Hà Vị Đồng bị xử lý lạnh.
Với vấn đề đổi nhóm cậu ta cũng không đưa ra được lý do để người khác tin phục, còn khăng khăng nhất định phải đổi nhóm.
Ekip chương trình gọi điện thoại cho công ty quản lý của cậu ta Alien Ent.
Người đại diện sấp sấp ngửa ngửa chạy đến, đều sắp khóc lóc chỉnh lại tổ tông này, khuyên can mà vẫn không được.
Quả thực hết cách, chỉ có thể đánh tiếng bên ekip chương trình, trước tiên mang người về công ty đã, xem đồng nghiệp khác hoặc là ông chủ có thể lay động cậu ta không.
Lên xe, người đai diện hận không thể đập chết Hà Vị Đồng ngay tại chỗ.
Hà Vị Đồng này vốn dĩ trong nhóm cũng không được xem trọng, một mặt là thực lực cũng chỉ đến thế, một mặt ngoại hình, tính cách cũng không có gì nổi bật, thuộc dạng mà trước khi tham gia tuyển tú này chỉ có thể ở bên rìa nhóm.
Lần này nếu không phải nền tảng tuyển tú lớn như Cực Hạn, cộng thêm ông chủ mới nguyện ý vung tiền, bản thân cậu ta cũng coi như hăng hái tranh giành, vận may cũng xác thực không tồi, thì sao có thể có được thành tích trên dưới ?
Có thể đi được đến bước này, toàn thể trên dưới công ty đều thực mừng rỡ kinh ngạc, không cầu cậu ta thành đoàn debut, có thể tiếp tục ở trong Cực Hạn lộ mặt hút thêm fans đã là tốt rồi.
Kết quả hiện tại lại làm ra một đống như vậy.
Đổi nhóm?
Người đại diện: Cậu muốn mạng tôi hả!?
Người đại diện lên xe liền bắt đầu nhắc tới: "Thứ tư ghi hình công diễn, bây giờ cậu yêu cầu đổi nhóm, cậu cho rằng chỉ có ekip chương trình không cho cậu đổi? Không chịu cho cậu đổi? Là vấn đề nhóm nào sẽ muốn cậu ok!"
Người đại diện: "Cậu nguyện ý đổi bài hát suốt đêm luyện nhảy một lần nữa, nhóm nào nguyện ý phối hợp với cậu? Tất cả mọi người đều luyện nhiều ngày như vậy rồi, ăn no rửng mỡ vì một mình cậu mà đổi đội hình đổi vị trí lại từ đầu? Cậu động não ngẫm lại xem được không!?"
Người đại diện: "Tự cậu cũng phấn đấu được không hả! Thật vất vả mới có được thành tích hiện tại, đợi Cực Hạn kết thúc cậu cũng có thể có chút tên tuổi rồi, dựa vào chút tên tuổi này cậu còn mạnh hơn các nghệ sĩ khác trong công ty, cậu làm cái gì không làm lại đâm đầu vào chỗ chết, cậu tỉnh táo lại một chút được chứ!"
Hà Vị Đồng cúi đầu, không hé răng.
Người đại diện: "Nói chuyện!"
Không khí trong xe nặng nề, tài xế lái xe không dám hé răng, người đại diện rống một tràng xong, Hà Vị Đồng mới thấp giọng nói: "Tôi chính là ghê tởm đồng tính luyến ái."
Người đại diện chợt dừng, cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói cái gì?"
Không đợi Hà Vị Đồng há mồm, người đại diện trừng mắt ngồi dậy: "Cậu bệnh sao, cậu bởi vì chuyện này cho nên không muốn cùng một nhóm với Giang Trạm? Giang Trạm cậu ta có phải đồng tính luyến ái hay không, có gì đó với Bách Thiên Hành hay không, có mắc mớ đến cậu sao? Cậu nhảy múa ca hát còn quản cả người khác thích nam thích nữ nữa?"
Hà Vị Đồng muốn nói gì đó, bị người đại diện chặt đứt: "Thôi, cậu đừng nói với tôi nữa, đợi lát đến công ty cậu nói với ông chủ đi."
Dừng một chút, nhắc nhở: "Tôi vẫn nói thẳng cho cậu biết, ông chủ mới không giống ông chủ cũ đâu, ông chủ trước đây chỉ đập tiền cho Sở Mẫn, người khác hắn tiếc, ông chủ bây giờ thì đập tiền cho Sở Mẫn, cũng đập tiền cho cậu, cậu có tin hắn có thể đập tiền cho cậu, cũng có thể lôi văn phòng tứ bảo ở góc bàn ra đập đầu cậu không!"
văn phòng tứ bảo: nghiên mực giấy bút.
Người đại diện nói mấy câu đó là sai rồi, Alien Ent., trong văn phòng của sếp, bộ văn phòng tứ bảo sắp xếp trên góc bàn làm việc kia, Tống Hữu vẫn thật sự luyến tiếc đập.
Đồ được đại sư khai quang, rất linh, còn là đồ cổ tám chữ số, mang ra đập người? Nói giỡn gì vậy?
Cho nên, Tống Hữu chọn cầm lấy gậy bóng chày bày ở một góc giá sách của anh.
Anh đưa lưng về phía Hà Vị Đồng, nắm thân gậy, như thể đang lau chùi vật yêu thích nhất, dùng tầm mắt miêu tả gậy bóng chày trong tay, giọng điệu không chút để ý: "Cậu muốn đổi nhóm, cũng được, hiện tại chỉ cần cậu nói cho tôi biết, cậu muốn đổi đến nhóm nào, cậu có thể đổi đến nhóm nào, sau khi đổi nhóm, phân cảnh huấn luyện lúc trước của cậu bổ sung như thế nào, sau khi công diễn còn có thể tiếp tục ở lại ekip chương trình không."
Hà Vị Đồng: "......"
Tống Hữu dùng giọng điệu vừa rồi: "Nào, nói cho tôi biết, nói ra được, tôi giơ tay giơ chân ủng hộ cậu đổi nhóm, không nói ra được...."
Tống Hữu đưa lưng về phía Hà Vị Đồng, giơ giơ gậy bóng chày trong tay: "Tôi liền đập cậu một trận, đập cho cậu vào viện, sau đó lại bảo ekip chương trình nói với khán giả trong phần chiếu chính rằng cậu bởi vì đau bệnh nên rút lui cuộc thi, nói không chừng còn có thể nhận được chút đồng tình, hút một đợt fans."
Hà Vị Đồng: "......."
Tống Hữu: "Nói!"
Hà Vị Đồng co rúm lại thành một con gà con.
Tống Hữu quẳng gậy bóng chày của anh "bụp" một phát về chỗ cũ.
Xoay người, vẻ mặt anh khinh miệt nhìn Hà Vị Đồng, nói một câu: "Đạo đức nghề nghiệp, năng lực nghiệp vụ, có hiểu hay không."
Hà Vị Đồng thấp giọng nói: "Tôi chỉ muốn..... đổi nhóm."
Tống Hữu: "Cút."
Tống thiếu gia thật sự cảm thấy hình tượng ông chủ của mình ở trong ngành sản xuất giới giải trí quá hòa nhã rồi, này nếu đổi thành sản nghiệp và công ty gốc của gia đình mình, gặp loại như Hà Vị Đồng này có thể cho người lột một lớp da.
Là cảm thấy bản thân có chút nổi tiếng, có fans, liền có thể đòi hỏi?
Chẳng những đắc tội ekip chương trình triệt để, hình tượng của công ty còn bị tổn hại theo, về sau Alien Ent. lại cho nghệ sĩ khác đi nền tảng lớn tuyển tú mẹ kiếp ai dám nhận nữa?
Trừ những cái đó ra, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến mấy người nhóm Sở Mẫn, tiện thể đắc tội luôn các thực tập sinh khác cùng nhóm, lại tiện thể đắc tội phía công ty quản lý của thực tập sinh.
Nói tóm lại, Hà Vị Đồng hiện tại chính là con sâu làm rầu nồi canh.
Ngoại trừ bản thân cậu ta, còn lại làm tất cả mọi người xung quanh ghét bỏ triệt để.
Tống Hữu: Làm nghệ sĩ cái gì, làm thần tượng cái gì, trực tiếp đưa sang Châu Phi đào than đi!
Trên đây là đến từ suy nghĩ lý tính của ông chủ Tống.
Về mặt tình cảm, trong lòng Tống Hữu rất khó chịu.
Anh đuổi Hà Vị Đồng đi xong, ngồi trở lại sau bàn làm việc, ngửa đầu tựa vào ghế dựa, nghĩ nếu Giang Trạm biết lý do Hà Vị Đồng đòi đổi nhóm, nhất định sẽ buồn.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Trạm bởi vì vấn đề tính hướng gặp phải bài xích.
Từ sớm trước kia, sự bài xích như vậy, thậm chí đến từ người thân gắn bó nhất với hắn.
Tống Hữu đến giờ vẫn nhớ rõ, những lời ấy mà mẹ Giang nói ra trong lúc đang chữa bệnh, bởi vì không chịu nổi đau đớn từ quá trình trị liệu, hóa điên hóa rồ mắng Giang Trạm khản cả giọng.
Còn cả bộ dạng Giang Trạm ngồi một mình trên ghế dài trong vườn hoa nhỏ ngoài bệnh viện, trầm lặng một mình tiêu hóa.
Tống Hữu chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy tim đau cộm, không cho chính mình nghĩ tiếp nữa.
Anh ngồi dậy, cầm lấy di động trên bàn, theo bản năng lục đến số của Bách Thiên Hành, đang định gọi sang thì đột nhiên dừng lại.
Đệch, chuyện gì thế này? Sao Giang Trạm cứ có chuyện anh liền nghĩ đến gọi điện thoại cho Bách Thiên Hành? Cái tự giác của người anh vợ này rốt cuộc dưỡng thành từ bao giờ!
Tống Hữu quẳng điện thoại lại, vẻ mặt cao quý lãnh diễm trở mình xem thường, ngón tay gõ gõ trên tay vịn ghế dựa, nghĩ tới gì đó, lại lần nữa cầm điện thoại lên, ấn mở một nhóm Q.
[ Nhóm nhỏ góp vốn đánh chiếm BXH Cực Hạn ]
@Súp lơ xanh luộc: Chủ group, góp vốn nè, papa tui lại phát tiền tiêu vặt cho tui gòi, lần này khá nhiều na~ có vạn na~
Tống Hữu mặt không đổi sắc nhìn màn hình gõ xuống "nè" "gòi" "na" "~", gửi xong tin nhắn, anh làm vẻ mặt nôn ọe tự mình phỉ nhổ, lại lắc đầu thở dài nói thầm một câu: "Kiếp trước bản thiếu gia nhất định là con gái đáng yêu."
Gửi tin nhắn trong nhóm xong, Tống Hữu lại nhấp vào wechat, chọc CEO chấp hành của Alien Ent. bên này: "Xử lý sạch sẽ sự việc đi."
CEO chấp hành: "Được, ông chủ, xin ngài yên tâm."
Hà Vị Đồng đi rồi, ekip chương trình cũng chưa nói hiện tại nên làm thế nào, nhóm Giang Trạm bọn hắn còn lại sáu người, bị ép phải ăn không ngồi rồi.
Dựa theo cách nghĩ của người ngoài, gặp phải loại chuyện này kiểu gì cũng phải khóc tang một hồi, lo âu một chút, kết quả lại hoàn toàn không có.
Thấy không cần luyện nhảy nữa, ba người Giang Trạm, Chân Triều Tịch, Phí Hải dẫn đầu lôi kéo ba đứa còn lại lặng lẽ chuồn về căn tin, tìm bác gái mượn bếp điện, lôi ít thịt và rau dưa trong tủ lạnh ra, sáu người ăn lẩu tại căn tin.
Theo lời Chân Triều Tịch nói thì, dù sao cũng không thể luyện tập, trôi qua thế nào mà chẳng như nhau, ăn không ngồi rồi mất nửa ngày, ăn lẩu cũng là mất nửa ngày, vậy đương nhiên chọn ăn rồi.
Lại còn ăn đến vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị ảnh hưởng, càng không nói chuyện về Hà Vị Đồng.
Mọi người ngược lại đang nói đến chuyện cuộc sống từng trải qua trước khi tiến vào Cực Hạn, hoặc là đang mặc sức tưởng tượng, chờ chương trình kết thúc xong, về sau mọi người còn có thể tụ tập lại cùng nhau không.
Phí Hải: "Có thể nha, nhất định có thể, có vội nữa bỏ ra nửa ngày rảnh cũng vẫn có."
Từ Bồi Bồi: "Vậy liên hoan tụi mình không ăn lẩu nữa, bao phòng tiệc buffet trong khách sạn, tụi mình đi ăn buffet đi, gọi tất cả mọi người đến."
Trình Thần: "Thế phải là buffet hải sản."
Lê Trú: "Gọi nhóm thầy Đồng đến luôn?"
Chân Triều Tịch: "Cả thầy Bách nữa."
Nhắc tới Bách Thiên Hành, tầm mắt mấy người liền nhắm về bên Giang Trạm.
Giang Trạm đang nhúng thịt dê, đằng sau hơi nóng dày đặc, ánh mắt không nâng cũng biết mấy người đang nhìn mình.
Hắn đặc biệt tự giác trả lời: "Biết rồi, thầy Bách để tôi phụ trách gọi."
Phí Hải cắm đầu vào bát, toét cả miệng, Chân Triều Tịch gắp cho cậu một đũa khoai tây: "Ăn của cậu đi."
Những người khác trăm miệng một lời: "Đừng cắn!"
Giang Trạm nghe tiếng "đừng cắn" này đồng thanh như thế, cười nhìn Phí Hải: "Cậu thật sự là cắn ra tên tuổi luôn."
Phí Hải ăn khoai tây, cố ý giả ngu: "Hở? Cắn cái gì? Không có nha, thầy Bách lại không ở đây."
Mọi người nói nói cười cười, ăn xong bữa lẩu này.
Ăn được nửa chừng còn có VJ lão sư khiêng camera tiến vào quay trong chốc lát.
Mọi người đều kháng nghị: "Ài, Camera lão sư anh có mệt không thế, đừng quay, ăn lẩu mặt toàn dầu có cái gì đẹp mà quay."
Lại đều giơ lên thịt cùng rau dưa trong bát: "Nào nào, muốn quay thì quay cái này, đừng quay người, người có cái gì hay mà quay, quay Trung Quốc trên đầu lưỡi đi!"
Trung Quốc trên đầu lưỡi là một show về văn hóa ẩm thực của TQ.
Ăn lẩu xong, mọi người thu thập nồi bát sạch sẽ, trở về tòa Tứ Phương.
Vừa quay lại, ekip chương trình đã gọi sáu người đến, thông báo biện pháp xử lý cuối cùng.
Hà Vị Đồng không tham gia lần công diễn thứ hai.
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Chỉ có Trình Thần đeo kính râm mắng một câu: "Ngu độn."
Đạo diễn coi như không nghe thấy, dù sao mắng rất đúng.
Đạo diễn nói tiếp: "Lý do cậu ta không tham gia sân khấu công diễn thứ hai chúng tôi đã biên soạn xong rồi, cứ nói cậu ta tái phát bệnh cũ lúc nhảy, vào viện khẩn cấp, không tham gia được nữa."
Mọi người như cũ không hé răng.
Đạo diễn: "Nói như vậy, đến lúc đó cần phải quay một đoạn, quay cậu ta đột nhiên phát bệnh, các cậu rất quan tâm đến cậu ta......"
