Thương tiến tửu, Chương : Doãn Xương
Phí Thịnh không còn dám xem thường Doãn Xương nữa, “đao nhọn” đêm qua có uy lực doạ người, Phí Thịnh chưa từng nghe tới loại trận hình đó, nếu như không xuất hiện hoả súng, sáng nay họ đã ở trong thành Phàn Châu rồi.
Doãn Xương cũng bị hoả súng doạ cho tỉnh cả rượu, lão bưng cái bát ló đầu hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Phí Thịnh coi toàn bộ phần thắng lần này là nhờ lão già, thấy bát của Doãn Xương đã vơi hết liền nhanh chóng xới đầy, nói: “Hoả súng, ông chưa từng nghe nói à?”
Doãn Xương lắc đầu như trống bỏi, lão ở Tì Châu nửa đời rồi, quan to nhất từng gặp chính là Chu Quế, đừng nói tới Xuân Tuyền doanh, dù là tám đại doanh lão cũng chẳng biết rõ. Lão là một ông già nông dân thật sự, con chữ thì chưa biết hết, đánh trận toàn dựa vào tự mình tìm tòi, chưa từng đọc một quyển binh thư nào.
“Đó là cái gì? Đoàng một tiếng là nổ tung, cứ như sét đánh á, ” Doãn Xương bóp nát lương khô, “chưa chạy tới trước mặt đã bị nổ chết rồi, cuộc chiến này còn đánh thế nào nữa?”
“Nó chỉ có thể dùng để đánh gần thôi.” Phí Thịnh gần lại chỗ Doãn Xương, bọn họ đều dính máu khắp mình, chẳng ai bẩn hơn ai. Phí Thịnh uốn ngón tay thành khẩu súng nhỏ cho Doãn Xương xem, nói: “Tối qua kỵ binh bất động là vì đang nạp đạn, muốn nó nổ ra từ nơi này, phải mất thời gian, hơn nữa đến gần mới có tác dụng. Chúng ta bị đánh cho sảng rồi, mẹ nó, giờ nghĩ lại mới thấy, chắc hẳn chỉ có mấy hoả súng đó thôi, đặc biệt lấy ra để hù chúng ta.”
Doãn Xương coi như tạm hiểu được: “Thế đấy không phải là pháo sao!”
“Ông nói đúng rồi! Cứ coi nó thành pháo, chạy xa thì không đánh được.” Phí Thịnh sợ nhất là Doãn Xương bị hoả súng doạ khiếp, không còn dám tiến công, lúc này bèn dốc lòng nói với lão, “Ông nghĩ xem, nếu như đồ này thật sự hữu dụng đến thế, làm sao Xuân Tuyền doanh chỉ dùng để biểu diễn cho hoàng thượng xem chứ? Lúc đánh trận không dễ xài nó đâu.”
Phí Thịnh không nói láo, tại sao Xuân Tuyền doanh gác xó hoả súng này? Cũng là bởi vì không dễ xài. Nó lên đạn tốn thời gian, dùng để đánh chiến trên đường phố, đao đối diện đã vung lên cổ rồi mà hoả súng có lẽ còn đang khởi động. Đợi đến khi tách ra khoảng cách, lực sát thương của hoả súng cũng sẽ giảm hẳn xuống, đồng thời chịu ảnh hưởng của xung lực nên rất khó nhắm chuẩn.
“Còn đang bỏng mông đây này.” Doãn Xương vẫn còn canh cánh phát nổ tối hôm qua, nhìn chằm chằm lửa trại nghĩ một lát, “Vật này quý không?”
“Cực quý, ” Phí Thịnh ngâm nở lương khô trong bát, nuốt hết ngon lành, “Cẩm y vệ đều không có bản vẽ, được Binh bộ giám sát Công bộ chế tạo. Mỗi lần ra số lượng có hạn, đều phải khắc số hiệu lên đấy.”
Doãn Xương bỗng nhe răng vàng, cười rộ lên với Phí Thịnh: “Vậy thì đánh chết mẹ hắn đi, ta chỉ sợ pháo này rẻ hời thôi. Phàn Châu giờ nghèo đến nỗi ỉa cứt còn loãng, đồ mà quý thì bọn hắn sao nỡ tùy tiện dùng. Không đủ trình nha, ta cũng không tin bọn hắn có thể ở bên trong làm con rùa rụt cổ cả đời.”
Gió bắc thổi làm ván cửa va đụng, dọc đường Phàn Châu toàn là thi thể. Cờ hiệu của Dực vương rách nát trong gió, bị bọn ăn mày tranh nhau lượm lấy chống rét. Tại cửa dừng nghỉ chân của nha môn đang có mấy trăm người chen chúc, trong đó người già trẻ con chiếm đa số, thanh niên trai tráng nhà bọn họ không phải bị thổ phỉ cướp mất thì là bị Dực Vương lừa gạt đi sung binh, bây giờ đói bụng đến nỗi da bọc xương, đều phải chạy đến xin cơm.
Gió đông rét lạnh buốt xương, mỗi đêm đều thổi chết cả người.
“Hoắc huynh đệ muốn mở kho phát thóc, ” Thổ phỉ Phàn Châu tên Dương Cầu ngồi trên ghế thái sư gác chân, tỏ vẻ đùa cợt, “cũng hay, chúng ta tán thành hai tay. Nhưng mà bây giờ thủ bị quân Tì Châu đến gần dưới thành rồi, binh tuyến trước không thể chịu đói. Chỉ cần binh không bị đói, ngươi muốn cho ai lương thực thì cứ việc cho thôi.”
Trong điện hai bên toàn người hoặc đứng hoặc ngồi, tất cả đều là thổ phỉ lớn nhỏ ở hai châu Phàn, Đăng. Doãn Xương đoán không sai, Dực vương đề phòng thủ bị quân nên tụ tập binh mã hai châu lại, muốn kéo dài đến thời khắc nguy cấp thì mặc cả với Thẩm Trạch Xuyên. Ai biết lại thành dẫn sói vào nhà, chưa gì đã bị Hoắc Lăng Vân liên hợp những kẻ này giết chết.
Hoắc Lăng Vân ngồi trên ghế cọp của Dực vương, nói: “Lương thực trong thành khô kiệt rồi, ta phải hỏi các vị huynh đệ mượn lương thực.”
“Thẩm Trạch Xuyên chặn kín con đường phía tây, nhóm hành thương cũng không dám đến đây nữa, mẹ kiếp sau tháng mười còn mỗi lương thực cũ để ăn.” Dương Cầu nhắc tới việc này lại hận, “Ta còn đang định hỏi các ngươi mượn lương thực, Phương lão thập, ông với Dực vương mặc chung cái khố, liếm đũng quần hắn không ít, giờ lại ngồi đây với chúng ta giả dạng thành tên nghèo mạt.”
Phương lão thập sa đoạ nam sắc, hai má nhợt nhạt đến xanh xám, lão nắm hạch đào, cười lạnh nói: “Toàn nói cái rắm, bớt giỡn kiểu vô lại của ngươi đi, ta đặt lương thực vào quân lương lâu rồi, chỉ có sợ loại sói mắt trắng nhà ngươi.”
“Không có lương thực thì còn đánh trận đếch gì, ” Dương Cầu rắp tâm phải bất lương, “thừa lúc chạy đi.”
“Chạy?” Phương lão thập phỉ nhổ, “toàn cảnh tây bắc đều bị Thẩm Trạch Xuyên kẹp chết, hoặc đi Thiên Phi Khuyết nương nhờ Thích đại soái, hoặc đi sông Trà Thạch làm cùng bọn Biên Sa. Không phải tháng hai Thẩm Trạch Xuyên còn muốn đánh Đoan Châu à? Chúng ta quấy phá thế cuộc của hắn, chừa cái lỗ thủng cho Trung Bác, hắn còn dám ở đây diễu võ giương oai chắc?”
Bọn hắn là thổ phỉ, ban đầu nghe nói Thẩm Trạch Xuyên cùng Tiêu Trì Dã giết chết Lôi Thường Minh tại Tì Châu, tiếp theo nghe nói Thẩm Trạch Xuyên giết chết Thái Vực tại Trà Châu, sau lại nghe nói Thẩm Trạch Xuyên giết chết Lôi Kinh Trập tại Đôn Châu, mấy đại trùm thổ phỉ Trung Bác đều con mẹ nó ngã chổng vó trong tay Thẩm Trạch Xuyên rồi, hiện giờ dùng chân để nghĩ cũng biết Thẩm Trạch Xuyên sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.
Dương Cầu vốn đánh giá Hoắc Lăng Vân không đủ tư cách, không trấn an được cục diện, hắn đến đây là để thừa dịp cháy nhà hôi của, muốn trước khi thành bị phá thì mang kho bạc của Dực vương đi, nhưng hắn tới tận trong này mới phát hiện những kẻ như Phương lão thập cũng đang có ý động tới kho bạc. Giờ này mọi người ngồi đây tính kế lẫn nhau, đều ước gì đối phương mau chết đi.
Tuy rằng Hoắc Lăng Vân ngồi ở ghế cọp nhưng hắn chịu đè mình thấp xuống. Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Thật ra cũng không cần sốt ruột quá, lần này Thẩm Trạch Xuyên phái tới một lão già, một không có uy hai không có tài, lá gan lại nhỏ, không thành công được.”
Doãn Xương quả thực không có tiếng tăm, nhưng Doãn Xương vừa đối mặt đã xọc rớt một nửa binh mà bọn hắn mang tới rồi. Trận tối hôm qua là Hoắc Lăng Vân đi ra ngoài đánh, tình huống cụ thể ra sao thì hắn ngậm miệng không nhắc tới, Dương Cầu và Phương lão thập chỉ biết là thương vong nghiêm trọng.
Dương Cầu nghĩ thầm tên Hoắc Lăng Vân này chỉ là cái gối thêu hoa, chẳng được cái mẹ gì cả. Ngoài mặt hắn lại cười, nói: “Thì thế, Hoắc huynh đệ xuất thân danh môn, một lão già thôn quê kia tính là gì. Ta ấy mà, chỉ có lo lắng lương thực thôi, thứ khác đều không bận tâm. Cứ tiếp tục tiêu hao thế này, dù chúng ta đánh lui được thủ bị quân Tì Châu thì cũng không chống đỡ nổi tới đầu xuân đâu.”
“Vậy ngươi muốn làm sao, ” Phương lão thập nói giễu, “nghe cao kiến của ngài.”
Dương Cầu đảo mắt trắng, lại nhìn về phía Hoắc Lăng Vân, nói: “Nhan Hà Như còn có cửa tiệm ở Đôn Châu, chúng ta lấy tiền của Dực vương đổi lương thực với hắn, hắn là kẻ chỉ nhận tiền chứ không nhận người, nhất định sẽ giúp đỡ. Chỉ cần sống qua được mùa đông này, Hoắc huynh đệ có thể ngồi vững cái ghế Dực vương rồi, lúc đó chúng ta chiêu binh mãi mã đều kịp hết.”
Phương lão thập ngồi đây nghe Dương Cầu khoác lác ba hoa, nhưng lại không mở miệng nhắc nhở Hoắc Lăng Vân. Lão ưng cái tên Hoắc Lăng Vân này, nhưng lúc trong nha môn lão nhìn thấy Dực vương bị chó gặm thành thi thể chẳng còn hình người thì không khỏi sinh cảm giác môi hở răng lạnh.
Nửa năm qua Hoắc Lăng Vân đều ở bên Dực vương, không biết thế cuộc bên ngoài, hắn như thể đã tin lời Dương Cầu rồi vậy, nói: “Nhưng bây giờ thủ bị quân đã vây thành, làm sao chúng ta làm ăn với tiệm của Nhan Hà Như được?”
“Người của ta quen thuộc Đôn Châu kia nhất, ta cũng có thể dùng gián điệp của Lục Nhĩ, ” Dương Cầu và Thuý Tình có vụng trộm, trước kia Thuý Tình đi Đôn Châu làm ăn, hắn cũng dính vào vài lần rồi, “nếu Hoắc huynh đệ chịu tin ta, ta sẽ thay ngươi chạy chuyến này.”
Phương lão thập lập tức trở mặt: “Ngươi tính hay phết nhỉ!”
Bọn hắn muốn cắn chết đối phương, không ai chịu nhượng bộ. Tiền của Dực vương chính là tiền bảo đảm cho tính mạng sau này, ai cũng không chịu chia chác với kẻ khác, vì thế giằng co ở đây, quấy nhiễu bầu không khí càng nặng nề căng thẳng.
Dương Cầu nói gì cũng bị Phương lão thập phá đám, hắn ngồi chỗ này càng lúc càng nôn nóng hơn, lo lắng Hoắc Lăng Vân không đánh nổi thủ bị quân Tì Châu, bèn dứt khoát quyết tâm, muốn tối nay giết người cướp tiền.
Binh Phàn Châu trên tường thành đang ghé vào góc tường đi tiểu, đột nhiên nghe thấy phía dưới vang mấy tiếng huýt sáo. Hắn buộc quần, không dám trực tiếp ló đầu ra ngoài mà mon men gò tường liếc mắt xuống. Trên vùng đất hoang đã đốt lửa trại rồi, thủ bị quân Tì Châu dựng khiên bày trận ngay trước thành, thế mà không hề réo hiệu lệnh xuất chiến.
Doãn Xương đứng ở hàng đầu tiên, tu mấy ngụm rượu, gọi: “Dực vương có ở đây không? Bảo hắn lên tường thành, chúng ta trò chuyện cái!”
Binh Phàn Châu vẫn còn nhớ mùi bị đao nhọn đâm xuyên đêm qua, lúc Doãn Xương truy đuổi bọn hắn giống hệt một lão già điên, tới bây giờ cái uy vẫn còn. Tổng kỳ Phàn Châu là một tên thổ phỉ, cùng lăn xả theo Dương Cầu, Hoắc Lăng Vân đặc biệt thả hắn tới đây. Hắn nhoài trên gò tường nhổ nước bọt về phía Doãn Xương, nói: “Trò chuyện con mẹ ngươi, đừng hòng lừa gạt bọn ông ra khỏi thành.”
Doãn Xương không chịu yếu thế, chửi: “Cảnh nội Phàn Châu đều con mẹ nó toàn lũ vô dụng, thứ rụt đầu nhát gan liếm mông ta cũng đếch xứng! Xí, thằng nhãi lưu manh! Còn đánh trận cặ gì, nhanh cút xuống đây xách giày cho Phủ quân chúng ta.”
Doãn Xương thời trẻ lăn lộn trên đường phố, lời lẽ thô tục cứ thế thuận miệng tuôn ra, đứng ở đây thêm uống rượu trợ hứng, có thể mắng ba ngày ba đêm không lặp từ. Lão dùng từ thô bỉ, mắng chửi sảng khoái cả người, dẫn cả thủ bị quân cùng đồng thanh, hứng khởi cứ như ăn mừng năm mới.
Tổng kỳ theo Dương Cầu ở Đăng Châu đã quen uy phong rồi, đến Dực vương Phàn Châu còn khách khí với hắn, tối hôm qua bị Doãn Xương lùa cho một vòng ở đồng hoang, lại còn bị chọc cái mông, giờ đây tích hết thành oán giận, hắn chống gò tường chửi ầm lên.
Tổng kỳ vừa mở miệng cãi, Doãn Xương liền phất tay khích thủ bị quân Tì Châu sau lưng liên thanh chửi lại. Khí thế của tổng kỳ không áp qua nổi, tiếng bị đám người kia nhấn chìm mất, lửa giận cũng vọt hẳn lên, hắn tức giận đấm tường, nói với hai bên: “Bắn lão!”
Binh của Phàn Châu nâng cung, thủ bị quân Tì Châu phía dưới chạy ngay lập tức. Bọn họ đã trang bị khiên rồi, lúc mấy mũi tên rơi kêu “lách cách” họ vừa chạy vừa chửi, đợi khi ra khỏi phạm vi bắn của binh Phàn Châu thì liền đứng ngay trên ranh giới đó, cùng lên tiếng xuỳ xuỳ với phía đầu tường.
Doãn Xương nhảy vào trong đám đó, giơ cao hai tay, kèn hiệu lệnh phía sau vừa thổi lên, lão già mặt mày hồng hào hô: “Phàn Châu sao —— “
Thủ bị quân Tì Châu đồng thanh: “là con mẹ nó kém!”
Doãn Xương lại hô: “Dực vương ư —— “
Thủ bị quân Tì Châu gào tiếp: “là con mẹ nó chó rách!”
Mũi tên của Phàn Châu bắn không tới, các quân sĩ đều nằm nhoài trên gò tường, mồm năm miệng mười chửi, nhưng đáng tiếc không có hiệu quả mấy. Doãn Xương còn dạo thành vần điệu cho thủ bị quân, bọn họ đứng chỗ này gào đinh tai nhức óc.
Tổng kỳ đã vươn nửa thân ra rồi, hắn bị mắng cho tái mặt, cách đó rống lên: “Lão dân đen gào c cặ! Ông phải cắt nát đầu lưỡi các ngươi!”
“Nào nào nào, ” Hình như Doãn Xương uống say rồi, lão giẫm lên tuyết, xoay vòng quanh đây, vỗ tay nói, “nếu ngươi còn không ra, lão đây sẽ coi ngươi là khuê nữ, khuê nữ nhá!” Lão nắm ngón tay, uốn người nhìn lại tổng kỳ trên tường, véo cổ họng nhại theo, “Ông phải cắt nát đầu lưỡi các ngươi, còn phải xé da mặt của các ngươi!”
Doãn Xương đã ngần này tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt đều có thể ngấn ra vệt, thế mà nhại thành nữ nhân lại y như thật, bắt chước thần thái còn chuẩn đến tám phần, dưới chân giẫm vụn băng toé loạn.
Mặt tổng kỳ xanh xanh trắng trắng.
Binh Phàn Châu có cấu tạo hỗn tạp, vốn không thể nào xem là binh, kẻ thù một mất một còn cũng bị buộc chung chỗ, lúc này thấy tổng kỳ chịu nhục, nói không chừng đều đang cười nhạo sau lưng hắn.
Tổng kỳ đã bao giờ chịu nỗi sỉ nhục lớn cỡ này, hắn đẩy binh bên cạnh một cái, nói: “Chuẩn bị ngựa!”
Binh sĩ đuổi gấp phía sau, nói: “Hoắc —— “
“Hoắc cái bui, ” Tổng kỳ kéo phắt binh sĩ dậy, hung ác nói, “ông là trưởng đội của Dương đại đương gia, lúc giết thủ bị quân ở Đăng Châu Hoắc Lăng Vân hắn còn đang đái dầm, hắn mà cũng xứng chỉ huy ông à? Lấy hoả súng!”
Tổng kỳ vẫn chưa quên dáng vẻ Doãn Xương bị hoả súng đánh cho chạy trối chết tối qua, bọn hắn bị Doãn Xương chia tách chết mất gần nửa số người, tối nay dựa lưng thành Phàn Châu, khí thế còn hăng hơn đêm qua. Cùng lắm thì lại lui về là được thôi, sợ c! Dù sao thì bọn hắn cũng có ngựa, rút về dưới thành thì giương cung lên, Doãn Xương mà dám đuổi theo là chết chắc.
Doãn Xương túm xách ống quần, lão già trở tay lần tới chuôi đao của mình. Lão không còn vui cười nữa, đôi mắt đục tĩnh lặng như khoảng trời đêm nay. Lão điều chỉnh hô hấp, đây là cách mà tự lão nghiên cứu ra, chỉ cần trước khi vào cuộc bình phục lại hô hấp thì có thể đứng vững.
Thế gian này có tướng lĩnh thiên phú vô song, bọn họ trẻ tuổi, không chỉ chí lớn bay xa, còn lẫy lừng loá mắt. Thế nhưng cũng có một loại tướng lĩnh, cả đời này đều chẳng có thời khắc giương danh, bọn họ vĩnh viễn quay lưng lại với trời cao, trong mắt chỉ có tấc đất ngay dưới chân mình.
Doãn Xương già lắm rồi.
Khoảnh khắc cửa thành mở ra đó, Doãn Xương lại thêm một lần cảm nhận được ý muốn chiến đấu cuộn lên trong thân thể, đó là ham muốn thiêu đốt lão cho đến nay. Lão không nhìn thấy tuổi già đang ập tới nơi mình, lão vẫn còn trẻ thế này mà, nhiệt huyết dâng trào khiến tốc độ rút đao của lão dứt khoát không thể chậm đi.
Thắng một trận!
Dù cho lão không phải danh tướng.