Sau khi sắp xếp xong mọi việc, khi Lục Thiếu Hoa trở về biệt thự thì đã một giờ chiều, hắn vừa bước vào cửa đã nghe Trần Quốc Bang hỏi:
- Tiểu Hoa, em đi đâu lâu thế?
- Dạ, em đi dạo ấy mà
Chắc chắn hắn sẽ không nói với Trần Quốc Bang là đi tìm người môi giới chứng khoán, chỉ có thể lấy cớ đi dạo cho qua chuyện.
- Ừ, mau ăn cơm đi, nguội hết cả rồi.
- Vâng
Đã tìm được người môi giới, có thể nói Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị xong tất cả, tiếp theo hắn sẽ nghĩ cách đi Nhật Bản. Muốn đi Nhật Bản đương nhiên là phải nói với Dương Kiến Long và cả nhà. Nhưng trước đó hắn đã nghĩ ra một cái cớ. Hắn biết rằng Dương Kiến Long đã nói với Lục Gia Diệu về việc hắn không đến trường. Thế nên trung tuần tháng chín, hắn sẽ nhân dịp quốc khánh để xuất ngoại, rồi nhờ Dương Kiến Long chuyển lời với Lục Gia Diệu là hắn đi Nhật Bản du lịch, đương nhiên hắn sẽ thêm vào đây là phần thưởng của việc có kết quả học tập cao.
Ngày tháng , Dương Kiến Long đã chuyển lời nhắn của Lục Gia Diệu đến Lục Thiếu Hoa, ông đồng ý cho hắn đi du lịch với điều kiện phải đi cùng Trần Quốc Bang. Điều này nằm trong dự tính của hắn, không hiểu vì sao mà từ khi Lục Gia Diệu đến Thẩm Quyến ở hai tháng, dường như quan niệm của ông đã khác trước, ông trở nên dễ tính hơn nhiều.
Tuy là hắn dự tính được điều này, nhưng hắn cũng không đoán ra vì sao Lục Gia Diệu đồng ý. Thực ra Lục Gia Diệu thấy Lục Thiếu Hoa thông minh như vậy, sau này không thể chỉ ở trong nước được, cho nên khi nghe hắn nói đến việc đi du lịch nước ngoài, ông chẳng nghĩ gì đã đồng ý, đơn giản là vì đi nước ngoài có thể mở rộng tầm mắt.
Từ khi biết tin Lục Gia Diệu đồng ý cho mình đi du lịch Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần Lục Gia Diệu đồng ý, thì hắn cũng chẳng cần để ý đến thời gian nữa. Vốn dĩ đi du lịch là đi trong tuần nghỉ quốc khánh, nhưng Lục Thiếu Hoa không hề tính đến việc đi vào lúc ấy, đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Còn đi ngày nào thì hắn sẽ tự định đoạt. Thế nên hắn nhàn nhã ở biệt thự xem ti vi, chẳng có chút bất an nào trước những bão táp sắp tới, dường như tất cả chẳng có gì dính dáng đến hắn. Hắn nghĩ tất cả đã được chuẩn bị, nếu như lịch sử không thay đổi, thì dựa vào những ký ức của hắn ở kiếp trước, chỉ có thể kiếm được chứ không thể bị lỗ được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từng ngày trôi qua, tối ngày , biệt thự Lục Thiếu Hoa ở đột nhiên có tiếng gõ cửa. Lục Thiếu Hoa thấy có chút kỳ lạ. Cả đất Hong Kong này hắn chỉ quen có Dương Kiến Long, mà Dương Kiến Long đến thì sẽ không gõ cửa mà cứ thể đẩy cửa vào rồi. Cửa nhà hắn không cần khóa, bởi Trần Quốc Bang là bộ đội đặc công thì còn khóa cửa làm gì.
Lúc mở cửa Lục Thiếu Hoa mới nhìn rõ người đến là ai.
- Sao anh đến sớm vậy?
Người đến chính là Lưu Minh Chương, vốn dĩ Lục Thiếu Hoa dặn y ngày mới đến, nhưng vì sợ hắn gấp nên y đã đến trước.
- Hơ hơ, anh ở nhà cũng chẳng có việc gì, nên đến sớm.
Lưu Minh Chương nghiêng người lách vào cánh cửa mở hờ, ngước nhìn biệt thự với ánh mắt đầy thèm muốn.
Lục Thiếu Hoa cũng chẳng để ý đến ánh mắt thèm muốn của y, hắn đóng cổng lại.
- Anh vào đi, ngày mốt mới lên đường đi Nhật Bản, nên anh ở tạm đây đã.
- Được thôi.
- Tiểu Hoa, ai đến đấy?
Tiếng dép lê lệt bệt từ tầng hai vọng xuống.
- Dạ, một người bạn ạ.
Lục Thiếu Hoa nghĩ có lẽ Trần Quốc Bang nghe thấy tiếng gõ cửa nên mới đi xuống, thế là hắn cười hơ hơ, rồi vội nói thầm với Lưu Minh Chương:
- Lúc anh tôi xuống đây, anh đừng có nói với anh ấy là anh làm gì, càng không được nói gì về việc đi Nhật Bản để chơi cổ phiếu đâu đấy.
- Được.
Lưu Minh Chương không hiểu vì sao Lục Thiếu Hoa không cho y nói, nhưng y cũng gật đầu đồng ý, dù gì Lục Thiếu Hoa cũng là người thuê y, lời của ông chủ lẽ nào không nghe.
- Lục Thiếu Hoa vừa nói với y xong, thì Trần Quốc Bang đã đến lầu một, chăm chú nhìn ánh mắt của Lưu Minh Chương rồi lại nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Hơ hơ, em giới thiệu với anh đây là anh Lưu Minh Chương, anh ấy là phiên dịch mà em mời đến. Ngày mốt mình đi Nhật Bản mà cả anh và em đều không biết tiếng Nhật nên em mới mời phiên dịch.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa không biết phải giới thiệu thế nào, nhưng hắn chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu giới thiệu là phiên dịch thì Trần Quốc Bang sẽ không nghi ngờ gì.
- Chào anh, tôi là Trần Quốc Bang, gọi tôi là Quốc Bang là được rồi.
Được giới thiệu là phiên dịch, nét mặt dò xét của Trần Quốc Bang mới thoải mái hơn một chút. Chẳng biết có phải bởi thói quen nhà binh hay không, mà hễ cứ gặp người lạ là anh lại có tâm lý phòng bị.
- Hơ hơ, vậy tôi gọi anh là anh Quốc Bang nhé, anh cũng đừng gọi tôi là anh Lưu, cứ gọi tôi là Minh Chương đi.
Tuy y mới về Hong Kong không lâu, nhưng cũng có những kinh nghiệm nhất định về giao tiếp. Thấy Trần Quốc Bang thẳng thắn như vậy, nên y cũng không thể bỏ qua cơ hội kết thân với anh của cậu chủ.
Một đêm không nói gì, sáng hôm sau Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang dậy sớm. Đánh răng, rửa mặt xong thì gọi Lưu Minh Chương dậy, rồi cả ba cùng ăn sáng.
- Em đi mua vé máy bay, anh có đi không?
Ăn sáng xong, Lục Thiếu Hoa quyết định đi mua vé máy bay, đi mua sớm một ngày thì tốt hơn, nếu ngày mai mới mua không được thì nguy to.
- Ừ , anh cũng đi, Minh Chương cậu có đi không?
Trần Quốc Bang không thể yên tâm để Lục Thiếu Hoa một mình đi mua vé máy bay, ở sân bay vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có.
Mua vé xong, về đến biệt thự thì đã gẫn đến trưa, làm bữa cơm đơn giản xong, Lục Thiếu Hoa đề xuất cần đi nói với Dương Kiến Long một tiếng:
- Anh ơi, em đi nói với ông Dương một tiếng là mai chúng ta sẽ đi Nhật Bản.
- Ừ, em đi thì anh không đi nữa.
Trần Quốc Bang cũng lười đi, anh ta vốn là người không thích nói nhiều, với lại đến nhà Dương Kiến Long là lại cà kê dưa ngỗng, nói chuyện trên trời dưới đất, nên có thể tránh thì anh ta tránh ngay.
- Thế thì em đi đây.
- Ừ, đi đi, nhớ cẩn thận đấy.