Hỏi: "Một nghệ sĩ nếu bắt đầu sản sinh tâm lý phản nghịch với công việc thì có biểu hiện gì?"
Cư Gia Tạ: "Kịch bản không nhận, nhãn hàng mời cũng không trả lời, không làm đại ngôn, không dự sự kiện.
Mỗi ngày chỉ đến công ty nằm suy xét việc chuyển hình, xuất ngoại nguyên một năm."
Hỏi: "Một vị nghệ sĩ nếu tâm lý phản nghịch với công việc dần chuyển biến tốt đẹp thì có biểu hiện gì?"
Cư Gia Tạ: "Chính là bạn cảm thấy hắn như sống lại một lần nữa."
Cư Gia Tạ thật sự là cảm thấy ông chủ nhà mình sống lại rồi.
Ngày ghi hình đến rạng sáng ngày , ngày cũng chính là ngày hôm nay Bách Thiên Hành mới sáng sớm đã tinh thần phấn chấn mà rời giường.
Đầu tiên là chạy bộ trên máy chạy bộ phút, sau đó rửa mặt rồi ăn sáng.
Ăn sáng xong chuyên viên trang điểm cũng vừa tới thế là vào trang điểm cùng tạo hình.
Cư Gia Tạ đứng một bên xem toàn bộ quá trình lại sinh ra một loại ảo giác: Chờ một chút, ông chủ này là đang sống lại sao? Tinh thần và diện mạo đều thăng cấp tới trời luôn!
Bách Thiên Hành mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, cùng với quần tây đen không bao giờ lỗi thời, chất liệu vải rất tốt lại được cắt may tỉ mỉ nên đem toàn bộ ưu thế chân dài eo thon của hắn lộ hết ra.
Tạo hình tóc rất gọn gàng sạch sẽ, tuy rằng không trang điểm nhưng khi đứng trước gương cũng đủ làm cho mắt thường đầy cảm thán cùng kinh ngạc.
Đặc biệt so với sự lười nhát lúc trước, cái gì cũng không muốn làm thì Bách Thiên Hành hiện tại khí chất vừa đĩnh bạt vừa sắc bén.
Hắn đứng trước gương cài nút áo, cài xong lại lấy một sợi dây lưng đeo vào, sau đó đến đồng hồ cùng một cái nhẫn.
Lúc Bách Thiên Hành đeo nhẫn Cư Gia Tạ cũng không nghĩ gì nhiều cho rằng chỉ là một loại trang sức mà thôi, ông chủ của hắn bình thường không thích đeo lắm nhưng nếu tiết mục yêu cầu thì cũng sẽ đeo.
Kết quả vừa nhìn qua liền phát hiện nó là một cái đuôi giới[] .
Đuôi giới?
Là gợi ý từ stylist hả?
Cư Gia Tạ không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy quái quái một chút, ánh mắt một lần nữa rơi lại trên người Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành từ phòng quần áo đi ra, dáng người đỉnh bạc khí chất lỗi lạc, búng tay một cái ý bảo: "Đi."
Cư Gia Tạ nhìn ông chủ nhà mình như vậy thì tinh thần cũng tỉnh táo hơn, xoay người đuổi theo.
Trên đường đi Cư Gia Tạ nói lịch trình mà mình đã soạn sẵn: "Hôm nay các thực tập sinh sẽ dọn vào ký túc xá, đều sẽ được phân phòng ngủ.
Trong năm vị giám khảo hôm nay chỉ có mình cậu ghi hình, mấy giám khảo khác hôm nay sẽ không đến."
Cư Gia Tạ: "Trong kịch bản mà ê-kip chương trình đưa qua có nói cậu là đại cố vấn cho nên phải đến cổ vũ mấy thực tập sinh một chút ngay ngày bọn họ dọn vào ký túc xá.
Nội dung chủ yếu là: Kiểm tra, ăn trưa cùng trò chuyện một chút.
Yêu cầu cậu cứ tự do phát huy."
Cư Gia Tạ: "Một chút nữa khi đến ký túc xá thì ê-kip sẽ căn cứ theo tình hình mà thương lượng với cậu, đương nhiên nếu cậu có ý tưởng gì cũng có thể nói với bọn họ."
Cư Giang Tạ: "Tóm lại lịch trình hôm nay như kiểu quay ngoại cảnh của mấy chương trình tạp kỹ vậy đó, cậu phải mang micro có thu âm, toàn bộ quá trình sẽ có VJ đi theo.
Cậu tự mình phát huy."
Cư Giang Tạ đã lâu chưa làm lại công việc của người đại diện, một năm trước đã hết nữa năm hắn cùng ông chủ ra nước ngoài chơi, bây giờ làm lại nghề cũ có hơi lạ nhưng cũng không vấn đề gì.
Hắn thật cao hứng, không phải sao nghệ sĩ khí thế như vậy thì hắn là người đại diện đi theo cũng tràn đầy năng lượng.
Bách Thiên Hành ngồi ở bên kia nghe hắn nói, tay xoay xoay đuôi giới ở ngón út: "Lịch trình của thực tập sinh hôm nay thế nào?"
Cư Gia Tạ: "Vào sắp xếp phòng ngủ, ghi hình tự do, buổi tối là hội nghị động viên.
Khả năng cũng không cần quay buổi tối nếu tư liệu sống ban ngày đã đủ thì buổi chiều sẽ bắt đầu huấn luyện kín.
Lúc trước tôi đã hỏi lúc huấn luyện kín cũng sẽ có VJ đi theo, phòng ngủ, phòng tập đều có máy quay, mọi hoạt động sẽ được cắt nối biên tập đưa vào phát sóng."
Bách Thiên Hành: "Bốn người một phòng?"
Cư Gia Tạ: "Ừm, đúng vậy."
Bách Thiên Hành: "Màu sắc các ban như thế nào?"
Cư Gia Tạ: "Theo thứ tự từ A đến F là hồng, xanh lam, tím, xanh lục, xám."
Bách Thiên Hành không biết là đang nghĩ cái gì mà nhướng mi lên.
Cư Gia Tạ tưởng hắn có ý kiến gì nên hỏi: "Sao vậy? Quy trình của chương trình tuyển tú lần này so với «Pink C» lúc trước từ giám khảo, đánh giá sơ bộ, cầu thang tháp chổ ngồi của thi sinh, phân ban theo ABCDF, đến cả màu sắc kí túc xá cũng đều tương tự nhau.
Bách Thiên Hành:" Tôi đang nghĩ con trai khi mặc quần áo màu hồng sẽ ra bộ dạng gì? "
Cư Gia Tạ sửng sốt:" Hả! "
Bách Thiên Hành mấp mấy môi, đáy mắt lộ ra một chút quỷ dị.
Cư Gia Tạ:"? "
Bách Thiên Hành quay đầu nhìn lại:" Không có gì.
"
Cư Gia Tạ cứ cảm thấy có gì đó sai sai, từ khi về nước tới giờ hắn thường xuyên theo không kịp tiết tấu của ông chủ nhà mình, hắn buồn bực mà sờ sờ mũi." Còn gì muốn hỏi nữa không? "
Bách Thiên Hành đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, tay đặt lên tay vịn của ghế mà gõ gõ:" Còn có chuyện này.
"
Trên đùi Cư Gia Tạ để một cuốn sổ, tay cầm bút, vẻ mặt thực nghiêm túc:" Cậu nói đi.
"
Bách Thiên Hành:" Anh nghĩ lại giúp tôi xem tôi có nhà bên cạnh kí túc xá không? "
Cư Gia Tạ:" Nhà? "
Bách Thiên Hành:" Nếu không có thì thuê một căn đi, càng gần càng tốt.
"
Cư Gia Tạ thật sự chấn động rồi.
Sao lại thế này nha! Hắn không phải chỉ mới một năm không làm công việc này thôi sao, làm sao bây giờ đã không thể theo kịp suy nghĩ của ông chủ mình nữa rồi.
Hắn đang nói gì? Bách Thiên Hành lại đang nói gì?
Cư Gia Tạ vừa định mở miệng thì Bách Thiên Hành đã quăng cho hắn một ánh mắt đầy cảnh cáo:" Đừng hỏi.
"
Đừng hỏi?
Cư Gia Tạ nhướng mày.
Này rốt cuộc là chuyện gì đây? Hắn sao lại không theo kịp tiết tấu nữa rồi?
Bách Thiên Hành:" Thời gian này tôi sẽ ở nhà gần ký túc xá, để tiện liên hệ cùng với chương trình.
Cũng không có việc gì nên anh cũng không cần đi cùng tôi, coi như cho anh nghỉ phép, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
"
Cư Gia Tạ:"? "
Lúc đi đến ký túc xá Bách Thiên Hành cũng không cho Cư Gia Tạ đi theo, Thậm chí xuống xe cũng không cho.
Bước ra ngoài, Bách Thiên Hành chống tay lên cửa xe, kéo kéo cửa kính hướng vào trong dặn dò Cư Gia Tạ:" Cái này là giả hả, vừa có thể kéo dài ra cũng có thể làm cho nó ngắn lại.
Khi nào cần thì sẽ gọi điện thoại cho anh.
"
" Thời gian này nếu trên mạng có nói mấy vẫn đề kỳ quái nào về tôi thì cũng đừng quan tâm, cũng đừng gọi điện hỏi tôi.
"
Cư Gia Tạ:"? "
Bách Thiên Hành cong môi cười:" Nếu hỏi thì nó sẽ thành sự thật.
"Nói xong kéo cửa kính xe lên.
Bách Thiên Hành vừa bước gần tới ký túc xá đã có người ra đón.
Người đến không ai khác chính là tổng đạo diễn của «Cực hạn thần tượng».
Tổng đạo diễn đưa Bách Thiên Hành đến đại sảnh ở lầu một.
Đạo diễn trong lòng cảm thấy thật kỳ quái sao hôm nay Bách Thiên Hành chỉ đi có một mình, ngoài mặt lại chào hỏi cùng xin lỗi:" Thật ngại quá, thang máy hôm nay còn đang sửa nên chưa thể dùng được.
Vì thế chỉ có thể để cậu vất vả một chút mà đi thang bộ lên trên.
"
Bách Thiên Hành đi theo tổng đạo diễn đến cầu thang bộ.
Bởi vì trong phòng ngủ cùng phòng tập đều có camera cho nên ê-kíp chương trình sắp xếp hai tầng trong chung cư này thành khu vực hậu trường.
Hai tầng này không cao ở tầng và .
Hôm nay Bách Thiên Hành chưa ghi hình nên tổng đạo diễn dẫn hắn lên tầng trước.
Lầu có phòng lắp màn hình giám sát, có phòng biên tập cùng phòng thiết bị.
Lúc Bách Thiên Hành đến thì các thực tập sinh đều đã lên lầu, tổng đạo diễn chỉ vào màn hình nói sơ lượt về tình hình hiện tại cho hắn.
Tổng đạo diễn:" Tầng , , là phòng ngủ của thực tập sinh.
Bên này là phòng tập, vì để đảm bảo mọi người đều đủ chổ để dùng nên có tới phòng nằm ở tầng , và .
Tầng là nhà ăn, tầng dùng để dự phòng, tầng đến tầng tạm thời đang trống nhưng chắc cũng không dùng được.
"
Bách Thiên Hành nghiêm túc mà nhìn màn hình.
Tổng đạo diễn:" Giữa trưa sẽ phải cùng ăn cơm với các thực tập sinh, ghi hình tự do, sẽ có VJ cùng cameraman đi theo cậu.
"
" Ăn cơm xong sẽ lên phòng ngủ để kiểm tra, vẫn là ghi hình tự do.
Cậu cần quan tâm đến tình huống của thực tập sinh một chút, quá trình đó nên cố gắng nhẹ nhàng và thú vị một chút.
Đương nhiên nếu cậu muốn thể hiện sự nghiêm khắc của cố vấn thì cũng được.
Cái này tự cậu quyết định, chúng tôi để cậu tự do phát huy.
"
Có hơn màn hình đang ghi lại tình hình hiện tại ở hành lang cùng phòng ngủ của thực tập sinh.
Hình ảnh truyền về từ camera cho thấy không khí hôm nay rất tốt, có thực tập sinh ca hát trong phòng cũng có mấy người đang chạy nhảy đùa giởn ngoài hành lang, còn có một số ra cửa chạy đi xung quanh.
Tai Bách Thiên Hành vẫn nghe tổng đạo diễn nói, mắt thì nhìn vào màn hình.
Ánh mắt chuyển qua một loạt phòng ngủ hắn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Người nọ đứng không xa máy quay, đang ở ngăn tủ sắp xếp quần áo.
Bên cạnh hình như có người đang nói cái gì đó nên y xoay người trả lời để lại cho máy quay một cái ót.
Bách Thiên Hành nhìn cái ót quên thuộc này đã tự cười một mình.
Tổng đạo diễn:" Sao vậy? "Ông ta nhìn về phía màn hình." Nga, Giang Trạm.
Tôi đang muốn nói với cậu về thực tập sinh này.
"
Bách Thiên Hành thu lại ánh mắt quay qua nhìn tổng đạo diễn:" Chuyện gì? "
Tổng đạo diễn lại như nhớ đến cái gì lại tự mình cười:" Quá đặt biệt, quá thú vị! Thảo nào mấy đồng nghiệp kia lại xem trọng y như vậy.
Chỉ riêng mình Giang Trạm hôm nay đã có cái tư liệu sống.
"
Tổng đạo diễn đem chuyện mang hành lí lên tầng lúc sáng đại khái kể lại một lần.
Kể xong lại không nhịn được mà khen tiếp:" Biểu hiện quá tốt luôn, hình ảnh thật sống động.
"
Bách Thiên Hành nghe xong lời cường điệu này khóe môi cong lên." Vậy đi, tôi sẽ cho anh thêm một ít tư liệu sống nữa.
"
Sau đó lúc cách giờ cơm trưa không lâu, thang máy rõ ràng đã có thể sử dụng..
Bách Thiên Hành:" Ê-kip chương trình hưởng ứng lời kêu gọi mọi người đã tạm đóng thang máy cho nên hiện tại tôi không thể lên được.
Mọi người nói xem bây giờ phải làm sao đây? "
Làm sao là làm sao?
Cậu cái đồ đại móng heo, tự mình leo lên đi.
Phía trên chỉ là tiếng lòng của Giang Trạm.
Nhưng tình huống thực tế là mọi người ờ nhà ăn đều đồng loạt hô" Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! ".
Giang Trạm được khen ngợi tới mức có thể thay thế thang máy luôn.
Giang Trạm có chút bực:" Hét gì mà hét.
Chẳng lẻ y có thể xách Bách Thiên Hành mang lên như xách đám vali kia sao? "
Trợ lý đạo diễn đi tới đứng bên cạnh VJ lão sư ra hiệu cho y, ý bảo xuống lầu đón người.
Ghi hình chính là như vậy, trường hợp tự do phát huy thì chỉ cần đối với máy quay thể hiện một chút, nhưng đôi khi sẽ có nhân viên công tác đến nhắc nhỏ để kiểm soát tốt tình hình.
Nếu ê-kíp chương trình đã đến gọi thì Giang Trạm chỉ có thể đi theo, trước khi đi còn quay lại ra hiệu cho Phí Hải:" Cơm ".
Phí Hải:" Oke "
Giang Trạm xoay người ra khỏi nhà ăn, VJ cùng cameraman như cũ vẫn đi theo.
Ra khỏi nhà ăn đến cầu thang bộ, trợ lý đạo diễn ở phía sau màn ảnh cùng Giang Trạm giao lưu một chút." Đại cố vấn ở đại sảnh tầng , cậu xuống dưới đại sảnh đưa người lên đi.
"
Tốt xấu gì Giang Trạm cũng cùng Vương Phao Phao - một thành viên kỳ cựu của fandom là bạn tốt cho nên biết trong một gameshow không có tình huống nào có thể ngoài tầm kiểm soát của ê-kip chương trình.
Nhưng vấn đề là y không có kinh nghiệm nha.
Giang Trạm:" Tới tầng rồi thì tiếp theo phải làm gì nữa? "
Trợ lý đạo diễn:" Tự do phát huy là được.
"
Giang Trạm quay đầu nhìn máy quay lộ ra một biểu tình kinh ngạc:" Không có kịch bản? "
VJ cùng trợ lý đạo diễn thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Trợ lý đạo diễn:" Không có, không có.
"
Giang Trạm:" Kêu em xuống lầu không phải là đã sắp xếp từ trước? "
Trợ lý đạo diễn:" Không phải đã sắp xếp trước, VJ lão sư cùng cameraman đang nghỉ ngơi ăn trưa lại nghe mọi người hò hét liền co chân chạy qua, trong miệng vẫn còn ngậm cơm đây này.
"
" Bách Thiên Hành vừa nói hai câu ai mà ngờ mấy cậu thực tập sinh lại hét lên "Trạm ca! Trạm ca!", tôi thấy cậu không có ý muốn đi xuống nên mới nhắc nhở cậu.
"
Sợ Giang Trạm không hiểu liền nói thêm:" Chương trình thực tế chính là như vậy, có rất nhiều tình huống phát sinh cho nên mọi người phải phản ứng nhanh, cò phải mạch lạc tốt nhất là nên thú vị một chút.
"
Giang Trạm đã hiểu.
Vừa rồi trợ lý đạo diễn chỉ là nhắc nhở không phải là làm theo kịch bản.
Chỉ là vừa nghĩ sẽ nhanh gặp lại Bách Thiên Hành.
Mắt Giang Trạm hiện đầy ý cười.
Nếu đã muốn gặp, hôm nay không gặp thì ngày mai gặp huống hồ đã sớm đã gặp lại trên sân khấu.
Mặc dù không thể nhận là bạn học cũ của nhau trước mặt mọi người cùng ống kính, còn phải vì tị hiềm mà làm như không quen biết nhau, nhưng cuộc gặp mặt này rất thú vị.
Y mở cửa cầu thang hướng đại sảnh mà đi rất nhanh đã từ tầng xuống tầng .
Vốn cho rằng chỉ cần hai bước là đã gặp được Bách Thiên Hành nhưng kết quả y thấy một cái cột, nhìn kỹ chút thì..
Trong đại sảnh đối diện với y là một loạt cameraman đang chỉnh chỉnh tề tề mà đứng.
Không chỉ có cameraman, mà còn có đạo diễn, VJ, trợ lý đạo diễn..
mắt thường cũng thấy được sự khoa trương.
Nhiều người như vậy chỉ phục vụ vì một người..
Bách Thiên Hành.
Giang Trạm:"...!"
Có thể hiểu mà, đại gia thì vẫn luôn là đại gia.
Giang Trạm vừa xuất hiện thì ống kính đã bị y thu hút.
Bách Thiên Hành đối với ống kính rất chi là mẫn cảm cho nên khi ống kính vừa nâng lên hắn cũng quay đầu lại.
Giang trạm không ngừng bước tới hướng của Bách Thiên Hành xem như máy cái ống kính kia không hề tồn tại.
Miệng mồm thật tự nhiên mà nói:" Thang máy sửa rồi mà không cho dùng hả? "
Bách Thiên Hành nhìn y, biểu tình không thay đổi chỉ có đáy mắt sáng lên một chút:" Ừ.
"
Giang Trạm đi đến trước mặt hắn đang định nói thì cổ tay đã bị hắn nắm chặt.
Giang Trạm thật sự bội phục chính mình, sự ăn ý lúc cùng nhau trốn học thòi cao trung đến nay vẫn tồn tại, chẳng những tồn tại mà không một chút xa lạ.
Bách Thiên Hành vừa động, y liền xoay người theo.
Hai người cứ thế cất bước chạy, bỏ lại một đại sảnh đầy camera cùng nhân viên công tác đang chết đứng.
Mọi người:"..."
Nima, tình huống gì đây?
[] Đuôi giới: Nhẫn đeo ở ngón út..