“Nghe nói là gương ngoại nhập,” Khổng Lĩnh cười, “trong suốt sáng láng, soi thì không thể nào rõ hơn. Hồi trước đám thương nhân Long Du ở cảng Vĩnh Nghi hay có, hiếm thấy lắm.”
Chu Quế nghe xong cũng hứng thú bảo: “Ta cũng có nghe loáng thoáng.”
Giang Thanh Sơn cúi đầu một lát rồi nói: “…Là gương lưu ly, bốn góc nạm bảo, có thể dâng trước Phật, có thể trang trí trên tường. Thương nhân Long Du ở cảng Vĩnh Nghi toàn bán gương tầm bàn tay, không thể so với cái này được.”
“Đồ quý nha,” Đúng lúc Phí Thịnh nói, ”chủ tử, cho chúng thần mở mang tầm mắt với.”
Lưu châu lắc nhẹ cận kề Thẩm Trạch Xuyên, y cầm chén rượu, nhìn nước màu hổ phách trong ấy, nói: “Trình lên đây xem.”
Bấy giờ cả ngàn người trong bữa tiệc mới vơi bớt nỗi lòng phấp phỏng, áp lực ghì nặng trên vai thoắt biến mất. Dư Tiểu Tái lui về chỗ theo lễ, không nhịn được nâng cánh tay áo lau mồ hôi lạnh.
Gương lưu ly đã trừ một họa cho Giang Thanh Sơn, ngay sau đêm đó là bữa ăn nhà. Thẩm Trạch Xuyên vốn muốn tặng gương lưu ly cho Lục Diệc Chi, kết quả lại bận rộn tối mắt tối mũi quên mất việc này.
Đinh Đào ghi nhớ rõ ràng, hắn nắm cuốn sổ hỏi Lịch Hùng: “Ngươi nhìn thấy gương lưu ly kia chưa? Tân ca bảo được giá lắm, định cho vào kho chứa bảo vật đấy.”
Mấy hôm nay Lịch Hùng hay chạy theo Thần Dương tới sông Trà Thạch, hắn lại cao hơn rồi, đứng dưới hiên cứ như con gấu, hắn nói: “Gương, nhiều lắm, đâu cũng có.”
Đinh Đào mở sổ ra vẽ cho Lịch Hùng, nói: “Dài, như vầy…… bốn góc nạm bảo!”
Lịch Hùng chỉ nhớ mỗi kẹo ngọt món ngon trong bữa tiệc, nhớ gì đến gương đâu.
Thẩm Trạch Xuyên cũng không nhớ, ăn tết mà như đánh giặc vậy, năm mới tuyết rơi liên tục, vất vả lắm mới thu xếp mọi việc ổn thỏa, được lúc nhàn thì đều là uống thuốc. Tới khi bệnh cảm lạnh tạm đỡ, nhẩm tính ngày lại phải chuẩn bị trước cho cày bừa vụ xuân rồi.
Đêm đến Thẩm Trạch Xuyên cầm tấu chương, tựa vào gối chợp mắt, nghe thấy động tĩnh bèn đặt tấu chương lên bàn nhỏ, trở mình nhoài trên gối, mơ màng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trên vai Tiêu Trì Dã đọng tuyết, hắn cởi tấm áo rộng khoác ngoài, không trả lời. Thẩm Trạch Xuyên đang lơ mơ buồn ngủ, bỗng dưng bên má lạnh ngắt.
“A.” Thẩm Trạch Xuyên uể oải than một tiếng.
Nhẫn hộ tiễn xương của Tiêu Trì Dã thật lạnh, hắn nói: “Nhìn chẳng có tinh thần gì cả.”
Thẩm Trạch Xuyên thích cái lạnh của nhẫn hộ tiễn, buốt giá mong manh thấm đượm từng chút một, xua tan oi bức ngụ lâu trong phòng y. Gò má y chạm nhẫn hộ tiễn, nhẹ nhàng cọ cọ, đôi mắt hơi díp lại thoải mái.
Tiêu Trì Dã dùng bàn tay thay cho nhẫn hộ tiễn.
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, vẫn tư thế ấy nói với Tiêu Trì Dã: “Nóng.”
Thẩm Trạch Xuyên nói nóng, gió tuyết trên mình Tiêu Trì Dã chợt tan đi đâu mất. Dục vọng như có như không nung trong lục phủ ngũ tạng Tiêu Trì Dã, làm Tiêu Trì Dã cũng nóng lên.
Tiêu Trì Dã gập ngón tay cọ cọ má Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Đưa ngươi đi chơi.”
Trong cung có đặt chậu sưởi, không toả mùi gì, mỗi tội ngột ngạt, ngồi lâu dễ oải. Tiêu Tuân học bài được nửa thì gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi.
Khổng Lĩnh nhân cơ hội được buổi nhàn rỗi, ngồi trên ghế thái sư ngâm cứu cuốn sách cổ.
Tiêu Tuân ngủ một giấc đến lúc tan học, tỉnh lại trên mặt đã in đầy vết mực. Y không phát hiện, mặt đờ ra nhìn Đinh Đào thu dọn sách vở cho mình.
“Lần trước đám nhóc còn đợi đó,” Đinh Đào ôm túi sách, “thế tử vẫn đi tìm chúng nó chơi sao?”
Đám nhóc mà hắn nói đều là mấy oắt lưu manh trong đô quân, vốn là con cháu thế gia, thi cử không đậu, võ vẽ không giỏi, lang thang ở ngõ hẻm Khuất Đô ăn no chờ chết, được cái biết chơi.
Tiêu Tuân nhảy khỏi ghế nói: “Không đi,” y thận trọng lắm, “nhị thúc đâu?”
Thẩm Trạch Xuyên mắt nhắm mắt mở cho y theo đám Đinh Đào Lịch Hùng tung tăng bên ngoài, nhưng Tiêu Trì Dã thì không được, Tiêu Trì Dã muốn chơi cùng y cơ. Tiêu Tuân có thể bắn trúng hồng tâm, còn khi Tiêu Trì Dã bắn ra một mũi tên, đừng nói là hồng tâm, đến bia ngắm cũng bị bắn đổ luôn. Đám oắt hư ở Khuất Đô toàn chơi mấy món đồ thừa của Tiêu Trì Dã, Tiêu Tuân chơi chỗ nhị thúc chẳng thú vị gì cả.
Tiêu Tuân ra khỏi cổng đường là chạy về phía Lịch Hùng. Lịch Hùng cởi giáp tay buộc cho Tiêu Tuân. Tiêu Tuân buộc xong xuôi mới huýt mấy tiếng lên bầu trời.
Vẫn là áng mây ấy, chẳng chút nào thay đổi.
Con chim sẻ của Đinh Đào thì lại phấn khích, ríu ra ríu rít nhảy nhót trong tay áo hắn. Đinh Đào ấp tay áo an ủi: “Hôm nay gió lớn thế này, tai Hải Đông Thanh không nhạy lắm, thế tử thổi thêm hai tiếng đi.”
Tiêu Tuân nghiêm túc gật đầu, xoay người lại với hai bọn họ, huýt thật to lần nữa.
Con chim trên hiên ngoái ra, Hải Đông Thanh mới đến liếc Tiêu Tuân mà không chịu xuống dưới.
Tiêu Tuân hét tên của nó: “Quyết!”
Quyết chỉ nhìn Tiêu Tuân một lát rồi lại ngoảnh về phương xa. Nó chỉ là con chim nhỏ trong chuồng ưng, mới quen Tiêu Tuân thôi.
“Nó còn nhỏ quá,” Lịch Hùng vỗ tấm lưng Tiêu Tuân, vụng về nói, “chờ nó lớn lên là ngươi có thể thuần phục nó rồi.”
Tính tình Tiêu Tuân rất tốt, y vừa định tháo giáp tay cởi dây thừng lại do dự, cuối cùng cuộn nắm tay nói: “Tối ta ngủ với nó.”
Đinh Đào tính thời gian, dẫn Tiêu Tuân đến điện Thanh Huy. Ma ma muốn lau mặt cho Tiêu Tuân, y nhận lấy chiếc khăn tự lau, sau đó bước qua bậc cửa tìm các thúc thúc mà phát hiện trong điện chẳng có ai.
bg-ssp-{height:px}
Vào năm Hàm Đức giáo trường Cấm quân được dựng ở Phong Sơn, đây là nơi mà khi ấy Tiêu Trì Dã dùng mấy chiến mã để đổi lấy. Ban đầu hắn dựng mái nhà tranh nho nhỏ ở suối nước nóng trên Phong Sơn cho mình một chốn nghỉ ngơi. Sau năm đầu Thuần Thánh nơi này vẫn là địa bàn của hắn, hắn mở rộng nhà tranh này thành nhà cửa đàng hoàng.
