Thương Tiến Tửu, Chương : Khách đến
Trời đêm tù mù không ánh sao. Lục Nhĩ thở hổn hển ra khói trắng, lão chẳng rõ mình còn sống hay đã chết. Lão bị treo lên đây như mớ bông bị gió thổi rách, nhẹ tựa lông hồng.
Cát Đạt không đạp được cái nỏ, hắn bèn đẩy thuộc hạ bên cạnh ra tự mình nghiên cứu, vẫn tiếp tục nói gì đó bằng tiếng Biên Sa, bọn chúng không quen dùng mấy cái thứ quân giới hạng nặng kiểu này, thuộc hạ mới gọi cả thổ phỉ đến xem. Cát Đạt mở bị nước ra uống, mình trần đứng đợi trong đêm khuya giá rét.
Tên thuộc hạ sợ mình bị Lục Nhĩ liên lụy, nằm rạp trên đất không dám cựa quậy. Hắn nhìn chòng chọc vào vũng bùn bị đạp nát bấy, thấy bùn bên trong hơi rung rung. Hắn cứ ngỡ là mình thở mạnh quá, bèn dùng hai tay bịt kín miệng mũi lại, nào ngờ bùn không chỉ không ngừng rung mà lại còn rung rõ hơn nữa.
Cát Đạt phát hiện điều bất thường đầu tiên, gã ngưng động tác uống nước lại, tập trung lắng nghe giây lát, rồi bất thình lình quẳng bị nước đi, hô lên: “Có thiết kỵ——!”
Nhưng đã quá muộn, thiết kỵ Ly Bắc bò sấp trong bóng tối suốt nửa đêm nhào ra như mãnh hổ, xô đổ cái xe ngựa bên cạnh Cát Đạt. Mấy con ngựa giật mình hí lên, xe nặng năm chục cân lật uỳnh xuống, nỏ máy nện tóe bùn. Xe ngựa bên cạnh tên thuộc hạ cũng xê theo, một loạt xe theo đó lổn ngổn xô vào nhau, nhất thời người ngựa loạn nháo nhào.
Cát Đạt dịch mình phắt ra ngay, gã bình tĩnh hô: “Lên ngựa!”
Ngựa chiến của thiết kỵ Ly Bắc mặc giáp toàn thân, tiếng vó ngựa cận kề tựa tiếng sấm rền, thiết kỵ võ trang đầy đủ chẳng sợ loan đao. Bọn họ giống như một bức tường đen sì, trực tiếp chặn đường phá tan tành đội áp vận. Phía trước ngực bầy ngựa chiến mang tấm giáp sắt dài gắn dao thô ngắn, khi ngựa phi thẳng đến không ngăn lại nổi. Kỵ binh Biên Sa chạy chậm ngã chổng vó xuống đất, không kịp bò dậy, ngay sau đó bị vó sắt đạp cho máu me be bét.
Du kích đội mũ sắt lên, ra hiệu với Phí Thịnh. Phí Thịnh nhẹ nhàng phi ngựa vòng tới, cùng buông trường đao xuống với du kích, lao về phía Cát Đạt để đánh kẹp. Cát Đạt nhảy phóc lên ngựa, như thể gã không nhận ra Phí Thịnh đang tới gần, lúc gã cúi người con ngựa lùn dưới háng lao bắn đi như một cơn gió. Cát Đạt nhìn chằm chằm vào du kích, hai con ngựa trong nháy mắt xô vào nhau. Du kích bỗng vung trường đao, toan chém phăng đầu của Cát Đạt, nhưng hắn lại vung vào không khí, Cát Đạt đã biến mất tự bao giờ.
Một khắc sau, ót của du kịch bị một thứ vũ khí thô nện “bốp” một cái vào, gần như trong chớp mắt máu trào ra từ miệng mũi du kích. Hai tai của hắn cũng đã bị nện ù đi, bộ giáp sắt che gần kín nọ có thể ngăn được hết thảy đao nhọn gươm sắc, nhưng lại có một nhược điểm chết người, đó chính là không thể chịu được tác động của vũ khí thô.
Chùy sắt lại bổ một lần nữa vào ót du kích, từng cú từng cú một, nện biến dạng chiếc mũ sắt. Máu lẫn dịch chảy lênh láng trên mặt đất, du kích chẳng còn thanh âm.
Cát Đạt ngồi xổm xuống trên lưng du kích, lau máu bắn lên hình xăm con bọ cạp, rồi cho ngón tay vào miệng. Cánh tay vai u thịt bắp của hắn mang sức mạnh kinh hồn, gã nâng chùy sắt lên, nhìn Phí Thịnh không chớp mắt.
Lông tơ Phí Thịnh dựng đứng lên, con ngựa bên dưới lắc đầu quầy quậy vì sợ. Phí Thịnh khó nhọc nuốt ực một cái, làm Cẩm y vệ bao nhiêu năm thế này rồi, hắn lại bị ánh mắt của đối phương dọa lui.
Đây không phải là kỵ binh Biên Sa tầm thường, đây thậm chí còn chẳng phải là quân tinh nhuệ của Biên Sa.
Bọn chúng không giống quân tinh nhuệ của Cáp Sâm, mang loan đao và dao lê, thứ bọn chúng mang là loan đao và chùy sắt gắn đầu kiếm, đây là một đội quân Biên Sa trước giờ chưa từng xuất hiện trên chiến trường Ly Bắc.
Quá đáng sợ.
Tiếng thở nặng nề như đang vùng vẫy bật ra trong cổ họng Phí Thịnh, nếu loại chùy sắt này mà đưa lên chiến địa, thiết kỵ Ly Bắc sẽ biến thành súc vật mặc người làm thịt, tất cả mọi lợi thế của giáp sắt sẽ biến thành công cốc.
“Rút lui,” Phí Thịnh siết chặt dây cương, chợt gào lên, “rút lui!”
Phải cắt đuôi bọn chúng!
Phí Thịnh quay đầu ngựa lại, bạt mạng phi đi. Nhưng hắn không được như ý, đội quân quỷ quyệt ấy như bóng kề hình. Hiển nhiên Cát Đạt đang để ý đến hắn, quyết đuổi tận giết tuyệt, hai phe bám riết trong màn đêm. Rốt cuộc Phí Thịnh đã được lĩnh giáo kỵ binh Biên Sa tiếng lành đồn xa, con ngựa đang chở hắn cũng là ngựa tốt, nhưng vào thời khắc này lại không hề kéo dài được thêm khoảng cách, bị đối phương bám quá riết.
Chùy sắt của Cát Đạt vung về phía ót Phí Thịnh, Phí Thịnh nghe tiếng mà né ra. Ngựa chạy quá nhanh, quá chòng chành, mém tí nữa Phí Thịnh đã tuột khỏi lưng ngựa, hắn còn xa mới cưỡi ngựa giỏi như kỵ binh Biên Sa. Lúc này hai bên đã cách đội áp vận những mấy trăm bước, Phí Thinh hiểu ra không thể cắt đuôi được đối phương, mà đối phương cũng không cho Phí Thịnh cơ hội rút lui, Cát Đạt đã đuổi kịp hắn.
Phí Thịnh không phải thiết kỵ Ly Bắc, chùy sắt không có tính uy hiếp lớn đến vậy với hắn, bởi vậy Cát Đạt bèn đổi về loan đao. Lưỡi đao cong như trăng móc vào đao Tú Xuân của Phí Thịnh, quân sau lưng đã cùng hòa vào màn chém giết, cả hai lại vẫn đang lao đi, xông thẳng vào tán rừng thưa thớt.
Cành cây khô hung hăng quật vào mặt, Phí Thịnh bị vướng không thu đao về được. Cát Đạt nở nụ cười tàn ác, trong gió, hắn cất giọng với Phí Thịnh bằng tiếng Đại Chu trong và rõ: “Chào mừng ngươi đến làm khách.”
Phí Thịnh muốn đáp lại gì đó, nhưng hắn không mở miệng nổi. Cát Đạt ngả người đồng thời kéo loan đao lại, đao Tú Xuân của Phí Thịnh lập tức tuột khỏi tay, bay ra ngoài, ngay sau đó sườn bên của con ngựa bên dưới hắn bị va phải. Phí Thịnh va lăn khỏi ngựa, vừa ngã lăn xuống hắn ngay lập tức rút dao bên hông ra, giơ tay lên đỡ.
Loan đao của Cát Đạt tuột khỏi tay theo đao Tú Xuân, gã buông thõng cả cánh tay phải, vung chùy sắt bổ về phía mặt Phí Thịnh. Dao ngắn của Phí Thịnh bị nện lõm xuống, tay của hắn hơi tê, cực kỳ nhanh mà lăn người một lần nữa, vứt luôn con dao hỏng đi, tay không duy trì khoảng cách với Cát Đạt.
Phí Thịnh khom người, không ngừng lui về sau. Hắn điều chỉnh hô hấp, liên tục “xùy” đuổi Cát Đạt đi.
Cát Đạt bị Phí Thịnh chọc giận, gã siết chặt cây chùy, trong giây phút gã vung lên, lưng bỗng bất thình lình oằn xuống. Đinh Đào ở đằng sau dùng một tay siết chặt cái cổ vĩ đại của Cát Đạt, trầy trật gọi: “Đại Hùng——”
Đinh Đào còn chưa dứt lời đã bị Cát Đạt túm tay. Cát Đạt toan vật Đinh Đào xuống, nhưng một bóng dáng lao ra từ phía bên, hùng hùng hổ hổ bổ thẳng tới, xô vào hông Cát Đạt.
Cát Đạt bị Lịch Hùng đụng lảo đảo, Đinh Đào nhân đó thoát thân. Mấy hôm nay Lịch Hùng toàn trốn trong xe ngựa ních đồ ngon căng bụng, ngay lập tức dang tay ra, cứ thế quặp chặt lấy hông Cát Đạt, vững vàng đứng trung bình tấn mà nâng Cát Đạt lên như nhổ cây.
Cát Đạt nện chùy sắt xuống lưng Lịch Hùng, Lịch Hùng gào lên vì đau, rồi kêu: “Quả Đào, đau quá!”
Đinh Đào xoa cánh tay tê rần, gấp gáp nói: “Dùng Kỷ gia quyền đánh gã!”
Lịch Hùng bèn buông tay ra, rống lên một tiếng rồi thụi thẳng một cú vào ngực Cát Đạt. Cát Đạt bị cú đấm này của Lịch Hùng đẩy lùi đôi bước, Lịch Hùng hăng lên, bèn thụi một tràng liên tục, quyền nện vào thịt, ghi tạc những bài học của Kỷ Cương, khí thế bừng bừng quay mặt lại nói: “Gã đánh không——”
Lịch Hùng còn chưa nói hết, đã bị Cát Đạt trở tay nện một chùy ngã sấp mặt. Thằng bé da thô thịt dày này cũng không đỡ nổi, nhưng quá may là phản xạ rất lẹ, bèn gập tay che đầu. Nhưng kể cả thế thì cũng bị lực đạo kia nện rớt cả răng. Nó ngậm máu nhổ toẹt răng ra, nổi khùng.
“Đồ ngu! Bò dậy mau!” Đinh Đào quýnh quáng gào lên.
Lịch Hùng bò không kịp, chỉ có thể bạt mạng lăn mình, quả chùy sắt sượt qua má đập xuống đất, bùn văng tung tóe lên đầu Lịch Hùng, nó liên tục “phì” bùn trong miệng ra. Đinh Đào nhanh trí, bèn dùng bút nguấy bùn rồi đạp lên vai Lịch Hùng, nói: “Đi!”
Bút bỗng văng bùn ra, bắn vào mắt Cát Đạt. Cát Đạt cuống cuồng dụi. Lịch Hùng mượn cú đạp này của Đinh Đào mà chống hai tay xuống đất, định trượt qua dưới háng Cát Đạt. Nhưng người nó lớn quá, trượt được một nửa thì bị kẹt, thằng nhóc này cứng đầu như bò, cứ nhất quyết phải đi cái đường này, bèn dùng sức của chính mình chống người dậy, không trượt ra, mà lại đi quật ngã Cát Đạt.
Đinh Đào muốn khen Lịch Hùng, ai dè Cát Đạt lau bùn rồi tóm luôn mắt cá chân còn chưa rụt về của Đinh Đào. Đinh Đào đã ăn bao nhiêu vố nhớ đời vì cái chiêu này rồi, ngã nhiều khôn ra rồi, mắt cá chân căng cứng lên, bèn lập tức giơ tay che ót, nhắm mắt ngã phịch xuống đất, vừa ngã xuống thì lập tức hô lên: “Ta không đau! Ta không sao!”
Lịch Hùng bò ra từ trong bùn, toan bổ tới kẹp cổ Cát Đạt, nhưng vừa lao lên đã bị Cát Đạt đề phòng trước mà đập cùi chỏ vào đúng sống mũi. Lịch Hùng tức thì đau tê dại, Cát Đạt lại thúc một cú nữa, lật đo ván Lịch Hùng xuống bùn, miệng mũi đều chảy máu.
Cát Đạt hoạt động tay vai, âm thanh “răng rắc” tỏ rõ tất cả vừa rồi đều mới chỉ là gã đang chơi đùa thôi. Tay của gã còn cơ bắp cuồn cuộn hơn cả Lịch Hùng, Lịch Hùng che mồm che mũi trong bùn, loáng thoáng nhìn thấy hình xăm bọ cạp trên cánh tay của Cát Đạt.
Đinh Đào bị xách ngược lên, bút và cuốn sổ trong ngực áo cậu tuột xuống. Cát Đạt dùng hết sức quăng Đinh Đào lên, ám khí châm độc trên người Đinh Đào cũng rớt ra hết, hai tay cậu bắt không kịp, thất thanh kêu lên: “Kẹo của ta!”
Nhanh hơn cả lời kịp thốt ra, Đinh Đào trông gói giấy dầu bọc kẹo của mình rơi vào một bàn tay. Gió vụt qua tai, trong chớp mắt, Cát Đạt nhìn thấy một tà áo trắng rơi vào bùn, tựa như làn tuyết bay theo gió, ngay sau đó lại lợi dụng sức gió mà cất lên! Ánh sáng sắc ngọt của Ngưỡng Sơn Tuyết trong vắt như sóng nước mùa thu, loáng cái vụt đến trước ngực Cát Đạt.
Cát Đạt không thể lui, bèn vứt Đinh Đào ra, định tay không bắt lưỡi Ngưỡng Sơn Tuyết.
Nhưng quá nhanh, đao chỉ sượt qua ngực trong tức khắc, Cát Đạt không bắt được. Ngay sau đó Ngưỡng Sơn Tuyết lại theo tay áo trắng cắt qua cổ họng Cát Đạt, lần này Cát Đạt hếch người tránh đi, dùng vai để đỡ nhát đao này.
Cao thủ!
Hồi chuông cảnh tỉnh réo lên trong đầu Cát Đạt.
Nhưng ngay sau đó Cát Đạt đã kịp phản ứng lại, mặc dù khí thế của Thẩm Trạch Xuyên rất uy mãnh, sự yếu ớt bên trong lại cũng đã lộ ra qua một đao này. Cát Đạt cười gằn, vung tay bổ thẳng vào cổ Thẩm Trạch Xuyên, ép sát tà áo trắng như mây như sương đang tránh lui, siết chặt tay đẩy ngược lại thế công của Thẩm Trạch Xuyên, đồng thời trở tay tóm Ngưỡng Sơn Tuyết.
Ngưỡng Sơn Tuyết trĩu xuống, cánh tay của Thẩm Trạch Xuyên cũng bị Cát Đạt tóm.
Cát Đạt biết đối phương khó bắt, bèn mượn ngay thời cơ trước mắt, dùng cơ hội ngàn năm có một này xoay người hẩy Thẩm Trạch Xuyên lên lưng, oằn vai xuống, trong chớp mắt vật ngã Thẩm Trạch Xuyên xuống đất.
Thẩm Trạch Xuyên suýt nữa sặc ra máu, sau khi đứng dậy y không thoát nổi, tay so “bốp” hai chiêu với Cát Đạt, bị Cát Đạt cậy mạnh hóa giải.
Võ học của Cát Đạt không tinh thế như thế, không muốn phí sức tỉ thí với Thẩm Trạch Xuyên, giữa chừng đỡ đòn gã phát hiện ra Thẩm Trạch Xuyên đã vứt Ngưỡng Sơn Tuyết đi, bèn dè lúc Thẩm Trạch Xuyên nhướng eo lên, vung chùy tới.
Chùy đập vào thân cây, bởi vì dùng quá sức nên Cát Đạt không dứt ra nổi.
Thẩm Trạch Xuyên hơi hạ mình, đôi mắt đen láy nhìn xoáy vào Cát Đạt. Cát Đạt nghe thấy tiếng gãy “rắc”, giây phút ấy gã không nghĩ ra đó là tiếng gì, nhưng giác quan nhạy bén của gã đã cảm nhận được nguy hiểm, gần như ngay tức thì buông chùy sắt ra. Nhưng trước khi Cát Đạt kịp làm vậy, Thẩm Trạch Xuyên đã ra tay vừa nhanh vừa mạnh. Lần này y còn nhanh hơn cả lúc trước, như thể ngay từ đầu đã tính toán đến tận đây rồi, chỉ đang chờ, dụ Cát Đạt sa vào tiết tấu của y. Thậm chí Cát Đạt còn chẳng dám chắc Thẩm Trạch Xuyên có bị thương thật hay chăng, sự yếu ớt vừa rồi có phải chỉ là lớp ngụy trang hay chăng.
Nhưng Cát Đạt không còn cơ hội nào nữa, máu trên cổ gã bắn tung tóe lên đầy mặt Thẩm Trạch Xuyên. Cổ họng gã lăn một cái, không dám tin mình lại thua ở đây. Gã chậm chạp liếc mắt sang, bắt gặp một đôi mắt sâu không thấu đáy.
Thẩm Trạch Xuyên như mới nhớ ra chưa chào, đôi mắt tình cảm của y khép hờ, ngón tay lướt qua máu nhớp nháp, ôn hòa cất tiếng: “Chào mừng ngươi đến làm khách.”
Lời dứt, Cát Đạt ngã ngửa ra sau.
Trên cổ cắm một nửa cây bút.
Đinh Đào hẵng đang còn thất thần, Thẩm Trạch Xuyên đã rũ ngón tay vứt kẹo vào ngực cậu. Đinh Đào trân trối bắt lấy, thấy giấy dầu đẫm một mảng máu đỏ, đã thấm cả vào trong.