Tả Thiên Thu đã tới kịp thời, không cho Khuất Đô có cơ hội phái tướng mới. “Lôi trầm ngọc đài” uy danh hiển hách, ông là đại tướng sau khi “Tuyết quan ngân thương” Phùng Nhất Thánh qua đời, còn là tiền bối của ba người Tiêu Kí Minh, Thích Trúc Âm, Lục Quảng Bạch. Ông đã rời Thiên Phi Khuyết nhiều năm, không có binh riêng, ông lại xuất thân thanh bần, là đứa con mà Kỷ Vô Phàm – Chỉ huy sứ Cẩm y vệ năm Vĩnh Nghi thu dưỡng, không có vướng víu gia thế. Ông chịu rời núi mang binh, Hải Lương Nghi cầu còn chẳng được.
Tả Thiên Thu nhân lúc chờ Lý Kiến Hằng truyền gặp, cùng Tiêu Trì Dã đứng ở dưới hiên trông ra ngoài cơn mưa.
“Đoạn đường này chạy gấp, không mang theo lời gì cho con cả.” Áo choàng của Tả Thiên Thu hơi ướt, dọc đường ngoại trừ thay yên ngựa thì không hề nghỉ ngơi, ông chậm rãi nói, “Kí Minh đã lui về doanh địa rồi, có sắp xếp quân y chăm sóc… Con đừng lo lắng.”
Tả Thiên Thu nói sơ về thương thế của Tiêu Kí Minh, Tiêu Trì Dã hơi cúi đầu trầm mặc giây lát, hắn nói: “Thương tổn ra sao ạ?”
Tả Thiên Thu nhìn đêm mưa, nói: “Có mấy lời, ta với con chỉ có thể đứng ở đây nói. Cơm nước của Kí Minh có người động tay vào, cả Triêu Huy cũng trúng chiêu rồi, tướng sĩ liên quan kéo thân bệnh lên chiến trường lại gặp đúng A Mộc Nhĩ khó đánh nhất. Kí Minh trúng ba đao, là Triêu Huy lăn xuống lưng ngựa, dẫn theo mười mấy tàn binh, cõng nó thoát khỏi trùng vây.”
Tiêu Trì Dã siết chặt nắm đấm.
Con ngươi Tả Thiên Thu đen sẫm, ông bình tĩnh nói: “Trước kia Kí Minh cũng từng ôm thân bệnh đi đánh giặc. Nó đánh nhiều năm như vậy, nhìn thì có vẻ thân không đáng ngại, nhưng trên thực tế đã bệnh cũ quấn thân rồi. Lần này xem như là thương tổn tới nguyên khí, nhân lúc này cho nó nghỉ ngơi nửa năm, cũng xem như nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Lời tuy nói vậy, nhưng Tả Thiên Thu đã dạy dỗ hai huynh đệ họ, ông hiểu rõ tính nết của bọn họ nhất. Tiêu Kí Minh là ngoài nhu trong cương, hắn không kế thừa thể phách cường tráng vượt qua người thường của Tiêu Phương Húc, hắn cũng không kế thừa mưu lược cường ngạnh nói một không hai của Tiêu Phương Húc. Những thứ hắn không có, Tiêu Trì Dã đều có. Nếu đổi người khác có lẽ sẽ sinh đố kỵ, nhưng Tiêu Kí Minh trân quý người nhà, thiên tính của hắn thừa hưởng sự hiền từ của Ly Bắc vương phi, cho nên hắn chưa bao giờ có tâm tư chà đạp đệ đệ. Hắn coi bản thân là cảng chắn gió cho bọn họ, dùng hết khả năng để tự chữa cho vết thương khép lại. Những năm qua hắn chưa hề kêu đau. Lục Quảng Bạch cũng từng nói nhiều lần rằng, hắn là con người. Hắn tạm gác lại ham muốn của con người, đồng thời cũng cưỡng bách chính mình trở thành thần hộ vệ cho Ly Bắc.
Lần này binh bại, thứ bại còn là vinh quang nửa đời của Tiêu Kí Minh.
Tiêu Trì Dã ngay lúc này cực kỳ căm hận lao tù, vết thương hắn giãy dụa trong gông xiềng càng mài càng đau, đã biến thành máu me đầm đìa. Ánh mắt hắn theo giọt mưa rơi trên mặt đất, vũng nước kia gánh lấy sự thống khổ trầm mặc của hắn. Hắn kiên cường chống đỡ, lại trấn định nói: “Cơm nước trong quân đều do tạp dịch trong nhà nấu, đại ca và binh sĩ tầm thường ăn dùng giống nhau, hại huynh ấy cũng là hại mấy ngàn người trong doanh địa. Việc này không thể cho qua, con muốn bọn chúng phải lấy mạng ra đền!”
“Đã chém người phụ trách thức ăn rồi, ” Tả Thiên Thu nhìn về phía Tiêu Trì Dã, “là ý của Kí Minh.”
Ly Bắc chịu oan ức lớn như vậy, lại vẫn cứ báo là “quân lương trộn mốc”, mà không phải “cố ý mưu hại”. Tiêu Kí Minh ôm vết thương lao ra khỏi vòng vây, chống đỡ được trước khi hôn mê đã hạ lệnh chém giết tạp dịch kia, vì không muốn cho người ta tra theo danh nghĩa “mưu hại”. Rắp tâm mưu hại mang nghĩa tranh quyền, xốc tấm màn che lên sẽ chỉ làm thế cuộc thêm vẩn đục. Ly Bắc quá dễ bị người coi như giáo như thương mà sai khiến. Một khi Tiêu Kí Minh lùi lại, nhiệm vụ của tướng lĩnh binh mã Ly Bắc liền phải rơi vào trong tay Khuất Đô, ai có thể bảo đảm người hạ độc chính là hung thủ thật sự? Mượn đao giết người cũng không phải là không có. Còn nữa, nếu như lương thực mốc, hạ độc chỉ là bước thứ nhất, chờ tới khi bọn họ báo án mưu hại, triều đình điều tra không ra người, thế gia công kích có thể đảo lộn trắng đen, cắn rằng bọn họ giở trò bịp bợm, dựa vào mánh lới Tiêu Kí Minh trọng thương binh bại để đưa Tiêu Trì Dã về.
“Con cũng làm rất khá, chưa nói với bọn họ là muốn về Ly Bắc chấn chỉnh lại từ đầu.” Tả Thiên Thu lộ ra vẻ buồn bã, “Nếu con nhanh mồm nhanh miệng, tranh đoạt quân quyền Ly Bắc tại ngự tiền, vậy thì tối nay nỗi hổ thẹn áy náy của bọn họ sẽ biến thành toan tính, cũng làm cho hoàng thượng dậy lòng cảnh giác, tương lai đều là mầm họa.”
“Con lường trước Nguyên phụ sẽ không thả con đi rồi, ” Tiêu Trì Dã miễn cưỡng lên tinh thần, “sư phụ nói phải, tranh đoạt quân quyền sẽ chỉ làm hoàng thượng sợ sệt, trong tay con còn có hai vạn Cấm quân, đây là đại kỵ. Huống hồ bước ngoặt này, quấy nhiễu cũng là làm lỡ quân vụ Ly Bắc. Sư phụ có thể tới, quả thực đã giải được cảnh cùng đường cho con.”
“Đợi chút nữa ta gặp mặt thánh thượng sẽ cùng Hộ bộ và nội các nói chuyện điều phái quân lương, muộn nhất sáng mai hừng đông phải lên ngựa quay về rồi. Cha con đang giao chiến với A Mộc Nhĩ tại dãy phía đông, trước tiên cho bọn chúng một đợt thống kích đón đầu, bất luận làm sao đều phải đánh hạ khí thế của bọn hắn.” Dù sao nơi này cũng không phải nơi nói chuyện, Tả Thiên Thu nói một chút chuyện quân liền ngừng lại, chỉ bảo, “Ta không mang binh đã lâu rồi, trở về doanh địa cũng phải nhanh chóng làm quen với quân vụ. Ly Bắc không giống Thiên Phi Khuyết, thiết kỵ Ly Bắc giỏi về cường công, trước đây ta ở Thiên Phi Khuyết đều làm cố thủ, phương diện này ta phải thương nghị thật kỹ lưỡng với cha con mới được. Còn một chuyện nữa, Triêu Huy lần này cũng bị thương nặng, trong nhà hắn còn muội muội được gả ở Khuất Đô, lần sau con nhớ sai Thần Dương tới Lễ bộ hỏi thăm một chút, báo cho người ta một tiếng bình an.”
Tiêu Trì Dã gật đầu đáp lời, đúng lúc Phúc Mãn ra mời Tả Thiên Thu đi vào. Cuối cùng Tả Thiên Thu nhìn Tiêu Trì Dã một cái, nói: “Một mình con ở Khuất Đô, hãy chăm sóc mình thật tốt.”
Tiêu Trì Dã hành lễ đệ tử, Tả Thiên Thu cất bước, vén rèm đi vào.
Mấy ngày nay Phí Thịnh được toại nguyện đi theo Giang Thanh Sơn xử lý công việc. Tối nay quân lương Quyết Tây xảy ra vấn đề, Giang Thanh Sơn đang đảm nhiệm Bố chính sử Quyết Tây cũng phải đi vào Minh Lý đường nghị sự, không có dịp thì không ra được. Phí Thịnh lại phạm thói cũ, muốn nghỉ ngơi trong phòng làm việc một lát, đuổi tiểu thái giám chuẩn bị đồ ăn cho mình ra ngoài.
Phí Thịnh bắt chéo hai chân ngồi trên ghế mây chờ đợi, bỗng nhiên nghe tiếng cửa phòng mở, hắn dựa vào ánh nến nhìn ra thấy Hàn Thừa liền vội vàng đứng lên hành lễ.
Hàn Thừa đội mưa đến, ra hiệu hắn tới. Phí Thịnh tiến đến cởi áo khoác cho Hàn Thừa, Hàn Thừa hỏi: “Hoàng thượng đã truyền người tra hỏi chưa?”
Phí Thịnh biết hắn đây là đang hỏi cái khác, liền cung kính nói: “Tả soái đến rồi.”
“Tả Thiên Thu?” Hàn Thừa sững sờ, rồi lại ngây ra chốc lát, “Quả nhiên là Ly Bắc vương phản ứng cấp tốc, không cho người khác khe hở nào mà chen. Một khi Tả soái lộ diện, Khuất Đô chẳng còn ai là ứng cử viên hơn được lão, thiết kỵ Ly Bắc này vẫn là thiết kỵ Ly Bắc mà.”
Phí Thịnh phụ họa, không tiếp lời. Hắn tự biết đó cũng không phải chuyện hắn có thể dính líu, cho nên lánh xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Hàn Thừa biết tỏng tâm tư hắn, cũng không ưa điểm này của hắn.
Loại con vợ lẽ chính là như vậy, không có can đảm, cũng không khí phách, cả ngày dán mắt vào một tí ngon ngọt trước mặt, không biết tiến thủ.
Hàn Thừa nghĩ như vậy, vẻ mặt lại ôn hòa dặn hắn: “Tuy rằng nói chuyện này có chút liên quan Giang Thanh Sơn, nhưng đến cùng không phải là công việc của hắn, bên trên sẽ không ai trách hắn đâu, ngươi theo hắn đúng là nơi tốt đấy. Tháng sau hắn phải đi Trung Bác, về sau Cẩm y vệ đến nơi đó làm nhiệm vụ bên ngoài toàn phải dựa vào ngươi chú ý cả. Tiểu Thịnh, làm cho tốt.”
Phí Thịnh vội vàng đáp lời, tiễn Hàn Thừa ra ngoài. Hắn cúi đầu nâng áo choàng cho Hàn Thừa, đột nhiên nhìn thấy góc áo bào kia dính ít vết tro đen, lập tức tay chân chịu khó phủi cho Hàn Thừa, trong miệng nịnh nọt: “Đại nhân đi bộ tới à? Sao…”
Hàn Thừa đột nhiên kéo góc áo bào, Phí Thịnh liền dừng nói.
Bên ngoài mưa to như trút nước, ánh nến khiến gương mặt Phí Thịnh chìm vào khoảng tối. Trong phòng làm việc bỗng chốc nghe được cả tiếng kim rơi, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, Phí Thịnh lại ngửa đầu nặn ra nụ cười, như thể chưa có gì phát sinh cả, nịnh hót nói: “Bùn đã được lau sạch rồi, đại nhân đi thong thả.”
Hàn Thừa quan sát hắn, chậm rãi buông góc áo bào ra, cũng cười cười với hắn, qua một hồi mới nói: “Đi làm việc đi.”
Hàn Thừa vừa ra khỏi cửa, Phí Thịnh liền lạnh mặt. Hắn giơ tay lên, dựa vào ánh nến tỉ mỉ nhìn bùn bẩn còn lưu lại trên đầu ngón tay, ở đó pha tạp bụi gỗ, bị nước mưa nhiễu màu sắc khó phân biệt, nhưng còn lẫn vào một ít bùn đỏ, không thoát được con mắt của hắn.
Hề trạch bị thiêu rồi, Hề gia dùng đồ làm thuốc nhuộm là bùn đỏ được thuyền chở tới. Vật này quý giá, còn không dễ làm ra, dù là vương phủ quý trạch cũng chẳng có được năng lực này như Hề gia. Trong Khuất Đô ngoại trừ Hề trạch thì không còn nhà khác có thể dùng tới.
Vào lúc này Hàn Thừa đi Hề trạch làm gì?
Phí Thịnh tẩy hết bùn trên đầu ngón tay, mồ hôi lạnh trên lưng túa ra từ lúc vừa mới đối diện Hàn Thừa. Hắn đứng dưới đèn tâm tư ngổn ngang, nhưng lòng rất khẳng định một chuyện, chính là Hàn Thừa đã trong cái nhìn kia mà nổi sát cơ với hắn rồi.
Ngày kế Tả Thiên Thu giục ngựa về Ly Bắc, Tiêu Trì Dã theo Hải Lương Nghi tiễn người ra khỏi thành. Hắn không có cách nào trở lại, nhưng có thể điều Thần Dương và Cốt Tân ra ngoài, cùng quan chức điều lương thực của Hòe Châu, Tì Châu đi đốc thúc quân lương trước. Quân lương lần này không thể lại gặp sự cố, Tiêu Trì Dã không tin được người của lục bộ. Hắn đã sớm có Vương Hiến nằm vùng ở Tì Châu rồi, lại sai Phan Lận điều Lương Thôi Sơn tới Hòe Châu, cứ như vậy tình hình trù tính quân lương cụ thể ở Ly Bắc đều dưới con mắt hắn.
“Đợi Lương Thôi Sơn trở về, ” Tiêu Trì Dã đã một đêm không ngủ, lấy khăn lạnh lau mặt, nói, “ta phải cảm ơn hắn thật tử tế.”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trong buồng xe, đêm qua trông coi tại đường cũng không ngủ, y nghe vậy liền nói: “Ta đã sắp xếp người nhà của hắn ở trong trạch rồi, có người tuần đêm trông chừng cho hắn an tâm làm việc. Hòe Châu không thể so với Tì Châu, không có giao tình với ngươi và ta. Lần này bắt bọn họ trù bị quân lương trong thời gian ngắn như vậy, Châu phủ Hòe Châu nhất định không tình nguyện.”
“Hòe Châu được miễn giao quân lương tám năm, Hải Lương Nghi sở dĩ cân nhắc bọn họ là vì bọn họ gồng gánh nổi.” Tiêu Trì Dã đắp kín khăn, ngửa người dựa vào vách xe, ngưng chốc lát, “Hôm nay phải lùng bắt Ngụy Hoài Cổ, không thể để cho lão rơi vào Hình bộ.”
Bọn họ cùng Thượng thư Hình bộ Khổng Thu có giao tình, lần trước uống rượu cũng vui vẻ, thế nhưng chút ấy tình nghĩa dù sao cũng không thể so cùng Hải Lương Nghi. Tiêu Trì Dã đã từ bỏ tính toán vòng vo cùng bọn họ rồi, hắn muốn cắt đứt đường lui của Ngụy Hoài Cổ, chỉ có thể làm cho vụ án này tránh khỏi tam ty hội thẩm, rơi vào tay Cẩm y vệ —— rơi vào trong tay Thẩm Trạch Xuyên.
“Ngụy Hoài Cổ, ” Thẩm Trạch Xuyên xếp yêu bài trên bàn nhỏ, sa sầm suy nghĩ giây lát, nói, “nếu lão đã cản lại cấp báo từ trạm dịch nghĩa là không muốn truyền tới ngự tiền, nhưng lão lại lâm thời cải biến chủ ý, trong này tất phải có lý do.”
Tiêu Trì Dã nhớ tới Ngụy Hoài Cổ đêm qua trong Minh Lý đường, nói: “Đêm qua lão quả thực khác thường, theo tính nết của lão đáng lẽ phải tìm mọi cách thoái thác trách nhiệm, hoặc là chọn một người từ Hộ bộ ra gánh tội thay, nhưng đêm qua lão không chỉ không tranh luận mà còn có hỏi có đáp.”
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên “lách cách” một tiếng rồi dừng lại, y nói: “Năm ngoái Bạch Mã Châu được mùa là sự thật, hiện tại quân lương bị đổi thành hàng giả, vậy một nhóm lương thực lớn như thế đã đi đâu rồi?”
Tiêu Trì Dã kéo khăn xuống siết trong tay, nói: “Mưu lợi mới muốn hại mạng, nếu nhóm lương thực này xuất phát từ Bạch Mã Châu, đi qua đường thủy Hà Châu có thể tránh khỏi Khuất Đô thông đến Trung Bác, treo thương bài thì coi như lương thực của dân bán ra với giá cao.”
“Năm trước đã có lời đồn Giang Thanh Sơn đi Trung Bác đảm nhiệm Bố chính sứ, nếu có người lấy chuyện này làm ngụ ý, vậy thì sự tình liền rõ ràng.” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn Tiêu Trì Dã, “Trong Bố chính ty Quyết Tây có người luôn cấu kết thương nhân giàu đầu cơ quân lương, trước đây là bởi Giang Thanh Sơn tọa trấn nghiêm điều tra cho nên toàn vụ vặt vãnh. Nhưng năm nay Giang Thanh Sơn sắp bị điều khỏi Quyết Tây, năm sau hắn sẽ vào đô báo cáo công tác, phải qua đô sát đợi quy trình thẩm tra, không có cách nào quản thêm cả việc trù tính quân lương Quyết Tây được, cũng để lại chỗ hổng cho đối phương chui vào. Chỉ là không ngờ bọn chúng lớn mật tới vậy, còn dám thay bằng vật mốc.”
“Người có thể chiếm được nhiều lương thực như thế không có mấy, ” Ánh mắt Tiêu Trì Dã thâm trầm, “không có thương đội riêng buôn bán, nhất định không dám đụng vào.”
“Hề Hồng Hiên.” Thẩm Trạch Xuyên nói chậm rãi.
“Hề Hồng Hiên.” Tiêu Trì Dã khẳng định, “Hắn chết, không phải nguyên do từ ngươi và ta, mà vì hắn đã trở thành phế vật có dính dáng đến kẻ khác rồi. Ngụy Hoài Cổ trong án sụp lầu nghĩ trăm phương ngàn kế muốn Hề Hồng Hiên gánh tội thay, có phải là vì bọn chúng lén lút đầu cơ buôn bán quân lương hay không, Ngụy Hoài Cổ lo Hề Hồng Hiên bị nghiêm điều tra cho nên một lòng muốn hắn chết.”
Thẩm Trạch Xuyên lại trầm tư một lát, nói: “Không sai, được là Hề Hồng Hiên đã nói Ngụy Hoài Cổ vì tiền. Lúc trước hắn nhanh chóng đáp ứng cho Ngụy Hoài Cổ tiền như vậy, chứng tỏ hắn biết rõ con người Ngụy Hoài Cổ, cho rằng Ngụy Hoài Cổ sẽ làm như vậy. Nếu thế, Hề Hồng Hiên đã chết rồi, Ngụy Hoài Cổ không cần phải mạo hiểm làm thế tiếp nữa. Ta nghi lần này không phải Ngụy Hoài Cổ tự thân làm, nhưng vì trò lúc trước mà lão để lộ nhược điểm vào tay kẻ khác rồi, cho nên lão nhìn thấy tin báo trạm dịch là biết mình đã bị coi là thương là giáo, chạy không thoát được. Lão không tranh luận, rất có thể đã biết đối phương là ai. Bây giờ lão muốn học Hoa Tư Khiêm, dùng một cái mạng lão, kịp thời dừng tổn thất cho Ngụy gia.”
Tiêu Trì Dã nghe tiếng mưa rơi, hơi cảm thấy mệt mỏi trong tính toán đấu đá lẫn nhau này. Tiêu Kí Minh không làm sai, Ly Bắc đã kịp thời chém chết đầu bếp, đề phòng bị người coi như quân cờ, trở thành đá kê chân thay bọn họ diệt trừ phe đối lập.
Không, e rằng không chỉ là đá kê chân, mà là xác thực đã muốn dựa vào lần binh bại này để cắt giảm quân quyền của Ly Bắc, phân hoá chia rẽ thiết kỵ Ly Bắc trong tay Tiêu thị từ trước tới nay, giao cho Khuất Đô khống chế. Như vậy cho dù không thể lập tức tóm lấy Ly Bắc, thì cũng có thể hình thành hiệu quả giám sát quân đội, từ đây trói buộc tay chân Tiêu thị.
“Nếu như đêm qua Tả soái không phi đến đúng lúc, ” Thẩm Trạch Xuyên nắm tay Tiêu Trì Dã, đối diện với hắn trong buồng xe chật hẹp, “thì sáng nay tân tướng Khuất Đô nhận lệnh thuận lợi truyền xuống, thiết kỵ Ly Bắc không còn là thiết kỵ Ly Bắc nữa rồi.”
Tay Tiêu Trì Dã rất lạnh, qua hồi lâu hắn mới giơ tay vuốt tóc Thẩm Trạch Xuyên, trầm nói: “Thiết kỵ Ly Bắc là thiết kỵ của Đại Chu… Nó do cha tự tay thành lập nên, còn quan trọng hơn cả đại ca và ta. Nhiều năm như vậy, Khuất Đô vẫn không hiểu, chúng ta ở Ly Bắc làm tường đồng vách sắt, không phải loạn thần tặc tử.”