Hỏi: Một người nghệ sĩ, khi bắt đầu nảy sinh tâm lý phản nghịch đối với công việc, sẽ có những biểu hiện gì?
Cư Gia Tạ: kịch bản không nhận, ngay cả thăm dò thương vụ cũng không tiếp, không lên sân khấu, không lịch trình, mỗi ngày đều ở công ty, nằm xuống, suy nghĩ về chuyện chuyển hình, ra nước ngoài đến tận một năm.
Hỏi: Một người nghệ sĩ, nếu như tâm lý phản nghịch dần dần cải thiện thì sẽ có những biểu hiện gì?
Cư Gia Tạ: Chính là bạn cảm thấy cậu ấy sống lại lần nữa rồi.
Cư Gia Tạ thực sự cảm thấy ông chủ nhà mình sống lại rồi.
Ngày quay show đến rạng sáng ngày , ngày , cũng chính là hôm nay, Bách Thiên Hành từ sáng sớm đã phấn chấn tinh thần rời giường rồi.
Đầu tiên là chạy bộ trên máy chạy phút, sau đó rửa mặt đánh răng, ăn sáng, ăn sáng xong cũng vừa lúc stylist đến đây, tạo kiểu tóc làm tạo hình.
Cư Gia Tạ toàn bộ quá trình ở bên cạnh quan sát, có loại ảo giác: Từ từ, ông chủ đây là đang sống sao? Tinh thần diện mạo như thế này quả thực như muốn thăng thiên!
Bách Thiên Hành mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, phối hợp với quần tây đen vĩnh viễn sẽ không bao giờ lỗi mốt, chất liệu may mặc cảm giác cực kỳ phẳng phiu, đem ưu thế vóc dáng chân dài eo hẹp của người đàn ông được tôn lên triệt để.
Tạo hình tóc gọn gàng sạch sẽ, mặc dù không trang điểm nhưng vừa đứng trước gương, đã là dung mạo đáng kinh ngạc trong mắt người thường.
Đặc biệt là so với thái độ biếng nhác, không khơi dậy được hứng thú với cái gì trước đây, phong thái hôm nay của Bách Thiên Hành vừa mạnh mẽ mà sắc bén.
Y đứng soi trước tấm gương sát sàn, một tay cài khuy áo, cài xong xoay người, chọn ra một chiếc thắt lưng từ phòng chứa quần áo, tiếp đó là đồng hồ, một chiếc nhẫn.
Khi Cư Gia Tạ thấy Bách Thiên Hành mang nhẫn không nghĩ quá nhiều, đồ trang sức mà thôi, ông chủ hắn tuy rằng không hay mang mấy thứ này cho lắm, nhưng thời điểm quay chương trình cần có thì vẫn sẽ mang.
Kết quả ánh mắt thoáng nhìn, bỗng phát hiện đó là một chiếc nhẫn đeo ngón út.
Nhẫn đeo ngón út?
Đây là kiến nghị của stylist?
Cư Gia Tạ không nghĩ nhiều, chỉ hơi khó hiểu, ánh mắt lần nữa rơi xuống người Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành đi ra từ phòng để đồ, dáng người cao ngất, khí chất xuất trúng, y búng tay, ra hiệu Cư Gia Tạ: "Đi."
Cư Gia Tạ nhìn thấy ông chủ như vậy, chính mình cũng thêm tinh thần, trong nháy mắt đuổi kịp.
Trên đường, Cư Gia Tạ nhìn nhìn sổ công tác của mình: "Hôm nay là ngày thực tập sinh dọn vào ký túc xá, tất cả thực tập sinh đều sẽ vào phòng ngủ chung ở, hôm nay trong năm Mentor chỉ mỗi cậu có cảnh, các Mentor khác đều không đến."
Cư Gia Tạ: "Kịch bản mà Ê-kip chương trình đưa là, cậu làm đại Mentor, cần có mặt cổ vũ cho thực tập sinh trong ngày đầu tiên. Nội dung đại khái có: Kiểm tra phòng ngủ, cùng nhau ăn trưa, nói chuyện phiếm. Cậu chỉ cần phát huy tự do."
Cư Gia Tạ: Đợi lát nữa tới tòa nhà ký túc rồi, Ê-kip chương trình bên kia sẽ căn cứ vào tình hình hiện trường để thông báo trước cho cậu, đương nhiên, nếu cậu có ý tưởng riêng gì cũng có thể nói với họ."
Cư Gia Tạ: "Tóm lại, lộ trình hôm nay cũng khá giống gameshow ngoại cảnh, phải mang micro, toàn bộ quá trình sẽ có VJ đi theo cậu, tự cậu phát huy là được rồi."
Cư Gia Tạ đã phải rất lâu rồi không làm công việc mà một người đại diện nên làm, trong một năm trước, có tới nửa năm đều hận không thể đi theo ông chủ nhà mình lêu lổng ở nước ngoài, bây giờ trở về nghề cũ, chức vụ công việc của mình có chút mới lạ nhưng nói tóm lại vấn đề không lớn.
Trong lòng hắn cũng rất là vui mừng, nghệ sĩ có khí thế thì đi theo mới có tinh thần được, Bách Thiên Hành một khi còn nghiêm túc làm việc, người đại diện như hắn cũng cảm thấy cả người đầy sức sống.
Bên kia, Bách Thiên Hành ngồi yên nghe hắn nói xong, ngón tay xoay xoay nhẫn trên ngón tay út: "Hôm nay thực tập sinh đến phân đoạn nào rồi?"
Cư Gia Tạ: "Vào nhận phòng, quay chụp tự do, buổi tối là mít-tinh tổng động viên, có khả năng không đến được, nếu tài liệu quay chụp phần nhận phòng ngủ ban ngày đã đủ rồi thì buổi chiều có thể sẽ bắt đầu động viên huấn luyện khép kín. Về huấn luyện khép kín, lúc tước tôi có hỏi rồi, cũng sẽ có VJ quay phim đi cùng, phòng ngủ, phòng huấn luyện đều có máy quay, phần nội dung này sẽ không được biên tập đưa vào chương trình phát sóng chính thức, mà sẽ được đưa vào phần hậu trường."
Bách Thiên Hành: "Bốn người một phòng?"
Cư Gia Tạ: "Ừ, đúng vậy."
Bách Thiên Hành: "Màu sắc của các cấp bậc thì sao?"
Cư Gia Tạ chuyện lớn hay nhỏ cái gì cũng biết: "Hồng, xanh lam, tím, xanh lá cây, xám, từ A đến F."
Bách Thiên Hành không biết nghĩ đến điều gì, nhướng mày.
Cư Gia Tạ nghĩ y có ý kiến gì, hỏi: "Sao vậy?" Lại nói: "Gần đây quy trình của các chương trình tuyển tú về cơ bản đều rất giống của cậu lúc trước, Mentor, đánh giá sơ cấp, khu thí sinh bậc thang tam giác, cấp bậc ABCDF, màu sắc ký túc xá những cái đó cơ bản đều không khác lắm."
Nhưng Bách Thiên Hành lại nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, con trai mặc màu hồng nhạt sẽ trông như thế nào."
Cư Gia Tạ sửng sốt: "Hả?"
Bách Thiên Hành mấp máy khóe môi, đáy mắt lộ ra chút thâm thúy.
Cư Gia Tạ: "?"
Bách Thiên Hành quay đầu nhìn lại: "Không có gì."
Cư Gia Tạ cứ cảm thấy có gì đó không đúng, dường như lần này sau khi về nước, hắn thường xuyên không theo kịp tiết tấu của ông chủ, hắn buồn bực sờ sờ mũi, hoàn hồn trở lại: "Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Bách Thiên Hành gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế ngồi: "Có chuyện này."
Trên đùi Cư Gia Tạ đặt sách vở, tay cầm cây bút, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: "Cậu nói đi."
Bách Thiên Hành: "Giúp tôi nghĩ lại xem, tôi có nhà ở gần khu ký túc không."
Cư Gia Tạ: "Nhà?"
Bách Thiên Hành: "Nếu như không có, thì thuê một căn, càng gần càng tốt."
Cư Gia Tạ hoảng sợ rồi.
Sao lại thế này, hắn mới hơn một năm không sắp xếp công việc quản lý thôi mà, sao hắn lại không theo kịp tiết tấu làm việc của ông chủ hắn vậy?
Hắn đang tự nói cái gì? Còn Bách Thiên Hành đang nói cái gì?
Cư Gia Tạ vừa định mở miệng, Bách Thiên Hành cảnh cáo mà liếc hắn một cái: "Đừng hỏi."
Đừng hỏi?
Cư Gia Tạ nhướng mày: Đây rốt cuộc là tiết tấu gì vậy? Sao hắn lại bắt đầu không theo kịp rồi?
Bách Thiên Hành: "Trong khoảng thời gian này tôi ở luôn bên cạnh khu ký túc, công việc tôi sẽ trao đổi trực tiếp với ê-kip chương trình, anh không có việc gì cũng không cần đặc biệt đi theo tôi đâu, coi như cho anh một kỳ nghỉ, nên làm gì thì làm."
Cư Gia Tạ: "?????"
Đợi đến dưới tòa ký túc rồi, Bách Thiên Hành cũng không muốn Cư Gia Tạ đi theo, thậm chí không cho hắn xuống xe.
Trước khi đi, Bách Thiên Hành chống cửa xe, đứng bên ngoài xe dặn dò Cư Gia Tạ: "Thời gian nghỉ này, có thể ngắn cũng có thể dài, đến lúc đó liên lạc điện thoại."
Lại nói: "Qua một đoạn thời gian, nếu anh nhìn thấy trên mạng có gì liên quan đến tôi, mấy cái kỳ quái gì đó, cũng đừng để tâm nhiều, càng đừng có gọi điện hỏi tôi."
Cư Gia Tạ: "?"
Bách Thiên Hành cong môi, cười: "Hỏi chính là sự thật." Nói xong liền đóng cửa xe.
Cư Gia Tạ: "??????"
@
Bách Thiên Hành vừa đến tòa nhà ký túc, ê-kip chương trình lập tức có người đón tiếp.
Người đón tiếp không phải ai khác, chính là tổng đạo diễn của .
Tổng đạo diễn chào đón Bách Thiên Hành vào đại sảnh tầng một, một bên thắc mắc tại sao hôm nay Bách Thiên Hành lại đi một mình tới, một bên lại áy náy thông báo: "Thang máy còn đang bảo trì, tạm thời không dùng được, đành vất vả cậu đi bộ lên vậy."
Bách Thiên Hành đi theo tổng đạo diễn đến gian cầu thang.
Bởi vì tất cả phòng ngủ, phòng học luyện tập đều có camera, ê-kip chương trình đã sắp xếp luôn hai tầng của tòa nhà ký túc này để làm nơi tụ họp của nhân viên công tác hậu trường.
Hai tầng này không cao, ở ngay tầng hai và tầng ba.
Phần ghi hình của Bách Thiên Hành hôm nay còn chưa bắt đầu, tổng đạo diễn dẫn y đến tầng ba trước.
Tầng ba có một màn hình giám sát trực tiếp, còn có phòng biên tập, phòng họp, phòng cất giữ thiết bị.
Khi Bách Thiên Hành đến, nhóm học viên đã lên tầng rồi, tổng đạo diễn mở máy quay CCTV, cho y nhìn tình hình chung của tòa nhà này.
Tổng đạo diễn: "Tầng mười hai, mười ba, mười bốn đều là phòng ngủ. Bên này là phòng huấn luyện, vì để đảm bảo đủ dùng, tổng cộng mười sáu phòng, ở các tầng mười, mười một, mười sáu. Tầng chín là căn tin, tầng tám để dự phòng, tầng bảy đến tầng bốn tạm thời đều trống, hẳn là cũng không dùng đến."
Bách Thiên Hành còn rất nghiêm túc mà xem màn hình.
Tổng đạo diễn: "Buổi trưa cậu cần lên tầng ăn cơm cùng với nhóm học viên, quay chụp tự do, VJ và trợ lý đạo diễn đều sẽ đi theo cậu."
Tổng đạo diễn: "Cơm nước xong, lên kiểm tra phòng ngủ, vẫn là quay chụp tự do, nội dung đại khái chính là quan tâm một chút tình hình vào ở của học viên, trong quá trình cố gắng thoải mái thú vị một chút, đương nhiên, nếu cậu muốn thể hiện ra một phần uy nghiêm của đại Mentor cũng được. Việc này tự cậu kiểm soát, chúng tôi không giới hạn."
Trên mấy dãy màn hình luân phiên giám sát tình hình của hơn hai mươi phòng ngủ và hành lang.
Từ camera theo dõi có thể thấy được, không khí chuyển vào ở hôm nay vô cùng tốt, có học viên ca hát trong phòng ngủ, có người ở hành lang đùa giỡn, còn có người ra khỏi phòng không ngừng nghỉ, chạy lăng xăng tới lui.
Bách Thiên Hành tai nghe tổng đạo diễn nói, mắt nhìn vào màn hình.
Từng phòng ngủ một được chuyển tiếp, y đã thấy được bóng dáng quen thuộc nào đó.
Người nọ đứng ngay tại nơi cách ống kính không xa, đang treo quần áo vào trong tủ, hình như bên cạnh có người đang nói gì với hắn, hắn ngoảnh đầu lại trả lời, để lại cho ống kính một cái gáy không xa không gần.
Bách Thiên Hành nhìn thấy cái gáy quen thuộc này, còn khẽ nở một nụ cười.
Tổng đạo diễn: "Sao vậy?" Nhìn về phía màn hình: "À, Giang Trạm, tôi đang định nói với cậu về thực tập sinh này."
Bách Thiên Hành thu lại ánh mắt, nhìn về phía đạo diễn: "Sao vậy?"
Tổng đạo diễn nghĩ đến gì đó, bản thân cũng nở nụ cười: "Rất có nét riêng, rất thú vị, khó trách lúc trước rất nhiều đồng nghiệp đều xem trọng cậu ấy. Chỉ tính riêng Giang Trạm hôm nay tư liệu thực tế của cậu ấy có thể đưa ra mười cái."
Nói xong, tổng đạo diễn đem chuyện chuyển hành lý leo cầu thang ra kể đại khái một lần.
Nói xong lại nhịn không được khen: "Biểu hiện rất nổi bật, trong màn ảnh rất sống động."
Bách Thiên Hành nghe được lời thổi phồng kia, cong khóe môi: "Vậy đi, tôi lại cho anh thêm chút tài liệu thực tế."
Sau đó không lâu là thời gian ăn cơm trưa, trong khi thang máy rõ ràng đã phục hồi, có thể đưa vào sử dụng thì --
Bách Thiên Hành: "Ê-kip chương trình vì để hưởng ứng lời kêu gọi của các cậu, đã cho đình chỉ thang máy, bây giờ tôi không lên được, các cậu nói xem phải làm thế nào?"
@
Làm thế nào?
Móng heo lớn nhà cậu tự thân leo lên đi nhé.
Trên đây, là tiếng lòng của Giang Trạm.
Tình huống thực tế là, trong căn tin nhất trí đồng loạt "Trạm ca Trạm ca Trạm ca", Giang Trạm bị tâng bốc một cách khó hiểu đến mức có thể thay thế được cả thang máy.
Giang Trạm cũng buồn bực: Gọi hắn làm gì, còn có thể trông cậy vào hắn xách Bách Thiên Hành lên như hành lý à?
Một vị trợ lý đạo diễn bước ra, đứng bên cạnh VJ, chọc chọc ra hiệu cho hắn xuống dưới tầng đón người.
Quá trình quay chụp chính là như vậy, dưới tình huống tự do phát huy, máy quay trực tiếp, thỉnh thoảng sẽ có lúc có nhân viên công tác tới nhắc nhở, khống chế quá trình một chút.
Nếu ê-kip đã nhắc rồi, Giang Trạm liền bước ra khỏi hàng ngũ lấy cơm, trước khi đi không quên quay đầu lại nhìn Phí Hải: "Cơm."
Phí Hải: "OK!"
Giang Trạm xoay người đi ra khỏi căn tin, VJ và trợ lý đạo diễn vẫn theo sau.
Ra ngoài căn tin, vào gian cầu thang, trợ lý đạo diễn trao đổi với Giang Trạm ngoài ống kính: "Mentor ở tầng một, cậu đi thẳng đến đại sảnh tầng một đón người."
Giang Trạm dù sao cũng là người đi theo lăn lộn với một fan master như Vương Phao Phao, biết rằng việc ghi hình một show tạp kỹ tuyệt đối không thể nằm ngoài tầm kiểm soát của ê-kíp chương trình, chỉ là hắn không có kinh nghiệm.
Giang Trạm: "Đến lầu một, sau đó thì sao?"
Trợ lý đạo diễn: "Phát huy tự do là được."
Giang Trạm quay đầu lại, dưới ống kính để lộ một vẻ mặt nghi hoặc: "Không kịch bản?"
VJ và trợ lý đạo diễn suýt chút nữa bật cười.
Trợ lý đạo diễn: "Không có không có."
Giang Trạm: "Bảo tôi xuống tầng không phải là sắp xếp trước sao?"
Trợ lý đạo diễn: "Không phải sắp xếp trước, VJ lão sư vốn ăn cơm ở bên cạnh các cậu, nghe thấy các cậu ầm ĩ tất cả đều nhảy dựng lên, có người trong miệng vẫn còn nhét cơm đấy."
Lại giải thích: "Bách Thiên Hành nói hai câu kia, ai có thể ngờ được các học viên đồng loạt hô "Trạm ca", tôi thấy cậu không có ý định xuống dưới nên mới nhắc nhở đó."
Sợ Giang Trạm không hiểu, nói tiếp: "Gameshow chính là như vậy, tình huống đột xuất xảy ra rất nhiều, mọi người đều phải phản ứng thật nhanh, còn phải ăn nhịp, tốt nhất là phải thú vị hài hước."
Giang Trạm hiểu rồi.
Lời nhắc nhở vừa rồi của trợ lý đạo diễn chỉ là nhắc nhở mà thôi, không phải kịch bản được sắp đặt từ trước.
Chẳng qua tưởng tượng đến sắp gặp Bách Thiên Hành ngay lập tức.
Trong mắt Giang Trạm hiện lên ý cười.
Dù sao cũng phải gặp, hôm nay không gặp, về sau cũng sẽ gặp, huống chi đã sớm gặp mặt trên sân khấu rồi.
Tuy rằng trước mặt mọi người, đối mặt với ống kính không thể thừa nhận quen biết với bạn học cũ, còn phải tránh nghi ngờ làm bộ không quen biết.
Nhưng mà gặp lại như vậy, cũng rất là thú vị.
Đi từ tầng mười bốn xuống dưới rất nhanh, không bao lâu Giang Trạm đã đến tầng một.
Hắn mở cửa cầu thang, đi vào đại sảnh, vốn nghĩ đi hai bước là có thể thấy Bách Thiên Hành, cuối cùng tầm mắt đảo qua một nhóm tụ lại thành vòng tròn, khi tập trung nhìn vào --
Trong đại sảnh, đối diện với hướng hắn vừa đi ra, là một dãy camera chỉnh tề.
Không chỉ có camera, còn có cameraman, VJ lão sư, trợ lý đạo diễn, phô trương thấy rõ.
Nhiều người cùng máy móc như vậy, toàn bộ chỉ vì phục vụ một người --
Bách Thiên Hành.
Giang Trạm: "...... " Hiểu mà hiểu mà, người có tầm ảnh hưởng đúng là người có tầm ảnh hưởng.
Mà Giang Trạm vừa xuất hiện, lập tức có máy quay lia về phía hắn.
Bách Thiên Hành cực kỳ nhạy cảm với ống kính, ống kính vừa nâng lên, y đã quay đầu theo.
Giang Trạm đi qua, dưới chân không ngừng lại, xem như mọi người và những máy móc này không hề tồn tại, lập tức đi đến bên Bách Thiên Hành, khẩu khí tự nhiên: "Thang máy đã sửa xong cũng không cho dùng sao?"
Bách Thiên Hành nhìn thấy hắn, vẻ mặt không có gì thay đổi, trong mắt có ánh sáng: "Đúng vậy."
Giang Trạm đi đến trước mặt y, đang định nói chuyện, Bách Thiên Hành đột nhiên siết chặt cổ tay hắn.
Giang Trạm cũng thật sự bội phục bản thân, đã nhiều năm như vậy, thế nhưng sự ăn ý cùng nhau bỏ chạy trốn học hồi cấp vẫn còn đó, chẳng những còn, mà một chút cũng không xa lạ.
Bách Thiên Hành vừa mới có động tác, hắn đã xoay người theo, hai người gần như không hề tạm dừng một chút nào mà vắt chân chạy mất, để lại một đại sảnh toàn camera cùng nhân viên công tác vẫn chưa kịp phản ứng.
Mọi người: "....................."
Này M NÓ là tình huống gì đây?????
Hết chương .