Thương tiến tửu, Chương : Ải khó
Tiêu Trì Dã vào phòng vén mở rèm trúc, Phí Thịnh lui đi. Hắn mang cả gió lạnh từ ngoài vào, đặt bức thư đã bóc lên bàn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Án Đan Thành thẩm tra hai lần, Phan thị lại lôi nô bộc bên trong thôn trang ra gánh tội thay, lấy lý do Phan Dật sơ sẩy quản lý, muốn đưa Phan Lận ra ngoài trước.”
Thẩm Trạch Xuyên đọc xong thư, nói: “Phan thị ngầm chiếm ruộng dân, ở Đan Thành cứ mười nhà thì có chín hộ nghèo rớt, chỉ cần điều tra hoàng sách Đan Thành là biết năm ngoái bách tính trôi dạt không nơi ở nhiều đến mấy ngàn người, lấy mỗi tên nô bộc ra sao lấp nổi sơ hở. Phan Lận ở Hộ bộ thống lý thuế phú tám thành, thiếu mất bao nhiêu, hắn không thể không biết được.”
“Người quản lý thuế ruộng Phan thị vào ngục cả rồi, ” Tiêu Trì Dã chặn mất ánh sáng, “những kẻ này khăng khăng bảo là mình bị hồ đồ chứ không phải Phan thị bày mưu đặt kế.”
Thẩm Trạch Xuyên mân nhẹ đầu ngón tay lên tờ giấy, nói: “Lão tặc Phan Tường Kiệt này.”
Phan Tường Kiệt từng lĩnh hội sự lợi hại của Hoa Tư Khiêm và Ngụy Hoài Cổ, để đề phòng ngày hôm nay, lão đã có chuẩn bị từ sớm. Lão sắp xếp chủ sự thuế ruộng Đan Thành đều là con cháu của người hầu trong nhà, gắn liền với sướng khổ của Phan thị, bước ngoặt này bảo đảm được Phan Lận tức là bảo đảm tính mạng cả nhà mình, dĩ nhiên chịu ngậm miệng gánh tội thay.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu Tiết Tu Trác dám gây khó dễ ngay khắc này, nhất định đã nắm nhược điểm của Phan thị trong tay.”
“Hắn đã có thể kéo Khổng Thu Sầm Dũ lên thuyền rồi, trong tay có sổ sách thực của Đan Thành cũng chưa biết chừng,” Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ một chút, “nhưng hắn không lấy ra.”
Vụ án này đã qua tam ty hội thẩm, Phan Lận cũng bị cách chức điều tra, dựa theo quy trình, chỉ cần Tiết Tu Trác ra hiệu Lương Thôi Sơn lấy chứng cứ, bọn họ sẽ có thể thắng ngay, mặc dù cuối cùng chỉ tóm được mỗi Phan Lận thì cũng đã tạo ảnh hưởng lớn đối với phân tranh Khuất Đô hiện giờ.
“Ta suy đi nghĩ lại, thứ có thể tạm giữ Tiết Tu Trác không hành động lúc này chỉ có vụ xuân canh, ” Ánh nắng từ phía sau lưng luồn tới, chiếu vào bên má Lan Chu, Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay chặn biến mất, không cho nó trộm nhìn, “việc cày cấy mười ba thành Quyết Tây sắp tới rồi.”
“Nhưng mà năm ngoái Quyết Tây không gặp thiên tai, kho lương mười ba thành dồi dào, ” Thẩm Trạch Xuyên như chẳng phát hiện sự chiếm hữu của nhị lang, nói tiếp, “mùa đông bọn họ không phân phối quân lương cho năm quận Khải Đông, chỉ bổ sung kho lương Khuất Đô, lúc này chắc vẫn còn trù bị xuân canh, Tiết Tu Trác sợ cái gì?”
“Kế hoạch ban đầu đương nhiên không có vấn đề, ” Tiêu Trì Dã ngồi ở mép bàn, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “nhưng nếu giữa chừng xảy ra vài sự cố thì sao?”
Thẩm Trạch Xuyên hiểu rất nhanh, y đặt bút nói: “Xem ra thái hậu muốn mượn chuyện Thích Trúc Âm xuất binh để chuyển dịch trống kho lương Quyết Tây.”
Cách để Khuất Đô có thể di dời làm trống kho lương Quyết Tây chính là điều động quân lương, nếu như Tiết Tu Trác khư khư cố chấp, khăng khăng tiếp tục điều tra sâu ngay bây giờ, vậy vụ xuân canh năm nay của Quyết Tây không thể tiến hành được, vấn đề cơm ăn của mấy trăm ngàn người treo trên đầu Tiết Tu Trác, bắt hắn không lùi cũng phải lùi.
“Chiêu này của thái hậu là hậu phát chế nhân, ” Tiêu Trì Dã nói, “nếu Tiết Tu Trác đồng ý điều động quân lương, kho lương Quyết Tây sẽ phải khuyết trống. Vì vụ xuân canh, Quyết Tây nhất định cần điều tạm tám thành còn lương thực dự trữ, vậy Tiết Tu Trác không thể đắc tội thế gia ngay lúc này được, hắn phải dừng việc truy tra thuế ruộng và cầu hoà với thái hậu đại diện cho thế gia. Nếu Tiết Tu Trác từ chối điều động quân lương, quân lương của năm quận Khải Đông sẽ không có ai hỗ trợ, Thích Trúc Âm không thể nào xuất binh.”
Quyết Tây không chỉ phải gánh kho lương Khuất Đô, còn phải gánh quân lương Khải Đông, nếu như bọn họ thiếu lương thực trong vụ xuân canh, châu phủ các nơi phải trình báo đủ số lương thực thiếu hụt trong cảnh nội cho Bố chính ty, Giang Thanh Sơn thân là Bố chính sứ Quyết Tây sẽ phải nghĩ biện pháp bù đắp cho chỗ thiếu hụt lương thực này. Trong tình huống thông thường, Hộ bộ sẽ căn cứ tình hình thu hoạch các nơi năm ngoái rồi tiến hành dàn xếp, Giang Thanh Sơn có thể ghi giấy nợ với Bố chính sứ của tỉnh lân cận được mùa, mượn lương thực tới, khi đó mọi người tự mở thương nghị, xem nên lấy nông vật cảnh nội đổi hay là dùng bạc mua. Nhưng mà trước mắt có thể cho Quyết Tây mượn lương thực chỉ có tám thành lớn, muốn thuyết phục thái hậu cho mượn lương thực sau khi Quyết Tây bị điều động quân lương và dời mất kho lương, Tiết Tu Trác nhất định phải buông tha thuế ruộng tám thành, thậm chí bỏ qua qua thuế ruộng Đan Thành.
“Có tiền cũng không mua được lương thực, chuyện thuế ruộng đã đánh rắn động cỏ, bỏ lỡ mất rồi sau càng khó tra, huống hồ án này tác động ánh nhìn của trường thái học, nếu Tiết Tu Trác rút lui, bọn học sinh cũng sẽ lấy bút mực trừng trị hắn.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhoài xuống mặt bàn, “Ván này thái hậu bố trí cao minh, chẳng qua là thuận thế hạ quân cờ, lại khiến Tiết Tu Trác tiến lui đều khó.”
Ở đây thái hậu còn mượn thế của Thẩm Trạch Xuyên, quân lương mà Thẩm Trạch Xuyên cho Khải Đông đều là Nhan Hà Như chỉnh hợp kho lương Hà Châu và Quyết Tây “trộm” ra, Khuất Đô lại điều động từ Quyết Tây, tương đương trong vòng nửa năm Quyết Tây phải qua hai lần hỗ trợ quân lương, đương nhiên kho lương không gánh nổi.
Tiêu Trì Dã phủ trên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tiết Diên Thanh tính toán cẩn mật cũng lâm vào bế tắc rồi.”
“Cách thì vẫn có, ” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, nói với Tiêu Trì Dã một cách chân thật thiện lương, “nếu là ta, đã trực tiếp tóm thái hậu rồi.”
Mấy ngày nay ở Khuất Đô tuyết nhanh tan, mái hiên dọc phố tích nước, cũng may kênh rạch công mới được sửa năm ngoái, không bị tắc nữa. Vị trí của Tiết phủ không nghiêng lệch, nhưng xây gần với trạch cách vách quá, chân tường hai gian đều bị ngâm sụt rồi.
Gần đây Tiết Tu Trác đều ở Đại lý tự, trở về lấy đồ sạch thì nhìn thấy tường viện đã sửa mới, hắn bèn hỏi chủ quản hầu trong nhà: “Sửa lúc nào vậy?”
Cách Tiết Tu Trác trị gia không nói lễ nghi phiền phức, chủ quản đã có tuổi, đi theo bên hắn vẫn mang thái độ kính cẩn, lão thành thật nói: “Mấy ngày trước đại phu nhân về thăm Cẩm ca nhi, nhìn thấy tường viện bị sụp nên có về nhắc đại gia vài câu, đại gia liền gọi người đến sửa đấy ạ.”
Tiết Tu Trác nghe vậy thì con ngươi hơi u tối, hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy lần này đại ca Tiết Tu Dịch hành động oái ăm. Tiết Tu Dịch với Tiết Tu Trác không hợp nhau, sau khi phân chia ra thì nhanh chóng thua cược hết sạch gia sản còn sót lại, dính vào cái tiếng của Tiết Tu Trác để víu một chức nhàn ở Hộ bộ, miễn cưỡng sống tạm, hắn lấy tiền đâu ra để sửa tường viện cho Tiết Tu Trác?
“Bảo kế toán hoàn trả đủ số cho huynh ấy, ” Tiết Tu Trác nói, “đại phu nhân không có việc thì không cần tới gặp Cẩm ca nhi đâu.”
Cẩm ca nhi là con trưởng của Tiết đại, năm nay tám tuổi rồi, Tiết Tu Trác nuôi nó bên cạnh, sau khi Tiết đại ra ở riêng cũng chưa từng trả Cẩm ca nhi về cho Tiết đại phu nhân. Tiết đại đã đến đòi mấy lần, bởi vì toàn không gặp được Tiết Tu Trác nên chỉ có thể bỏ cuộc.
Chủ quản đáp “Vâng”.
Bao vải của Tiết Tu Trác nhẹ nhàng, hắn không mặc lụa là tơ voan, y phục cầu kỳ nhất là áo quan, cho nên sửa soạn rất nhanh gọn. Hắn thường ở trong đại viện làm việc, bên người chỉ có một người hầu câm chuyên chuẩn bị mực bút, cũng không có thị nữ nào, xưa nay cơm canh đạm bạc, đều là thói quen từ lúc làm Hộ bộ Đô cấp sự trung phải chạy tới địa phương làm việc.
Tiết Tu Trác thu dọn xong phải quay về đại viện làm việc, chủ quản bung dù cho hắn, ôn hoà khuyên nhủ: “Tam gia hay ở trong đại viện, cũng không có người hầu hạ, dạo này trời trở đột ngột, nên mặc y phục dày dặn thì hơn.”
Tiết Tu Trác đi đến cửa, hầu câm tiến lên nhận chiếc dù, “a a” nói chuyện với hắn. Tiết Tu Trác gật đầu ra hiệu mình biết rồi, xoay người lại nói với chủ quản: “Trong nhà do ông coi quản cả, ta đưa lương tháng đúng hạn, ông xem trong phủ có gì nên mua thêm thì cứ thêm đi.”
Từ lúc lên chức Tiết Tu Trác không ngồi kiệu nữa, hắn toàn đi bộ, giờ phân phó việc xong liền để người hầu câm bung dù, quay người đi vào màn mưa phùn. Đến đại viện làm việc, thấy Lương Thôi Sơn đã đợi được lúc lâu rồi.
“Diên Thanh đại nhân.” Lương Thôi Sơn xuống bậc tiếp đón, hành lễ với Tiết Tu Trác.
Tiết Tu Trác bảo người câm lui đi, nói với Lương Thôi Sơn: “Vào trong rồi nói.”
Lương Thôi Sơn chậm lại vài bước, đi theo sau Tiết Tu Trác vào phòng. Bên trong có thắp đèn nhưng lại không có lò sưởi, Lương Thôi Sơn ngồi xuống cảm thấy ghế tựa lạnh lẽo quá. Lúc hắn đứng đợi đã nghía qua căn này rồi, mộc mạc không hoa văn, vật đáng tiền duy nhất chỉ là di bút của Diêu lão thái gia treo trên vách, ngoài ra bàn ghế gia dụng đều là đồ bình thường cả.
Ai mà nghĩ Tiết Tu Trác sẽ gồng gánh được quân lương Khải Đông chứ?
“Sùng Thâm không cần câu nệ, ” Tiết Tu Trác mở cửa sổ, ngồi xuống, ôn hoà nói, “Hôm nay tới vì án thuế ruộng Đan Thành phải không?”
Vóc người Tiết Tu Trác cao thẳng, cử chỉ hào phóng, khiến người ta cảm giác như làn gió xuân. Bây giờ hắn cũng là trọng thần Khuất Đô rồi, nhưng Lương Thôi Sơn trước mặt hắn vẫn rất thoải mái. Hắn vừa không có ngạo khí của con cháu thế gia, cũng không có câu nệ của con vợ lẽ hàn môn, lúc chậm rãi trò chuyện dễ khiến người ta sinh hảo cảm trong lòng.
“Không sai, ” Lương Thôi Sơn lấy sổ sách ôm chặt trong lòng ra, “hạ quan tới vì án thuế ruộng Đan Thành.”
Tiết Tu Trác chờ câu sau của hắn.
Lương Thôi Sơn nói tiếp: “Lần trước thái hậu hạ ý chỉ, muốn Hoa tam tiểu thư về thăm, đại soái phải thay cha đi theo. Hạ quan cũng tạm hiểu vụng về, cảm thấy đây là đang thúc ép đại nhân chăng.”
Vào lúc này thái hậu triệu Thích Trúc Âm vào đô, đơn giản là để tạo áp lực cho Tiết Tu Trác, điều động quân lương vẫn còn lửng lơ chưa biết thế nào, thời gian không đợi người.
Tiết Tu Trác nói: “Nội các đã trù tính xong tiền cho đại soái xuất binh bộ Thanh Thử rồi, thái hậu lại mãi không chịu phê đỏ, bây giờ đại soái vào đô thật ra cũng không phải hoàn toàn dở.”
Lương Thôi Sơn nói: “Nhưng điều động quân lương chưa được giải quyết, nếu kéo dài tiếp chỉ sợ sẽ trì hoãn vụ xuân canh Quyết Tây mất.”
Tiết Tu Trác đã không ngơi nghỉ mấy ngày liền vì vướng khó ở đây. Hắn cùng Giang Thanh Sơn vất vả lao lực làm rõ sổ sách mười ba thành Quyết Tây, bởi vì muốn loại trừ tình cảnh người trôi dạt lay lắt ở Quyết Tây như tám đại thành, thái hậu nắm điểm yếu của hắn, việc này quả thật không dễ hành động.
Hôm nay Lương Thôi Sơn không tới gặp Tiết Tu Trác thì Tiết Tu Trác cũng phải đi gặp Lương Thôi Sơn, hắn nói: “Sùng Thâm kiêm quản yếu vụ thuế muối hai nơi Hà Châu, Quyết Tây, chi bằng nói cho ta tình hình cụ thể của Hà Châu đi.”
Vậy là muốn mượn lương thực từ Hà Châu.
Lương Thôi Sơn lộ vẻ khó xử, hắn nói: “Hạ quan nói thẳng nói thật rồi, đại nhân muốn mượn lương thực từ Hà Châu thực sự khó lắm. Năm nay đúng là Hà Châu được mùa, nhưng mà lương thực phải cung ứng cho Khuất Đô, còn lại thì phải làm dự trữ vụ xuân canh, chỉ có thể cùng Nhan thị mượn lương thực dân thôi. Nhan Hà Như kia khá khó đối phó đấy, lại còn giàu nứt đố đổ vách, đưa tiền cũng chưa chắc chịu cho mượn, chỉ sợ hắn thuận miệng yêu cầu thêm cái khác, trái lại phá hỏng bát canh Hà Châu này.”
Tiết Tu Trác rơi vào trầm tư.
Bây giờ hắn khó ở chỗ lương thực, chứ không phải tiền, mấu chốt nhất là, trước mắt có tiền cũng không mua được lương thực. Nếu như bây giờ phiền vì quân lương Khải Đông, hắn còn có thể tăng cao thuế quan hai nơi Hà Châu, Quyết Tây, nạo vét từ chỗ đám hành thương, nhưng vẫn cứ là thiếu lương thực.
Theo kế hoạch của Hải Lương Nghi, điều Giang Thanh Sơn đi Trung Bác khôi phục thì năm nay cũng có thể nhìn thấy một chút lương thực, đến khi đó gom góp từ Hòe Châu ra, giải quyết quân lương không khó. Nhưng mà Trung Bác hiện giờ là địa bàn của Thẩm Trạch Xuyên rồi, tuyến giao thương Tì Hoè Trà cắt mất một phần lương thực Đại Chu tương đối lớn.
“Chờ đại soái vào đô, ” Tiết Tu Trác nói, “ta sẽ đàm luận với đại soái.”