Thương Tiến Tửu

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương tiến tửu, Chương : Thần đồng

“Lúc người chúng ta phái đi đón mới đến biên giới Trà Châu, xe ngựa của Hà Châu đã đến trước rồi, bọn họ bị Hà Châu nha môn đuổi theo, không dám dừng nghỉ giữa đường. Xe ngựa bị lật trên đường cái cũ ngoài thành Trà Châu, rơi xuống xuống mương sông, ” Cẩm y vệ hơi do dự, nói tiếp, “ngã be bét người… không còn ai sống cả.”

Cận vệ trong đình viện câm như hến, chỉ nghe được tiếng nước chảy. Ống trúc gõ vào mỏm đá, nước bể mới xối cọ mặt đá, chảy làm vết rêu xanh còn lại đen thẫm.

Phí Thịnh chìm lòng, tức khắc nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên trông vẫn bình tĩnh, đứng dưới hiên một lát mới nói: “Vì sao nha môn Hà Châu phải đuổi theo xe ngựa?”

“Bọn họ qua cửa khẩu để lộ dấu vết đi đường, nói dối là người thân của Nhan thị, ” Cẩm y vệ nói, “nào ngờ mấy ngày gần đây Khuất Đô mới phát chiếu lệnh, khắp cả Hà Châu đều đang truy nã Nhan Hà Như, nha môn vừa nghe bảo người thân của Nhan thị thì tưởng bọn họ đang sợ tội tháo chạy.”

Trùng hợp xiết bao, như thể đến ông trời cũng đang ngăn cản đại sư đến Trung Bác.

Phí Thịnh không tin cái thứ trùng hợp này, Kiều Thiên Nhai lại càng không tin, lần này toàn phái tinh nhuệ đi đón, bọn họ nói xe ngựa lật, thì tức là lật thật, không giở chiêu trò —— ít nhất không giở thủ đoạn khiến người ta liếc cái là nhìn ra.

Khéo thật.

Từ khi Cẩm y vệ còn chưa đáp lời, Thẩm Trạch Xuyên đã liệu được Nhất Đăng đại sư lành ít dữ nhiều, nếu không bọn họ hoàn toàn có thể tự giải quyết chứ không cần trình báo tới Thẩm Trạch Xuyên. Nếu Nhan Hà Như coi đại sư như lá bài, vậy thì lần này hắn vứt bỏ quá vội rồi, vội tới nỗi khiến Thẩm Trạch Xuyên thoạt đầu rất khó tin rằng hắn sẽ thật sự giao nộp đại sư.

Nhan Hà Như có gan ấy từ đâu vậy?

Thẩm Trạch Xuyên dựng thẳng cây quạt, không để Kiều Thiên Nhai mở miệng. Y liếc về phía phòng phụ, nói: “Trễ rồi, đi chuẩn bị đi.”

Kiều Thiên Nhai nghiêm mặt, lui xuống.

Khi Thẩm Trạch Xuyên vén mành đi vào, Diêu Ôn Ngọc đã ra ngoài, Nhan Hà Như đang lót đệm chân nghịch bàn tính vàng của mình, hắn không tính nhẩm giỏi, nhưng tính bằng bàn tính thì khá thạo, gẩy hạt châu trên bàn tính vang “lách cách”, con số trong lòng sẽ không bị loạn.

“Nhất Đăng đại sư làm sao rồi?” Nhan Hà Như gẩy hạt châu cuối cùng, Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống thì hắn nghiêng thân sang, nói cách bàn với Thẩm Trạch Xuyên, “Ta nghe có động tĩnh mà.”

Trong phòng này đang không người hầu hạ, Thẩm Trạch Xuyên tự mình rót chén trà nóng, buông lời quý như vàng giữa hương trà lả lướt: “Lật rồi.”

Nhan Hà Như “Ui” một tiếng, nói: “Sao lại lật rồi! Đại sư không sao chứ? Ta đã dặn cả trăm ngàn lần, còn đặc biệt phái cao thủ trong nhà theo nữa đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên không uống trà mà kéo đĩa sứ không trên bàn qua, đổ trà đó vào như đang rửa chén. Y khẽ lắc đầu, nói: “Nói là nha môn Hà Châu truy đuổi, xe ngựa hoảng quá không lựa đường, rơi xuống mương sông, người trong xe mất mạng tại chỗ hết. Đáng tiếc thật, năm nay ta đang chờ đại sư đến kéo dài cái mạng đây.”

Nhan Hà Như hơi biến sắc, hỏi: “Đại sư chết rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên đặt chén rỗng còn nóng trên ngón tay, ngước mắt nhìn chằm chằm Nhan Hà Như, lặp lại: “Đại sư chết rồi.”

Trong mắt Nhan Hà Như vốn không có dao động, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, hắn từ từ bộc lộ nghi ngờ không thôi, thăm dò nói: “… Người, ta thật sự đã giao rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi buông đầu ngón tay, chén rỗng rơi xuống mặt bàn, lăn vài vòng, va vào mép bàn tính vàng của Nhan Hà Như. Đèn trong phòng đều ở phía sau, bị rèm trúc buông rủ che khuất kha khá. Thẩm Trạch Xuyên không mở miệng một lúc lâu, quan sát Nhan Hà Như một cách đầy hứng thú, không tìm được chút vết tích lấp liếm nào trên gương mặt hắn, dựa vào điểm này, Nhan Hà Như quả là giỏi ngang Hề Hồng Hiên.

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ tới đây liền cười. Y buông chiếc quạt, chống trên mặt bàn, nói: “Họa do trời giáng, sao có thể trách ngươi?”

Thẩm Trạch Xuyên không nổi giận, Nhan Hà Như lại đoán không ra Phủ quân đang nghĩ gì. Thế nhưng nửa năm vừa rồi hắn cũng hơi hiểu Thẩm Trạch Xuyên, biết vào thời khắc này không vội vàng được, Thẩm Trạch Xuyên giỏi tấn công tinh thần nhất, hắn chỉ cần hơi thư giãn là Phủ quân có thể trở mặt ngay.

“Phủ quân độ lượng quá, đúng là người làm kiêu chủ, ” Nhan Hà Như nói, “ta cũng từng gặp kẻ xưng hào hùng ở nơi khác, mà chẳng có một ai so bụng dạ được với Phủ quân hết. Bây giờ đại sư mất, thế phải làm sao đây? Ta thấy bệnh của Nguyên Trác tiên sinh ngày càng nặng rồi đó, phải chữa chứ.”

“Đại phu thì dễ tìm, thần y thì khó cầu.” Thẩm Trạch Xuyên như đang hiếu kỳ, “Sao ngươi tìm được đại sư thế?”

“Hà Châu đó, ” Vẻ mặt Nhan Hà Như hơi hòa hoãn, “Phủ quân không biết, Hà Châu này là tục gia của đại sư. Từ sau khi ta biết Nhị gia đang tìm đại sư là đặc biệt sai người chú ý liền, ai biết đại sư trở về thật chứ. Tiếc quá, cuối cùng không đuổi kịp, nếu ta đến sớm hơn mấy ngày, giờ chắc đại sư cũng ở Đoan Châu rồi.”

“Trời không chiều lòng người, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chuyện này hết cách.”

“Nhưng ta biết Quyết Tây có mấy lão thái y, toàn cao thủ y thuật cả, trước kia còn khám cho Quang Thành gia cơ, ” Nhan Hà Như cầm cái chén rỗng kia lên, “tên tuổi không kém đại sư đâu, ở mười ba thành cũng khá nổi đó, nhiều quan to hiển quý cầu thăm khám lắm. Nếu Phủ quân muốn gặp, lần tới ta đưa người tới chỗ huynh nhé?”

Thẩm Trạch Xuyên lại nâng ấm trà, rót trà cho Nhan Hà Như. Y hỏi: “Tiền chữa không ít phải không?”

“Nếu mấy vạn lượng bạc có thể làm Phủ quân vui lòng, vậy thì có gì to tát đâu.” Nhan Hà Như thấy trà sắp tràn bèn giơ tay cản, nói, “Ta tiêu tiền biếu Phủ quân, trong lòng cũng vui lắm.”

Không biết luồng gió đêm từ đâu lan tới, thổi mặt trà gợn lăn tăn.

Nhan Hà Như cứ giữ tư thế vậy, nói tiếng nhẹ nhàng: “Ta nghe nói Hề nhị kia gài bẫy ở Khuất Đô, muốn vây giết Phủ quân, kết quả lại tự sát trước mặt Phủ quân. Chậc chậc chậc, máu toé khắp đất, thảm quá đi.”

Thẩm Trạch Xuyên không đặt ấm trà, ngậm cười nói: “Ác giả ác báo, ta có ngăn cũng không ngăn được ấy.”

“Nhưng ta thấy, ” Nhan Hà Như nói, “Phủ quân cũng không phải chính nhân quân tử gì mà…” Hắn kéo dài âm thanh, cười khanh khách, “Ta với Cẩm y vệ trong phủ toàn là người quen, Phủ quân, sao còn sai người bao vây ta thế?”

Ánh nến trong phòng lay lắt chập chờn, đình viện lặng lẽ, nhóm cận vệ như đã biến mất.

Nhan Hà Như thu tay về, cũng không sợ hãi, nói: “Ta ấy mà, chưa từng học võ, đến khoa chân múa tay còn không biết, Phủ quân muốn giết ta, đâu cần phải làm lớn chuyện hả? Ngưỡng Sơn Tuyết ra khỏi vỏ, cho ta một đao tại chỗ là xong.” Hắn nói đến đây, vỗ nhẹ đùi, giống như vừa mới nhớ ra, “Ta quên mất, bây giờ Phủ quân không lấy đao ra được rồi, chẳng trách Nhị gia muốn trăm phương ngàn kế tìm Nhất Đăng, sốt ruột chết mất nhỉ.”

Thằng ôn con này.

Phí Thịnh nằm trên nóc nhà thầm phỉ nhổ.

“Ta nào nỡ giết ngươi, ” Thẩm Trạch Xuyên gác ấm trà, “quân lương Khải Đông sau tháng tư còn phải nhờ ngươi cung ứng, bến cảng Liễu Châu cũng là ngươi xử lý, không có ngươi, ai thay ta làm việc được?”

“Ta cũng lường trước là Phủ quân không nỡ giết ta, ” Ngón tay Nhan Hà Như linh hoạt gõ tay vịn, đung đưa chân, “hết cách thôi, đợt trước bóc lột ác kinh, giờ hay rồi, một nửa người nhà huynh đều dựa vào ta. Nhưng ta nói thật với Phủ quân được không? Ta cũng không nỡ trở mặt với Phủ quân nha, về sau đi đâu tìm được chủ tử vừa đẹp lại thông minh như Phủ quân? Chuyện Nhất Đăng này á, thật sự ngoài ý muốn của ta, nếu như Phủ quân bằng lòng, ta đưa mười mấy vạn bạc đền bù cho Nguyên Trác tiên sinh được không? Đời người vui vẻ mới quan trọng, lòng thấy vui vẻ, sống mới có ý nghĩa.”

Bầu không khí trong phòng có vẻ sắp hòa hoãn, nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên chuyển đề tài, nói: “Nhất Đăng đại sư chết lâu rồi chứ gì.”

Nhan Hà Như bỗng nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, trên mặt vẫn cười: “Đâu thể…”

“Nếu ông ấy không chết, ngươi đâu có chịu dễ dàng quăng sang ta vậy chứ?” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay vuốt quạt, vừa suy tư vừa chậm rãi nói, “Kho lương tám thành đã là gì, tính ra thì ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng việc đại sư này thì khó nói đấy.” Đôi mắt ngậm tình của Thẩm Trạch Xuyên sâu như mực, nhìn hắn, “Sách An dốc sức muốn tìm đại sư, chờ khi hắn tra được một chút tung tích, phát hiện đại sư chết trong tay ngươi rồi, thì có van trời cũng vô dụng, cho nên ngươi phải mau mau ném củ khoai nóng bỏng tay này đi.”

Chuyến này Nhan Hà Như tới để tạ tội, tạ tội gì? Tội kho lương tám thành. Khuất Đô đã tra tới Đan Thành, Tiết Diên Thanh tạm thời thắng trong trận tranh đấu này, Nhan Hà Như biết mình nhất định sẽ bị triều đình truy nã, vì vậy muốn vào lúc này giả vờ giao Nhất Đăng đại sư ra, cho nha môn Hà Châu một cơ hội đuổi riết, vừa khéo làm xe ngựa lật thuận lý thành chương.

