Thương tiến tửu, Chương : Cường dục
Thẩm Trạch Xuyên không dậy nổi, mé trong chân toàn là dấu răng, bị Tiêu Trì Dã áp dưới thân ngủ thẳng tới giờ tỵ ba khắc. Lúc Phí Thịnh đến gọi, Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn chưa tỉnh, Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn y từ phía sau, hôn mãi đến mức y sắp tắt thở rồi.
“Tha cho ta đi, ” Thẩm Trạch Xuyên hao sức giãy dụa, cuối cùng lại nhoài về đệm, híp mắt khản tiếng nói với Tiêu Trì Dã, “ta… rối như tơ vò… chẳng nghĩ được gì cả.”
Chỗ nào của Thẩm Trạch Xuyên cũng đỏ, nào là bị cắn, nào là bị nắm, sau gáy đáng thương nhất. Lồng ngực Tiêu Trì Dã ghì vào làm y nóng chảy mồ hôi.
Đêm qua khi ngồi trong lòng là kịch liệt nhất, trong lòng Tiêu Trì Dã, bị nắm giữ cho chân cong lên, chỉ có thể tựa vào ngực Tiêu Trì Dã.
Trong đong đưa Thẩm Trạch Xuyên đã quên mất chuyện vụng trộm tìm vui này rồi, gọi “A Dã” rồi “Sách An” lộn xộn hết lên, gọi đến nỗi tự mình tiết ra. Sau đó Thẩm Trạch Xuyên nằm phục trên gối, lại thấm ướt cả đệm chăn bên dưới, quên mất đã bao nhiêu lần, chỉ nhớ là chảy cạn nước mắt rồi, cuối cùng cứ mơ mơ màng màng, Tiêu Trì Dã vẫn chưa làm xong, thúc khiến y phải “A ——” khẽ như xin tha, âm cuối vén vào trái tim Tiêu Trì Dã, gãi cào đến nỗi Tiêu Trì Dã lại cắn y.
“Đáng thương quá đi thôi, ” Tiêu Trì Dã dán sát ngay bên, nói nhỏ, “ta đỡ cho ngươi nhé.”
Hôm nay Doãn Xương dậy rất sớm, đợi ở đường hành lang chờ gặp Phủ quân. Phí Thịnh thấy ông lão nhìn ngang ngó dọc, nom bộ dáng toàn thân không dễ chịu bèn bảo: “Hôm qua gặp rồi mà, sao lão ngài còn căng thẳng thế?”
Doãn Xương kéo tay áo nói: “Chỗ nào cũng bứt rứt, hôm qua tắm rửa cho ta, lấy cái xà bông lớn thế kia chà vò ta, chà đến nỗi da ta sắp nhăn nhúm rồi!”
Phí Thịnh nghe thế liền muốn cười, ngày hôm qua phái bảy, tám cái gã sai vặt hầu Doãn Xương, tắm tròn hai canh giờ liền, thay mất mấy thùng nước nóng to tướng, đợi đến nửa đêm mọi người đều rời khỏi mâm cơm thì lão già mới thoát ra được, túm ống quần chạy biến khỏi bọn sai vặt.
“Rửa ráy là tốt mà, ” Phí Thịnh nói, “xem tinh thần này, ta thấy lão ngài hôm nay giống ca của ta rồi đấy.”
“Bớt xạo ta đi, ” Doãn Xương chẳng ngủ ngon nổi, lầm bầm với Phí Thịnh, “tiểu tử ngươi chỉ toàn biết nói ngọt thôi.” Lão nói xong lại lén lén lút lút nhìn bốn phía, “Nhị gia cũng ở trong phòng sao?”
“Ờ ừm, ” Phí Thịnh nói, “nhị gia đặc biệt chạy về đây là để gặp lão ngài đấy.”
“Vậy ta có thể đi Ly Bắc ư?” Doãn Xương vội vàng hỏi, “Ta muốn gặp Lục tướng quân.”
Phí Thịnh gặp khó xử, không biết đáp lời này làm sao. Doãn Xương muốn gặp Lục Quảng Bạch là chuyện thừa hiểu được, trận hình kia của lão đều lấy mẫu từ thủ bị quân Biên quận, nhưng trước mắt Ly Bắc đang đánh giặc, bên bờ sông Trà Thạch cũng không yên ổn, sao Doãn Xương có thể chạy loạn.
Đang nghĩ ngợi thì bên kia đã có động tĩnh.
Phí Thịnh nói: “Trước tiên gặp Phủ quân đã, gặp Phủ quân xong rồi nói.”
Trong phòng đã mở cửa sổ cho thoáng khí, hôm nay không được tính là lạnh nhưng Thẩm Trạch Xuyên sợ rét vẫn khoác thêm áo ngoài. Trên đường về Phí Thịnh đã tra rõ gốc gác của Hoắc Lăng Vân, hắn trình báo toàn bộ cho Thẩm Trạch Xuyên. Đêm qua trước lúc ngủ Thẩm Trạch Xuyên chưa kịp xem, hiện giờ đã đọc chi tiết rồi.
“Hoả súng mà Phí Thịnh thu được là do Hoắc Lăng Vân đưa, ” Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên xoay quạt đặt bên cạnh, “tên này không thường, muốn biết rõ phải gặp mặt.”
Tiêu Trì Dã chỉ cách Thẩm Trạch Xuyên một chiếc bàn nhỏ, lúc gác cánh tay có vẻ chơi đùa hời hợt, nhưng ánh mắt lại quá xấu xa, liếc qua thôi cũng biểu lộ xâm lược. Hắn nhìn mấy chữ “nam sủng”, “cắn xé” rồi “phóng hỏa”, nói: “Là một kẻ khó chơi.”
Nếu như không có Hoắc Lăng Vân dùng hoả súng phá đám giữa chừng, Doãn Xương vừa vào trận đã có thể chiếm được thành Phàn Châu, căn bản không cần Thẩm Trạch Xuyên phải nói câu “mang đầu tới gặp” kia. Sau đó Doãn Xương dựa vào kế khích tướng để tấn công thành, đánh lên chiến trường hẳn hoi, nhưng bởi vì Hoắc Lăng Vân phóng hỏa, cả trận Phàn Châu liền thành không tròn vẹn, công tội bù nhau, phần thưởng của Doãn Xương lại bị cắt bớt gần nửa.
Có lẽ Hoắc Lăng Vân thật sự muốn nương nhờ vào Thẩm Trạch Xuyên, nhưng hắn không triển thượng sách, hắn dùng hoả súng đánh cho một trận, đó là muốn nói với Thẩm Trạch Xuyên rằng hắn hữu dụng, hắn còn hữu dụng hơn cả tướng lĩnh hiện tại của Tì Châu.
Lúc hai người họ đang nói chuyện, Diêu Ôn Ngọc tiến vào đầu tiên, phía sau xe đẩy là Khổng Lĩnh, tiếp theo là Dư Tiểu Tái. Các tiên sinh hành lễ, Thẩm Trạch Xuyên bảo họ ngồi xuống.
“Trời lạnh thế này, ” Thẩm Trạch Xuyên nói với Diêu Ôn Ngọc, “ngươi gọi Kiều Thiên Nhai tới dặn đi, ta dời nơi nghị sự vào trong viện của ngươi, đỡ cho ngươi phải qua lại giữa hai bên.”
Đêm qua Diêu Ôn Ngọc ngủ không ngon, trong mắt còn vương chút tơ máu, hôm nay đến đây vẫn ôm mèo theo, y nói: “Đường có mấy bước thôi mà, đâu đến mức để Phủ quân kêu gọi nhiều vậy. Ta thấy Doãn lão với Phí Thịnh đều đang chờ dưới hành lang đấy, Phủ quân bảo gặp sao?”
“Vào đi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “để Doãn lão đợi gần nửa canh giờ rồi.”
Phí Thịnh dẫn Doãn Xương tiến vào, đầu tiên hắn hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã nhìn Doãn Xương, hỏi: “Tối qua Doãn lão ngủ được không?”
Đây là đầu tiên Doãn Xương gặp Tiêu Trì Dã, hôm qua không nhìn rõ, giờ mới định thần nhìn lên, ôi mẹ ơi, lão thầm nghĩ, Nhị gia này cao thế, ngồi ở trên giường chân dài đến nỗi sắp đạp được tới hai người họ rồi!
Doãn Xương liền căng thẳng hẳn, lão vò góc áo, ậm ậm ờ ờ đáp: “Được, được…”
“Doãn lão cũng ngồi đi, ” Thẩm Trạch Xuyên biết khí thế Tiêu Trì Dã mạnh, nhìn không dễ nói chuyện, bèn ôn hoà bảo Doãn Xương, “hôm nay là tán chuyện quân vụ cùng các tiên sinh, sắp tới dụng binh Đoan Châu, Phàn Châu không thể lại sơ sài thế này nữa.”
“Xem trình báo, trận Phàn Châu lần này chắc chắn liên quan Hoắc Lăng Vân, ” Khổng Lĩnh quen thuộc Đăng Châu, “hắn cũng được xem là xuất thân con nhà tướng, cha là Chỉ huy sứ thủ bị quân Đăng Châu Hoắc Khánh, năm Hàm Đức thứ sáu từng đánh lùi thổ phỉ qua cảnh nội, chắc từ lúc đó bọn thổ phỉ Đăng Châu như Dương Cầu mới ghi thù.”
“Ta có ấn tượng với Hoắc Khánh, ” Dư Tiểu Tái ngồi xuống rồi nói tiếp, “năm Hàm Đức thứ sáu lúc lão diệt cướp từng truyền tấu chương cho Binh bộ coi như báo tin chiến thắng, nhưng sau đó mấy năm châu phủ Đăng Châu kết tội rằng lão bảo thủ tự phụ, tùy tiện dụng binh, khiến thổ phỉ cảnh nội trả thù lại bách tính, kết quả làm Đăng Châu rơi vào nguy khốn. Lúc đó Binh bộ cân nhắc đắn đo mãi, cuối cùng thôi ý định đề bạt lão.”
Thẩm Trạch Xuyên bảo Phí Thịnh đứng dậy, nói với các tiên sinh: “Địa phương rất hỗn tạp, từ ngày hai đảng Phan, Hoa nắm giữ triều chính là lời kết tội bên dưới liền lung tung lộn xộn, đa phần toàn vì oán riêng, thời Hàm Đức trình không biết bao nhiêu vụ.”
Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, ngoại trừ nguyên nhân y không ưa Hàm Đức đế, lúc hai đảng nắm quyền quả là thế như với nước lửa, khi đó Khuất Đô đều phân địch ta dựa vào phe phái, ranh giới địa phương càng ngặt hơn. Chuyện kết tội Hoắc Khánh rốt cuộc có phải thật như vậy không, không thể dựa vào mấy tấu chương kia mà kết luận được.
“Hoắc Khánh là Hoắc Khánh, Hoắc Lăng Vân là Hoắc Lăng Vân,” Bây giờ Tiêu Trì Dã phân biệt cha con rõ ràng, hắn nói, “các ngươi áp giải hắn về, trên đường thấy thế nào?”
Doãn Xương là người thành thật, Phí Thịnh không để cho lão già mở miệng, hắn nghe ra từ trong lời của Tiêu Trì Dã rồi, Nhị gia không thích cái tên Hoắc Lăng Vân này lắm, hắn cũng chẳng thích.
Phí Thịnh đi theo Thẩm Trạch Xuyên, về sau thành lập kỵ binh nhẹ có rất nhiều cơ hội lập công, nhưng Doãn Xương chưa chắc còn có cơ hội. Giờ đây lão già bạc trắng râu tóc rồi, đợi bao năm mới đợi được một trận chiến thế này, kết quả từ trên trời rơi xuống một tên nam sủng, dựa vào có tí mẹo quỷ mà ngoạm mất hơn nửa công lao của ông lão.
Trong lòng Phí Thịnh không vui, ngoài mặt vẫn thể hiện rất tự nhiên, hắn nói: “Người này vì báo thù mà có thể nằm gai nếm mật ngay cạnh Dực vương, là một kẻ ghê gớm, ta ngưỡng mộ hắn là một nam tử hán. Nhưng khi ta đến nha môn Phàn Châu, thấy bọn chó ngao Dực vương nuôi da lông bóng bẩy, nghe ngóng xong mới biết, hóa ra Hoắc Lăng Vân đã vứt Dực vương với Thuý Tình cho chó gặm cả rồi. Nếu hắn có thù oán với Dực vương từ lâu, sao không sớm liên thông với chúng ta chứ?”
Thẩm Trạch Xuyên lại không thuận lời Phí Thịnh, mà ngừng một lát mới nói: “Nếu người đến đủ rồi thì gọi hắn ra đây đi.”
Hoắc Lăng Vân đã đợi hai ngày trong phòng giam, ngục tốt đưa cơm không nói chuyện với hắn. Phí Thịnh đặc biệt chú ý hắn, động chân động tay lên còng của hắn, làm chúng nặng hơn so với của người thường rất nhiều, nhưng mà hắn cũng chẳng xê dịch mấy.
Hoắc Lăng Vân bước vào đình viện, Cốt Tân nghe ngay ra điểm không tầm thường. Hắn dẫn cả Đinh Đào và Lịch Hùng theo, đứng dưới hiên nhìn Hoắc Lăng Vân đi qua.
“Nặng lắm, ” Lịch Hùng chỉ vào chân của Hoắc Lăng Vân, nói với Đinh Đào, “là do ta tròng vào đấy!”
“Ta thấy hắn vẫn hành động như thường, ” Đinh Đào mách Cốt Tân, “Tân ca, là kẻ có luyện võ!”
Đâu chỉ là có luyện.
Cốt Tân giơ ngón tay, ra hiệu cận vệ nấp trong đình viện lên tinh thần. Hắn vỗ lưng Đinh Đào và Lịch Hùng, đẩy hai thằng nhóc sang một bên, tự bước tới đứng bên mành, liếc mắt ra hiệu với Kiều Thiên Nhai ở một bên khác.
Kiều Thiên Nhai nghiêng đầu, nhìn chằm chằm phần lưng Hoắc Lăng Vân, trầm giọng nói: “Tên này lợi hại phết.”
Thẩm Trạch Xuyên chưa đánh giá Hoắc Lăng Vân, Hoắc Lăng Vân lại đánh giá Thẩm Trạch Xuyên trước.
Năm nay Phủ quân hai mươi hai, dung mạo mỹ miều, khóe mắt nhếch thật vừa khéo, nếu lên chút nữa lại thành ve vãn rồi. Dù có là vậy, chợt thoáng nhìn qua cũng như đang ngậm sóng nước dập dềnh. Nhưng y hết sức lạnh lùng, nếu thật sự nhìn chỉ cảm thấy gió rét căm căm, không thấy được tận cùng trong đó, càng nhìn càng nguy hiểm. Không biết phải chăng do toạ trên cao lâu rồi, khi không mở miệng khí thế át người, đó không phải kiểu bức phả vào mặt, mà là dần dần lạnh lẽo, bò theo tứ chi vào tới trong tâm.
Đây chính là Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã đẩy nhẫn hộ tiễn xương của mình, tư thái bất biến, khí thế lại giẫm lên mặt Hoắc Lăng Vân. Hắn liếc nhìn Hoắc Lăng Vân, áp bức khiến đối phương gần như không ngóc đầu lên được.
Thẩm Trạch Xuyên là châu ngọc hắn ngậm giữa răng nanh, bất kể cái trộm nhìn nào đều phải tắt ngóm ngoài mấy bước. Y bị mạo phạm rồi, cho dù có lẽ đối phương chỉ xuất phát từ hiếu kỳ.
Các tiên sinh trong phòng không nghe ra vấn đề, nhưng có thể cảm thấy Nhị gia không hề vui lòng. Bầu không khí bắt đầu hơi nặng nề, tự dưng đè lên ngực, chặn khiến họ không thể thở mạnh.
“Lời khai của ngươi đều ngắt đầu bỏ đuôi, ” Lúc này Thẩm Trạch Xuyên mới nhìn Hoắc Lăng Vân, “giao nộp hoả súng nhưng không khai lai lịch của chúng, lời chỉ nói nửa vời thật không hay.”
Hoắc Lăng Vân đã trải qua hai đường phong nguyệt, đọc hiểu được ít ý vị từ trong ánh mắt Tiêu Trì Dã, hắn không nhìn nữa, còng xích trên tay vang “lách cách”, nói với thần thái bình tĩnh: “Rất nhiều chuyện, đương nhiên phải gặp được Phủ quân mới nói được.”
“Nếu như nói khiến ta không vui, ” Thẩm Trạch Xuyên lạnh lùng nói, “có gặp hay không đều về một kết quả.”
“Tháng hai Tì Châu dụng binh, ở Đoan Châu ngoại trừ kỵ binh Biên Sa, còn có thêm bọ cạp, ” Hoắc Lăng Vân nhìn về phía Tiêu Trì Dã, không sợ không kỵ chút nào, “mất Tiêu Phương Húc rồi, thiết kỵ Ly Bắc còn đánh được chắc?”
Vết nứt trên nhẫn hộ tiễn xương khảm vào thịt ngón tay, cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng cử động, hắn chậm rãi cúi người, bóng tối kia từ trên cao trùm xuống Hoắc Lăng Vân, trên đất kéo dài hình bóng tàn khuyết của sói bị thương một con mắt.
Phí Thịnh đứng bên cạnh bỗng quỳ xuống, một gối chấm đất, vùi đầu không thốt ra tiếng. Doãn Xương đứng gần đó như thể lưng bị cắm mũi nhọn, trống ngực đập dữ dội, lão già suýt nữa trượt xuống đất quỳ theo Phí Thịnh.
Trong ngoài hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiêu Trì Dã tức giận rồi.