Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 90: Đêm Trâm Luân 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặt bước chân đầu tiên vào căn phòng rộng lớn này, cảm giác đầu tiên của Thất Dạ, cái chỗ này, quả thật khiến cho người ta cảm thấy giống như đang đưa thân vào chốn Thiên đường!

Ánh sáng tràn ngập, trang hoàng hoa lệ, bài trí trang nhã, bồn hoa màu đỏ, âm nhạc du dương, vũ động tân khách. . . . . . Tất cả, xem ra đều là tốt đẹp, tốt đẹp đến mức, làm cho người ta cất bước tiến vào, cũng không muốn rời đi!

Nhưng có một chút, khiến Thất Dạ cảm thấy bất ngờ.

Những cô gái kia, ăn mặc vô cùng kiệm vải, quả thật so với gái đứng đường không có bao nhiêu khác biệt. Mặc dù giờ phút này không khí bên trong phòng rất tốt, nhưng cử chỉ của những người đàn ông kia, lại cực kì hạ lưu. Bọn họ, thậm chí trực tiếp vén hết áo của mấy cô gái lên, đầu chôn sâu vào trên người các cô ấy, động tác tùy tiện —

Sau khi bọn họ đi vào, người xung quanh hình như đều dại ra một chút, cũng rất nhiều người ngừng lại động tác, ánh mắt rối rít nhìn về phía bọn họ, hơn nữa, mỗi một đôi mắt, đều đang tỏa sáng!

"Nhìn kìa, là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, mau tránh ra —"

"Trời ạ, thượng tướng Ngõa La Luân mới vừa rồi cũng tới, hiện tại thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cư nhiên cũng tới. Tối hôm nay, chúng ta thật đúng là mở rộng tầm mắt rồi. . . . . ."

"Bọn họ sáng sớm hôm nay mới đánh thắng một trận oanh liệt, không ngờ vẫn còn sống trở về, cảm tạ ông trời!"

"Cô gái bên cạnh A Nhĩ Bá Đặc kia là ai vậy nhỉ, ăn mặc cái kiểu gì vậy, hình như là quần áo dạ hành, cùng người phụ nữ mà thượng tướng Ngõa La Luân mang tới kia thật có thể liều mạng, hai vị thượng tướng đều xuất sắc như vậy, rốt cuộc bọn họ sau có thể coi trọng mấy ả đó đây?"

". . . . . ."

Từng trận hút khí cùng sụt sịt thở dài từ bốn phương tám hướng vang lên, toàn bộ đều là thảo luận quanh Tư Á và Gia Mậu. Dĩ nhiên, trừ ca ngợi hai người đàn ông này ra, không tránh được cũng sẽ phỉ báng cô và Dung Thiên Đại!

Nhưng thứ khiến Thất Dạ để ý không phải những thứ này, mà là trong miệng mấy người kia nhắc tới cái vị Tư Á kia mang bạn gái tới. Hình dung theo lời bọn họ, cô cơ hồ có thể xác định, người nọ chính là Dung Thiên Đại!

"Gia Mậu, cô gái mà thượng tướng Ngõa La Luân hôm nay dẫn theo có phải chính là cô gái mà hắn đã bắt đi hôm ở đại điện Kaloka không?" đầu ngón tay Thất Dạ nắm chặt lấy ống tay áo của Gia Mậu, mặt mong đợi nhìn anh ta: "Anh dẫn tôi tới đây, chính là vì để cho tôi và Dung Thiên Đại gặp mặt, đúng không?"

Chỉ tiếc rằng, Dung Thiên Đại hình như cũng bị Tư Á khống chế, họ thật đúng là có nạn cùng chịu, giống như nhau đều khó mà trốn thoát được —

"Chuyện cô cần làm đêm nay là, cảm thụ một đêm tuyệt đẹp này! Những chuyện khác, không liên quan gì tới cô!" Đôi môi mỏng của Gia Mậu khẽ nhếnh, bàn tay đang nắm tay mềm của cô hơi dùng sức, dắt cô đi vào giữa đám người kia.

