Hạt mưa lăn qua loan đao, dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống tí tách.
Con ngựa dưới thân Cáp Sâm phì phò ra khí nóng. Hắn đã ở trong mưa chờ đợi rất lâu rồi. Bây giờ là giờ hợi ba khắc, đất trời chìm hẳn vào tối đen.
Cáp Sâm có mái tóc màu đỏ, hắn chẳng hề như nam nhi Đại Chu buộc thành búi tóc, mà cắt ngắn đi, quấn loạn sau gáy một bím sam nhỏ.
Sau khi Hồ Hòa Lỗ chết, Ba Âm bị điều đến bên Cáp Sâm. Hắn đi theo sau siết dây cương, bọc kỹ binh thư trân quý của mình rồi cất vào trong ngực, cẩn thận hỏi Cáp Sâm: “Sao ngươi vững tin rằng hắn sẽ không chạy trốn?”
Cáp Sâm cào cào mái tóc bị mưa xối ướt, mặc cho chúng rối bù, nói: “Lúc hắn đánh Hồ Hòa Lỗ rất là lớn mật, theo như lời của người Đại Chu thì chính là rất am hiểu mưu kế. Ta nghe nói hắn là tiểu nhi tử của Ly Bắc vương, là một con sói con, chỉ cần có cơ hội phản kích là chắc chắn sẽ không chọn chạy trốn.”
Ba Âm nói: “Hắn quả thực rất lớn mật, hơn nữa còn rất cẩn thận.”
“So với ca ca của hắn, Tiêu Trì Dã là người dễ bị kích động hơn.” Cáp Sâm nói tới chỗ này, có chút mắc cỡ, “Tuy rằng ta không phải thiên tài, nhưng ta hiểu được kiêu ngạo của thiên tài. Hắn tại Sa Tam doanh đã đánh rớt Hồ Hòa Lỗ hùng mạnh của chúng ta, bất luận hắn nhắc nhở chính mình làm sao, đều sẽ mất đi một chút cẩn trọng. Ý nghĩ muốn thắng của hắn quá mãnh liệt, Ba Âm, ta đều có thể cảm nhận được, hắn cũng như phụ thân ta không cho phép chính mình có bất kỳ bước lùi nào. Đây là ưu điểm của hắn, cũng là khuyết điểm của hắn.”
Ba Âm lặng lẽ vuốt ngựa, hỏi: “Chúng ta sẽ thắng sao?”
“Chúng ta nhất định sẽ thắng.” Lúc Cáp Sâm nói câu này, hai mắt hắn sáng ngời, cực kỳ có uy thế, “Hắn không đánh lại được ta.”
Cáp Sâm có đấu pháp tương tự Tiêu Trì Dã, phong cách tác chiến rất ngang tàng. Thích Trúc Âm cùng Lục Quảng Bạch đều từng nếm trái đắng trong tay hắn rồi. Thế nhưng tính cách của hắn và Tiêu Trì Dã lại tuyệt nhiên tương phản. Hắn nội liễm đôn hậu, thậm chí có chút ngại ngùng. Các cô nương xinh đẹp của mười hai bộ Biên Sa đều chú ý tới hắn, nhưng hắn chỉ bị các nàng ấy nhìn thôi cũng sẽ đỏ mặt. Hắn là nhi tử mà A Mộc Nhĩ yêu quý nhất, ngoại trừ nguyên do mẫu tộc hắn cường đại, còn bởi tính cách của hắn nữa.
Tiêu Phương Húc thích nuôi sói con kiểu thả tự do, còn thích cốc cho các con gào khóc, nhưng A Mộc Nhĩ lại khác. Trước khi Cáp Sâm thành niên, A Mộc Nhĩ chưa từng để Cáp Sâm rời khỏi phạm vi quanh mình, mỗi một trận chiến mà Cáp Sâm đánh lúc còn nhỏ đều là A Mộc Nhĩ tay dắt tay giáo.
“Ngươi cũng là một thiên tài.” Ba Âm hậu tri hậu giác nói.
hậu tri hậu giác: sau khi đã hiểu ra điều gì đó
Cáp Sâm cười ra tiếng, hắn lau chùi loan đao của mình, lắc lắc đầu, nói: “Ta không phải đâu Ba Âm, ta là người bình thường thôi. Ta chỉ là trong lúc tác chiến cùng các thiên tài mà tìm được con đường của chính mình. Kỳ thực trước khi lên phía bắc, ta đã rất lo lắng ở đây gặp phải Tiêu Kí Minh, bởi vì Tiêu Kí Minh và Thích Trúc Âm là thống soái cùng loại, bọn họ am hiểu phòng thủ hơn tiến công. Ngươi hiểu không? Không phải phòng thủ trên ý nghĩa thông thường đâu, mà là khiến ngươi không có chỗ xuống tay, không tìm được chỗ yếu có thể công kích, vô cùng vướng tay chân. Nhưng Tiêu Trì Dã khác, hắn rất…” Cáp Sâm cố gắng nghĩ từ hình dung, cuối cùng hắn lại cười lên, “Ta không biết nói sao nữa, nhưng hắn lộ ra rất nhiều khuyết điểm, mà còn chẳng muốn giấu đi.”
“Vậy hắn chính là người kiêu ngạo.” Ba Âm xua ngựa đến bên cạnh Cáp Sâm, vỗ nhẹ vai Cáp Sâm, “Ngươi là tân Đại Nga Tô Hoà Nhật của chúng ta, là hùng ưng đại mạc, còn là trượng phu tương lai của Đoá Nhi Lan, bất luận ngươi khiêm tốn thế nào, trong mắt chúng ta, Cáp Sâm, ngươi chính là thiên tài của Hãn Xà bộ mà thần linh ban tặng, ngươi không kém hơn bất kì ai hết.”
“Cảm tạ ngươi, ” Cáp Sâm nói, “bạn tốt, ngươi sớm nên đến bên ta mới phải.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy trong bóng đêm truyền ra vài tiếng huýt gấp gáp. Cáp Sâm ngửa đầu nhìn trời, hạt mưa tí tách giữa chân mày hắn, không còn trút nước như ban ngày nữa. Hắn vỗ vỗ ngựa, nhìn về phía tây Đồ Đạt Long Kỳ, nói: “Chúng ta nên thu lưới rồi.”
Tinh nhuệ của Cáp Sâm căn bản không tập trung vào chiến trường này. Những người hắn đặt trước mặt Tiêu Trì Dã đều là đội ngũ phổ thông nguyên trú tại phía đông Đồ Đạt Long Kỳ. Không chỉ như vậy, tại dãy Đông Sơn hắn còn thiết trí đại đội gắt gao cắn chặt Triều Huy, khiến Triều Huy không có cách nào quay đầu trợ giúp. Con đường tới giao chiến địa cũng đều bị phong kín hết, hắn biến Đồ Đạt Long Kỳ thành một cái túi, chụp Tiêu Trì Dã lại.
Tiêu Trì Dã không có đường lui. Cáp Sâm đã sớm chuẩn bị chủ lực nghỉ ngơi dưỡng sức tại phía đông vì hắn rồi. Cho dù Tiêu Trì Dã có lựa chọn chạy trốn, Cáp Sâm cũng sẽ bám sát ruổi ngựa truy theo, để Tiêu Trì Dã lộ ra phần hiểm yếu sau lưng một lần nữa trở thành đối tượng bị săn giết.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, lần này kèm theo ánh đuốc từ phía đông trực tiếp áp sát lại đây. Cấm quân mệt mỏi khó trụ nổi chỉ có thể lùi về sau. Mưa tuy rằng đã ngừng nhưng rét buốt lại tăng gấp bội. Ngay cả Đàm Đài Hổ cũng không thể không thổi khí vào hai tay đông cứng.
Tiêu Trì Dã đi trong bùn lầy, sau lưng là tiếng thở dốc của các binh sĩ, bọn họ phải mau chóng lui về đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ. Thế nhưng Cáp Sâm không bỏ qua cơ hội này, tinh nhuệ của hắn ban ngày đã ăn no bụng, lúc này đánh roi ngựa vang tiếng động trời, căn bản không cho Cấm quân thời gian lui về phía sau. Cấm quân phân tán thành nhóm ẩn nấp vào bụi cây, nhưng mà quân đội của Cáp Sâm dò tìm tỉ mỉ, không cho bọn họ nơi để ẩn thân.
Lỗ tai Cốt Tân nhạy, rất nhanh đã nghe ra tiếng móng ngựa hướng tới nơi này.
Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay lau hai gò má, quay lại nhìn màn đêm đen sẫm. Ánh lửa đột nhiên đốt sáng chân trời, kỵ binh của Cáp Sâm như là chim ưng chiếm cứ cách đó không xa, hai cánh đột nhiên giang rộng, hệt như cùng nhau chao lượn vút thẳng tới đây.
“Chủ tử, ” Cốt Tân dắt ngựa của mình ra, “ngài đi trước!”
“Ngươi lên ngựa đi hướng bắc, ” Tiêu Trì Dã đứng tại chỗ, “Trên đường lan truyền tình hình quân, bảo bọn họ lùi lại đầm lầy. Nói cho Đàm Đài Hổ, đừng ham chiến, lập tức rút lui.”
Kỵ binh Biên Sa càng lúc càng gần, Tiêu Trì Dã thậm chí nghe thấy được tiếng ngựa hổn hển thở ra khí nóng. Cốt Tân đứng nguyên chỗ cũ do dự chốc lát, Tiêu Trì Dã trấn định nói: “Ta ở chỗ này có mấy trăm người, vừa đánh vừa lui không thành vấn đề, chờ lui về trong vùng đầm lầy rồi tính tiếp.”
Cốt Tân biết Tiêu Trì Dã giờ khắc này chắc chắn sẽ không đổi lệnh, liền xoay người lên ngựa, vung roi vượt vào bóng đêm.
Cáp Sâm đã nhìn thấy bóng người, các kỵ binh huýt còi lên, giống như vây quét dã thú nơi đại mạc. Bọn hắn không dựa vào quân kỳ để truyền tin, tiếng còi từ giữa quân nhanh chóng lan truyền sang hai cánh quân, ngay sau đó hai đội kỵ binh ghìm chuyển đầu ngựa, hội tụ đến đội quân chính giữa, từ ưng giương cánh biến thành mũi tên thẳng tắp, hồng tâm chính là Tiêu Trì Dã!
Dụng binh quý ở chỗ nhanh.
Cáp Sâm biết hậu quả của do dự, đối với Tiêu Trì Dã nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bằng không chờ đến khi hắn lui về đầm lầy đạt được cơ hội thở lấy hơi, liền rất có thể lại dẫn ra một cuộc tập kích bất ngờ.
“Chính là hắn!” Ba Âm theo sát phía sau, ngón tay chỉ vào Tiêu Trì Dã, dùng lời Biên Sa lớn tiếng quát, “Tiêu Trì Dã!”
Cáp Sâm tuốt loan đao xuống, đồng thời đè thấp thân, không cần Ba Âm cố ý nhắc nhở, hắn đã nhận ra Tiêu Trì Dã rồi. Cái đầu cùng tướng mạo Tiêu Trì Dã đều quá mức dễ thấy, thần sắc mím chặt môi quay đầu nhìn lại kia quả thực giống Tiêu Phương Húc như đúc.
Tiêu Trì Dã vắt miếng vải ướt nhẹp, cấp tốc quấn chặt hổ khẩu. Hắn nhìn thấy kỵ binh áp sát, kéo ánh mắt tới mái tóc màu đỏ của Cáp Sâm. Hắn thầm đếm khoảng cách, ngay tại thời điểm ngựa Cáp Sâm sắp đụng vào dây thừng ngáng chân, Cáp Sâm bỗng nhiên nghiêng người vươn cánh tay xuống, một đao cắt đứt dây thừng ngáng chân giấu trong cỏ.
Kỵ binh phía sau thuận lợi lao nhanh vào.
Các kỵ binh phía trước lao tới vung loan đao, nhưng Tiêu Trì Dã chưa động. Móng ngựa Biên Sa trong nháy mắt rơi vào hố bẫy, tiếp đó không ít người lăn xuống. Người phía trước té xuống đất, Cáp Sâm phía sau như đã sớm có dự liệu, bước đi vừa mới chậm lại phía sau kia chính là để thăm dò.
Tiêu Trì Dã giơ ngón tay, Cấm quân nhảy qua bụi cây lao như bay ra.
Ngựa của Cáp Sâm hổn hển phun khí, hắn lại huýt còi lần nữa. Hố bẫy được đào trong lúc vội vàng không đủ sâu, bọn hắn có thể trực tiếp vượt ngựa qua đây, đuổi sát sau lưng Tiêu Trì Dã.
Mục tiêu của Cáp Sâm rất rõ ràng, chính là Tiêu Trì Dã. Chỉ cần giết chết Tiêu Trì Dã rồi, Cấm quân tản ra liền thành rắn mất đầu, xe lương thực trong vùng đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ cũng sẽ thuận lý thành chương sót tại trong tay bọn hắn.
Tiêu Trì Dã đạp tung bùn lầy, bên người đã có một con ngựa đuổi kịp tới. Kỵ binh Biên Sa trên ngựa đang dùng giọng Biên Sa chửi mắng Tiêu Trì Dã gì đó, Tiêu Trì Dã đã nhảy về phía trước, vững vàng cúi thấp thân tránh được loan đao vung tới, theo đó cắt đứt yên ngựa của kỵ binh Biên Sa. Ngựa bị lưỡi dao uy hiếp, chấn kinh đến rối loạn bước chân. Tiêu Trì Dã bắt được cánh tay của kỵ binh đang múa đao, lại không chặt đi, mà là dựa vào lực đạo xoay thân lên ngựa, kỵ binh không chịu được trọng lực nên lăn xuống lưng ngựa, ngã vào nước bùn.
Ngựa của Câu Mã bộ thay đổi chủ nhân, chật vật vung vẩy cái đầu, loạn bước chân không chịu chạy nữa. Phía sau Cáp Sâm đã đến gần, Tiêu Trì Dã kẹp chặt bụng ngựa, ghìm chắc dây cương, khiến cho ngựa nghiêng đầu quay thân.
Cáp Sâm đuổi quá mau, lúc hai ngựa va vào nhau nước bùn bắn toé. Lang Lệ đao vọt thẳng tới trước ngực Cáp Sâm, thế đao kia hung mãnh, Cáp Sâm không dám khinh thường, dùng toàn lực đón đỡ.
Nặng quá!
Hai tay Cáp Sâm chìm xuống, loan đao suýt vì lực đạo của Tiêu Trì Dã mà tuột khỏi tay. Hắn lập tức nhận thức rõ lực cánh tay của Tiêu Trì Dã phi phàm, vì vậy tránh thoát khỏi lưỡi đao Tiêu Trì Dã chém ra, không tiếp tục va chạm cùng Tiêu Trì Dã nữa.
Kỵ binh lục tục truy đuổi phía sau dán vào lưng ngựa, ngựa dưới thân Tiêu Trì Dã bất an loạn cước, bọn họ duỗi loan đao ra nhất tề móc đoạn mất đầu gối trước của con ngựa này. Nó thống khổ hí lên, toàn bộ thân trước ngã xuống bùn trũng.
Tiêu Trì Dã lăn thân xuống ngựa, đã bị bao vây lại rồi.
Nhóm kỵ binh Biên Sa quây Tiêu Trì Dã thành vòng tròn, đám Cấm quân đang chạy trốn liền mắng tục: “Bà nó nữa, Tổng đốc tiêu rồi!”
Những Cấm quân chưa nhảy vào Đồ Đạt Long Kỳ lập tức quay đầu, rút đao nhào tới nhóm kỵ binh. Bọn họ học theo đối phương răm rắp, chỉ cần không ngáng vướng kỵ binh Biên Sa được, nhảy không tới ngựa của người ta được thì chặt đứt chân ngựa luôn, cho kỵ binh Biên Sa lăn xuống đất. Bọn họ vẫn nhớ kỹ lời Tiêu Trì Dã đã nói, kỵ binh Biên Sa không giỏi đánh giáp lá cà trên mặt đất.
Nhưng đó là nhắm vào đội ngũ luôn luôn ở phương bắc giao phong cùng thiết kỵ Ly Bắc thôi.
Cáp Sâm tại phía nam là bộ binh giỏi nhất đánh trận với Đại Chu, đụng độ hắn chính là Lục Quảng Bạch, mà tổng kết kinh nghiệm của Tiêu Trì Dã về kỵ binh phục kích đều đến từ Lục Quảng Bạch. Tinh nhuệ của Cáp Sâm căn bản không sợ bị rơi xuống đất, trái lại bọn hắn sau khi xuống ngựa đối mặt Cấm quân còn khá thong dong, thậm chí không cần thời gian hoà hoãn, vừa mới lăn xuống tức thì đứng dậy là đánh được liền.
Đệt!
Cấm quân vẫn luôn chưa từng thất bại không hẹn mà cùng mắng.
Con mẹ nó đây còn mạnh hơn chúng ta!