Nhan Hà Như vứt lá bài này ra thực tế cũng không cam tâm, nhưng hắn không có thượng sách nào. Đúng là hắn tìm được đại sư ở Hà Châu, đồng thời từ đầu năm đã bắt đầu nhốt đại sư trong phủ, nào có ngờ đại sư chết thật! Trong nháy mắt nhược điểm có thể uy hiếp Thẩm Trạch Xuyên lại trở thành mối họa khiến Nhan Hà Như chết chắc, một khi Tiêu Trì Dã dò ra tung tích, đến cơ hội giải thích hắn cũng không có, chỉ có đối mặt Thẩm Trạch Xuyên hắn mới có thể dựa vào lợi ích giành lấy cơ hội sống.

“Huynh thông minh quá, ” Xưa nay Nhan Hà Như không keo kiệt lời khen, hắn siết bàn tính, “nhưng nếu Phủ quân đã chịu ngồi đây nói chuyện với ta tức là bằng lòng khoan dung mở đường. Ta vừa tính đi tính lại rồi, sáu châu Trung Bác không cung ứng nổi quân lương cả năm cho chiến trường nam bắc đâu, Phủ quân còn phải khôi phục dân sinh sáu châu… Ta không giống Hề Hồng Hiên, chuyện gì Phủ quân cũng không thể thiếu ta nha.”

“Ngươi không giống Hề Hồng Hiên, cần gì so với hắn vậy?” Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy Nhan Hà Như có ý, “Ngươi làm việc khoa trương, đeo vàng đeo bạc, áo choàng còn thêu tiền đồng nguyên bảo, trên cổ phải đeo bàn tính vàng, hận không thể nói cho khắp thiên hạ biết ngươi yêu tiền, nhưng ngươi yêu tiền thật sao?”

Hề Hồng Hiên cũng thích khoe khoang, nhưng còn xa mới đến mức này, so với Nhan Hà Như, Hề Hồng Hiên giống như chú trọng lễ tiết con cháu thế gia hơn, nhìn dự trữ kho bạc hai nhà bọn hắn để thấy, Hề Hồng Hiên thậm chí có thể được xem như đứa con ngoan biết tiết kiệm. Nhưng Nhan Hà Như hoàn toàn ngược lại, việc buôn bán hắn làm đều phải quăng bạc ra trước, nếu nói là muốn có tiền, chi bằng nói hắn ham mê quá trình kiếm tiền thì đúng hơn.

Lương thực Trà Châu mang lại lời kếch sù, Nhan thị lập tức phất lên, Nhan Hà Như liền xây thêm chợ liên khu nhỏ tại Đôn Châu, tiếp theo liên hợp thế gia đầu cơ các món đồ công, tiền bạc hắn hưởng xài ba đời cũng chẳng hết, chưa bao giờ tiêu tiền mà phải chùn tay. Hắn theo Thẩm Trạch Xuyên, đây là một cơ hội tốt để rửa tay quy về chính đạo, buôn bán trước kia không lộ ngoài ánh sáng, muốn rửa mình cho sạch, chỉ cần đàng hoàng cung ứng quân lương và quân hưởng cho chiến trường nam bắc, thi thoảng đến vấn an Phủ quân, đợi khi chiến sự đánh xong hoàn toàn, Thẩm Trạch Xuyên thật sự bước lên rồi, dựa vào phần công lao cung ứng quân lương này, ai cũng không dễ động tới hắn. Khi đó hắn lắc thân đổi phận, là trở thành một công thần.

Thế nhưng Nhan Hà Như không chịu.

Chính là bởi trong xương cốt có phần không an phận này, hắn mới có thể đủ to gan nghĩ ra chuyện xây thêm bến cảng mới kia.

Tiểu tử này không phải không thông minh, mà là giống như tên của hắn, là thần đồng, là quá thông minh rồi, thông minh đến nỗi có thể chơi nhuần nhuyễn tất cả các loại ngón trò. Chẳng phải tám đại gia bị hắn chơi cho xoay vòng quá đơn giản sao? Bây giờ họ còn đi sau mông hắn nhặt tiền. Mặc cho ngươi là cái gì mà quyền thần kiêu hùng, hắn vốn dĩ chẳng sợ.