Bốn phía, vô số nam nữ cũng rối rít vọt tới, nhìn ra được, có rất nhiều người đều muốn đến gần Gia Mậu, nhưng, hình như bọn họ cũng đều quên mà ngưng bước, chừa lại một lối đi lớn để bọn họ đi qua. Loại cảm giác này, tương đối tôn quý, chỉ là, ngay tiếp đó Thất Dạ lại cảm thấy một cảm giác khác cũng vô cùng rõ ràng, đó là ánh mắt kinh khủng của một số cô gái cơ hồ là muốn giết chết cô. Mà trong mắt của một số đàn ông thì lại mang theo chút coi thường, lại có cả không cần nói cũng biết.

Thật sự trên người cô lúc này mặc một thân quàn áo màu đen bó sát, đem toàn bộ đường cong linh lung đều phơi bày hết ra ngoài. Đoạn đường vừa qua bởi vì bị Gia Mậu ác ý giày vò, quần áo cũng có chút xốc xếch, kết hợp lại tạo ra một loại cảm giác cuồng ~ dã, xem ra, cực độ dụ ~ người! Vì thế, có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là, bọn họ hình như cũng vô cùng e ngại sự tồn tại của Gia Mậu, không người nào dám đến gần —

Đối với cung cách cư xử ở tinh cầu Chafee này, Thất Dạ có mấy phần hiểu rõ. Những người này, chỉ cần là thích hoặc là thích hợp, lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý với nhau), liền có thể hành động tùy ý. Vì vậy, tiến vào chỗ này, thấy hành vi của những người đó, Thất Dạ cũng không quá kinh ngạc. Nhưng Gia Mậu và Tư Á chia ra đem cô và Dung Thiên Đại mang tới cái nơi quỷ quái này, khiến cô có chút cảm giác ghét bỏ! Nếu như không phải là bởi vì biết Dung Thiên Đại đang ở chỗ này, cô nhất định sẽ trực tiếp hất bỏ cánh tay của người đàn ông này, chạy ra khỏi cửa!

Về phần giải thích của anh ta muốn cô cảm thụ tốt đẹp ban đêm gì gì đó…, cô thật đúng là một chút cũng không hiếm lạ!

"Thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc!" Một tiếng nói lanh lảnh chợt vang lên, một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân xuất hiện trước mắt bọn họ.

Cô gái mi thanh mục tú, một thân lễ phục màu tím bó sát, bộ dáng xem ra tuổi chừng 25, 26, hào hoa phong nhã. Thấy Gia Mậu, trên mặt cô ả ngưng tụ nụ cười nịnh hót, hai mắt càng thêm sáng lên, nói: "Thượng tướng ngài đại giá quang lâm Phượng Sào, chúng tôi thật quá cảm động. Tôi là người phụ trách ở đây Mỹ Cơ, tôi đã vì ngài chuẩn bị một phòng thượng hạng, xin mời đi bên này —"

Gia Mậu không nói gì, chỉ là lôi kéo Thất Dạ đi theo Mỹ Cơ.

Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc thoáng qua buồn bực. Cô cắn răng, tay nhỏ bé bị Gia Mậu nắm bỗng chốc dùng lực giật ra, cố gắng rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông. Sau khi thất bại, mặt cô lạnh xuống, trầm giọng hỏi: "Gia Mậu, anh đưa tôi đến cái địa phương quái quỷ này làm cái gì?"

"Không cần phải gấp gáp, đợi rồi cô sẽ biết!" Gia Mậu đáp lại một cách tùy ý, nhưng đáy mắt, lại tràn đầy tối tăm.

Thất Dạ nhíu chặt chân mày, hít sâu tận lực để ình bình tĩnh một chút, tốt hơn là lấy tĩnh chế động!

"Thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc, chính là chỗ này!" Mỹ Cơ đứng ở một bên trước cửa một căn phòng, hướng về phía hộ vệ canh cửa nháy mắt một cái, nhìn bọn họ gõ cửa đẩy ra, khẽ khom người làm một tư thế "xin mời": "Thượng tướng, tiểu thư, xin mời!"

Gia Mậu dẫn Thất Dạ bước qua cửa vào bên trong.

Gian phòng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, bài biện bên trong phòng lấy màu đen làm chủ đạo, ánh đèn cũng vừa phải mờ mờ, không khí vẫn còn không tệ, những màu vàng nhạt và lam nhạt thay nhau biến đổi, tạo ra một không gian mờ ảo, lại đủ khiến cho người ta say mê.

Gian phòng rất lớn, vị trí trung tâm đặt một bộ sa lon, dọc theo vách tường có tủ rượu, quầy rượu, bàn ghế, máy vi tính, màn hình TV rất lớn, tất cả đều là đồ cao cấp. Đồng thời, còn có bốn nam nữ trẻ tuổi đứng ở bên. Hai nam hai nữ, xem ra chỉ chưa đến hai mươi, nhưng vẻ thùy mị cũng rất tốt, vóc người càng thêm nhất tuyệt! .

Tất cả những thứ này, đều không đủ khiến cho Thất Dạ hưng phấn, trừ bóng dáng ngồi ở trung tâm ghế sa lon kia, bóng dáng mảnh mai bị một bàn tay của ai đó khoác lên —

"Thiên Đại!" Không biết là vì lực nắm cổ tay cô của Gia Mậu lúc này không lớn hay vì lực vung tay ra của cô quá mạnh, tóm lại, đột nhiên Thất Dạ liền thoát khỏi bàn tay nắm giữ của Gia Mậu, nhào về phía ghế sa lon kia, đứng trước mặt cô gái đang ngồi đó, mắt nhìn cô ấy chằm chằm: "Dung Thiên Đại, thật sự là cô sao?"

Vẻ mặt Dung Thiên Đại vốn là đang mong ngóng liếc thấy cô gái thanh lệ đầy phấn khởi trước mắt, cùi chỏ cấp tốc đầy một cái lồng ngực Tư Á ra, bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp nhanh chóng đứng lên, đi như nhảy hai bước về phía trước, cùng Thất Dạ bốn mắt giao nhau, trong mắt, một mảnh ánh sáng di động, hướng về phía cô ấy gật đầu một cái: "Là tôi!"

Đều là những cô gái không hề kiểu cách, đều rất quật cường, rõ ràng xa nhau không bao lâu, rõ ràng chỉ là mới quen, thời gian ở chung bên nhau không dài, khắc này, gặp được nhau, lại giống như là thế sự xoay vần! mắt đều mở lớn.

"Thời gian qua thế nào?" con ngươi Thất Dạ, liếc một cái về phía Tư Á đang chằm chằm nhìn cô đầy vẻ nghiền ngẫm, con ngươi nhẹ híp hạ xuống, ánh sáng trong đáy mắt lóe lên, là hận sao hắn không biến mất đi —

Dĩ nhiên, lời nói của cô, dĩ nhiên là hỏi thăm Dung Thiên Đại .

Dung Thiên Đại khẽ mím môi, cười như không cười: "Không chết được!"

"Qua bên này." Thất Dạ nhìn bước chân Gia Mậu đang chậm rãi tới gần, đưa tay nắm lấy cổ tay Thiên Đại, lôi cô ấy đến góc sa lon cách chỗ Tư Á ngồi xa nhất, phòng bị nhìn về phía hai người đàn ông đã sóng vai ngồi chung một chỗ.

Thiên Đại nhàn nhạt liếc Gia Mậu một cái, đầu lông mày khẽ nhíu, đáy mắt, ám quang mãnh liệt!

