Thương tiến tửu, Chương : Hạc Vĩ
Hôm nay Khuất Đô mưa tuyết phiêu diêu, khí lạnh buốt xương. Hách Liên Hầu quỳ trong điện, quỳ đến nỗi chân tê dại đi, đôi ống tay áo đều đã thấm ướt nước mắt.
“Tiết Diên Thanh kia không biết xấu hổ, mưu hại ta không chừa thủ đoạn nào. Đốc lương đạo Quyết Tây đút lót, sao có thể liên lụy đến Thuyên Thành chúng ta hả? Đó là khu vực của Giang Thanh Sơn, nếu mà truy thật ra, cũng là Giang Thanh Sơn xúi bẩy mới phải!” Hách Liên Hầu lấy mũ quan xuống đặt lên đầu gối, lão khóc rưng rức, “Còn cả Sầm Tầm Ích, bây giờ cũng cắn ta không nhả, rõ là đang bài xích phe đối lập, bắt tay Tiết Diên Thanh giở trò. Bọn hắn làm chuyện cấu kết vô liêm sỉ, Khổng Bạc Nhiên còn bao đồng kẻ ác, hỏng hết quy củ triều đình rồi!”
“Ngươi bớt dùng thứ lời này lừa ai gia đi!” Thái hậu giận hết nhịn nổi, “Nếu như ngươi thật sự quy củ, Tiết Tu Trác có thể truy tới vấn đề sổ sách sao? Đốc lương đạo Quyết Tây đã tham ô không ít ở Thuyên Thành rồi, nếu không có người bảo đảm, hắn có năng lực lớn như thế chắc?!”
Trong điện đèn đuốc sáng rõ, cung nữ thái giám đều đã lui ra ngoài cửa điện, chỉ có Lưu Tương cô cô quỳ gối hầu bên cạnh. Hách Liên Hầu đến đây chịu đòn nhận tội, chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn mỏng, nơm nớp lo sợ trước cơn thịnh nộ của thái hậu.
Thiên Sâm đế vừa qua đời, thái hậu liền ở vị trí này bưng bít sơ hở cho thế gia, cố đến hôm nay đã sức cùng lực kiệt. Bà ngồi cách một tấm rèm châu, thất vọng than thở với Hách Liên Hầu.
Hách Liên Hầu nghe thấy không ổn, vội vàng lết đầu gối về phía trước, nói: “Thái hậu bớt giận, bây giờ thí tốt giữ xe mới là thượng sách, có làm sao cũng phải bảo vệ Phan Lận trước.”
Phan Lận là con trưởng của Phan Tường Kiệt, còn là nhân viên quan trọng trong Hộ bộ. Năm ngoái bọn họ đã thiệt mất Ngụy Hoài Cổ rồi, bây giờ chỉ còn Phan Lận có thể đặt chân tại Hộ bộ, nếu như Phan Lận bị vứt bỏ luôn, chưởng quỹ tiền của thế gia cũng chẳng còn nữa.
Thái hậu nói: “Giữ được Phan Lận, thì cũng không giữ nổi Phan Dật.”
Phan Dật này là phu quân của quận chúa Chiếu Nguyệt, không có Phan Dật, Chiếu Nguyệt sẽ phải thủ tiết. Hách Liên Hầu bỗng đau lòng, lão gục thân nghẹn ngào, lau nước mắt nói: “Ta là người làm cha, nếu không phải bị dồn đến đường cùng, sao nỡ bỏ một con rể hiền như thế? Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. Ta thà để nó thủ tiết, chứ không muốn nó bị liên lụy vào đâu.”
Dung nhan thái hậu tiều tuỵ sau tấm rèm châu, cuối cùng bà chỉ nói: “Ngươi quay về, bảo Chiếu Nguyệt cùng Phan Dật hòa ly đi.”
(Chế độ ly hôn thời cổ đại có hoà ly và hưu thê. Hoà ly là phu thê ly hôn theo quy tắc dĩ hoà vi quý sau khi thảo luận hoà bình, không phải đơn độc ly hôn từ một phía)
Mưa tuyết ngoài điện bay vào hiên cung, tường son chìm sâu trong tuyết trắng. Chuông đồng trên toà vọng lâu u oán, từng tiếng một thôi thúc bắt đầu công đường hội thẩm. Phan Lận có phẩm bậc, không cần quỳ hành lễ với chư vị chủ thẩm nội đường.
“Sau năm Vĩnh Nghi, Đan Thành không còn được thưởng đất ruộng nữa, nhưng hiện nay tổng số do Hộ bộ đo đạc khác một trời một vực với số khoảnh đất mà Đan Thành trình báo, ” Tiết Tu Trác ngồi tư thế nghiêm chỉnh, nhìn về phía Phan Lận, “Phan Dật nhậm chức châu phủ Đan Thành, thấy nhiều đất ruộng xuất hiện mà giấu Hộ bộ không báo, ngươi chủ trì yếu vụ thuế khoá của Hộ bộ, mấy năm qua tra thấy thiếu thuế ruộng mà không đề cập bất kỳ nghi vấn nào. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thuế ruộng Đan Thành đang bị làm giả sổ sách không?”
Phan Lận bị nhốt mấy ngày rồi, áo quan nhăn nhúm. Hắn ngồi ở bàn đối diện, nhìn Tiết Tu Trác nhưng không trả lời.
Tiết Tu Trác đối diện Phan Lận.
Phan Lận không dễ thẩm tra, loại đường quan thượng phẩm này đều quen quy trình thẩm tra rồi, người thông minh khi đối mặt với nghi vấn từ Đại lý tự và Hình bộ đều sẽ giữ yên lặng, bởi vì quan chức đến đây chủ thẩm đều tinh thông thăm dò, nhiều lời với bọn họ sẽ dễ dàng lộ nhược điểm. Phan Lận thể hiện mình là người thông minh, từ đầu chí cuối hắn đều trầm mặc trước Tiết Tu Trác.
Nếu như vụ án kẹt ở đây không có tiến triển, vậy bảy thành còn lại sẽ có đủ thời gian xử lý sổ sách, trước khi Tiết Tu Trác chuyển sang điều tra thì bọn họ đã quét hết bẩn thỉu và dọn sạch sẽ rồi. Tiết Tu Trác phủ phục rất nhiều năm mới có được cơ hội trước mắt, hắn không thể để Phan Lận trốn thoát thế được.
“Nguyên chức của Phan Tường Kiệt không hề gì, ” Tiết Tu Trác đan mười ngón tay, “thái hậu khen lão là đại thần phò tá, sau kỳ thi mùa xuân năm nay có hy vọng dời khỏi Công bộ, đây là ẩn ý muốn thăng lão vào nội các. Ngươi mà ở đây lằng nhằng với ta, chắc chắn lão bị liên lụy trong kiểm tra đô sát sau xuân.”
Phan Lận cúi người, khinh bỉ nhổ một cái, nói: “Ngươi sắp đặt đốc lương đạo đút lót, mượn cơ hội liên kết với Khổng Thu của nội các, giờ lại muốn bắt Phan thị chúng ta chẳng qua là bởi ta đã để Diêu Nguyên Trác chạy mất. Một thứ con vợ lẽ gàn dở, giả dạng thành cái gì mà năng thần trị thế?
Vẻ mặt Tiết Tu Trác bất biến, hắn nói: “Trước khi Phan Tường Kiệt nhậm chức Thượng thư Công bộ, Phan thị các ngươi ngầm chiếm ruộng dân tại Đan Thành. Thời Vĩnh Nghi Đan Thành Tào Trình bạch y vào đô kêu mình oan ức, bị Hoa Thập Tam phóng ngựa đạp chết trên phố lớn Thần Võ, cha già tám mươi tuổi của hắn bị húc chết trước cửa nha môn Đan Thành —— ngươi nói không sai, ta đúng là vì Diêu Ôn Ngọc nên bắt Phan thị các ngươi, nhưng Diêu Ôn Ngọc cùng lắm chỉ là thời cơ ngươi cho ta, coi như dù không có Diêu Ôn Ngọc, Phan thị cũng phải trả món nợ này.”
Tay chân Phan Lận lạnh lẽo, hắn dựa vào ghế, trốn tránh ánh mắt của Tiết Tu Trác.
“Năm Hàm Đức đầu tiên Hải các lão nhận chỉ tra xét thuế ruộng Đan Thành, quan chức được phái xuống tên Giang Tuấn, là đồng liêu của ta tại vị trí Hộ bộ Đô cấp sự trung. Lúc đó vấn đề thuế ruộng Đan Thành đã lộ manh mối rồi, kết quả Giang Tuấn ngã ngựa bỏ mình ngay trên đường về đô báo cáo công tác, sổ sách mang theo không cánh mà bay.” Tiết Tu Trác bình tĩnh nói, “Năm Hàm Đức thứ hai các lão truy sổ sách, Hoa Tư Khiêm cho rằng trong tay chúng ta có chứng cứ, vì vậy ra lệnh cưỡng chế thế gia bù đắp thuế bị thiếu, các ngươi không chịu bỏ tiền từ kho riêng, nhưng muốn bù đắp khoản bạc này nên trong tám thành còn xâm phạm trầm trọng hơn. Năm ấy Đan Thành có bảy hộ gia đình lần lượt uống thuốc tự sát, ngươi biết tại sao phải không?”
Đương nhiên Phan Lận biết tại sao.
Năm ấy Hoa Tư Khiêm bị bức cuống lên, kéo theo Phan Tường Kiệt cũng cuống, vì thế vừa khuếch trương xâm lấn ruộng dân vừa đổ hết thuế ruộng gốc xuống đầu bách tính trong thành. Những người dân nghèo đó đã mất đất ruộng để ăn cơm, còn phải gánh vác khoản thuế to đùng, oan không giải được chỉ có thể tìm chết.
Đây không phải là trường hợp đặc biệt riêng Đan Thành, đây là cảnh thường thấy của tám thành sau năm Hàm Đức.
Tiết Tu Trác nói tới chỗ này, nội đường đã không còn ai khác nữa, hắn tiếp tục: “Sau đó Quyết Tây gặp thiên tai, Giang Thanh Sơn… Ngươi biết tại sao lúc đó Giang Thanh Sơn không chịu thông đồng Hoa Tư Khiêm làm bậy không? Bởi vì huynh đệ cùng họ hắn chính là Giang Tuấn, thế gian này có nhân quả báo ứng mà.”
Cổ họng Phan Lận lạnh lẽo, hắn miễn cưỡng cười ra tiếng, nói: “Vậy bây giờ ngươi mưu hại người vô tội, không sợ nhân quả báo ứng sao?”
“Vô tội? Đốc lương đạo Quyết Tây mà vô tội hả? Hắn có thể nhậm chức đốc lương đạo là được các ngươi tiến cử, lại được Hộ bộ đánh giá đô sát tốt, thả tới Quyết Tây để ngăn cản Giang Thanh Sơn. Hắn ở vị trí đó qua lại với Hà Châu Nhan thị, thay hai thành Thuyên, Địch đầu cơ đồng sắt trong cảnh nội, thuế quan mà hắn tham ô có thể trùng kiến được cả đại viện làm việc này rồi đấy.” Tiết Tu Trác đứng dậy, áo quan càng toát ra u ám trong nội đường này, hắn nói, “Nếu như đốc lương đạo không liên quan Hách Liên Hầu, sao hắn vừa nghe được ám thị đã vội vàng bỏ một đống vàng ra đút lót? Các ngươi gọi cái này là mưu hại, nhưng mà đây cũng chỉ là ‘thuật’ mà lâu nay các ngươi quen dùng, ta trông mèo vẽ hổ thôi.”
Phan Lận nuốt nướt bọt, hắn bắt đầu nóng ruột, nói: “Ngươi phí sức vòng vo muốn nâng đỡ trữ quân đăng cơ, chỉ sợ cuối cùng cũng là công dã tràng.”
“Trữ quân của ta tên là Lý Kiếm Đình, không phải Lý Kiến Hằng.” Tiết Tu Trác chống lên mép bàn, mắt nhìn xuống Phan Lận, đột nhiên hỏi, “Ngươi biết bọ cạp không?”
Ánh mắt Phan Lận mờ mịt, hắn dùng sự trầm mặc từ chối lọt bẫy của Tiết Tu Trác.
“Năm Hàm Đức thứ tư Trung Bác binh bại, cho Hoa Tư Khiêm cơ hội thở lấy hơi, bất kể là Thẩm Vệ né chiến hay Biên Sa xâm lấn, dường như ông trời luôn sẵn sàng trợ giúp thế gia tránh được một kiếp vậy.” Tiết Tu Trác nói, “Chuyện kiểu này, ta không tin đâu.”
Phan Lận thật chẳng biết Tiết Tu Trác đang nói cái gì, thế nhưng hắn ngửi ra mùi nguy hiểm. Hắn có thể ngậm miệng trốn tránh chuyện ngầm chiếm ruộng dân, nhưng không thể qua loa phớt lờ chuyện cấu kết ngoại địch này. Một khi chuyện như vậy nổi lên sẽ là tai ương ngập đầu!
“Ngươi lại muốn mưu hại cả ta à?” Phan Lận nói nghiêm, “Ngươi dẫn dụ trữ quân, kéo được quyền vị, lại bài trừ phe đối lập trong triều, làm việc thiên vị trái pháp luật! Nếu ngươi thật tâm vì nước, làm sao phải bức Lục Quảng Bạch phản!”
“Rốt cuộc là ai ra tay với quân lương Biên quận?” Đột nhiên Tiết Tu Trác vứt lời khai trong tay, “Lại là ai ngầm chiếm gần nửa quân lương Khải Đông? Bao nhiêu lần các ngươi chèn ép Thích Trúc Âm, mặc cho Ly Bắc bá chủ một nhà, mười hai vạn thiết kỵ hoành binh đông bắc, nếu như không có Tiêu Trì Dã, ai có thể buộc Tiêu Phương Húc cùng Tiêu Kí Minh lại? Không bằng ngươi hãy tự hỏi lại mình xem, những năm qua các lão thay các ngươi sửa chữa sai lầm thế nào! Thái hậu nắm giữ triều chính, tới bây giờ lại không chịu bỏ thế gia để bù đắp quân lương cho Khải Đông!”
Ngực Tiết Tu Trác phập phồng, hắn quay đầu đi bình ổn lại một chút.
“Ta đúng là đang bài trừ phe đối lập, ” Tiết Tu Trác lại nhìn về phía Phan Lận, “ta muốn nhổ tận gốc lũ tàn dư cặn bã các ngươi, cả con ‘bọ cạp’ kia nữa.”
Diêu Ôn Ngọc đi đường dài bị lạnh, đến Đoan Châu liền đổ bệnh ngay đêm đầu tiên. Thẩm Trạch Xuyên thấy Nguyên Trác bệnh đáng lo nên xếp đại phu ở trong viện chờ gọi bất cứ lúc nào.
Lúc ăn cơm Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên muốn qua đó bèn nói: “Đi cùng đi, ta cũng thăm y một chút.”
Hai người ăn xong rồi khoác áo, Phí Thịnh đi theo sau từ xa, Tiêu Trì Dã che dù, cùng Thẩm Trạch Xuyên bước bộ đến viện của Diêu Ôn Ngọc.
Thẩm Trạch Xuyên thấy dưới hiên trống vắng liền hỏi thị nữ ra đây tiếp đón: “Sao không ai vào hầu hạ?”
Thị nữ hành lễ, nhỏ giọng nói: “Ban đêm tiên sinh không cho người hầu ạ.”
Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, ra hiệu thị nữ lui đi. Hắn lắc lắc dù, nói: “Lòng Nguyên Trác cao.”
“Không thấy Kiều Thiên Nhai đâu cả, ” Thẩm Trạch Xuyên đưa mắt một vòng, nhìn về phía gian chính, “gõ cửa đi.”
Hai người đang nói thì cửa kia đã mở. Kiều Thiên Nhai mặc thường phục, hơi thi lễ với hai người họ, nhường đường nói: “Nguyên Trác… tiên sinh vẫn chưa ngủ, đang trong phòng chờ Phủ quân và Nhị gia đấy.”
Diêu Ôn Ngọc đã ngồi dậy rồi, gối sạch đặt tựa sau lưng ghế, sách trên đầu gối bị Hổ Nô vờn rơi xuống đất. Tiêu Trì Dã cúi người nhặt lên thay y, thuận tiện nhìn, nói: “Bản đồ à, trong thư phòng Mai trạch nhà ngươi cũng có một bản.”
“Nhị gia vốn trả giá cao, tòa trạch kia để lại Khuất Đô thật tiếc quá.” Giọng Diêu Ôn Ngọc như ngọc leng keng, y đã giấu đi vẻ mỏi mệt, xoay xe bốn bánh, tỏ ý mời Tiêu Trì Dã ngồi.
Thẩm Trạch Xuyên cởi áo khoác, nhìn sắc mặt Diêu Ôn Ngọc, nói: “Đường dài đi gấp, hôm nay không nên gọi ngươi đến phòng chính mới phải.”
“Gần đây tuyết tan, kiểu gì cũng sẽ bị thế một lần.” Không có người khác, Diêu Ôn Ngọc xem Tiêu Trì Dã như bạn bè cũ, tự nhiên thả lỏng hơn lúc thường. Y rót trà cho Thẩm Trạch Xuyên, trong lúc cử động không thể nhìn ra cơn bệnh nặng, nói: “Chắc bây giờ Phủ quân còn đang suy nghĩ chuyện Khuất Đô.”
“Vụ xuân canh sắp tới rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên dán ngón trỏ vào cốc trà, hạt châu mã não bên tai lắc nhẹ trong bóng tối, “nếu án Đan Thành bị tra tiếp, bảy thành còn lại cũng chịu ảnh hưởng theo, việc này liên quan đến kho lương của cảnh nội Đại Chu.”
“Thí tốt giữ xe là thủ đoạn thế gia quen dùng, nếu Tiết Tu Trác thật sự dồn bức bọn họ, tiêu mất một người là Phan Lận, ” Tiêu Trì Dã xếp lại bàn cờ dang dở trên bàn nhỏ bên cạnh, “cũng không phải không hay.”
“Lần này Tiết Tu Trác bắn một mũi tiễn trúng ba đích, dùng vàng kéo Lương Thôi Sơn vào phe cánh, lại thúc đẩy thi hành thuế ruộng Đan Thành, còn chuẩn bị kỹ càng cho điều tra thuế quan Thuyên Thành sau này, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “việc này cao minh ở chỗ đúng là có chuyện giữa đốc lương đạo và Hách Liên Hầu thật, thái hậu có nỗi khổ khó nói. Thế nhưng Khổng Thu chịu giúp hắn một tay, nhất định không chỉ vì mỗi nguyên nhân này.”
Thẩm Trạch Xuyên thấy Hổ Nô chạy tới bên chân mình, lặng lẽ dịch đi một chút, y nhìn mèo nói: “… Chuyện Thích Trúc Âm xuất binh bộ Thanh Thử cấp bách xém lửa, thái hậu áp chế Binh bộ không chịu đáp ứng bởi vì sợ truy cứu sổ sách Hộ bộ. Tại bước ngoặt này nếu Tiết Tu Trác chịu cho nội các mấy trăm vạn lượng bạc, dĩ nhiên Khổng Thu sẽ không cự tuyệt.”
Hổ Nô vươn mình, đáp móng vuốt lên giày Thẩm Trạch Xuyên, cong mông duỗi dài thân ra. Nó “meo meo” vài tiếng, dán vào cẳng chân Thẩm Trạch Xuyên cọ qua cọ lại, đang định víu áo choàng Thẩm Trạch Xuyên thì bị Tiêu Trì Dã nắm sau gáy xách lên.
Tiêu Trì Dã liếc nó nói: “Đúng thế, suýt nữa quên, trong tay Tiết Diên Thanh còn nắm một khoản bạc mà.”
Hổ Nô lơ lửng giữa không trung xoay một vòng, nhìn thấy Tiêu Trì Dã, rụt tai lại ngay, quắp chân trước không còn dám động đậy. Tiêu Trì Dã thả nó xuống, nó nhẹ nhàng đáp đất, dựng đuôi chuyển tới xe bốn bánh, bò trở về đầu gối Diêu Ôn Ngọc đòi vuốt ve.
Diêu Ôn Ngọc xoa xoa Hổ Nô, nói: “Lần này Tiết Tu Trác bù được quân lương Khải Đông, đại soái cũng phải nhận phần ân tình này của hắn. Thái hậu mà tiếp tục bàng quan là sẽ mất tiên cơ.”
“Việc này cũng dễ giải quyết, ” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn hai người họ, “thái hậu chỉ cần chỉ hôn cho đại soái, binh quyền Khải Đông lập tức được phân đôi thôi.”
“Cưới đại soái…” Tiêu Trì Dã nói, “thì người phải có tước vị, mấy lão già có tước ở Khuất Đô bây giờ đều không thích hợp, cũng không thể ép được.”
“Nếu Hách Liên Hầu đã bị Thuyên Thành liên luỵ, vậy dứt khoát thẳng chân đá luôn lão xuống, ” Thẩm Trạch Xuyên cầm lấy quân cờ trong lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, hạ xuống bàn cờ, “Chẳng phải tiểu hầu gia Phí Thích còn chưa có chức vị sao? Để cho hắn cưới đại soái, đến Khải Đông làm một ‘bình hoa’, binh quyền phân ra sẽ do thái hậu quản lý. Phí Thích và Phan Lận còn là bạn tốt chí giao, có tầng quan hệ này, chỉ cần Phan Lận không chết thì sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”
Hoa thị đã gả nữ nhi gần trăm năm rồi, đến hôm nay, cuối cùng đến ngày thái hậu “gả” nam nhi. Chính như Tiêu Trì Dã đã nói, thí tốt giữ xe là thủ đoạn thái hậu quen dùng, chỉ có điều kẻ bà ta muốn thí mất không chỉ là Phan Dật, còn cả Hách Liên Hầu nữa. Thuyên Thành đã bị Tiết Tu Trác tóm được khuyết điểm rồi, Lương Thôi Sơn nắm sổ Thuyên Thành trong tay. Nếu là nợ của Thuyên Thành, vậy hãy để Thuyên Thành gánh chịu đi.
Nửa đời trước thái hậu bị người khác bài bố, đối với bà mà nói bị động không hẳn đã là đường cùng, chẳng bằng nói là, bà đã quen bị động xuất kích từ lâu. Thiên hạ chí tôn chỉ có một, nếu trữ quân Lý Kiếm Đình có thể, sao Hoa Hạc Vĩ bà không thể?
“Cho đến hôm nay, Lý thị đã lần lượt mất đi Quang Thành đế, Hàm Đức đế, Thiên Sâm đế, cùng với đông cung thái tử Vĩnh Nghi trong tay thái hậu, ” Tiêu Trì Dã nhìn quân trắng trong lòng bàn tay, “nếu như lần này thua nữa, Đại Chu thật sự đổi chủ rồi.”
Giữa làn mưa tuyết, Lý Kiếm Đình đang choàng áo đứng. Nàng cách mành tuyết, giao ánh mắt cùng thái hậu từ xa xa.
Thái hậu nhìn trữ quân trẻ tuổi, thấy được hình bóng Quang Thành đế từ trên mặt mày Lý Kiếm Đình, đó là phu quân đã kiềm chế nửa cuộc đời bà, cũng là gông xiềng từng nhốt bà trong hậu cung. Bây giờ bà đã đứng trên đỉnh cao chín tầng, không còn sợ hãi đôi mắt này nữa.
Thái hậu nở nụ cười nhân từ với Lý Kiếm Đình, thầm nghĩ.
Nghiệt chủng loạn luân.