Nghiêm Trạch đã tỉnh dậy.
Đó là thông tin duy nhất mà giới hắc bang nhận được cũng như là lý do khiến cho thương trường ngoài kia vuốt mặt nể mũi không dám làm càn quá tay nữa như để dọn đường cho sự trở lại của Chủ thượng cao ngạo kia. Có điều sau bao ngày cũng chẳng thấy hắn có động thái trở lại khiến cho người người hoang mang rốt cục vì điều gì khiến hắn chậm trễ đến mức này?
Quay trở lại Nghiêm phủ tráng lệ nhưng ngập màu tang thương luôn lạnh lẽo kia, người ta nhìn thấy gương mặt u ám của những con người vẫn hoạt động với công việc thường nhật, thi thoảng nhìn thấy Hắc Báo, Hắc Miêu và Sam đỏ mắt bước ra từ phòng của Nghiêm Trạch. Mỗi ngày họ đều bế đứa trẻ được mẹ của nó gọi thân thương là Bánh Bao vừa mới ra đời ít ngày kia đến. Nghiêm Trạch từ lúc tỉnh dậy ngoại trừ Bánh Bao ra hắn không nhìn bất kỳ ai khác, luôn bế trên tay và chăm chú nhìn nó mà không nói bất cứ điều gì khiến cho lòng người nặng trĩu, thỉnh thoảng tiếng khóc của Bánh Bao khiến Nghiêm Trạch như sực tỉnh, vớ lấy bình sữa tự mình cho Bánh Bao nhỏ ăn từng giọt sữa ngọt lành.
Chủ thượng lãnh đạm cao ngạo ngày nào của họ bây giờ lại trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, những quyết định chi phối Nghiêm gia hắn đều tự mình quyết đoán với những cách thức bạo lực tàn nhẫn nhất để ngăn chặn những kẻ muốn lợi dụng thời cơ này mà lật đổ Nghiêm gia. Thế nhưng lại không lấy danh nghĩa của hắn để trừng trị mà là để cho Hắc Báo, Hắc Miêu ra mặt thanh tẩy lũ bè phái, khiến chúng lầm tưởng Nghiêm Trạch không màng đến công việc nữa mà lộ mặt quét sạch. Một mẻ hốt gọn, khiến cho Nghiêm gia trong mắt chúng nhân càng thêm đáng sợ.
Phân nửa cuộc sống của Nghiêm Trạch là công việc làm trong bóng tối, ra tay ngày càng tàn độc điêu luyện, thậm chí có người nghi ngờ trải quả một lần sinh tử Nghiêm Trạch thật sự đã không còn là con người nữa. Những kế hoạch mà hắn bày ra thi thoảng có bóng dáng từ những cái bẫy mà Tư Mạn đã dùng đến khi còn dùng danh nghĩa Ephemera, hoặc giả người hiểu chuyện cho rằng Nghiêm Trạch tựa hồ đã cùng Tư Mạn hòa làm một, khiến cho mỗi quyết định của hắn đều có bóng dáng của cô như chứng thực cô vẫn tồn tại, ngay tại đây, bên cạnh hắn.
Người làm trong Nghiêm gia dễ dàng bắt gặp cảnh tượng Nghiêm Trạch bế trên tay Bánh Bao nhỏ nhắn đáng yêu bước qua từng bậc thềm, từng nấc thang hay căn phòng mà Tư Mạn đã đi qua, thấy Nghiêm Trạch dùng nửa ngày chỉ để nhìn xuống mặt hồ trong vắt ngày nào Tư Mạn đã bị Nghiêm Trạch thẳng tay ném xuống vì dám bỏ trốn, và cũng có khi thầy hắn nằm trên bãi cỏ xanh mướt ở hậu hoa viên, nơi mà hắn và cô đã cùng nhau tận hưởng khoái cảm đê mê nhục dục loài người. Cũng có ngày hai cha con nằm dưới tán cây đó, nằm ở vị trí Tư Mạn vẫn chọn để ngắm nhìn quang cảnh yêu thích hoặc nhìn thấy Nghiêm Trạch chăm chú ngắm bức ảnh duy nhất của hắn và Tư Mạn được đặt trong phòng khách. Mọi thứ mà hắn chạm đến ở Nghiêm phủ này đều có sự xuất hiện của cô, khiến cho ánh mắt chim ưng đó ngày càng trở nên cô độc, dần già thì trống rỗng, chỉ có tiếng cười của Bánh Bao mới có thể khiến sắc mặt của hắn thay đổi. Hài hòa dãn ra một nụ cười như chứng tỏ hắn vẫn sống.
“Cùng một lúc mất đi hai người thân. Thật sự đã quá sức đối với Chủ thượng. Bây giờ chắc ngài ấy rất đau lòng. Phải chi lúc đó ngài ấy không tìm ra được Bối Tư Mạn, phải chi không có rượt đuổi, phải chi không có chiếc xe đó lao đến, phải chi...Bây giờ ngoài Bánh bao ra, không ai có thể giúp ngài ấy.” Hắc Báo xót xa đứng bên mép cửa nói. Thể hiện rõ tiếc nuối.
Tuy rằng không tỏ vẻ đồng thuận với Nghiêm Giác Siêu nhưng người cha đã sinh ra hắn qua đời ngay trước mắt đã là một chuyện khó chấp nhận như thế nào, ấy vậy mà tai nạn của Tư Mạn lại chính do hắn gây ra, hai chuyện này gộp lại đối với sức lực của một người về tinh thần mà nói là điều khó chấp nhận. Điều đó được chứng nhận bởi cho đến thời điểm này Nghiêm Trạch vẫn không đến nghĩa trang Nghiêm gia để thăm Tư Mạn.
Hắc Miêu, Hắc Báo bước thẳng vào bên trong, nhìn thấy Nghiêm Trạch bế Bánh Bao đã no căng sữa ngủ ngon trên tay hắn, xem như không giống lần đầu gặp mặt đứa trẻ, Nghiêm Trạch đã phải gồng lên để bế nó vì sợ Bánh Bao nhỏ bé sẽ lọt khỏi vòng tay hắn mà rơi mất. Bây giờ nhìn thấy nó thoải mái nằm trên ngực hắn ngủ ngon chúng tỏ Nghiêm Trạch đã quen với việc làm cha rồi.
“Mọi việc đã ổn thỏa hơn, lấy vài kẻ cứng đầu ra làm gương, đám người ngoài kia mới không dám làm càn nữa. Ngài có thể tạm nghỉ ngơi được rồi.” Báo cáo đại khái, Hắc Miêu mới hắng giọng nói: “Còn một việc này hình như ngài đã quên rồi.”
Nghiêm Trạch đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng Bánh Bao như dỗ nó ngủ, biểu hiện dịu dàng này ngoài Tư Mạn ra đây mới chỉ là người thứ hai cũng đủ thấy nó đối với Nghiêm Trạch quan trọng nhường nào.
“Chuyện gì?” Hắn nhỏ giọng như tránh không ảnh hưởng đến giấc mộng của con.
“Ngài vẫn chưa đặt tên cho thiếu chủ.”
Bàn tay Nghiêm Trạch khựng lại. Thì ra hắn lại quên mất chuyện này, vẫn theo thói quen của Tư Mạn gọi đứa nhỏ là Bánh Bao mà quên mất cho đứa trẻ này một danh phận thật sự ở Nghiêm gia.
Bế Bánh Bao ra cửa sổ đang mở hướng ánh nhìn ra vườn cây xanh mát yêu thích một thời của Tư Mạn, ngắm nhìn những đóa hoa trắng cô cần mẫn chăm sóc đó nhớ đến lúc cô còn ở bên cạnh hắn nói:
“Em muốn con sẽ có cách làm việc giống như anh, nguyên tắc, rõ ràng và quyết đoán còn tính cách sẽ giống như em, vô tư, tùy tiện. Có như vậy con mới vừa có thể khiến kẻ khác khuất phục cũng vừa có được cuộc sống vui vẻ viên mãn....”
Lời nói của cô văng vẳng bên tai hắn như mật ngọt lại như một nhát dao khiến hắn vừa hạnh phúc mà cũng đầy đau đớn. Hắn đặt lên trán Bánh Bao một nụ hôn, âu yếm nhìn con ngủ ngon lành:
“Từ hôm nay cho đến khi ta rời khỏi thế gian này ta sẽ luôn bảo vệ con và sớm tìm thấy mẹ con.”
Hai người Báo, Miêu nhìn nhau khó hiểu. Nghiêm Trạch có ý gì? Không lẽ thi thể kia....?
Nghiêm Trạch bất ngờ quay đầu, ánh mắt cương nghị:
“Hắc Báo, Hắc Miêu!”
Hắc Báo, Hắc Miêu lập tức cúi đầu dõng dạc hô: “Chúng thuộc hạ nghe lệnh.”
“Kể từ hôm nay, gia phả của Nghiêm gia sẽ có một thiếu chủ có toàn quyền nắm mọi lĩnh vực của Nghiêm gia. Đứa trẻ này sẽ do hai người các ngươi nuôi dạy, hai người sẽ là thầy của nó. Ta tin hai người có thể khiến nó trở thành một người dẫm lên thiên hạ, khiến tất cả phải cúi đầu trước nó.”
Hắc Báo, Hắc Miêu cảm khái vạn phần. Nhìn đứa trẻ như chính con của mình sinh ra mà đáp: “Chúng thuộc hạ tuân lệnh.”
Nghiêm Trạch lấy một cây bút, đặt một tờ giấy có ấn tính của Nghiêm gia viết lên đó hai chữ:
“Thiếu chủ của các ngươi tên là Nghiêm Luật! Nghiêm Luật sẽ là chủ nhân đời thứ năm của Nghiêm gia, là con trai quy nhất của Nghiêm Trạch này.”
Bóng đêm che lấp đi nửa gương mặt Nghiêm Trạch, một mình hắn rảo bước trên con đường mượt mà vào hậu hoa viên, lặng nhìn cành cây tiêu điều hoa cỏ nhảy múa dưới ánh nguyệt chôn cất nỗi lòng sâu thẳm. Hắn nhìn mặt hồ trải bóng trăng tròn, khóe môi run khẽ:
“Mọi thứ vẫn như vậy, chỉ có em là không còn ở đây.”
Châm một điếu thuốc, rít một hơi thật khẽ rồi nhả ra một làn khói vất vưởng bay đi theo cơn gió vô tình. Trong màn khói mờ ảo, ánh mắt Nghiêm Trạch ngày một sâu sắc.
“Em đã thắng rồi. Bối Tư Mạn! Em đã chạy thoát khỏi anh rồi!”
Hết phần .