Thẩm Trạch Xuyên ở trong phòng viết thư. Kiều Thiên Nhai cùng Phí Thịnh lui ra ngoài.
Phí Thịnh bị nghiện thuốc nhưng đứng dưới hiên không dám hút, sợ lát nữa Thẩm Trạch Xuyên phân phó mà trên người mình lại có mùi. Hắn đứng chốc lát, thấy Kiều Thiên Nhai không dịch bước chân, liền biết đây là ý gì.
“Đây là có chuyện nhỉ,” Phí Thịnh ra ngoài gần lại vài bước, tựa vào lan can đường hành lang, “ngươi nói trước đi, ngươi cùng với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ kia có quan hệ gì?”
“Từng gặp, không thân, có chút ấn tượng.” Kiều Thiên Nhai hời hợt nói.
Kiều Thiên Nhai càng nói như vậy, Phí Thịnh càng cảm thấy trong đây có chuyện, hắn nói: “Diêu Ôn Ngọc không vào làm quan, một kẻ bạch y, quanh năm sống ở bên ngoài, Hách Liên Hầu muốn gặp hắn một lần cũng còn khó khăn. Ngươi từng gặp ở đâu được?”
“Duyên phận chứ sao. ” Kiều Thiên Nhai trả lời không đứng đắn, “Ta cũng chẳng ngờ được ấy, nên không phải đang cần nhờ ngươi hỏi thăm một chút à?”
Phí Thịnh moi không ra được gốc rễ liền thôi muốn dò hỏi, hắn nói như thực chất: “Trước khi Hải các lão gặp chuyện từng muốn Diêu Ôn Ngọc rời Khuất Đô về Tấn thành. Tấn thành là bổn gia của Diêu gia, ở đó còn có học sinh của Diêu thái sư có thể thay các lão chăm sóc hắn, thế nhưng Diêu Ôn Ngọc không đi.”
Kiều Thiên Nhai “Ồ” một tiếng, đứng ở dưới hiên nhìn mưa rơi không dừng.
Phí Thịnh nói tiếp: “E rằng khi ấy Diêu Ôn Ngọc cũng phát hiện ra các lão muốn hắn đi là bởi đã dự sẵn chuyện chết rồi, cho nên hắn lên xe ngựa luẩn quẩn một vòng lại quay trở về, ở trong phủ chờ đợi các lão hạ triều. Ai biết lần này chờ, lại chờ được tin các lão chết vì khuyên can.”
Hạt mưa làm ướt mũi giày Kiều Thiên Nhai. Hắn nhìn lớp sương mù mỏng dần phủ đình viện, ánh mắt rơi trên vũng nước, nhìn thấy được hình ảnh chính mình.
Phí Thịnh ngưng lại giây lát, thấy thần sắc Kiều Thiên Nhai như thường mới tiếp: “Lúc chôn cất các lão vạn người tiễn đưa, Diêu Ôn Ngọc là học sinh duy nhất của lão, coi các lão như phụ thân mình. Chưa đến mấy ngày thì trường thái học bạo động, sách của hắn đều bị xé sạch, nếu không có Khổng Thu mang giấu đi kịp thời, chỉ sợ hắn cũng đã bị bọn học sinh xé xác rồi. Nhưng sau đó lại phát sinh chuyện hoàng nữ, hắn giống như là biến mất rồi ấy, gián điệp của ta tại Khuất Đô cũng không tìm được tung tích hắn.”
Kiều Thiên Nhai chuyển ánh mắt, lặp lại: “Biến mất rồi?”
“Không sai, biến mất rồi.” Tay Phí Thịnh khoát lên lan can, vẽ một vòng tròn trên không trung, nói, “Lúc ta với ngươi thoát thân khỏi Khuất Đô là một lần đứt mất liên hệ với gián điệp, mãi tận trước đây không lâu mới khôi phục lại, lúc đó Diêu Ôn Ngọc đã biến mất rồi. Khuất Đô là nơi Cẩm y vệ quen thuộc nhất, người của ta mà nói biến mất, hơn nửa là đã chết.”
Kiều Thiên Nhai nói không chút nghĩ ngợi: “Không thể nào, Khổng Thu còn muốn chấn hưng phái ổn định, Diêu Ôn Ngọc nhất định là người được chọn, về công hay tư, Khổng Thu cũng sẽ không để hắn chết đuợc.”
Phí Thịnh nhìn Kiều Thiên Nhai, đợi hắn nói xong mới tiếp lời: “Ta nói hắn đã chết, cũng bởi có bằng chứng cả, ngươi nghe ta nói hết đã. Ban đầu chỉ là không thấy người nữa nên Khổng Thu Sầm Dũ đều đi tìm hắn, thế nhưng không có kết quả. Nơi cuối cùng hắn xuất hiện chính là núi Bồ Đề chôn cất Hải Lương Nghi. Người của ta đi tới tra trước, phát hiện có xe ngựa bỏ hoang, hắn bị người cưỡng ép rồi. Nhưng nếu như là bắt cóc thuần túy thì nhất định sẽ phải nói chuyện với Khổng Thu, ít nhất nên ra chút điều kiện tương ứng mới có thể làm cho Diêu Ôn Ngọc phát huy tác dụng của con tin, nhưng mà Khổng Thu bên đó căn bản không nhận được tin gì. Không chỉ Khổng Thu, đến Diêu thị ở Tấn thành cũng chẳng nhận được bất kỳ tin tức nào.”
Giữa chân mày Kiều Thiên Nhai hơi nhíu, hắn nói: “Nếu trường thái học không phát sinh bạo động, hắn chính là tân tú của phái ổn định, thế nhưng sau khi trường thái học bạo động, Diêu thị liền xuống dốc không phanh, hắn đã không thể nào tiếp tục nhận trọng trách hiệu lệnh học sinh thiên hạ nữa rồi, đối với Khuất Đô mà nói chính là phế tử. Giết hắn dù gì cũng phải có lý do, theo ta thấy, hoàn toàn không cần thiết.”
“Phải đấy, ” Phí Thịnh quay đầu qua, kỳ quái nói, “hắn không quan không chức, nhưng lại là cháu ruột Diêu thị, giết hắn chỉ có phiền chứ chẳng lợi gì, ta cũng nghĩ không thông.”
Trong phòng, Thẩm Trạch Xuyên gọi người. Kiều Thiên Nhai liền dừng lại đề tài, vén rèm đi vào, không còn nhắc lại việc này nữa.
La Mục rất cẩn thận, không trực tiếp nói với Thái Vực, mà là dỗ dành tiểu thiếp của hắn vui vẻ, cho tiểu thiếp ra vào thư phòng của hắn. Trong thư phòng, đầu bức thư mật nửa chặn nửa che, để thị nữ của Thái thị trộm lấy, thần không biết quỷ không hay chuyển đến trong tay Thái Vực.
Thái Vực vừa nhìn liền nhất thời giận dữ, gọi La Mục vào trong phủ, mắng cho té tát.
“Ta xem ngươi là người thành thật mới bằng lòng gả muội tử cho ngươi. Phủ của ngươi gặp khó khăn, có lần nào không phải Thái Vực ta hào sảng góp tiền? Ta coi ngươi là em rể thân thiết, ngươi lại theo người giở trò sau lưng! La Mộng Chính, ngươi xem chính ngươi một chút đi, nếu như không có ta nâng đỡ bên cạnh, ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi còn thật sự coi chính mình làm nổi cái gì lớn lao sao?!”
Thái Vực lăn lộn trong giang hồ, mắng người thô bỉ, nói khiến La Mục phải quỳ xuống trước bàn, hối hận nói: “Huynh trưởng đối đãi ta tốt, sao ta có thể lấy oán báo ơn? Mấy bức thư mật đó đều là thư linh tinh không họ không tên, từ đâu tới đây ta còn chẳng biết, trong lòng ta sợ sệt, ban đêm cũng không ngủ ngon được, cả ngày hoảng hốt, rất muốn tìm cơ hội nói cho huynh trưởng.”
Thái Vực càng lúc càng giận, vứt thư lên bàn, chỉ vào La Mục nói: “Ngươi tìm cơ hội gì? Ngươi với ta chỉ cách viện trước viện sau, chân ngươi què rồi à, không chạy đến nổi sao? Nếu không phải ta phát hiện sớm, ngươi đã cấu kết kẻ khác làm việc xấu rồi!”
Thái Vực tức giận đến khó chịu, lão đứng lên đi mấy bước, đấm ngực mình liên tục.
“Ngươi thật là chẳng ra gì, La Mộng Chính! Ta nói mà, sau xuân năm nay, vì sao người mắng ta nhiều thế, hoá ra là các ngươi ở sau lưng muốn đâm ta! Một đám dơ dáy không biết xấu hổ, khi đó lão tử nổi danh, các ngươi vẫn là nhãi con hôi sữa mặc tã lót, ta xưa nay tiếp tế các ngươi đủ thứ, trái lại để cho các ngươi cắn một cái! Làm sao vậy? Mắt thấy bán lương thực là kiếm được lời nên đỏ mắt rồi, phi! Các ngươi cũng xứng làm buôn bán này sao? Các ngươi nắm chắc được sao, hả?!”
La Mục kinh hoảng không thôi, muốn nói nhưng Thái Vực quát lên: “Quỳ yên đấy! Ở bên ngoài ta cho ngươi mặt mũi, nghĩ trăm phương ngàn kế nâng đỡ ngươi, ngươi không quý trọng, lại muốn chui một chỗ cùng mấy kẻ sói mắt trắng vong ơn. Ta cho ngươi biết, nếu không phải muội tử ngưỡng mộ ngươi, hôm nay ta phải khiến ngươi có đi mà không có về!”
La Mục túa mồ hôi như mưa, rầu rĩ không lên tiếng nữa.
Thái Vực đứng, thấy trên lưng La Mục đều bị mồ hôi thấm ướt thì một mực cười lạnh. Nửa đời trước của lão chính là những ngày liếm máu trên lưỡi đao, bây giờ đến tuổi rồi, cuối cùng cũng coi như an ổn, đi ra ngoài làm việc có ai không cung cung kính kính gọi tiếng “Thái lão”? Thổ phỉ Trung Bác lớn nhỏ cũng phải nể mặt mũi lão. Chính Lôi Thường Minh mà lão không thể nhìn vừa mắt cũng không dám ngang ngược trước mặt lão.
La Mục quỳ không biết bao lâu, cơn tức trong lồng ngực Thái Vực mới hoãn chút. Dưới cái nhìn của lão, La Mục là kẻ nhát gan, La Mục dám giấu đống thư đó lâu như vậy, nhất định là do bị đối phương xúi bẩy. Điều này nói rõ đối phương là thật sự đang tính kế lão, muốn ra tay trước mặt lão.
Lòng Thái Vực vẫn còn khiếp đảm, rồi nghĩ lại hận đến nghiến răng. Lão tự nhận là mình rất hào phóng, tuy rằng chiếm phần lớn tiền lãi lương thực, nhưng vẫn là phân chia cho tiểu tử cấp dưới, cho bọn họ không đến nỗi chết đói, nào ngờ những người này căn bản không biết cảm ơn.
“Nếu bọn chúng bất nhân, ta cũng chỉ đành bất nghĩa thôi.” Thái Vực ngồi xuống, ánh nắng bên cửa sổ chiếu vào, lão gằn giọng nói, “Lòng tham không đáy, đợi ta tóm được mấy kẻ răn đe cho bọn chúng sáng mắt, Thái Vực ta già rồi, nhưng vẫn không phải già đến mức mặc người ức hiếp!”
Bên này Thái Vực khua chiêng gõ trống xử lý tiểu bang phái, bên kia bệnh phong hàn của Thẩm Trạch Xuyên cũng từ từ tốt lên. Phí Thịnh làm việc nghe ghi rất nhanh. Hắn không chỉ ghi lại giá hàng Trà Châu vào sổ sách, còn sai người đi cả Phàn Châu nghe ghi.
Mấy ngày đầu Thẩm Trạch Xuyên không thả tin tức Tì Châu đến buôn bán lương thực ra, Khổng Lĩnh chỉ mua hàng ngoại ở các nơi Trà Châu, bọn họ giống như đang đặc biệt đến chọn mua hàng vậy. Có người tới cửa tìm hiểu thì Khổng Lĩnh cũng lập lờ, không hề có bộ dáng mang mục đích gì. Mấy ngày sau đó cũng ít người đến tìm hiểu dần.
Khổng Lĩnh cùng Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài, vòng đến tiệm của Hề gia. Tiệm của Hề gia ở đây phần nhiều là hàng nhập khẩu, son phấn và dược liệu.
“Ngoài thành kêu than dậy trời ngập đất, trong thành thì vẫn thái bình phú quý. Nào cần quan tâm đây có phải thời loạn hay không, người chịu khổ luôn chỉ là bách tính.” Khổng Lĩnh cầm dược liệu ngửi, khen, “Đồ tốt.”
“Trong khoản buôn bán Hề Hồng Hiên vẫn biết nhìn xa, ” Thẩm Trạch Xuyên xem cửa hàng, “người khác thường không dám mở tiệm như vậy ở đây, không phải sợ cướp thì là sợ làm không nổi. Trung Bác những năm qua cơm cũng ăn không nổi, ai từng nghĩ tới người có thế trong thành này còn hào hoa xa xỉ hơn cả thương nhân Quyết Tây chứ, thứ thiếu vắng chính là những tiệm thế này.”
“Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.” Khổng Lĩnh dường như cảm khái.
Thẩm Trạch Xuyên nói về Hề Hồng Hiên cùng hắn, chính là nói về kho tiền của chính mình, hàm nghĩa trong đó Khổng Lĩnh hiểu rõ, đây là sự tán thưởng dành cho việc hắn đã quyết định đứng cùng phe y ở Tì Châu. Tâm trạng Khổng Lĩnh nhất thời căng thẳng, cảm thấy ngày ấy mình đúng là càn rỡ quá. Người ta đều nói phải biết khiêm tốn, trước mặt chủ nhân thông minh lại biểu hiện sự thông minh của mình, chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Khổng Lĩnh không tiếp lời, nhìn lướt một cái. Thẩm Trạch Xuyên không tiếp tục nói, lại nhìn sổ sách phút chốc, hỏi kỹ các chưởng quỹ về tin tức Quyết Tây. Các chưởng quỹ hiếu kính chút đồ chơi, Thẩm Trạch Xuyên một mực không nhận phẩm loại ngọc khí, hợp mắt y chỉ có mỗi cây quạt. Thế nhưng y dùng quen cái Tiêu Trì Dã đưa rồi, cầm quạt mới áng chừng trong lòng bàn tay nói chung không thích lắm, xem như là miễn cưỡng dùng vậy, lòng còn nghĩ lúc Tiêu Trì Dã trở lại đừng quên mất chuyện này.
Trà Châu hết mưa rồi, Ly Bắc lại bắt đầu mưa. Trung Bác còn nóng, Ly Bắc đã bắt đầu chuyển lạnh. Tháng bảy gió lên, trời mưa xong nên lạnh.
Từ lúc nhận được thư của Tiêu Phương Húc, tâm tình Tiêu Trì Dã liền không dễ chịu. Hắn vẫn cứ trú đóng ở Sa Tam doanh, nhưng luân phiên tuần tra phạm vi với Biên Bác doanh, phải đặt hai doanh ngay dưới mắt, đề phòng tứ phương.
Ô Tử Dư vốn ba ngày sau phải lên phía bắc đưa chiến mã, hiện tại cũng trì hoãn mấy ngày rồi, hắn không thể tự chạy đi mà phải theo Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nhận được thư, trở thành chủ tướng quân nhu Ly Bắc hiện nay. Đi đâu hắn cũng không được định đoạt, phải nghe quân nhu các nơi điều lệnh.
Tiêu Trì Dã xuống từ trên tường doanh, dầm mưa tiến vào lều. Lúc này trời đã tối rồi, đầu bếp xúc cơm trong nồi gọi hắn ăn cơm. Thiết kỵ Ly Bắc và Cấm quân khác biệt rõ ràng, mọi người ngồi xổm mỗi bên, đều quay mông về phía đối phương. Một là bởi thiết kỵ Ly Bắc trước sau đã nếm mùi thất bại, trên mặt không cho qua nổi, nóng nảy đến hoảng; hai là phong cách Cấm quân vốn rất không đứng đắn, mỗi người đều là tay giỏi nói cười chêm chọc, cởi bỏ áo giáp liền bớt đi quy củ, thích đùa thích nháo, điểm này cũng không thuận mắt thiết kỵ Ly Bắc.
Tiêu Trì Dã nhận khăn từ trong tay Thần Dương lau mồ hôi. Cửa lều mở rộng ra, không rủ mành bởi bên trong sẽ ngộp. Hắn còn chưa ngồi xuống đã thấy Cốt Tân tiến vào báo: “Chủ tử, thư của công tử đến rồi.”
Tiêu Trì Dã nhận lấy, khoát tay cho bọn họ lui xuống, tự pha trà thô cho mình, vừa uống vừa tháo nút bọc vải cỡ nhỡ. Bên trong không có nhiều đồ, dưới túi da dầu căng phồng là xiêm y gấp lại chỉnh tề ngay ngắn, hắn không chú ý đến, trước tiên mở túi ra.
Trong túi chỉ có hai thứ, một là hoa nguyệt quế ép đã ngả vàng, và thêm một phong thư. Thư ngâm lâu có chút ẩm ướt, lúc Tiêu Trì Dã cầm lên còn có thể ngửi thấy hương hoa. Hắn uống một hơi cạn trà thô, mở thư ra.
Thư không dài, xem xong rồi, trà trong miệng Tiêu Trì Dã cũng được nuốt xuống. Hắn quay đầu nhìn cửa lều, Thần Dương và Cốt Tân vẫn đang đứng nghiêm. Thần sắc Tiêu Trì Dã như thường, hắn nói: “Hạ mành, ta lạnh.”
Cốt Tân muốn nói rằng mới vừa nãy không phải ngộp phát khiếp sao, nhưng Thần Dương đã tháo móc, thả mành xuống.
Mành chặn lại, Tiêu Trì Dã liền cầm thư kia đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng nặng nề ngả xuống giường, giơ thư lên đọc từng chữ từng chữ một.
Xa cách mấy ngày, biết ngươi tương tư, đặc biệt tặng vật nhỏ để vỗ về an ủi.
Sờ nó như sờ ta.
Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm một hàng chữ kia, lại lặp lại một lần.
Sờ nó như sờ ta.
Cổ họng Tiêu Trì Dã hơi khô, khó giải thích được mà cười rộ lên, ánh mắt hắn có chút nóng.
Cuối thư vừa nhẹ nhàng vừa uốn lượn viết: Gối đơn khó ngủ, ngày nào về giường? Ôm ta mới ngủ ngon.
Tiêu Trì Dã buông ngón tay, nhìn lên đỉnh, một hồi lâu sau đột nhiên lật mình, vùi vào trong gối. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên như nằm sát bên cạnh hắn, cắn lên tai hắn, tản mạn nói rằng: “Ôm ta mới ngủ ngon…”