Thẩm Trạch Xuyên ngủ một giấc đến khi trời tối lại, vùi trong chăn không nhúc nhích. Tiêu Trì Dã mặc đồ thoải mái, buộc một góc áo choàng, đặt trên ghế lựa châu ngọc.
Mãi lâu sau Thẩm Trạch Xuyên nói: “Bộ Hồ Lộc di chuyển sang đông, hồ Xích Đề vắng vẻ rồi, bộ tộc còn lại sẽ tranh giành.” Y chống đầu dậy, dịch chao đèn lưu ly trên bàn nhỏ, dùng đầu ngón tay gảy chơi, “Sắp tới ngươi dựng doanh tám, trước sau không có chi viện, con đường không thông suốt, hiển nhiên bộ Binh sẽ đắn đo. Tấu chương đệ trình đến tay ta, muốn ngươi suy xét thêm chút nữa.”
“Bọn họ thông minh ra rồi đấy,” Tiêu Trì Dã không chọn được châu ngọc như ý bèn gác hộp sang bên cạnh, cũng chống đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên, ”biết nói với ta không được, cố tình vòng vo đánh lén.”
“Trong ngoài chăm đủ, “ Thẩm Trạch Xuyên nói một lời hai nghĩa, ”mới như ý được chứ.”
Tiêu Trì Dã nhìn cổ áo Thẩm Trạch Xuyên khép hờ, nút áo bung mở vì nằm ngủ, tư thế hiện vừa khéo, hắn có thể thấy xương quai xanh và lồng ngực Lan Chu qua vầng sáng mờ nhạt. Thẩm Trạch Xuyên khều ngọn lửa, khi cúi đầu nhìn bấc đèn sẽ lộ phần cổ ra.
Đó là chiếc cổ mềm mại mịn màng, mỗi lần bị Tiêu Trì Dã ngậm lấy, Thẩm Trạch Xuyên luôn tỏ vẻ khó lòng chịu được, dường như khoái cảm dồn thành cơn sóng, nếu cắn thêm một cái y sẽ đắm trong sóng tình ngay.
A Dã.
Sách An.
Thẩm Trạch Xuyên trong vòng tay, trên bàn tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã giày vò cắn y, y bèn liếm lại. Mồ hôi làm ướt đẫm chăn đệm, Thẩm Trạch Xuyên thở dốc gọi tên Tiêu Trì Dã, đầu lưỡi ngấm mùi vị của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên chọc đốm lửa nhỏ nhoi tắt ngúm, mãi không nghe tiếng Tiêu Trì Dã đáp lại, đành nhìn về phía hắn với vẻ dò hỏi.
Tiêu Trì Dã lặng yên thưởng thức.
Nét mặt này cũng thực phong tình, như là không hiểu mấy suy nghĩ hư hỏng phóng túng kia, hối thúc hắn phải quá trớn hơn nữa.
“Doanh tám cần dựng,” Tiêu Trì Dã xoa ngón cái chống đầu, chiếc nhẫn hộ tiễn xương di nhẹ trên gáy hắn, xúc cảm lành lạnh đưa Tiêu Trì Dã vào một điểm giới hạn diệu kỳ, “đường xá mới thông suốt được, việc này để Vương Hiến nói, hắn hiểu.”
Thẩm Trạch Xuyên nắm chao đèn lưu ly, bỗng nhiên nhớ ra hỏi: “Gương lưu ly lần trước của Giang Thanh Sơn đâu rồi? Sau xuân các đường thông hết, nói người đưa sang chỗ đại tẩu đi.”
“Đường xa phiền hà, “Tiêu Trì Dã ngồi thẳng dậy, “ta đưa ngươi đi tìm nó.”
Gương lưu ly chưa mất, Tiêu Trì Dã ngắm thấy được nên chuyển vào nơi này rồi. Nhưng ở nơi đặc biệt, không có hắn dẫn thì Thẩm Trạch Xuyên không tìm thấy được.
Mặt gương mập mờ hơi nước, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn rõ được mình, rõ ràng y đã dán sát đến vậy mà chỉ có thể nhác thấy bóng dáng mơ hồ. Đó còn chẳng phải dáng y, là Tiêu Trì Dã mới phải, Tiêu Trì Dã bao phủ trọn thân y.
Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên chạm vào mặt gương, khoảnh khắc ấy y thở ra hơi nóng. Giọt nước chảy trong tầng sương mờ, tạo nên những đường nét uốn lượn trên mặt gương.
Tiêu Trì Dã áp vào Thẩm Trạch Xuyên hỏi: ”Lan Chu, Lan Chu tìm ra chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên hơi cuộn ngón tay, cuối cùng thấy được mình từ nơi ấy. Toàn thân y ửng hồng, mồ hôi hổn hển quyện vào giọt nước, sắp hết chịu nổi vì bị Tiêu Trì Dã xoa nắn rồi.
Thẩm Trạch Xuyên liếm môi, mắt tình nhìn Tiêu Trì Dã qua tấm gương soi. Ngón tay y cuộn hờ chọc khẽ, lần theo hình ảnh trong gương đi xuống, cuối cùng âm thầm nói với Tiêu Trì Dã.
Nhị lang.
Ác liệt quá.
Giọt nước trên vai lưng Tiêu Trì Dã chảy xuống từng viền cơ bắp, hắn cắn thùy tai Thẩm Trạch Xuyên, cưỡng đoạt Thẩm Trạch Xuyên ở nơi cực kỳ nhỏ hẹp này.
Thẩm Trạch Xuyên tì trán vào mặt gương, mồ hôi chảy thấm ướt đôi mắt, miệng ậm ờ gọi hai tiếng “A Dã”, vừa như dụ dỗ vừa như cầu xin khoan dung. Y mới khỏi cảm lạnh, giọng mũi hơi nghẹn, tiếng thở gấp gáp lạc bên tai Tiêu Trì Dã, vừa ẩm lại ướt, còn có cảm giác nhớp dính vô cùng.
Tiêu Trì Dã hôn cổ y.
Thẩm Trạch Xuyên bị nắm chặt bàn tay chống thân, Tiêu Trì Dã cố định cổ tay y, nghe được tiếng lòng bàn tay y trượt trên mặt gương.
“Ư…”
Eo Thẩm Trạch Xuyên bị miết đỏ lên, y thở không ra hơi, ngọc châu trên tai phải sáng lấp lánh, không biết là thấm mồ hôi hay là vì Tiêu Trì Dã ngậm.
“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã gọi y.
Mồ hôi nước mắt Thẩm Trạch Xuyên không ngừng chảy, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hôn y, y hơi ngẩng lên đón nhận. Hai người dán sát lại, tưởng như chặt chẽ không thể tách rời.
Tiêu Trì Dã thô bạo quệt một vệt sáng trong trên mặt gương, hắn tiến vào, tấn công mạnh mẽ, dùng lồng ngực vạm vỡ ghì Thẩm Trạch Xuyên. Cánh tay rắn rỏi này không cho phép Thẩm Trạch Xuyên trốn tránh, gần như y đang nhìn hắn xâm lược mình.
Đôi mắt của Tiêu Trì Dã, tiếng thở của Tiêu Trì Dã, chỉ cần là Tiêu Trì Dã, lần nào cũng sẽ trở nên hung hãn ngang tàng. Sói trên lưng hắn dung hoà vào xương cốt, như thể muốn nuốt trọn Thẩm Trạch Xuyên.
Cái vẻ này.
Tiêu Trì Dã nắm gương mặt Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt nguy hiểm và dữ dội.
Của ta.
Thẩm Trạch Xuyên xoa nhẹ viền cổ tay Tiêu Trì Dã, rồi xoay chuyển trong thời khắc cuồng nhiệt mà mê loạn này. Y sờ giọt mồ hôi của Tiêu Trì Dã, ngậm vào trong miệng, tựa như chẳng hay nguy hiểm, cho dù có bị Tiêu Trì Dã nuốt trọn, ánh mắt cũng vẫn nói.
Đều được hết.