Nhan Hà Như ôm bàn tính vàng, cuộn khom trên ghế, cười lúm đồng tiền không ngừng. Hắn cười xong lại thở dài, nói: “Phủ quân, sao huynh phải làm kiêu chủ chứ? Huynh làm ăn buôn bán đi, thế thì ta không cô đơn nữa rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên cũng thở dài, nói: “Không sinh đẹp thời.”

Nhan Hà Như nghiêng đầu, nguyên một bộ dáng hồn nhiên nói: “Ta cũng không được sinh đẹp thời nha, nếu như ta được sinh sớm hơn hai mươi năm, còn có tên Hề Hồng Hiên chắc? Tên béo đáng chết dốt nát dã man, con bài đẹp đẽ của Hề gia bị hắn đánh cho nát bét rồi.” Hắn có hơi kiêu căng giương giương cằm, “Ta thấy bọn họ đổi hoàng đế tới lui, đến phiên tay ta, ta cũng muốn đổi chơi một chút xem sao.”

Nhan Hà Như thấy Thẩm Trạch Xuyên không có sát ý gì, liền uống hớp trà, nhuận xong cổ họng lại nói tiếp: “Ta ấy à, bội phục Phủ quân sát đất, nhưng hai ta cứ luôn có một chút… không tương đồng cho lắm. Huynh biết mẹ ta không? Xuất thân dân chài Hà Châu, ở nhà ăn không đủ no, còn phải nuôi dám huynh đệ phế vật thay cha mình. Mẹ ta bị đánh mắng chán chê, thế là tức giận nhảy xuống nước trốn đi, nữ giả nam trang theo thuyền mười mấy năm, ở Hà Châu cùng huynh đệ kết nghĩa mở rộng buôn lá trà đợt đầu. Ai nấy đều là người không gia đình, thảo luận một chặp, xong quyết đặt họ Nhan hết. Tốt thế chứ, có tiền trong tay, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Hắn lại cười rộ lên, “Người khác là nạp tiểu thiếp, mẹ ta thì chọn lang quân, nam nhân đẹp ở Hà Châu bà ấy yêu hết, cha ta là người tuấn tú nhất. Nhưng mẹ ta mất sớm, cha ta lại thành Nhan đại gia, cũng làm ăn, nhưng mà e ngại rụt rè, cái gì cũng sợ, gặp chưởng quỹ Hề gia mà đến đầu cũng chẳng dám ngẩng nữa.”

Nhan Hà Như biết chữ, cũng từng đọc sách thánh hiền, nhưng nhân nghĩa đạo đức trong đó giảng đều chẳng dính dáng đến hắn. Chẳng phải người nói nhân nghĩa đều chết sớm sao? Sau này hắn ngày càng chắc chắn một chuyện, đó chính là sống bao lâu không quan trọng, chỉ cần sướng thôi.

Thoạt nhìn thì ai hắn cũng sợ, đao xoay trước mắt là run, nhưng mà chuyện buôn bán hắn làm thì là chuyện mà người thực sự cầm đao cũng chưa chắc dám làm.

Tiền kiếm ở Trung Bác là tiền gì? Nhan Hà Như hiểu quá mà. Lúc xe ngựa quá cảnh hắn thấy lưu dân khắp nơi, đáng thương chết đi được, nhưng đấy có liên quan gì tới hắn đâu? Hắn chỉ chơi đùa trong thời loạn chút thôi, nếu có người chết đói thật thì cũng không thể dò lên đầu hắn, phía trước có nhiều người đứng chắn rồi.

Hắn có lỗi gì?

Nhan Hà Như nằm nhoài ra mép bàn, lặp lại với Thẩm Trạch Xuyên: “Ta có lỗi gì? Trung Bác binh bại không liên quan ta nha, đó là lỗi của Thẩm Vệ. Đầu cơ lương thực hả, ta mà không làm thì người khác cũng sẽ làm, để cho kẻ khác lãng phí đống bạc này, chẳng bằng ta lấy để xây chợ liên khu, bạc thì phải dùng chứ, giấu trong kho như Hề thị chẳng hay ho gì.”

Thẩm Trạch Xuyên muốn giết hắn, hắn liền giấu Nhất Đăng đại sư đi, có lỗi à? Chẳng qua là đại sư không chịu được thôi.

Nhan Hà Như nói: “Với số mệnh của đại sư, ta không giữ lão lại, lão đến tuổi cũng sẽ chết, còn là chết ở vùng hoang dã ấy chứ.”

Nhan Hà Như rất trẻ, trong một số chuyện lại ngây thơ như vẻ ngoài của hắn, hắn không phải không ai dạy, mà người dạy hắn đều không thông minh bằng hắn. Hắn gọi Thái Vực là A gia, Thái Vực là thổ phỉ Trà Châu, trước kia Thái Vực cũng nói đạo nghĩa, gặp người già trẻ em ở cảnh nội cũng hùng hồn trợ giúp tiền, cuối cùng thì lại vẫn làm chuyện buôn bán trái lương tâm kia cùng Nhan Hà Như.

“Người trên đời này, đều thích nói đạo nghĩa, nhưng đều chỉ là nói mà thôi.” Nhan Hà Như nhảy xuống ghế, vẫn ôm bàn tính, “Lợi đến lợi đi, tiền là phải tiêu, tiêu ra thì cái gì cũng có, ta thật sự không thèm để ý cái này, bởi vì ta kiếm được còn nhiều hơn, không có món làm ăn nào ta không chơi được.”

Trong phòng có hơi yên tĩnh, Nhan Hà Như cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên trầm lặng quá. Hắn tính toán, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Sự việc Nhất Đăng đại sư này, nếu Phủ quân muốn tính sổ, vậy hết cách thôi, ta đi một bước cờ dở, dĩ nhiên nguyện bù đắp. Huynh xem trong phủ cần dược liệu gì, cứ mở miệng là được rồi. Quân lương Khải Đông năm nay do ta đưa tiếp, việc này chúng ta cho qua nhé?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: “Ngươi về đi.”

Nhan Hà Như ở nguyên tại chỗ chốc lát, giống như muốn phân trần cho Thẩm Trạch Xuyên nghe, nói lần nữa: “Bến cảng Liễu Châu đang trong lúc mấu chốt, Phủ quân, ngày mai ta đến thăm tiếp, cho huynh xem xét chương trình.”

Thẩm Trạch Xuyên không hé miệng.

Ánh nến trong phòng tối tăm, tự dưng Nhan Hà Như hơi sợ. Đây khác với nỗi sợ trước kia của hắn, là thấm vào trong xương, lành lạnh ấy. Hắn biết Thẩm Trạch Xuyên là ai, Thẩm Trạch Xuyên sẽ không giết hắn —— người thông minh đều sẽ không làm thế, hắn có nguồn lực.

Nhan Hà Như lui về phía sau mấy bước, đến bên cửa, cười với Thẩm Trạch Xuyên, quay người vén rèm đi ra ngoài. Có nha hoàn dưới hiên đang cầm đèn chờ đợi, Nhan Hà Như nhìn đèn, trắng toát trắng bệch, hắn khiếp sợ đến hoảng.

Ánh nến trong phòng tắt ngóm, đình viện yên tĩnh đến nỗi không nghe một tiếng động.

Nhan Hà Như không để cho nha hoàn tiễn, hắn giật lấy đèn lồng, đi dưới hành lang, càng chạy càng nhanh, như thể bị gì đó đuổi theo, cuối cùng co cẳng chạy như điên. Hắn thở gấp gáp, liều mạng chạy, đúng lúc này phải thừa nhận mình vẫn sợ chết!

“Khải Đông tám mươi vạn, bạc trắng ta, ta có…” Nhan Hà Như nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đáp đất, hắn hốt hoảng quay đầu lại, không nhìn thấy gì cả, thế nhưng hắn bật khóc, giống như đứa trẻ vừa làm bể bình hoa, cảm thấy uất ức về sai lầm chẳng quan trọng ấy, hắn la, “Thẩm Trạch Xuyên ——!”

Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế, hắt hết trà Nhan Hà Như chưa uống xong, giống như ngày trước y hắt cái chén kia của Hề Hồng Hiên vậy.

Lá trà rải trên thảm len, khô lại rất nhanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio