“Bà nội, đều là Lộ Lê làm, hắn không chỉ có mắng phụ thân cùng mẫu thân là tra nam tiện nữ, còn hất mẫu thân bị thương.”
Lộ Hàm Ngọc cảm thấy Tần Vũ làm như vậy nhất định là do Lộ Lê sai sử.
“Hắn thật sự là phản rồi, còn dám động thủ, rõ ràng không để Hướng Viễn vào mắt.” Quải trượng trong tay Lộ lão phu nhân gõ vài cái, mặt đầy phẫn nộ.
“Lộ Lê bây giờ gả cho thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, hắn có chỗ dựa cường đại như vậy, còn đem ai để vào mắt nữa.”
Lộ Hàm Ngọc ghen ghét mà nói, vì sao thằng oắt con kia mệnh tốt như vậy, vì sao gả cho thượng tướng không phải là cô.
Lộ lão phu nhân cười lạnh, tự tin nói: “Ta lại muốn nhìn xem hắn có dám động thủ với tổ mẫu ta không.”
Lộ Hàm Ngọc đắc ý cười dào dạt.
Học viên quân sự đệ nhất, tin tức thượng tướng Vinh Diệu đế quốc mang theo vợ con tới tinh cầu Thủ Đô thăm người thân nhanh chóng lan truyền trong học viện. Không giống nơi khác chỉ là nghe đồn, trong học viện còn có người tung ra hình ảnh phi thuyền, cho nên nơi nơi đều có người đàm luận chuyện này.
“Con trưởng Lộ gia thật đúng là mệnh tốt, gả cho thượng tướng Vinh Diệu đế quốc, về sau tổng thống Liên Bang cũng phải lấy lòng anh ta.”
Lộ Quang Huy ngồi xuống đã nghe được thanh âm hâm mộ ghen ghét cách vách.
“Ai bảo người ta là người Doraki, cho dù là nam nhân, năng lực sinh con cũng mạnh.”
“Các cậu nói lời này cũng không sợ mất mặt, nếu tôi không đoán sai, vị con trưởng Lộ gia này chính là học sinh năm trêи Lộ Lê, Lộ Lê trước kia ở học viện chúng ta rất có danh tiếng, anh ấy lấy thể chất của người Doraki liên tục đánh thắng anh chị người biến chủng học cùng năm, sáng lập kỷ lục huy hoàng.”
“Đúng vậy, Lộ học trưởng rất may mắn, nhưng người ta cũng đủ nỗ lực, kỷ lục anh ấy lưu lại đến nay còn chưa có người đánh vỡ.”
“Các cậu nói là tinh thần lực à, người Doraki tinh thần lực vốn dĩ cao, có cái gì đâu mà hiếm lạ.”
“Đầu óc có bệnh à, cậu tìm tôi một người Doraki vừa sinh ra tinh thần lực đã là S đi.”
Lộ Quang Huy không đợi bọn họ nói xong đã nghe không nổi nữa, bóp gãy đũa rồi rời đi, tới cửa nhận được liên hệ từ số Lộ Quang Minh.
“Anh, lúc này tìm em có chuyện gì?”
“Mẫu thân bị thương ở eo, buổi tối em trở về xem một chút đi, anh không đi được.” Thân ảnh Lộ Quang Minh sau khi xuất hiện trực tiếp nói.
“Sao mẫu thân lại bị thương?” Lộ Quang Huy buồn bực nói.
“Là anh cả làm.” Lộ Quang Minh nói.
Sắc mặt Lộ Quang Huy lập tức âm trầm vô cùng, “Hắn cũng dám thương tổn mẫu thân, anh, sao anh còn gọi hắn là anh cả.”
“Quang Huy, có một số việc không phải dựa vào thiện ác là có thể giải quyết.” Lộ Quang Minh cũng không trả lời chính diện.
“Còn không phải là cả nhà muốn mượn thân phận của hắn giúp Lộ gia một phen, anh, năm đó Lộ Lê cùng cha hắn chen chân vào tình cảm của phụ thân cùng mẫu thân, đã đủ làm em dị ứng, thế mà mọi người còn muốn đi cầu hắn, mọi người cho rằng hắn sẽ vui vẻ với chúng ta sao, không, hắn chán ghét Lộ gia, tựa như em chán ghét hắn vậy, mặc kệ mọi người nói gì, hắn tuyệt đối sẽ không giúp Lộ gia.”
Lộ Quang Huy không rõ, người ghê tởm như vậy, vì sao phải vì tiền đồ đi cầu hắn, Lộ gia tuy rằng không phải thế gia hạng nhất, nhưng so với đại bộ phận gia đình nghèo khó thì khá giả hơn nhiều.
Lộ Quang Minh nhìn người em trai này, vẫn biết hắn rất ngây thơ, nhưng đây cũng không trách hắn, Lộ gia rất nhiều chuyện, phụ thân cùng mẫu thân đều không nói cho hắn.
Tựa như người chen chân vào tình cảm người khác kỳ thật không phải cha Lộ Lê, mà là mẫu thân họ, chẳng qua loại việc này rốt cuộc không dễ để lộ ra ngoài sáng, mẫu thân cũng không thừa nhận, nói cho Quang Huy rằng cha Lộ Lê mới là kẻ thứ ba.
“Tóm lại em không cần lo nữa, buổi tối trở về gặp mẫu thân một chút đi.”
“Anh.” Lộ Quang Huy có rất nhiều lời muốn hỏi, Lộ Quang Minh cắt đứt liên lạc trước.
Bởi vì người Lộ gia tìm tới cửa, Lộ Lê quyết định không kéo dài thêm nữa, phải mau chóng rời khỏi Liên Bang, y thật sự xem nhẹ sự vô sỉ của người Lộ gia.
Trước kia y cảm thấy tính tình mình khá tốt, nhưng một mặt tiếp xúc với người nhà, tính tình tốt của y phảng phất như là ảo giác.
Tần Vũ biết quyết định của y, ủng hộ trước sau như một.
Quyết định xong, hai người liền ra cửa.
Tần Sương cùng La Uẩn Hòa không ở đây, sáng sớm bọn họ đã bị mời đến quân bộ, vốn dĩ Tả Nguyên Soái muốn gặp Tần Vũ, nhưng Tần Vũ không có hứng thú.
Tần Sương còn tưởng tới Liên Bang có thể đi chơi, không ngờ phải thay thế Tần Vũ giao tiếp với người Liên Bang, nói thẳng là bị lừa.
Đi ra khỏi cửa lãnh sự quán, Lộ Lê nhìn thấy một bà lão đi tới, lập tức nghĩ hôm nay không nên ra khỏi cửa.
“Coi như mày thức thời, còn có mặt mũi ra tới nghênh đón ta.” Lão nhân chính là Lộ lão phu nhân, nhìn thấy Lộ Lê còn tưởng rằng người ta ra đón bà, căn bản không nghĩ việc Lộ Lê căn bản không biết bà ta muốn tới.
Lộ Lê nhíu mày, không khách khí mà nói: “Bà suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không phải tới tiếp bà, bây giờ tôi có việc muốn đi ra ngoài, nếu không có chuyện quan trọng, phiền bà đừng chắn đường.”
“Mày nói gì vậy, ta là tổ mẫu của mày, nếu không có chuyện quan trọng, ta sẽ đến nơi này tìm mày à?” Lộ lão phu nhân lấy uy nghiêm của tổ mẫu, ngạo mạn nhìn y.
“Được, tôi cho bà ba phút, nói xong thì đi đi, nơi này của tôi không chứa nổi tòa đại Phật như bà.” Lộ Lê biết toàn bộ Lộ gia khó xử lý nhất chính là Lộ lão phu nhân, có câu nói cậy già lên mặt, chính là nói về loại người này.
Lộ lão phu nhân không cảm thụ được ngữ khí bố thí của y, vênh mặt hất hàm sai khiến mà nói: “Hôm nay ta không truy cứu việc mày đả thương mẫu thân mày, tình huống Lộ gia hẳn là mày đã biết, Quang Minh đã tiến vào quân bộ, trước mắt cần tiến thêm một bước, mày nếu là thượng tướng phu nhân, thì giúp Quang Minh một phen, nói như thế nào nó cũng là em trai mày.”
Lộ Lê ngoài cười nhưng trong không cười, “Bà đang nói giỡn với tôi sao, Lộ Quang Minh khi nào thành em trai tôi, sao tôi không biết cha tôi sinh cho tôi một người em trai?”
“Nó là con trai của phụ thân mày, đương nhiên cũng là em trai mày.” Lộ lão phu nhân trầm mặt.
“Tuổi lớn, đầu óc cũng hồ đồ, nhiều năm trước bà cùng Quách Liên Trân có nói qua con trai của Lộ Hướng Viễn chỉ có Lộ Quang Minh cùng Lộ Quang Huy, nhiều năm qua đi như vậy, đã quên không còn một mảnh?”
Toàn bộ Lộ gia, người Lộ Lê thống hận nhất không phải Lộ Hướng Viễn, mà là Lộ lão phu nhân, cha y gả cho Lộ Hướng Viễn, công của lão bà này không thể không có.
Lộ lão phu nhân vì để Lộ Hướng Viễn khai chi tán diệp cho Lộ gia, sinh càng ngày càng nhiều hậu duệ ưu tú, luôn dặn dò tương lai Lộ Hướng Viễn nhất định phải cưới một người Doraki.
Sau đó Lộ Hướng Viễn cũng xác thật nhìn trúng cha y, hai người yêu nhau rồi kết hôn, nhưng Lộ lão phu nhân trong lòng kỳ thật không thích cha, đặc biệt cha kiên trì muốn mang thai trong cơ thể, mặc kệ con mình là người Sulfur, hay là người Doraki, cha đều nhất định muốn sinh ra, thái độ của đôi mẹ con Lộ gia này liền xoay chuyển độ với cha Lộ Lê.
Thường thường châm chọc mỉa mai và lạnh nhạt, loại tình hình này đến khi y sinh ra, hai người càng làm trầm trọng thêm, thậm chí khi còn nhỏ nhân lúc cha không ở đó, còn muốn châm ngòi quan hệ giữa cha con bọn họ, nếu không phải Lộ Lê có linh hồn đã trưởng thành, nói không chừng thật sự bị bọn họ châm ngòi thành công, hận ngược lại người cha đã sinh ra mình.
Từ đó về sau, Lộ Lê nhìn thấy bọn họ tựa như loài ruồi ghê tởm, sau đó đi học, mỗi năm y đều trọ ở trường, có thể không trở về Lộ gia, thì
không trở về Lộ gia.
Lộ lão phu nhân nhìn thấy hận ý trêи mặt Lộ Lê, nội tâm cả kinh, bà xác thật cùng Quách Liên Trân nói như vậy, bà tuy tuổi đã lớn, nhưng ký ức cũng không mai một.
Cái thằng nhãi ranh này nguyên lai đã sớm biết, nhiều năm qua vẫn không có biểu hiện ra ngoài, cất giấu cũng đủ sâu.
“Mày nhất định đã nghe lầm, tổ mẫu sao có thể nói lời như vậy.” Lộ lão phu nhân không thừa nhận, thừa nhận xong muốn y giúp Lộ gia sẽ càng khó.
“Tôi không chỉ biết những thứ đó, còn biết Lộ Hướng Viễn lúc trước ngoại tình bị cha tôi phát hiện, là bà giúp hắn che dấu chân tướng.” Đôi mắt Lộ Lê nhiễm ánh sáng lạnh.
“Mày!” Lộ lão phu nhân trừng lớn đôi mắt.
Lộ Lê nhàn nhạt mà cười, “Bà nhất định không nghĩ tới, phong thuỷ luân chuyển, trái lại hiện giờ các ngươi lại muốn cầu tôi, thật sự là báo ứng.”
Lộ lão phu nhân vẫn cho rằng Lộ Lê cái gì cũng không biết, không ngờ việc y biết còn nhiều hơn so với mình tưởng, bà ta ở Lộ gia vênh mặt hất hàm sai khiến, trước nay đều cao cao tại thượng, đại gia trưởng uy nghiêm, chưa từng bị một tiểu bối cọ da mặt như thế, lập tức thẹn quá thành giận.
“Tốt, hiện giờ thân phận không giống nhau, trưởng bối trong nhà cũng có thể không để trong mắt, xem ra mày cũng không để bụng mộ cha mày, vốn dĩ ta còn muốn chuyển mộ hắn đến trung tâm, hiện tại không chỉ không cần, hắn cũng không thể ở lại mộ viên Lộ gia nữa.”
Lộ Lê không thể tin nổi nhìn bà, ngay sau đó tức giận không thể kiềm chế trào ra, “Tôi đúng là xem nhẹ sự vô sỉ của bà, cũng dám lấy mộ phần của cha tôi ra uy hϊế͙p͙, tôi vốn dĩ không muốn liên lụy gì đến các người, hiện tại xem ra các người không muốn buông tha cho tôi, một khi đã như vậy, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
“Nơi này là Liên Bang!” Lộ lão phu nhân phát hiện y tựa hồ muốn gây bất lợi cho Lộ gia, mặt trầm xuống gầm lên.
“Liên Bang thì thế nào, các người tới cửa không phải đã chứng minh, các người nhìn trúng thân phận và địa vị người đàn ông của tôi sao?” Lộ Lê đột nhiên xoay người, “Mộ cha tôi không nhọc công các người lo lắng, tro cốt ông ấy tôi sẽ mang đi, khối mộ bia kia các người muốn dịch như thế nào thì dịch như thế, muốn xóa tên cha tôi khỏi Lộ gia cũng tùy các người, dù sao cha trước nay cũng không lạ gì thái độ của các người.”
“Muốn mang tro cốt cha mày đi, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Lộ lão phu nhân không nghĩ y đã có chủ ý này, dù kinh hãi cũng phải tiến lên.
Mặt Tần Vũ không biểu tình nhìn qua, binh lính ở cửa lập tức ngăn bà ta ngoài cửa.
Lộ Lê xoay người, “Tôi không trưng cầu bà đồng ý, chỉ là thông báo cho bà một tiếng.”
Lộ lão phu nhân quát lớn, “Cha mày đã ngủ say nhiều năm, mày không phải tự xưng hiếu thảo sao, quấy rầy hắn như vậy, không sợ nửa đêm cha mày tới tìm mày à.”
Lộ Lê ha hả, “Cầu mà không được.”
Y còn ước gì người cha y yêu nhất mỗi ngày đều tới tìm y.
“Đuổi bà ta đi, tôi không muốn nhìn thấy bà ta nữa.”
Hai gã binh lính lập tức đem bà đuổi đi, thời điểm buông tay, Lộ lão phu nhân còn muốn xông tới, lại bị ngăn trở, binh lính không cẩn thận đẩy bà ngã trêи mặt đất, Lộ lão phu nhân lập tức ăn vạ trêи mặt đất không đứng dậy.
Lúc Lộ Hướng Viễn nhận được tin tức đến đây đón Lộ lão phu nhân, việc này đã truyền khắp tinh cầu Thủ Đô, mọi người đều biết Lộ gia vì muốn leo cao lên thượng tướng Vinh Diệu đế quốc chạy tới nhận thân, kết quả bị ném ra ngoài.
Mất mặt hơn còn ở phía sau, Lộ gia vốn chỉ là gia tộc nhỏ, người khác cũng không hứng thú gì với gia tộc bọn họ, nhưng Lộ lão phu nhân ở cửa lãnh sự quán náo loạn lên, những việc xấu xa của Lộ gia liền truyền ra trong giới xã hội thượng lưu.
Mọi người đều biết, nguyên lai Lộ Quang Minh Lộ Quang Huy là con riêng, Lộ Hướng Viễn nhân lúc cha Lộ Lê mang thai đã ngoại tình với Quách Liên Trân, cũng làm bà ta mang thai, việc Lộ Quang Minh bị bóp méo tuổi cũng bị đào ra.
Tin tức truyền ra khiến quân bộ thập phần tức giận.
Ý bọn họ là nhường Lộ gia cùng Lộ Lê tạo lập quan hệ tốt, giúp Liên Bang mượn sức lực cường đại, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã sụp đổ, Lộ gia vậy mà còn không rõ vị trí của mình.
Lộ Lê đã là thượng tướng phu nhân Vinh Diệu đế quốc, địa vị nghiễm nhiên không giống người thường, Liên Bang cũng không dám đắc tội, bọn họ vậy mà dám mưu toan ra lệnh khống chế Lộ Lê.
Náo loạn đến bước này, Liên Bang đã biết, con đường này Lộ gia hiển nhiên không thể thực hiện được, may mắn bọn họ không phải chỉ có một biện pháp này.
Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy cũng chịu ảnh hưởng.
Người trước ở quân bộ bị người khác dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, người sau không tin mình vậy mà là con riêng.
Ban đêm, hai người đều chịu không nổi ánh mắt của người khác mà trở lại Lộ gia.
Lộ Quang Minh bất mãn việc Lộ lão phu nhân đến lãnh sự quán đại náo, không hề quan tâm Lộ lão phu nhân bởi vì vậy mà bị đẩy bị thương, ngôn từ toàn là chỉ trích.
Lộ Quang Huy không quan tâm điều này, chạy tới chất vấn Lộ Hướng Viễn, có phải lúc trước lão ta bỏ qua cha Lộ Lê ngoại tình với mẫu thân, bị Lộ Hướng Viễn cho một cái tát, bảo cút đi, đau lòng cháu trai nên Lộ lão phu nhân lập tức mắng lão ta một trận.
Lộ gia có thể nói là chướng khí mù mịt.