Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[ ngày, tính toán dựa theo thời gian hai người tốt nghiệp cấp ba đến tập ghi hình Cực hạn thì, gần như chính là sau kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba chưa từng gặp lại nhau. ]

[ Khó hiểu quá đi, nào có ai nhớ thời gian theo ngày chứ? Bình thường trường hợp này không phải đều nói đại khái mấy năm chưa gặp sao, nào có chính xác như vậy. ]

[ Cho nên hiện tại các chế đã biết, vì sao Tuyệt Mỹ bên kia đều cắn phát điên rồi chứ? Bách Thiên Hành dùng mắt trần cũng nhận ra được có điểm bất thường, chỉ mỗi nhà Mộc Bạch tỷ tỷ đến giờ vẫn đang tự mình dối mình thôi. ]

[ Weibo hồi trước của Vương Phao Phao bị đào mộ rồi, ngày, nhẫn ngón út, ảnh đại diện, giới thiệu tóm tắt, follow, toàn bộ đều là bằng chứng. ]

[ Bằng chứng gì? Bằng chứng Tuyệt Mỹ is real, bằng chứng Bách Thiên Hành về nước quay Cực hạn là vì Giang Trạm? Mấy người điên rồi hả? Cắn người thật? Hai người họ rõ ràng chỉ là bạn thân thiết thôi, sớm muộn gì tình bạn cũng bị phá hủy trong tay mấy fan CP như các người. ]

[ Cho dù Tuyệt Mỹ is real, thế thì lại không hiểu được nhé. Trong ngày này, ngày nào không thể liên lạc, ngày nào không thể hẹn nhau gặp mặt? Mặc dù không có phương thức liên lạc của đối phương vậy nhóm bạn học, nhóm bạn bè vẫn phải có chứ, kiểu gì cũng có thể hỏi được chứ nhỉ. ]

[ Rõ ràng là vì công việc mới bất ngờ gặp lại nhau, fans tự đeo kính lọc mà thôi, đừng nói hai người có cái gì với nhau, hậu trường đã quay rõ ràng như vậy rồi, hai người chính là bạn học cũ tính tình hợp cạ nhau, quan hệ cũng không tồi mà thôi. ]

[ Con trai chơi bóng cùng nhau, đệm khuỷu tay bao cổ tay sẽ đeo chung của nhau, thế cũng chẳng có gì phải không? ]

[ Đúng là không có gì, có cái gì thì rõ ràng chính là Bách nhà các cô tính thời gian theo ngày ấy, bây giờ xfxy (gió tanh mưa máu), chẳng phải đều là nhờ công của ? ]

[Cắt nối biên tập của Cực hạn cũng có vấn đề, hậu trường phổ cập khoa học nhắc tới bóng rổ, ảnh trong phần chiếu chính thức cũng là chơi bóng rổ? Trùng hợp vậy cơ á? Còn cả cái cách nói ngày này nữa, chẳng phải là Ngỗng cut để cho các cô xem? Ngỗng chủ động cầm dao xfxy đó ok! ]

[ Nói thật, tối hôm nay, Ngỗng, Cực hạn, Bách, Trạm, trong bốn phía này Giang Trạm hoàn toàn là người vô tội nhất. Biểu hiện của cậu ấy ở trong Cực hạn đáng được khen ngợi, hình tượng như ánh mặt trời chính diện, đánh giá ca khúc chủ đề lần nữa giành được A cũng cho mọi người thấy được nỗ lực cùng thực lực của cậu ấy, dù sao tôi tuyệt đối không cắn CP gì đó, tôi chỉ thích mỗi Giang Trạm thôi. ]

[ Giang Trạm biểu hiện siêu cấp giỏi, học nhảy rất nhanh nè, phương pháp tách trên dưới ra để học nhảy của anh ấy, tui xem đều sợ ngây người lun. ]

[ Giang Trạm học nhảy cũng có thể bộc lộ rõ chỉ số IQ cao của cậu ấy, rõ ràng thời gian không đủ, mấy động tác nhịp mà độ phối hợp tay chân còn kém sẽ làm giảm tốc độ học nhảy, cậu ấy liền tách ra học trên dưới luôn, tránh điểm yếu phát huy thế mạnh nâng cao hiệu suất, học bá không hổ danh học bá. ]

[Hôm nay loại người, thậc đáng tiếc quá đi, ngay cả tư cách lên sân khấu công diễn cũng không có. ]

[ Vẫn là thực lực quá kém, tám người đó ngay cả vũ đạo một phần của điệp khúc đầu tiên cũng nhảy không xuôi, ca khúc cũng hát không tốt nốt, không loại họ thì loại ai? ]

[ Nói là mentor loại trừ, cuối cùng còn chẳng phải xem vote like à? Đừng nói người khác, chỉ nói Kỳ Yến đi, thật sự là kém đến không thể kém hơn, cuối cùng chẳng phải không bị loại, trực tiếp chờ định đó thôi? Trong nhóm người chờ định số vote của cậu ta là cao nhất, top trong số người ok! Giang Trạm còn xếp sau cậu ta, cho nên cần gì thực lực? Biết làm bình hoa là đủ rồi nhé. ]

[ Lầu trên bệnh thần kinh à, nếu cô còn không phục Kỳ Yến, số vote của em ấy cũng là do fans từng phiếu từng phiếu bầu được. Lớn lên đẹp làm bình hoa thì sao? Idol nhà cô nếu xấu cô sẽ đu nhà cô sao? Tất cả mọi người đều là bình hoa còn phân địa vị cao thấp quái gì. ]

........

Tập Cực hạn, chiếu xong sân khấu đánh giá sơ cấp, chiếu tới dọn vào ký túc xá ở, đánh giá ca khúc chủ đề, loại trừ.

Thời gian trọn vẹn ba tiếng rưỡi đồng hồ, nội dung phong phú, tiết tấu siêu nhanh, sức nóng liên tục lên men.

Kênh like đóng lại trước khi phát sóng một tiếng, sau khi phát sóng lại lần nữa mở ra lúc rạng sáng ba giờ.

Trừ người bị loại ảnh chân dung biến thành màu xám không thể bỏ phiếu like nữa, số liệu like của thực tập sinh khác một mực không ngừng đổi mới.

Lượng tăng trưởng của số liệu tập này vượt xa số liệu like sau phát sóng của tập .

Đài Ngỗng và ekip chương trình ở hậu trường quan sát tình hình tăng trưởng của số liệu, có thể nhận thấy rõ ràng thành tích của một số thực tập sinh, dấu vết đánh chiếm bảng xếp hạng quá nổi bật, không phải là công ty nhà mình cật lực push thì chính là fans tổ chức tự phát, đang hướng tới đánh chiếm bảng xếp hạng.

Trong số đó, lấy Sở Mẫn, Kỳ Yến, Giang Trạm ba người này dẫn đầu.

Tình huống của Sở Mẫn chính là bản thân đã có fans, công ty đang push, năng lực nghiệp vụ của mình cũng tốt, biểu hiện vẫn luôn không tồi.

Kỳ Yến, công ty bình thường, có muốn push cũng hữu tâm vô lực, sau tập đầu tiên dựa vào nhan sắc đã mạnh mẽ hút một đợt fan bạn gái, trong fans rõ ràng có đại gia, đập không ít tiền làm số liệu, đập tiền đưa người thẳng tiến top .

Giang Trạm, tình huống của hắn phức tạp hơn nhiều, ban đầu nhan sắc, bằng cấp đều hút fans, sau đó Vương Phao Phao cầm đầu CP fans đập vote vô số, chờ Bách Thiên Hành kết thúc một cái livestream, trong số Mộc Bạch tỷ tỷ cũng có rất nhiều người trèo tường. Sau khi tập chiếu xong lại hút một nhóm fans nhìn trúng thực lực của hắn.

Vẫn chưa hết đâu.

Ekip chương trình thông qua số liệu hậu trường rất nhanh đã phát hiện ra, phía này Giang Trạm ngoại trừ fans tự phát đánh chiếm bảng xếp hạng làm số liệu có tổ chức ra, mơ hồ giống như có công ty nào đó đang âm thầm push mạnh.

"Chỉ tiễn các cậu đến đây, tôi không đi ra nữa."

Chủ nhật, sáng sớm Giang Trạm cùng với một vài thực tập sinh khác tiễn tám thực tập sinh bị loại ra đến đại sảnh tầng một.

Tám nam sinh mặc quần áo của chính mình, bên người đều là vali, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc thật sự phải rời khỏi, vẫn là có chút tiếc nuối, có chút khó chịu.

Họ nói lời tạm biệt với các thực tập sinh tiễn họ xuống tầng, sau cùng còn nói mấy lời.

Đến trước mặt Giang Trạm, tám nam sinh đều là dáng vẻ chíp hôi gà con ngoan ngoãn lanh lợi.

"Trạm ca, cảm ơn anh tiễn bọn em, bọn em chuẩn bị đi đây."

"Trạm ca, anh cố lên, nhất định có thể lập nhóm debut."

Bình thường Giang Trạm hòa mình tựa như bạn cùng lứa trong ký túc xá, trong phòng luyện tập với các nam sinh. Đến lúc này lại giống như anh cả quan tâm đến em trai.

Hắn vỗ vỗ bả vai mấy nam sinh, cổ vũ họ: "Đều dáng vẻ ủ rũ làm chi, phấn chấn lên một chút, đợi lát nữa ra đến ngoài kia đều là fans, chẳng lẽ để mọi người thấy các cậu ỉu xìu rời khỏi sao."

Mấy nam sinh lập tức ưỡn thẳng sống lưng, sửa soạn lại tinh thần diện mạo.

Giang Trạm: "Đúng, phải vậy chứ."

Mấy nam sinh: "Bọn em sẽ xem show, bỏ phiếu cho các anh."

"Các cậu cố lên."

"Trạm ca cố lên."

"Bọn tôi đi đây."

Tám nam sinh được staff hộ tống đi ra đại sảnh tầng một, bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng cổ vũ và khích lệ của fans.

Giang Trạm và các nam sinh khác đứng ở đại sảnh cùng nhau dõi theo bọn họ, nhìn không tới bóng dáng nữa mới xoay người đi thang máy lên tầng.

Một lát sau có người nói: "Thực ra sớm muộn gì cũng phải đi."

"Đúng vậy, đi trước đi sau đều là đi, thành nhóm debut cũng giống vậy phải đi thôi."

"Ui, giờ tớ đột nhiên hết sức cảm tính, cảm thấy luyến tiếc quá đi thôi, cuộc sống cùng ăn cùng ở cùng nhau huấn luyện kiểu này, trải qua Cực hạn rồi, trừ phi tham gia tuyển tú lần nữa, về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa."

"Chờ đến lúc tớ đi rồi cũng không biết sẽ có người tiễn tớ không."

"Tớ tiễn cậu."

"Vì sao tớ bị loại trước?"

"Thế tớ bị loại trước, cậu tiễn tớ."

"Tớ không tiễn cậu, tớ sợ tớ sẽ khóc mất."

"Khóc cái giề?"

"Khóc cho năm tháng một đi không trở lại."

"Ối ồi ôi, buồn nôn."

.......

Các nam sinh cảm tính không được mấy giây đã lại cười nói trêu chọc.

Giang Trạm đứng trong đó, nhìn bọn họ cười cười.

Đề cập đến "Năm tháng một đi không trở lại" quả nhiên vẫn là đến một độ tuổi nhất định, có chút từng trải mới có thể hiểu được đôi phần. Cu cậu tuổi trẻ, nhất là nam sinh vô lo vô nghĩ sẽ lĩnh hội được chẳng mấy khắc sâu.

Giang Trạm trước kia cũng không có.

Cuộc đời hắn xuôi chèo mát mái, một đường thuận lợi cho đến sau hai mươi tuổi rốt cuộc mới biết được, cái gì gọi là "một đi không trở lại".

Một đi không trở lại, chính là có một số người, sẽ không còn được gặp lại nữa.

Đến căn tin, mới vừa ngồi xuống trước mặt Bách Thiên Hành, Giang Trạm đa cảm mà than thở nói: "Chưa cần đợi đến lúc show kết thúc đã mỗi người một ngả rồi."

Bách Thiên Hành đang ăn ngụm canh đầu tiên trong ngày của y: "Tiễn cả rồi?"

Giang Trạm gật gật đầu: "Ừa." Dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu: "Nói đến mỗi người một ngả, có chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ thông."

Bách Thiên Hành tiếp tục ăn ngụm canh đầu tiên của y, vẻ mặt bình tĩnh.

Giang Trạm: "Ài, lúc ấy, chính là nghỉ hè sau khi thi đại học ấy, vì sao tôi tìm cậu, cậu lại thế nào cũng chẳng để ý đến tôi."

Bách Thiên Hành nâng mắt lên, biết rõ còn hỏi: "Có sao?"

Giang Trạm chớp mắt mấy cái, con ngươi trong veo mang theo nghi ngờ: "Có đấy, cậu không nhớ à?"

Bách Thiên Hành buông thìa ăn canh xuống, không nói gì.

Giang Trạm vốn cũng không quá để ý vấn đề này, dù gì đã nhiều năm trôi qua rồi, chỉ là đột nhiên nhớ ra nên nhắc thôi.

Hắn tự nói với mình: "Quay phim bận rộn như thế sao? Tôi tìm cậu ba bốn lần cậu mới trả lời tôi một lần, lần nào cũng mất rõ nhiều thời gian." Nói xong, bĩu môi: "Làm cho về sau tôi cũng không biết có nên tìm cậu không."

Đề tài này, vốn chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng là "phái sinh" sau khi tiễn thực tập sinh hôm nay.

Giang Trạm chính mình không xem là chuyện quan trọng, nói xong liền thôi, tiếp tục dùng bữa sáng.

Trong ấn tượng của hắn, kỳ nghỉ hè năm ấy sau khi thi đại học xong, thực vui vẻ, thực sung sướng, cũng vô cùng bận bịu.

Pháo đài lớn trên không mà ba Giang Trạm nhờ người mua về từ nước ngoài đã tới rồi, Giang Trạm mỗi ngày đều đắm chìm trong đó, ráp đến mức cơm cũng không ăn, một ngày một đêm.

Bạn bè, bạn cùng lớp mời ăn cơm, đánh bóng, dạo chơi, tuần nào cũng hẹn, thời gian nhiều có khi một tuần ít nhất bốn năm ngày đều là high ở bên ngoài.

Còn dạo quanh du lịch online Tây Nam với Tống Hữu, theo thân thích cha mẹ đi chơi một vòng Âu Mỹ.

Sau đó lại lo lắng vấn đề độ khó của chương trình học chuyên khoa đại học A, lại vùi đầu tự học tài chính với cơ sở máy tính hai tuần.

Gặp mặt Bách Thiên Hành được mấy lần?

Rất ít.

Chỉ nhớ, nghỉ hè Bách Thiên Hành có phim phải quay vẫn luôn vắng nhà. Khó lắm mới về được một chuyến, bên này hắn lại không phải ra nước ngoài thì chính là có việc.

Có một lần, đã hẹn xong buổi tối ra ngoài ăn cơm cùng nhau rồi, hai người một đứa có việc phải muộn một tiếng mới tới được, một đứa bởi vì chuyến bay trễ giờ, căn bản không thể đến nơi hẹn đúng giờ, hẹn cơm liền cứ vậy đi tong.

Nhưng mà thật ra Giang Trạm đối với lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, ấn tượng sâu sắc.

Bởi vì cái lần đó, hắn cảm giác được rằng, không khí giữa hai người không thích hợp cho lắm.

Ngày đó ăn cơm Bách Thiên Hành nói rất ít, vẫn luôn không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn hắn thôi.

Giang Trạm tưởng là mình lại chọc gì y rồi, còn tự ngẫm lại một hồi, sau khi cảm thấy vấn đề không nằm ở mình liền cho rằng Bách Thiên Hành bởi vì chuyện khác trong lòng mới không tốt, bèn cố gắng tìm chuyện tán gẫu, muốn bầu không khí sôi nổi hơn chút.

Kết quả Bách Thiên Hành sau cùng chỉ nói một câu: "Cậu trải qua kỳ nghỉ hè còn bận hơn ngày thường đi học."

Giang Trạm lúc ấy đã rong chơi nửa kỳ nghỉ hè rồi, đuôi mày khóe mắt tất cả đều là tùy tiện và phấn chấn, cười nói: "Đó là đương nhiên, đến trường chỉ có sách sách sách, nghỉ thì cái gì cũng có thể chơi. Bóng phải chơi này, mô hình phải ráp này, ăn cơm, dạo phố, du lịch, thăm người thân, cho tôi một ngày tiếng chắc là cũng không đủ."

Bách Thiên Hành uống ngụm nước, nét mặt còn nhạt hơn ngụm nước kia: "Vui không?"

Giang Trạm: "Vui chứ," lại nói: "Nếu cụ ông ngài đây không bận rộn như thế, có thể thường xuyên hẹn ra ngoài chơi bóng, sang nhà tôi cùng nhau ráp mô hình, vậy còn vui nữa."

Bách Thiên Hành cười cười.

Khi đó Giang Trạm còn quá nhỏ tuổi, chỉ cảm thấy nụ cười này của y không đúng lắm, không phân được ra có phần cay đắng trong nụ cười ấy, còn hỏi: "Cậu sao thế? Ai chọc cậu mất hứng?"

Bách Thiên Hành cách một bàn ăn, cách một bàn cơm nước, nhìn hắn chăm chú: "Trừ cậu ra, còn có thể có ai."

Giang Trạm vẻ mặt cạn lời: "Anh trai, lời này của cậu tôi oan ức quá rồi đấy, cả cái nghỉ hè tôi cũng không gặp được cậu mấy lần, muốn chọc cậu giận cũng không có cơ hội chọc nhá."

Bách Thiên Hành rũ mắt, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn.

Đề tài này liền tự nhiên được bỏ qua.

Lúc sau lại hàn huyên thêm cái gì nữa, Giang Trạm đã hoàn toàn không ấn tượng nữa rồi.

Chỉ nhớ rõ rằng ăn xong rời khỏi nhà hàng, hai người chia tay ở cửa, Bách Thiên Hành xoa nhẹ đầu hắn một cái thực tiện tay.

Tiếp đó lại là một câu rất hờ hững rất nhẹ nhàng: "Đi đây."

Nói xong, Bách Thiên Hành xoay người rời đi.

Giang Trạm cảm thấy bầu không khí của cả bữa cơm hôm ấy đều không đúng, lại bị một cái vần vò này làm cho không hiểu, vì thế đứng ở cửa nhà hàng, khó hiểu mà nhìn bóng dáng Bách Thiên Hành rời đi.

Khi ấy, Giang Trạm căn bản chẳng thể ngờ được, đó sẽ là một lần cuối cùng trong suốt sáu bảy năm dài đẵng tiếp theo hắn gặp Bách Thiên Hành.

Sau lần hẹn cơm đó Bách Thiên Hành không chủ động liên lạc một lần nào nữa, một lần cũng không, nếu Giang Trạm chủ động liên lạc, Bách Thiên Hành cũng không thường trả lời, thỉnh thoảng trả lời thì một cái tin nhắn cũng phải cách thật lâu sau, đáp cũng đáp không được mấy chữ.

Giang Trạm từng hỏi y: Gần đây cậu bận lắm à?

Bách Thiên Hành lần nào cũng nói: Ừ, quay phim.

Lại sau nữa, tới tháng chín, Giang Trạm lên đại học, có áp lực việc học, còn tham gia không ít câu lạc bộ, làm quen rất nhiều bạn mới, cộng thêm Bách Thiên Hành không chủ động liên lạc với hắn, dần dà, Giang Trạm cũng không liên lạc với y nữa.

Quan hệ của hai người, trong lúc không có tin tức qua lại lẫn nhau đã triệt để cắt đứt.

Giang Trạm bây giờ vừa ăn cơm sáng vừa nhớ lại lúc trước, càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề không phải ở mình.

"Cậu hình như sau kỳ nghỉ hè chưa từng liên lạc lại với tôi đúng không, một lần cũng không."

Bách Thiên Hành xong ngụm canh thứ nhất, bắt đầu ăn ngụm thứ hai, vẫn là vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh như lúc nãy.

"Ừ, đúng là không liên lạc với cậu."

Giang Trạm: "Vì sao? Cứ bận rộn như vậy?"

Bách Thiên Hành: "Bận."

Giang Trạm: "Bận cái gì."

Bận quên đi em.

Nhưng năm chữ này, Bách Thiên Hành ngày trước chưa từng nói, sau này không cần phải nói, bây giờ sẽ càng không nói.

Y chỉ ậm ờ khái quát lại tình huống lúc đó: "Đang bận rộn chỉnh đốn lại tâm trạng, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới."

Giang Trạm hiểu theo hướng khác: "Lên đại học mà thôi, cậu có cần phải khẩn trương đến thế không?"

Bách Thiên Hành thật sự không nuốt nổi ngụm canh thứ hai này nữa, y buông thìa, đẩy súp nồi sành sang một bên, cạn lời mà nhìn "cún con" không tim không phổi trước mặt.

Giang Trạm phản ứng lại trong chốc lát, dựa vào chỉ số IQ thi đỗ đại học A kia nhanh chóng nghĩ tới cái gì.

Hắn giật mình: "Tôi biết rồi, tôi biết lúc đó cậu không liên lạc với tôi một chút nào là đi làm gì rồi."

Bách Thiên Hành nghiêm túc mà ung dung nhìn hắn: "Làm gì?"

Giang Trạm rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, chắc cốp dự đoán của mình logic thông suốt, hợp tình hợp lý.

Hắn thấp giọng: "Cậu có phải là... hẹn hò với ai đó, yêu đương rồi?"

"......"

Bách Thiên Hành trực tiếp đẩy súp nồi sành, đứng dậy.

Giang Trạm nhỏ giọng: "Này!"

Ngại trong căn tin còn có các thực tập sinh khác, động tĩnh lớn quá không tốt, Giang Trạm đành đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

"Không phải sao?"

Bách Thiên Hành bước nhanh ra ngoài, khí tràng bung một nửa, quay lại cũng chẳng muốn quay.

Đi ra ngoài căn tin, Giang Trạm đuổi theo đằng sau Bách Thiên Hành, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy cậu, không phải đã..... hửm?" Đã thích con trai rồi phải không?

Giang Trạm đối với phỏng đoán của mình còn rất là tự tin, cân nhắc đến ngoài hành lang chỗ này không có máy quay, hắn nói thẳng: "Nếu thật sự là vì trọng sắc khinh bạn, tôi cũng sẽ không trách cậu đâu."

Bách Thiên Hành đột nhiên quay đầu: "Trọng sắc khinh bạn?" Y dừng bước, "Tôi trọng sắc khinh bạn, cậu là gì?"

Giang Trạm đảo tròn mắt, vẻ mặt đương nhiên: "Tôi đương nhiên là...... trọng bạn khinh sắc. Lúc ấy tôi không thích ai, cũng không hẹn hò với ai, còn chẳng phải cả ngày chơi bóng, mô hình, cùng một chỗ với đám con trai đấy à."

Skill sở trường của Giang Trạm: Hơi không chú ý, chọc ngay chỗ đau của Bách Thiên Hành.

Giờ phút này, lại là một kích chính tâm.

Tựa như Giang Trạm đã nói, cậu ấy không thích ai, cũng không hẹn hò ai, cậu ấy phải ráp mô hình, phải chơi bóng, cùng chơi đùa ầm ĩ quấn lấy nhau với các nam sinh, lại còn lập tức phải đi báo danh đại học A.

Thế giới của cậu ấy lớn như vậy, cậu ấy sống vui vẻ như vậy, vô ưu vô lự, có một tương lai đầy hữa hẹn và bằng phẳng.

Có lẽ một ngày nào đó, sẽ còn gặp được cô gái mình thích và hòa hợp......

Bách Thiên Hành dùng cả cấp ba và nghỉ hè sau kỳ thi đại học, khuyên chính mình: Buông tay đi.

Ở cửa nhà hàng ngày đó, câu "Đi đây" ấy, là lời dặn dò y dành cho chính mình, một mệnh lệnh kết thúc.

Mà câu "Đi đây" này, cũng là giới thiệu tóm tắt weibo mà trong nhiều năm như vậy, y vẫn chưa từng thay đổi.

Fans từng thảo luận vô số lần: Đi đây? Cái gì đi đây? Vì sao phải nói đi đây ở giới thiệu tóm tắt?

Chỉ có chính Bách Thiên Hành tự mình biết, đi đây, chính là đi đây.

Bỏ đi đây.

Bỏ đi, từ trong cái thế giới có Giang Trạm ấy.

Y bỏ đi, ngày.

Vào ngày thứ đó, ở sân khấu đánh giá sơ cấp, y gặp được Giang Trạm.

Hiện giờ, Giang Trạm vẫn đang hỏi: "Cậu không phải trọng sắc khinh bạn, mà cậu có thể lâu như vậy không thèm để ý đến tôi?" Vẻ mặt thẳng thắn vô tư, con ngươi trong suốt.

Bách Thiên Hành sâu kín nhìn hắn, giọng điệu không nôn nóng không dây dưa: "Cho cậu cái kiến nghị."

Giang Trạm: "Hửm?"

Bách Thiên Hành: "Thận trọng chút đi."

Giang Trạm: "Hở?"

Bách Thiên Hành: "Đừng để ngày nào đó bị người ta ăn sạch cả da lẫn xương không chừa."

"............ " Giang Trạm buồn cười: "Ăn tôi làm gì? Tôi lại không ngon."

Bách Thiên Hành hừ nhẹ: "Ngon hay không ngon, ăn từ chỗ nào, ăn như thế nào, tự cậu nói thì không tính."

Giang Trạm cảm thấy lời này rất kỳ quái.

Bách Thiên Hành lại cong cong khóe môi, nói: "Còn nữa, sắc và bạn, không phải là trọng bên nào, khinh bên nào."

Giang Trạm tiêu hóa câu này, lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Cậu còn có thể cùng lúc quan tâm cả hai, vừa trọng sắc vừa trọng bạn á, lợi hại."

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, ý cười bên môi chầm chậm lan ra.

Y đi đằng trước từng bước, phá vỡ cảm giác khoảng cách vẫn thường nói chuyện với nhau, cùng lúc thò tay, lòng bàn tay trống không đỡ lấy hai má Giang Trạm, bụng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết canh sáng đọng trên khóe môi hắn.

"Lần sau nhớ kỹ, đừng tìm tôi thảo luận chủ đề sắc với bạn......"

Bách Thiên Hành dùng bụng ngón tay lau nhẹ nhàng chút vệt dầu đọng không thể nhìn rõ được, mắt dừng tại trên đôi môi chậm rãi nâng lên, chạm vào tầm mắt Giang Trạm: "Dù sao, lấy tình huống hiện tại của hai ta......"

Nói đoạn, bụng ngón tay treo bên khóe môi dọc theo viền môi, chậm rãi dịch lên chóp môi, xoa ấn một chút rất nhẹ.

Bách Thiên Hành: "Sắc và bạn, hoàn toàn có thể chú ý mọi mặt, đồng.thời.xem.trọng."

Câu cuối "đồng thời xem trọng" kia đọng lại, Giang Trạm đứng tại chỗ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bách Thiên Hành, lông tơ cả người dựng hết lên.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio