Thương Tiến Tửu

chương 154: nam nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Trì Dã ăn nguyên một trận mắng, ngày kế còn bị phạt trước mặt mọi người trong lều quân. Hắn bị giáng phẩm bậc rồi, hiện tại coi như đến chủ tướng cũng chẳng bằng. Kỳ tài ngút trời thì làm sao? Ăn phải bại thì cũng làm cháu chắt thôi. Tại nơi giao chiến, đừng ba hoa trước kia từng đánh trận chiến gì, thắng được người nào, đó đều không tính. Tiêu Trì Dã tại Sa Tam doanh giết chết Hồ Hòa Lỗ, quả thực đã khiến trong quân bàn tán sôi nổi, thế nhưng Tiêu Phương Húc không thưởng cho hắn, trái lại để hắn đảm nhiệm tướng quân quân nhu. Hành động này người khác không hiểu được, nhưng các tướng lĩnh lâu năm rõ ràng nhất, đây nghĩa là Tiêu Phương Húc muốn trọng dụng Tiêu Trì Dã.

Tiêu Phương Húc không thưởng, là muốn chặn mấy cái miệng vốn định phê bình, chứng minh ông đối xử với con trai còn hà khắc hơn cả đối với những người khác. Quách Vi Lễ tại Đồ Đạt Long Kỳ đánh tới đánh lui với Hồ Hòa Lỗ chẳng thắng được bao nhiêu, Tiêu Phương Húc đã thăng chức cho hắn rồi, điều hắn đến Sa Tam doanh tiếp tục làm chủ tướng, sự chênh lệch rõ ràng thế này, người thông minh đều biết ngậm miệng lại, từ đây thể hiện về sau Tiêu Trì Dã có lên chức đều dựa vào chiến tích chân thật, cũng là cho thất bại của Tiêu Trì Dã một đường lui.

Nơi giao chiến không phải nơi không thể không thua nổi, Tiêu Kí Minh có thể thua, Quách Vi Lễ có thể thua, Triêu Huy cũng có thể thua, đó bởi bọn họ đều là tướng lĩnh mà Ly Bắc quen rõ rồi. Bọn họ bại thì có thể thông cảm được, bọn họ bại thì có thể tha thứ được, và những điều này đều là thứ Tiêu Trì Dã không có. Một khi Tiêu Trì Dã chân chính đứng được tới tuyến đầu tiên, hắn cũng chỉ có thể thắng, hắn nhất định phải chứng minh cho thiết kỵ Ly Bắc đang nản lòng thoái chí thấy rằng hắn là người được chọn tốt nhất Ly Bắc.

Tiêu Trì Dã ra khỏi lều quân, mặc áo vào. Trên eo lưng hắn quấn băng gạc, cánh tay phải bị thương nặng nhất, gần đây không cách nào kéo mở Bá Vương cung, ngay cả lúc dùng Lang Lệ đao cũng phải thận trọng.

Tiêu Trì Dã thở ra mấy ngụm khí nóng, huýt gọi Lãng Đào Tuyết Khâm tới. Lãng Đào Tuyết Khâm mới được tắm sạch sẽ, vẫn chưa khoác yên ngựa. Tiêu Trì Dã vươn mình nhảy lên nó, vỗ cổ Lãng Đào Tuyết Khâm, cúi thân nói khẽ với nó câu gì đó. Lãng Đào Tuyết Khâm liền hất móng ngựa, nghe lời phi như bay vào màn đêm.

“Vẫn hệt như cũ, ” Tả Thiên Thu đứng ở cửa lều, cảm khái nói, “trong lòng không thoải mái liền thích phi ngựa.”

“Đang nén giận đấy, ” Tiêu Phương Húc đặt trà thô đang nóng xuống, “có thể thấy sáu năm ở Khuất Đô không vô ích, tình hình tối nay mà đổi thành trước đây, ngay từ lúc ta mắng lần thứ hai đã dám tung mành chạy đi rồi, nói đến mài giũa vẫn là đám cáo già Khuất Đô kia biết mài.”

“Trận này, thật sự không thể trách mỗi nó.” Tả Thiên Thu quay đầu lại, “Cáp Sâm bố trí cái bẫy như thế ở Đồ Đạt Long Kỳ, đổi lại là ngươi hay ta cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra được.”

“Đánh trận không có khả năng ‘đổi lại’. Trận chiến của nó, thắng hay thua nó đều nên nhận lấy.” Tiêu Phương Húc dừng chốc lát, “Cuộc chiến này chắc chắn là thua, nó dám quay đầu đi đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ mà vu hồi tác chiến, trong lòng ta quả thực vui mừng đấy.”

vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương

“Thật vậy hả, ” Tả Thiên Thu cười rồi chỉ chỉ Tiêu Phương Húc, “ngươi đúng là nói một đằng làm một nẻo.”

Tiêu Phương Húc bưng bát trà, nói: “Nhưng mà ta không thể khen nó.”

Tả Thiên Thu nói: “Ngươi không hề hiếm khen Kí Minh.”

“Hai huynh đệ nó không giống nhau, ” Tiêu Phương Húc nghiêng mặt sang bên, “Kí Minh giống mẹ nó, sau khi có đệ đệ thường nghe người ta nói rằng A Dã giống cha thế nào, như thể nó được sinh sớm hơn mấy năm là đang chiếm mất vị trí của A Dã vậy, thế nên đối với Kí Minh ta phải thường xuyên khích lệ. A Dã thì giống ta, còn là con út trong nhà, phía trên có Kí Minh che chở rồi, ngang tàng khỏi nói. Nó muốn chơi cái gì là liền dám chơi cái đó, trước khi mười bốn tuổi tự mình thuần ngựa, thiếu chút nữa té gãy cả cổ, chờ vết thương vừa lành xong, dù vụng trộm cũng phải chạy đi thuần tiếp. Trận chiến lúc nó mười bốn tuổi kia đánh đẹp mắt, trở về đại cảnh có ai không khen nó? Lúc đó nó muốn cái gì, không chịu cho người khác cấp, nhất định phải tự mình lấy, mất ăn mất uống cũng phải tóm tới tay. Tính cách này của nó, thiếu không phải khen thưởng, mà là mắng.”

“Làm cha là môn học vấn, ta không bằng ngươi.” Vợ Tả Thiên Thu chết sớm, sau trận Thiên Phi Khuyết lão lưu lạc Đại Chu, không lấy vợ nữa, đương nhiên cũng không có con cái. Giờ khắc này lão ngồi xuống nói: “Có điều Biên Sa mấy năm gần đây nhiều nhân tài xuất hiện, A Mộc Nhĩ cũng có một đứa con giỏi, Cáp Sâm không kiêu ngạo không nóng nảy, ra tay quyết đoán dứt khoát.”

“A Mộc Nhĩ tinh mắt, ” Tiêu Phương Húc nhấp ngụm trà nóng, “cái hiếm có nhất của Cáp Sâm chính là đấu pháp không bám vào một khuôn mẫu, tính cách lại khá thận trọng.”

“Nếu như triệu Kí Minh tới nơi này, ” Tả Thiên Thu nói, “ít nhiều còn có thể khắc trụ hắn.”

“Không sai, ” Tiêu Phương Húc hơi dịch chân, nói, “Triều Huy đi theo Kí Minh, học được giống đấu pháp của Kí Minh nhất. Thế nhưng trước kia lúc Cáp Sâm đánh cùng Khải Đông, gặp phải Thích Trúc Âm có cùng kiểu như Kí Minh, hắn đã quen tiết tấu đó rồi, cho nên ngươi xem Triều Huy đấy, tuy rằng có thể áp chế được thế tấn công xung mãnh của Cáp Sâm, nhưng đồng thời cũng bị Cáp Sâm ghim vững ở đường quân phía bắc.”

Tả Thiên Thu cười lên: “Nhưng mà Cáp Sâm gặp phải A Dã, chính là mũi nhọn đấu với đao sắc, cho dù binh lực ngang nhau, ta lại thấy khả năng lưỡng bại câu thương còn lớn hơn.”

“Nói lưỡng bại câu thương là coi trọng nó rồi, nó bây giờ căn bản không phải đối thủ của Cáp Sâm. Thời điểm Cáp Sâm ra chiến trường còn sớm hơn Kí Minh, kinh nghiệm là thứ còn đáng sợ hơn cả thiên phú. A Dã không chỉ thiếu một ít đâu.” Tiêu Phương Húc đứng dậy, ngón tay lật dao găm lại, nhìn chằm chằm bia ngắm bện cỏ phía đối diện, “Sói con đánh không thắng ha.”

Tả Thiên Thu chắp tay sau lưng, ung dung nói: “Tướng quân quân nhu là chức vị tốt, một khi đã nắm rõ rồi, có thể gặp gỡ đủ tuyến binh tại Ly Bắc, các doanh mạnh yếu thậm chí là tính cách chủ tướng đều thấu như lòng bàn tay.”

Tiêu Phương Húc ném mạnh chiếc dao găm, phập vào hồng tâm. Ông quay đầu lại, đắc ý cười rộ lên với Tả Thiên Thu: “Ta muốn tặng cho A Mộc Nhĩ một lễ vật, cho hắn mở mang chút về sự lợi hại của ta.”

Khi Tiêu Trì Dã trở về trời đã sáng. Hắn xuống ngựa, Thần Dương tiến tới đưa khăn. Hắn lau mồ hôi trên cổ, thấy Tiêu Phương Húc đang đứng cách đó không xa, ra hiệu hắn bước qua đó. Hắn không tình nguyện cho lắm, muốn vờ như chẳng nhìn thấy gì.

Tiêu Phương Húc liền một tay túm sau gáy Tiêu Trì Dã, khiến Tiêu Trì Dã bị ép cúi người xuống, rồi ông lại dùng một tay khác vò mạnh tóc trên đỉnh đầu Tiêu Trì Dã, vò cho tóc hắn rối bù lên.

“Ưng của con đấy, ” Tiêu Trì Dã vất vả lắm mới thoát ra được, xoa xoa gáy mình, “cha đừng cho nó ăn thịt tươi.”

“Ưng của con chất vấn ta làm gì.” Tiêu Phương Húc đi vài bước, thấy hắn vẫn còn không vui, liền quay người làm bộ muốn đạp hắn.

Tiêu Trì Dã vội vã nhảy tránh, nói: “Con mới nói có chút!”

Tiêu Phương Húc không để ý tới hắn, vuốt Lãng Đào Tuyết Khâm mấy cái, nói: “Năm ngoái trong nhà có một đàn ngựa mới, có một con ngựa màu sắc tương phản với con này, trong trắng dính đen, rất đẹp.”

“Ồ, ” Tiêu Trì Dã nghe ra ý tứ, “muốn đưa cho con đó hả?”

Tiêu Phương Húc liếc hắn một cái, nói: “Cho con? Đó là tẩu của con muốn giữ cho vợ con đấy.”

Tiêu Trì Dã liếc nhìn núi Hồng Nhạn sau lưng, không hé răng.

“Cái giáp tay kia không tồi nhỉ, ” Tiêu Phương Húc giẫm lên hàng rào gỗ, ngồi lên đó, thấy Tiêu Trì Dã quay đầu lại liền nghiêng thân qua, liếc thần sắc của Tiêu Trì Dã, “Ở đâu làm ra đấy? Không phải hình thức của Khải Đông.”

“Nó đương nhiên không tồi rồi, ” Tiêu Trì Dã quay đầu về, nói như thể cái gì bí ẩn lắm, “đó là bùa hộ thân của con.”

Tiêu Phương Húc “Ừ” đại một tiếng, tiếp theo hỏi: “Người ở đâu? Chắc không phải bị con đưa tới Biên Bác doanh rồi chứ hả? Đó toàn nam nhân xấu hết. Nàng bao tuổi rồi?”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Nam nhân xấu?”

Tiêu Phương Húc không hiểu.

Tiêu Trì Dã lui lại mấy bước.

Tiêu Phương Húc nheo mắt lại: “Con sẽ không mang nữ nhi Hoa gia về đấy chứ?”

Tiêu Trì Dã lại lui về sau tiếp, nhìn cha hắn hoàn toàn mờ mịt, không biết tại sao hắn cười ra tiếng, tiện tay tháo Lang Lệ đao vứt qua một bên.

“Tiêu Trì Dã, ” Tiêu Phương Húc nhận ra có gì đó không đúng, “con thành thật khai báo mau.”

Tiêu Trì Dã bỗng nhiên nói lớn: “Nam nhân xấu!”

“Hả?” Tiêu Phương Húc nghi ngờ mình nghe lầm, thậm chí còn ghé lỗ tai qua.

“Con tìm được một nam nhân về cho cha rồi!” Ánh dương chiếu trên mặt Tiêu Trì Dã, xua tan hết mây đen ngày hôm qua, tiểu tử này xấu xa chết đi được, hét to lên như đang khiêu khích, “Nam nhân đẹp nhất toàn Đại Chu chính là vợ của con!”

Dứt lời xong căn bản không chờ Tiêu Phương Húc phản ứng lại, quay đầu liền co giò chạy ngay.

Tiêu Phương Húc tĩnh mất lúc lâu, Thần Dương len lén nuốt ực, bỗng thấy Tiêu Phương Húc bất ngờ bật lên, suýt chút nữa bị chính mình làm cho vấp ngã rồi.

Thần Dương vội gọi: “Vương —— “

“Tiêu Trì Dã!” Một tiếng của Tiêu Phương Húc rung trời, chống đất đứng dậy liền truy theo, chạy một nửa không đuổi kịp được, bực cả mình, nhặt luôn phân ngựa đập tới hắn, mắng, “Ngươi quay lại đây nói rõ cho lão tử!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio