan Như Quý bên kia, nhưng không nhìn thấy Tiểu Phúc Tử.

Lý Kiến Hằng dùng đũa chọn đồ ăn, nói: “Chắc chắn là cảm thấy mất mặt nên chạy về thay y phục rồi. Nội hoạn hầu ngự tiền bọn chúng sợ nhất là trên người không sạch sẽ, khiến các chủ tử ghét bỏ. Mấy ngày nữa đi thôn trang của ta chơi không? Cũng cho ngươi gặp tiểu nương tử kia luôn.”

Tiêu Trì Dã uống trà nguội, nói: “Ta bận mà.”

Lý Kiến Hằng cười khà khà, nói: “Còn vờ vịt với cả ta à? Ngươi mà bận, Cấm quân sắp giải tán rồi, cái chức rảnh này có gì để bận.”

“Bận uống rượu.” Tiêu Trì Dã cũng cười, mắt nhìn chăm chú trà trong tay, trông mặt nghiêng có mấy phần không đứng đắn, “Vào thu cái là đô sát rồi, phải mời người ta uống rượu mới bảo vệ được cái chức rảnh này.”

“Làm người ấy mà,” Lý Kiến Hằng chấm đũa, nói, “chính là có cơm ngon áo đẹp, ăn no chờ chết. Bọn hắn nói cái gì mà phe đảng cái gì mà ngoại thích, đấu đá chết đi sống lại, có mệt không? Đó thì có gì hay ho.”

“Đúng rồi.” Tiêu Trì Dã càng cười càng hư, “Thế không phải là tự làm mình bức bối sao? Chơi đùa là sướng nhất.”

Lý Kiến Hằng nhìn ánh mắt của hắn, cũng cười, nói: “Đô sát có gì đâu, ai dám cách chức của huynh đệ ta? Ngươi là được hoàng thượng đích thân phong, chúng ta là phụng chỉ không phải tự ý. Như này đi, tranh thủ trước thu, ta mở tiệc ngắm hoa trong phủ, còn ngươi thì mời người tới.”

“Không vội.” Tiêu Trì Dã đánh giá Tây Uyển nói, từ góc hiên trùng điệp nhấp nhô nhìn thấy bảo điện chùa Chiêu Tội. Hắn nhíu mày, nói, “Thì ta ở đây gần chùa Chiêu Tội.”

“Còn ghi nhớ à.” Lý Kiến Hằng nói, “Nhẫn kia đã mất lâu như vậy rồi.”

Tiêu Trì Dã cọ cọ ngón tay cái theo thói quen.

“Dư nghiệt Thẩm thị kia cũng bị giam năm năm rồi, còn chẳng nghe động tĩnh gì. Rốt cuộc hắn chết hay điên rồi, hoàng thượng cũng chẳng hỏi tới.” Lý Kiến Hằng nói, “Nếu ta mà bị nhốt trong đó, đừng nói năm năm, nửa tháng thôi ta cũng đủ phát điên.”

Hổ khẩu Tiêu Trì Dã đau, hắn không muốn nhắc đến người này.

(Hổ khẩu: eo bàn tay, đoạn giữa ngón trỏ và ngón cái)

Đúng lúc bên hồ nổi tiếng trống, Lý Kiến Hằng ném đôi đũa đi, đứng dậy thúc giục: “Đi đi đi! Đua thuyền rồng đấy, đảm bảo bọn họ sẽ cược tiền!”

Tiêu Trì Dã đang muốn đứng lên, lại thấy Kỷ Lôi bước nhanh xuyên qua đám người, nghiêng người nói với Phan Như Quý gì đó. Phan Như Quý đột nhiên quay đầu, vẻn vẹn nháy mắt đập mạnh lên bàn một cái.

Tiêu Trì Dã lập tức nhìn về Thần Dương phía sau.

Thần Dương sững sờ, nói: “Tổng…”

“Hoàng thượng!” Kỷ Lôi đã quỳ gối trước ngự tiền, cao giọng nói, “E là không đua thuyền rồng được rồi. Vừa nãy vi thần dẫn Cẩm y vệ tuần tra, cuối cùng vớt được Tiểu Phúc Tử làm việc tại đại nội ra khỏi nước!”

Hàm Đức đế ho dữ dội, Phan Như Quý tiến lên xoa lưng cho Hàm Đức đế. Hàm Đức đế hơi hoãn bớt mới hỏi: “Hắn ở trong nước làm gì?”

Kỷ Lôi ngẩng đầu, cũng không biết là nhìn Hàm Đức đế hay là nhìn thái hậu, trầm giọng nói: “Người đã chết chìm rồi.”

Kẻ hầu người hạ trong cung đang ngồi đều hoảng loạn một trận, lấy khăn lụa che miệng lại.

Lý Kiến Hằng bỗng đụng đổ cốc trà trên bàn, hắn kinh hồn đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Trì Dã: “Ta chỉ nói thôi mà…”

Tác giả có lời muốn nói: Tuyến thời gian bắt đầu từ năm Hàm Đức thứ ba, đến chương này mở đầu là năm Hàm Đức thứ tám, vừa vặn năm năm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio