“Chủ....chủ thượng....Hôm nay.....” Hắc Báo, Hắc Miêu mặt đầy vạch đen ngây ngốc chôn chân tại chỗ nhìn Nghiêm Trạch đang đứng trước gương hồi lâu không động tĩnh kia. Có trời mới biết ở bên hắn lâu nay mới nhìn thấy hắn chăm chú soi mình trong gương như vậy là điều kinh hoàng cỡ nào. Lại còn chỉnh lý lại bộ đồ đang mặc cho gọn gàng như sắp làm đại sự. Mà hắn đâu có hay coi trọng mấy cuộc họp kiểu như thế này.
Cây gậy trên tay hắn cũng đổi khác, sắc màu đã giảm đi ảm đạm nhưng không kém phần long trọng, bước chân vững chãi không lộ ra quá nhiều yếu điểm. Nhìn thấy chân hắn, Hắc Miêu lại càng cảm thấy đau lòng. Năm đó sau khi tỉnh dậy, chân trái vì bị thương quá nặng của Nghiêm Trạch đã khiến hắn không thể đi đứng như bình thường. Nếu không phải hắn hiểu nhầm người trên xe là Tư Mạn, nếu không phải hắn tự mình lặn lội dưới mực nước sâu lạnh đó thì có lẽ chân hắn đã có thể bình phục. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, âu cũng là số mệnh. Vì để mất Tư Mạn, Nghiêm Trạch cũng đã mất luôn một cái chân vững vàng.
“Ngài đã tuấn tú lắm rồi ạ.” Hiểu được điều gì đó, Hắc Báo cất giọng khen ngợi.
Như đã thỏa mãn được hắn, Nghiêm Trạch mới quay đầu điềm tĩnh bước vào phòng họp đang chờ hắn bên trong. Đến khi chỉ còn mình Hắc Báo, Hắc Miêu cùng người của Nghiêm gia đứng bên ngoài canh gác, Hắc Miêu mới gãi đầu khó hiểu:
“Không ngờ sống đến tận bây giờ cũng có ngài nhìn thấy Chủ thượng để tâm đến ngoại hình như vậy.”
Hắc Báo bắt đầu di chuyển mắt quan sát mọi động thái xung quanh nói: “Tình yêu là một thứ có thể biến vạn vật trên đời đều trở nên tốt đẹp. Chủ thượng chính là muốn để cho người mình yêu nhìn thấy bản thân mình xuất hiện ở tư thế mãn nhãn nhất. Đó là bản năng.”
Hắc Miêu ba lên một tiếng liền hiểu ra Nghiêm Trạch là vì nghênh đón sự xuất hiện của Tư Mạn mới để tâm đến ánh nhìn của cô sau nhiều năm. Nhưng Hắc Miêu lại có một nỗi lo trong lòng.
“Vốn dĩ Bối Tư Mạn không muốn ở bên cạnh mới trốn đi từng ấy năm. Chưa kể đến các bậc trưởng bối của Nghiêm gia phản đối sự trở về của cô ấy, chính bản thân Bối Tư Mạn đã không muốn quay về, đến cả con trai mình cũng không cần, lẽ nào Chủ thượng lại muốn giống như năm đó, cả hai tự dày vò chính mình?”
Câu hỏi khó có câu trả lời thích đáng này đã nằm trong đầu của nhiều người, ai nấy đều tự hỏi Nghiêm Trạch sẽ làm gì để giữ chân Tư Mạn khi cô đã nhất quyết ra đi năm năm trước đó?
Đứng ở bên ngoài canh giữ một hồi cũng chẳng thấy có chút động tĩnh, người của Nghiêm gia mai phục ở hang cùng ngõ hẹp lại chỉ bắt được một vài tên phóng viên nằm vùng. Hắc Báo không khỏi suy nghĩ:
“Có gì đó không ổn.”
Cảnh vệ Nghiêm gia nhìn nhau, không rõ không ổn ở điểm nào liền nhớ đến Đinh Cẩn.
“Đinh gia vẫn chưa thấy đến.”
Nhớ đến điều này thì bên ngoài liền nghe tiếng trực thăng kêu phành phạch trên đầu. Tất thảy toàn bộ người của Nghiêm gia, vệ sĩ của nguyên thủ quốc gia và các gia tộc khác lập tức phòng thủ hướng một toán năm trực thăng như chuồn chuồn bay lượn trên bầu trời rồi chậm rãi đáp xuống nóc tòa thành uy nghi.
Khi chúng nhân định hình được thì bộ đàm của Nghiêm gia liền có báo động:
“Có kẻ tấn công ở khu B, hướng Đông.”
Bộ đàm của vệ sĩ thuộc các quốc gia Tây Á lại khẩn trương không kém:
“Có kẻ động nhập hệ thống mở tất cả các cửa an toàn. Mau sang cửa Bắc đi!”
“Hướng mười giờ về phía Đông Bắc, phát hiện hai tay súng bắn tỉa....”
.....
Rất nhiều, rất nhiều thông báo được lặp đi lặp lại trong bộ đàm. Phút chốc, cảnh tượng yên tĩnh liền trở nên hỗn độn bới tiếng người và tiếng bước chân kèm theo đâu đó là tiếng súng nổ, đạn lạc.
Ngay lúc này đây trong đầu chúng nhân đang suy diễn đến một thế cục bị bao vây. Là thế lực nào đó đang muốn đối đầu với không chỉ Nghiêm gia mà còn là tất cả những kẻ máu mặt hiện đang có tại cuộc họp thượng đỉnh kia.
“Chủ thượng!”
Khi Hắc Báo, Hắc Miêu muốn đạp cửa xông vào phòng họp cũng chính là lúc phát hiện ra toàn bộ cửa của phòng họp đã bị khóa trái, không cách nào mở ra được cũng chẳng thể nghe được tiếng động ở bên trong chính là lúc mọi nghi ngờ càng trở nên sáng rõ.
“Chủ thượng! Ngài có nghe đó không?” Cầm lấy bộ đàm liên tục gọi tên thế nhưng đầu kia vẫn như không nghe thấy mà hồi đáp khiến cho bên ngoài ngập trong lo lắng.
“Cửa Nam có đột kích!”
Lại một lần nữa tiếng báo động vang lên như thông báo cho tất cả biết rằng ở tòa thành nằm ở ngoại ô thành phố này đã bị bao vây tứ phía. Ngoảnh mặt đã không còn an toàn. Với số lượng người tập trung lên đến hơn vài trăm, chẳng mấy chốc mà tòa thành uy nghi đã náo động với tiếng còi hú hét. Đội hình vệ sĩ được đưa đi trấn giữ, nửa còn lại đang cố đấm ăn sôi tìm cách mở lối cho phòng họp đang như một chiếc hộp giữ chặt chủ nhân của họ bên trong kia.
Hoảng loạn xảy ra, ngoại trừ Nghiêm gia vẫn bình ổn trật tự theo phân phó của Hắc Báo, Hắc Miêu. Còn lại những toán người khác như rắn mất đầu, chỉ biết hành động theo những gì đã được huấn luyện.
“Người ở phía Đông và Nam là người của Đinh gia, ở phía trên trực thăng là FIB đến hỗ trợ, còn ở hướng Bắc đang được người của Lâm gia trấn giữ là một toán lạ mặt không rõ danh tính.” Cảnh vệ Nghiêm gia thu thập được thông tin vội vã báo cáo về. Giữa những tiếng động vang vọng cả đất trời, làm náo loạn cả một khu vực yên bình, chúng nhân mới nhận ra rằng cuộc họp này kéo đến không chỉ một mà có đến vài ổ kiến lửa muốn nhảy đến vùi lấp.
Thế nhưng họ có một điều băn khoăn, một cuộc họp thường niên với vài thông tin cơ mật. Hà cớ gì nhiều phe phái lại mò đến đây chống chế? FBI lại đột nhiên nhạy cảm có thể đến hỗ trợ đúng lúc như thế này phải chăng là đã có kế hoạch từ trước?
“Hừ. Đinh gia? Khá khen cho lá gan dám chống đối lại Nghiêm gia! Người đâu!” Hắc Miêu lửa giận bừng bừng hô lớn: “Đưa đội hình B sang cửa Đông Nam, đội hình C sang phía Tây Bắc. Lợi dụng hai phía chống đỡ nhà Lâm gia và đám vệ sĩ Tây Á hốt trọn bọn chúng!”
Đội hình Nghiêm gia gầm mặt Vâng một tiếng liền biến mất khỏi vị trí cũ thực hiện nhiệm vụ. Bỗng nhiên Hắc Miêu đưa mắt về phía chiếc ghế gần đó, ánh mắt liền rung động kinh hoàng.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ đâu rồi? Có ai thấy thiếu chủ đâu không?” Chớp mắt liền phát hiện ra Nghiêm Luật vẫn luôn nằm trên ghế thượng ôm bình sữa kia đã biến mất ngay trong thời khắc hỗn độn, sắc mặt Hắc Miêu và đám người Nghiêm gia mới trở nên hoảng hốt. Rõ ràng mọi sự xảy ra quá nhanh, nếu là chuyện khác họ có thể bình tĩnh xử lý, nhưng đối với người luôn phải được bảo vệ an toàn trong tầm mắt như Nghiêm Luật đột ngột biến mất khiến họ bỗng dưng bối rối đến hoảng loạn.
“Không được hoảng. Thiếu chủ rất thông minh, tuyệt đối không đi lung tung. Mau tìm ở khu vực khuất bóng, có thể thiếu chủ vì sợ mà chạy đi trốn. Nhanh lên!”
Người bình tĩnh nhất vẫn là Hắc Báo, hắn nhanh chóng phân phó cho đám Hắc Miêu đi tìm Nghiêm Luật, còn bản thân cùng đám còn lại cố gắng mở cánh cửa dày cộm không hề lung lay đang nhốt Nghiêm Trạch bên trong kia, trong lòng không ngừng lo lắng. Bên trong đó nếu có biến cố, Nghiêm Trạch muốn chạy cũng không biết chạy đường nào.
“Ngươi là muốn tìm nó?” Phía cửa xuất hiện một màn xả súng, đám vệ sĩ trúng đạn chỉ kịp hự một tiếng liền ngã xuống trải đầy trên bậc thềm lạnh băng. Trong cơn gió chậm rãi xuất hiện một bóng dáng vừa quen vừa lạ. Đinh Cẩn với dáng vẻ cao ngạo bước đến, trên tay là Nghiêm Luật bị trói chặt, trong mắt cậu bé lộ rõ hoảng sợ nhưng ngoài miệng lại không kêu lên một lời, lăm lăm nhìn Đinh Cẩn đang bắt trói cậu bé như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thiếu chủ!” Người Nghiêm gia kinh hãi hô lên, Hắc Miêu liền rút súng chĩa về phía Đinh Cẩn đe dọa: “Mau thả thiếu chủ ra.”
“Đừng nóng. Súng của ta so ra nhanh hơn các người nhiều. Chỉ cần pằng một phát, nó sẽ nằm ở đây này.” Đinh Cẩn bình thản mở chốt an toàn, đặt họng súng lên thái dương Nghiêm Luật cười như có như không nói: “Mà cũng hay thật, là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, nó lại dám nhìn ta như vậy. Còn chẳng biết sợ là gì. Ngươi quả thực giống cha.”
“Dám động đến ta, Papa sẽ lột da ngươi!” Nghiêm Luật hét lên, không hề biết run sợ. Trần đời này Nghiêm Luật chỉ sợ hai người. Một là người cha cao quý Nghiêm Trạch, hai là người cậu vừa mới gặp cách đây vài ngày, người mẹ đã biến mất suốt ngần ấy năm mới xuất hiện. Còn lại tất thảy đều không hề sợ hãi, từ nhỏ đã được hai vị sư phụ họ Hắc dạy dỗ, căn bản đã sớm tôi luyện ra tinh thần thép như cha.
“Đinh Cẩn, ngươi đừng quên thiếu chủ là con trai Bối Tư Mạn, không phải năm năm trước chính miệng ngươi đã nói nợ Bối gia, sẽ dùng cả đời để giúp Bối gia trả mối thù? Sao ngươi lại dám ra tay với đứa trẻ còn xót lại duy nhất của Bối gia?”
Nghe Hắc Miêu nói, Đinh Cẩn liền bật cười, nụ cười tàn nhẫn trên gương mặt đầy những vết chân chim của ông ta khiến cho sự tà ác được hiện rõ mồn một. Ông ta khinh bỉ nói:
“Hắc Miêu ngươi cũng thật tin người. Nếu lúc đó ta không giả nhân giả nghĩa thì làm sao quyền lực một tay Lex nắm trọn lại về tay ta chỉ trong một ngày được chứ? Thứ mà Lex cất công lấy được trong suốt mười năm, ta đã ôm trọn nó chỉ bằng cái chết của Bối Tư Mạn, ngươi xem ta có nên tiếp tục giả ân tình gì với thằng nhóc này nữa không?”
Nhận ra tên khốn Đinh Cẩn dùng thủ đoạn để độc chiếm cơ ngơi của Lex, tuy rằng đã từng là kẻ địch nhưng Hắc Miêu lại thấy thông cảm cho Lex kia đã bị Đinh Cẩn đâm một nhát sau lưng như thế này. Biết không thể dùng cách đó để cứu Nghiêm Luật, Hắc Báo mới cho người âm thầm bao vây Đinh Cẩn hòng đoạt lại Nghiêm Luật, nhưng mọi thứ lại không như bản thân sắp xếp, bên ngoài lần nữa báo thất bại. Lần này không phải là vì người của Đinh gia, mà là vì toán người bí ẩn không rõ danh tính kia đột kích mà đến.
“Nói đi. Ông muốn gì?” Lấy Nghiêm Luật ra uy hiếp, chắc chắn Đinh Cẩn có mục đích, nếu không đã không để Nghiêm Luật sống lâu đến vậy. Hắc Miêu mới hòa hoãn để ông ta ra điều kiện, tránh mất thời gian để đám người không rõ danh tính kia ập đến lại một lúc đối đầu với hai phe.
“Rất đơn giản. Thứ ta muốn chính là thứ các người đã lấy đi của Lex năm năm trước. Chip điều khiển tàu ngầm đại dương!”