Bộ dáng Gia Mậu chẳng chút để ý, hắn nâng tay, vỗ nhẹ một tiếng, thiếu nữ đứng một bên, liền đi tới bên cạnh rót rượu cho anh!

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, thượng tướng Ngõa La Luân, tiết mục của các ngài đã sắp xếp xong xuôi, xin hỏi, các vị muốn lúc nào sẽ bắt đầu?" Mỹ Cơ đứng ở một bên, ánh mắt liếc một cái về phía Thất Dạ và Thiên Đại, ánh mắt kia, rất có thâm ý.

"Cậu quyết định đi!" Gia Mậu khẽ dựa người vào lưng ghế sa lon mềm mại, hai chân gác qua bàn trà, đưa tay tiếp nhận ly rượu cô gái kia đưa tới, nhấp nhẹ một ngụm.

"Sau hai phút nữa." Tư Á đưa tay, đem lý rượu đỏ cao cổ, cụng một cái vào ly trong tay Gia Mậu.

"Dạ!" Mỹ Cơ nhận lệnh, liền lập tức cúi người hành lễ, đưa ra một ánh mắt nghiêm nghị với mấy người nam nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh, xoay người rời đi.

Trừ thiếu nữ đang phục vụ Gia Mậu kia, còn lại ba người họ chia ra đi về các hướng.

Một cô thiếu nữ đi tới bên cạnh Tư Á quỳ xuống, hai người thiếu niên còn lại, là chia ra quỳ đến bên người Thất Dạ cùng Thiên Đại —

Bọn họ đang làm gì? !

Trong đầu cô gái cùng dâng lên một nghi vấn giống nhau, Thất Dạ và Thiên Đại liếc mắt nhìn nhau một cái xong, ánh mắt đồng thời liếc về phía Gia Mậu cùng Tư Á, trăm miệng một lời nói: "Các người muốn làm cái gì?"

"Để thưởng thức trực tiếp một màn kịch vui hoàn mỹ nho nhỏ mà thôi!" Tư Á đáp lời, khóe miệng tà khí, con mắt sắc sâu thẳm không thấy đáy, làm người ta hoàn toàn nhìn không thấu rốt cuộc anh ta muốn cái gì!

Thất Dạ nắm chặt tay Thiên Đại, khẽ cắn răng, không có hỏi thêm bất kì cái gì.

Nhưng là, trong đáy lòng cô dâng lên một trận lo lắng. Mà cô cũng có thể cảm thấy, một loại tâm tình giống như thế cũng bắt đầu xuất hiện trên người Thiên Đại —

Bởi vì, tay của cô ấy cũng đang phát run!

Có thể đoán ra được, ảnh hưởng của Tư Á đối với cô ấy, cực lớn!

"Trời sinh voi sinh cỏ!" Cô nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Thiên Đại, nhỏ giọng ngữ nói: "Bọn họ không thể khiến chúng ta khuất phục."

Ánh mắt cô, kiên định, tự tin, làm cho đầu ngón tay của Thiên Đại đang nắm chặt tay cô, chậm rãi buông lỏng.

Môi mỏng của Tư Á nhếch lên, có thanh âm khinh đạm, bật ra: "Các người nghe rõ đây, sau khi màn kịch bắt đầu, nhớ phải hầu hạ cho tốt chủ nhân của các người, nếu không. . . . . ."

Câu nói phía sau, mang theo mùi vị uy hiếp, vô cùng nồng đậm.

"Dạ!" Hai người thiếu niên liền lập tức đáp lời.

Thất Dạ và Thiên Đại hai mặt nhìn nhau.

"Tiểu thư, chúng tôi phục vụ các vị, xoay người sang chỗ khác." Hai người thiếu niên đột nhiên đứng lên, đem ghế sa lon kia đẩy, xoay tròn một cái 180°.

Phía trước, một mặt vách tường từ từ kéo mở ra hai bên

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio