Thương tiến tửu, Chương : Chó ngao
Cao Trọng Hùng không dám hỏi nhiều, ngồi quy củ ở bên cạnh. Hắn đi trên đường cóng rét phát khiếp, giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lỗ tai tê cứng cũng hơi lấy lại được cảm giác.
Chu Quế thấy áo choàng của Cao Trọng Hùng vẫn là đồ cũ bèn nói: “Tì Châu rét căm căm, ngươi ăn mặc thế này đơn bạc quá.”
Cao Trọng Hùng có vẻ quẫn bách, hắn siết góc áo, tiếng nhỏ như muỗi: “Vâng… vâng.”
Nhưng Khổng Lĩnh nhìn ra được vấn đề, nói: “Ngươi ở trong nha môn thanh bần, không nhận được nhiều hơn nơi khác, tiền nong qua lại trong tay toàn bạc vụn cả. Ngươi lại mới đến Tì Châu, an cư lạc nghiệp không dễ dàng, thiếu thốn gì cứ việc nói với trong phủ.”
Cao Trọng Hùng được quan tâm thì trong lòng xúc động, mắt rưng rưng nước, nhanh chóng đứng dậy nói: “Các vị tiên sinh quan tâm ta chu đáo, Phủ quân lại càng là người có ơn nặng như núi với ta…”
Chu Quế lập tức xua tay nói: “Ngồi xuống, tối nay không có người khác, không cần câu nệ như thế.”
Cao Trọng Hùng ở Tì Châu vừa không vợ con vừa không thân thích, lâu nay cũng không ai dám để cho hắn làm chủ chuyện cơm rượu xã giao trong nha môn, lương tháng theo quy định là đủ dùng, nhưng hắn không dám nói với người ta, tiền của hắn đều đã dùng để đút cho Hàn Cận rồi.
Thu năm ngoái Thẩm Trạch Xuyên thả Hàn Cận ra ngoài, nuôi trong viện chếch bên. Hàn Cận khổ sở trong ngục, đi ra đủ rượu đủ thịt, ăn uống thỏa thuê không còn bị ràng buộc từ lâu. Trong viện có người dốc lòng chăm sóc hắn, đợi khi thân thể hắn hồi phục còn có thêm tên hầu đặc biệt tới chơi cùng. Tên hầu dẫn hắn đi lắc xúc xắc đấu dế làm hắn chơi vui quên lối về, chưa tới hai tháng đã quăng sạch chuyện Khuất Đô. Sau đó hắn lại dính vào nghiện cá cược, không thể nào ở yên trong viện nữa, bắt đầu cùng tên hầu chạy ra bên ngoài, uống rượu đùa vui càng sướng hơn.
Tiền Thẩm Trạch Xuyên phát hàng tháng cho Hàn Cận nhiều như vậy nhưng hắn không quản được cái tay mình, cho nên phải tự nghĩ cách, vì thế hắn theo dõi Cao Trọng Hùng, thường xuyên chạy tới nhà Cao Trọng Hùng gọi ầm ba đời gia nô, chặn Cao Trọng Hùng đòi tiền.
Cao Trọng Hùng không biết làm thế nào, túi tiền của hắn thê thảm lắm rồi, đâu còn bạc mà đặt mua quần áo mùa đông.
Thẩm Trạch Xuyên trong phòng bị Tiêu Trì Dã nắm tê cả đầu ngón tay, y nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng sáng tỏ như gương.
Ban đêm gió lại nổi lên, thổi tuyết bay đầy trời như hoa bông. Chuông gió dưới hiên leng keng không ngừng, Cốt Tân trở về từ thao trường Bắc Nguyên sợ làm ồn nghị sự trong phòng nên gọi người lấy nó xuống. Hắn gạt tuyết trên tóc, nhìn thấy Phí Thịnh đang đi từ đường hành lang tới đây.
“Tìm Nhị gia à?” Phí Thịnh bưng thuốc, ngước cằm ra hiệu ở trong phòng, “Nhị gia đang nghỉ ngơi đấy, chủ tử không cho người gọi, các ngươi trên đường vất vả quá.”
“Tuyết rơi lớn thế mà, phi ngựa thôi cũng khổ không chịu được, ” Cốt Tân mới xuống ngựa nên tai tê cứng vì gió rét, chẳng có cảm giác gì, hắn nói với Phí Thịnh, “liên tục nửa tháng nay Nhị gia chưa được ngủ ngon đâu.”
Phí Thịnh thở dài.
Cốt Tân nhường đường, nói: “Vậy ngươi vào đi, chớ chậm việc Phủ quân uống thuốc.”
Trước lúc sắp vào cửa Phí Thịnh nói thấp giọng: “Ta thấy tạm thời trước mắt không rảnh đâu, ở đây cũng không cần người trông, lát nữa Thần Dương với Kiều Thiên Nhai tới đây thì các ngươi vào thẳng phòng trực ban đi, ta sai người mang bánh ngọt trà nóng lên, phải lót cái dạ dày trước đã.”
Không chắc khi nào Tiêu Trì Dã mới tỉnh, lúc đó nhất định sẽ phải bàn việc. Bọn họ đều đã chạy mấy ngày rồi, đứng dưới hiên hít gió chờ đợi cũng khó chịu, quả là Phí Thịnh suy nghĩ chu đáo, phòng trực ban cách gần đình viện, gọi một tiếng là chạy tới đây được ngay, không làm lỡ thời gian.
Cốt Tân được quan tâm như vậy nên ôm quyền nói cảm ơn Phí Thịnh, vén mành cho hắn.
Thẩm Trạch Xuyên không muốn châm đèn, Phí Thịnh đương nhiên không nhắc. Hắn bưng khay đi vào, rót thuốc vào bát sứ. Ở gian ngoài mọi người nói chuyện nhỏ nhẹ, duy trì âm lượng để Thẩm Trạch Xuyên có thể nghe thấy, Thẩm Trạch Xuyên dùng tay có thể động cầm muỗng múc thuốc, chậm rãi uống.
Phí Thịnh đã hết sức cố gắng không gây ra tiếng nhưng Tiêu Trì Dã vẫn tỉnh rồi.
Tiêu Trì Dã nhíu mày hồi thần lại một lúc, trở mình một cái rồi ngồi dậy. Bóng đen kia thoáng chốc bao phủ Thẩm Trạch Xuyên, dọa Phí Thịnh giật thót. Tiêu Trì Dã ngủ mà đầu nằng nặng, hắn yên lặng lúc lâu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, khàn tiếng hỏi: “Giờ gì rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên đặt muỗng xuống, nhìn về phía Phí Thịnh.
Phí Thịnh nói: “Nhị gia, sắp giờ hợi rồi.”
Vậy là Tiêu Trì Dã đã ngủ gần ba canh giờ, hắn vẫn nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, cúi đầu dùng một tay khác xoa sau gáy mình, hỏi: “Cốt Tân về chưa?”
Phí Thịnh nhận lấy chén thuốc của Thẩm Trạch Xuyên, đáp: “Mới vừa về đây, giờ đang ở phòng trực ban, Nhị gia muốn gọi thì ta bảo người lập tức đi gọi.”
“Gọi, ” Tiêu Trì Dã nói ngay, “bảo bọn họ tới phòng phụ, ta qua đó ngay.”
Gian ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong liền ngừng lại. Phí Thịnh bưng bát đi ra, giao lưu ánh mắt với các vị tiên sinh, sau đó liền khều mành ra ngoài, sai người đi gọi nhóm Thần Dương.
Thẩm Trạch Xuyên cử động ngón tay bị tê, nó bị Tiêu Trì Dã nắm đỏ lên rồi. Tiêu Trì Dã mặc áo ngoài hỏi y: “Ngồi mãi như vậy à?”
Trong miệng Thẩm Trạch Xuyên toàn vị đắng, lòng còn đang tính toán chuyện Phàn Châu, chẳng có tinh thần lắng nghe gì, y nói: “Ngồi đau cả eo.”
Tiêu Trì Dã uống trà nguội ngậm trong miệng, nhanh nhẹn mặc đồ xong. Hắn thấy Thẩm Trạch Xuyên đứng lên liền chặn lại không cho y đi, thừa lúc y nhíu mày nghi hoặc thì nắm cằm y kéo lại, cướp lấy mùi vị đắng ngắt kia.
Thẩm Trạch Xuyên vốn không với tới được, lúc Tiêu Trì Dã nắm cằm cũng không chịu cúi đầu xuống, y chỉ có thể không tự chủ được mà nhón chân lên. Tiêu Trì Dã kéo y vào lòng mình, Thẩm Trạch Xuyên bám chặt tay áo Tiêu Trì Dã, giữa răng bị Tiêu Trì Dã quấy lượn mềm mại, không ngậm được nước trà, cảm giác sắp chảy ra ngoài nên đành vội vàng nuốt xuống, kết quả lại bị sặc, ho vang sù sụ.
Người bên ngoài đã uống trà no rồi, Chu Quế nghe tiếng ho kia thì lo lắng không biết có phải Thẩm Trạch Xuyên lại nhiễm phong hàn rồi không. Qua đi một lúc, hắn đang định mở miệng dò hỏi, Khổng Lĩnh cản hắn ngay.
Khổng Lĩnh nói: “Trong phòng này địa long sưởi ngộp quá, ta đẩy Nguyên Trác tới cửa hít thở chút nhé.”
Diêu Ôn Ngọc khép áo khoác nói: “Vậy làm phiền Thành Phong tiên sinh rồi.”
Bọn họ đuổi Chu Quế ra ngoài, đứng dưới hiên chưa tới thời gian một nén nhang thì thấy Tiêu Trì Dã vén mành ra. Mọi người cùng hành lễ gọi “Nhị gia”.
Cằm Tiêu Trì Dã bị va đỏ ửng, thấy hội Thần Dương đều đã đến cả, hắn hơi đáp lễ lại với các tiên sinh, nói: “Mấy ngày nay chạy trên đường gấp quá, không để ý lại ảnh hưởng tới các vị nghị sự rồi, thực có lỗi.”
Khổng Lĩnh nói: “Nhị gia vất vả ngày đêm ở nơi giao chiến, cũng nên nghỉ ngơi một chút mà.”
Bọn họ lại hành lễ với Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã cũng không nói thêm nữa, dẫn người bước tới phòng phụ.
Chu Quế đứng đây cảm thấy lạnh, quét mắt qua một vòng người, khó hiểu hỏi: “Vào thôi chứ nhể?”
Diêu Ôn Ngọc nhìn Chu Quế mà than nhẹ một tiếng, xong lại không nhịn được cười, nâng tay nói: “Vào thôi, mời đại nhân trước.”
Tì Châu bên này nghị sự suốt đêm, Phàn Châu đầu kia đã sớm nhận được hịch văn rồi.
Không phải lần đầu Dực vương nhận được hịch văn của Tì Châu, nhưng mấy lần năm ngoái đều là sấm to mà mưa nhỏ, Thẩm Trạch Xuyên không có ý muốn động binh với hắn, cho nên lần này hắn cũng xem đây là đe dọa chơi, không có để tâm trong lòng.
Nha môn Phàn Châu đã được mở rộng tu sửa thành mới, Dực vương xếp bảo bối vàng bạc cướp được từ hai châu ở đây, gọi nó là kho bạc quốc gia, nói muốn giữ để đến sau xuân năm nay dùng mua lương thực mua đất, trên thực tế là chiếm thành của riêng, lấy tiêu xài cho hắn say sưa rượu thịt.
Năm nay tuyết rơi lớn như vậy, bách tính hai châu chết đói nhiều vô kể, mấy ngày trước nhà dân các nơi còn bị sụp xuống, đè chết rất nhiều người. Người bên dưới trình báo cho Dực vương, Dực vương đều mặc kệ họ, vẫn cứ đắm trong cái chốn yên bình của mình.
Những người ban đầu theo Dực vương khởi nghĩa bị giết mất một nhóm vì tranh đoạt đất ruộng, hiện nay đa phần đều là thổ phỉ hai châu còn ở lại. Lúc Dực vương xác lập phong hào đã từng cam kết với học sĩ hai châu là muốn thay đổi hiện trạng hai châu, khôi phục cuộc sống của người dân, kết quả ngồi được tới nha môn rồi thì sẵn tay chém xuống, giết chết các thư sinh dám ra mặt khuyên can.
Bách tính hai châu ai nấy đều cảm thấy bất an, rất nhiều người muốn thừa dịp trời tuyết chạy trốn xuất cảnh, nhưng đều bị binh dưới trướng Dực vương chém ngay tại chỗ, dù có người về được thì trên ngực cũng có ấn vết nung, bị nhốt trong ngục Phàn Châu làm “súc vật” để Dực vương đi săn mùa đông.
Đêm đã qua canh ba, Dực vương bụng phệ nằm ườn trên tơ lụa, uống say tuý luý trong tiếng khèn nhạc, giơ cốc vàng nói to: “Đầy rượu!”
Nữ tử y phục xốc xếch hai bên liền rót rượu cho Dực vương, Dực vương gác cánh tay, miệng lèm bèm: “Rót, rót, rót tiếp!”
Rượu ngon như lựu đỏ tràn miệng chén chảy ra ngoài, cô nương này uốn mình che mặt như đang e thẹn trong tiếng cười dâm dật của Dực vương. Dực vương đã mất chừng mực từ lâu, lộ ra tư thái đê tiện trước mặt mọi người. Hắn mập mạp nên khó cử động linh hoạt, lúc trái ôm phải ấp không thể không gắng dang hai cánh tay.
Ngồi phía trái dưới Dực vương là Thuý Tình, ả sai một gương mặt mới khá tuấn tú đưa tẩu thuốc cho mình, vừa phì phèo khói thuốc vừa liếc mắt xuống dưới hông người ta, nói: “Ta thoát khỏi cửa tử trốn về từ Đôn Châu, điện hạ lấy gì thưởng ta đây? Ta thấy người này cũng được đấy, để ta dạy dỗ một thời gian là điêu luyện liền.”
Nam tử này nhìn trông anh tuấn, trên mặt không thoa phấn, vai rộng eo hẹp, quỳ gối trước Thuý Tình, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu liếc Thuý Tình. Ánh mắt ấy nóng bỏng thẳng thắn, gãi cho toàn thân Thuý Tình tê dại, trong lòng lập tức ngứa ngáy.
Dực vương quá béo, phải có nữ hầu bên cạnh nhấc đầu giúp hắn. Hắn liếc nam tử kia, cười giễu: “Ma ma có mắt đấy, ngươi biết đây là ai không?”
Thúy Tình nhấc chân giẫm lên ngực nam tử này, cảm thụ được sự cứng rắn dưới chân, nói: “Ma ma ta chưa từng gặp nhân vật kiểu này nha… Cưng ngoan, đi theo ma ma nhé?”
Dực vương cười to, lại đột nhiên hung ác nói: “Hắn họ Hoắc, tên Hoắc Lăng Vân, là con trưởng đích tôn của Chỉ huy sứ thủ bị quân Đăng Châu Hoắc Khánh bị chó cắn chết đấy. Lúc trước ta muốn làm chủ Đăng Châu, Hoắc Khánh kia thà chết chứ không theo, giao chiến còn giết nhị đệ của ta, bị ta tóm được hành hạ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng vứt trong bãi săn, cho chó cắn xé nát bét!”
Thúy Tình “Ôi chao” một tiếng, ghé sát lại nhìn kỹ Hoắc Lăng Vân, cười khanh khách nói: “Vậy điện hạ có lòng thật đấy, còn nuôi hắn bên cạnh cho cường tráng đến vậy nữa.”
“Ta vốn muốn giết hắn, ” Dực vương khinh bỉ nói, “nhưng hắn biết giả vờ lắm, lá gan nhỏ như mũi kim, thấy cha mình bị chó ăn thì quỳ xuống ôm chân ta, cầu xin ta cho hắn đường sống, làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện, nên ta giữ hắn lại bên cạnh làm con chó.”
Thúy Tình vươn tay sờ Hoắc Lăng Vân, Hoắc Lăng Vân liền cười vui lấy lòng. Thúy Tình yêu thích đẩy hắn một cái, nói: “Chó cưng, cho ma ma xem xem rốt cuộc ngươi ngoan ngoãn thế nào.”
Dực vương ném cốc vàng, nói: “Hắn chẳng kỵ gì đâu, giỏi chịu chơi lắm. Lần trước đưa cho Phương đại đương gia chơi bảy, tám ngày liền, lúc về vẫn còn sống đấy.”
Mặt Thúy Tình chợt lạnh, ả bực nói: “Phương lão cửu đã ngần ấy tuổi mà vẫn đê tiện thế được! Cứt đái sắp nín không nổi còn hòng đoạt nam nhân với ma ma ta! Cục cưng nhìn ta nào, ma ma đẹp hơn Phương lão cửu nhiều, hầu hạ một lão khỉ khô đó thật tội thân con quá.”
Ngực Hoắc Lăng Vân phập phồng, hắn phanh trần nửa thân, áo thắt ở bên hông, Thuý Tình sán đến muốn gì thì hắn chiều nấy. Trong điện này vốn đã vô cùng tục tĩu, Thuý Tình bị Hoắc Lăng Vân bóp ‘ưm’ một tiếng ngã xuống đệm mềm, ra hiệu hắn tiếp tục.
Dực vương phóng túng quá độ, lúc này chỉ để ý mỗi uống rượu. Hắn ghiền rượu như mạng, trong nơi loạn tạp rên la uống đến nỗi cái bụng căng tròn, tựa vào nữ hầu vò vai nắm chân, gối lên ôn hương nhuyễn ngọc ngáy vang như sấm.
Tuyết ngoài điện rơi đến nửa đêm, đợi khi trời sắp sáng, người bên trong đã ngủ say như chết cả loạt.
Dực vương ngả hai cánh tay, phì ra hơi rượu đục ngầu. Hoắc Lăng Vân lau thân thể, chùi mồ hôi sạch sẽ. Nơi này chỉ vang tiếng ngáy không dừng, hắn nhìn về phía Dực vương ngay gần đấy, sau đó lướt qua người khác không một tiếng động, ngồi xổm bên gối Dực vương.
Lúc Dực vương tận hưởng khoái lạc không thích mang cận vệ, nhưng hắn sợ chết, cho nên cận vệ đeo đao nhất định phải đứng ngoài cửa. Hoắc Lăng Vân làm nam sủng dưới trướng Dực vương tròn vẹn nửa năm, chịu đủ mọi khuất nhục mới chiếm được cơ hội này.
Hắn nhìn Dực vương, như nhìn thấy những con chó đã cắn chết cha hắn.
Ngoài cửa vang ba tiếng gõ nhẹ.
Hoắc Lăng Vân liền biết xong việc rồi, nhưng hắn không đứng dậy, mà vừa cầm lấy tấm nệm mềm vừa vỗ vỗ má Dực vương.
Dực vương nuốt gọn tiếng gáy về, hắn vung tay vứt cốc vàng đi, cốc lăn “leng keng” hắn cũng mở mắt ra, đợi khi nhìn rõ được Hoắc Lăng Vân thì đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, quát to: “Cút —— “
Hoắc Lăng Vân đã hành động, hắn chụp mạnh nệm mềm lên đầu Dực vương. Dực vương ra sức giãy dụa, tay chân thô kệch vung vẩy, đánh thức những người khác trong điện. Hoắc Lăng Vân nhấn vào khối thịt béo trắng đó, Dực vương dưới nệm mềm vẫn còn thở dốc.
Thúy Tình đã tỉnh rồi, nhưng ả hoàn toàn không ý thức được bên cạnh đang xảy ra chuyện gì.
Dực vương thở ồ ồ, cực kỳ hoảng sợ nghẹn gọi: “Người đâu, người đâu cứu giá ——!”
Hoắc Lăng Vân nhìn Dực vương giãy dụa lại bật cười, hắn bỗng buông tay ra, không làm ngộp chết nữa. Dực vương dưới tay hắn hốt hoảng thất thố bò dậy, nhưng mà Dực vương quá béo, lún trong đệm mềm rống khàn cả giọng: “Người đâu mau, mau tới!”
Hoắc Lăng Vân lần vào áo vắt bên hông sờ tới thứ gì đó, hắn dò theo Dực vương.
Dực vương trần truồng bò trườn hệt như giòi bọ, vừa kêu la vừa dần ý thức được, hình như cận vệ ngoài cửa đã chết rồi —— đúng là bọn họ chết rồi.
Dực vương khóc, hắn lết cái thân mập mạp, dồn tích ngấn thịt, nằm rạp dưới bàn chân Hoắc Lăng Vân nói: “Lăng, Lăng Vân!” Hắn vươn tay kéo một nữ nhân qua, đẩy đến cho Hoắc Lăng Vân, “Ngươi đừng giết ta, ta sẽ dâng Phàn Châu cho ngươi, ta, ta cho ngươi hết! Dực vương cũng cho ngươi làm!”
Lồng ngực Hoắc Lăng Vân phập phồng, hắn cúi đầu túm chắc tóc Dực vương, kéo Dực vương về hướng mình. Dực vương không hiểu sao thế cuộc lại chợt biến, trước giấc ngủ này, trên dưới Phàn Châu vẫn còn nghe theo lệnh hắn, hắn đạp hai chân, gào rống như mổ lợn.
Cuối cùng Thúy Tình cũng phản ứng được, ả ta hoảng loạn mò tìm quần áo, thấy Dực vương bị Hoắc Lăng Vân kéo lê tới trước mình, ả vội lắc đầu nói: “Không liên quan ma ma ta nha! Không liên —— “
Tiếng nổ tung vang ngay khắc này, tiếng “đoàng” đó như đập thẳng vào lỗ tai Thuý Tình, chấn động đến mức trong tai ả toàn ong ong vang vang. Ả trợn hai mắt, thất thanh sững sờ tại chỗ, trên mặt đã dính đầy đỏ trắng ô uế.
Hoắc Lăng Vân bị hoả súng đồng giật làm hổ khẩu đau nhức, sự thiêu nóng này khiến hắn cực kỳ sảng khoái, đầu Dực vương như quả dưa hấu bị giẫm nát nhừ.
Trong điện tĩnh mịch, Thuý Tình bỗng hét ầm lên, ả bò bò như phát điên, siết lấy xiêm y, chân trần chạy cuống cuồng trong điện, lao tới cửa lớn. Cửa đã mở ra, thế nhưng Thuý Tình lại lui về, ả ngồi phịch xuống đất, nhìn ngoài cửa đâu đâu cũng có hoả súng.
“Ngươi cướp nữ nhân cho hắn, ” Hoắc Lăng Vân đứng trong âm u, đưa thứ mà Dực vương vừa toé lên tay vào trong miệng mình, rồi lại nhổ ra tức khắc, hắn nhìn Thuý Tình chằm chằm, lạnh lùng nói, “ngươi còn nuôi nhốt chó ngao cho hắn.”
Thúy Tình lắc đầu, che thân thể lại, lê lết trên sàn nhà. Ả nghe thấy tiếng chó sủa, nhìn thấy những con chó ngao đó chui ra từ dưới cẳng chân người.
Hoắc Lăng Vân đạp thi thể Dực vương, như đang quan sát miếng thịt trên tấm thớt, hắn nói: “Các ngươi đều nên nếm thử cảm giác này.”
Thúy Tình trợn trừng, ả muốn chạy nhưng chân nhũn ra rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con chó ngao thoát khỏi dây xích, chúng đã nhào tới trong tiếng kêu sợ hãi mất khống chế đó.
Chó ngao đang cắn xé ngoạm nuốt, Hoắc Lăng Vân đứng khoác thêm áo bào rộng, hắn nhặt bản hịch văn bị Dực vương ném lên, sau đó vò nát.