Trình Thần ngầu lòi cắt lời: "Tụi này không quan tâm đồ ngu độn."
"........." Đạo diễn tiếp tục: "Dù sao chính là diễn, các cậu biết diễn đúng không?"
Trình Thần "Không biết."
Chân Triều Tịch: "Không hiểu."
Phí Hải: "Diễn không ra."
Từ Bồi Bồi: "Không muốn diễn."
Lê Trú: "Không biết diễn."
Đạo diễn: "..........."
Đạo diễn yên lặng nhìn về phía Giang Trạm.
Giang Trạm cười cười: "Cho phí diễn xuất không?"
Đạo diễn: "Không có."
Giang Trạm gật đầu: "Được, không diễn."
Đạo diễn: "......"
Rất rõ ràng, Hà Vị Đồng đắc tội với cả nhóm, thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Chẳng sợ căn bản không ai biết lý do Hà Vị Đồng đột nhiên yêu cầu đổi nhóm.
Mọi người chỉ biết một chuyện là: Hôm nay thứ hai, ngày mai thứ ba, ngày kia thứ tư, thứ tư ghi hình. Bài dance có cốt truyện, thiếu một người là cả điệu nhảy cần phải sắp xếp lại luyện lại từ đầu.
Chỉ còn có hai đêm một ngày, còn phải phối hợp diễn kịch với bên Hà Vị Đồng kia?
Mọi người cũng không phải não có hố.
Não đạo diễn cũng không có hố.
Mọi người nếu đã đều không nguyện ý, thôi vậy, quay về quay cái cảnh ba giây Hà Vị Đồng nằm trên xe cáng vào thang máy, nhập viện, thế là được rồi.
Đối với cái loại thực tập sinh không kiêng nể gì làm ảnh hưởng đến cả chương trình này, sẽ không có ai muốn cho cậu ta bánh ngon ăn. Đây còn là tuyển tú đang tiến hành, mọi vấn đề phải lấy đại cục làm trọng, đợi khi tuyển tú kết thúc rồi, hoặc là Hà Vị Đồng rời khỏi Cực Hạn, không nói phong sát, chương trình của đài Ngỗng về sau cậu ta đừng mong tham gia.
Ngoài ra bên phía Alien Ent. vô cùng tích cực phối hợp, cũng bày tỏ thế độ rất thấp, cùng với nhận mọi lỗi lầm, nếu không các thực tập sinh của công ty bọn họ đều sẽ bị ảnh hưởng.
Đạo diễn: "Được, vậy thế này đi, thầy vũ đạo đang sắp xếp điệu nhảy lại một lần nữa rồi, các cậu cũng mau chóng đến phòng tập đi."
Trình Thần đeo kính râm: "Trong lòng thầy vũ đạo: Tên ngu độn này, hại tôi lại phải tăng ca."
Đạo diễn đều không nín nổi nữa, phụt cười, chỉ vào Trình Thần: "Được rồi được rồi, đừng diễn sâu nữa, các cậu còn phải công diễn đó, không có thời gian lãng phí trên người ngu độn đâu, mau đi huấn luyện đi."
Vào đêm hôm đó, hai vị giáo viên vũ đạo phụ trách , toàn bộ sáu người nhóm Giang Trạm thức đêm tập thể, giờ hơn cũng chưa về ký túc xá.
Giang Trạm, Chân Triều Tịch đều không ở, Ngụy Tiểu Phi với Tùng Vũ cùng chạy tới phòng ký túc đám Bành Tinh, Tưởng Đại Chu, Kỳ Yến cùng ở sau lưng chửi Hà Vị Đồng sấp mặt.
Tùng Vũ: "Thần kinh à, đổi nhóm, đổi nhóm con khỉ, ai muốn cùng loại người này một nhóm."
Ngụy Tiểu Phi: "Hà Vị Đồng vì để đổi nhóm hình như từng cố ý đi tìm mấy người công ty bọn họ."
Bành Tinh: "Lúc đấy Sở Mẫn liền trợn trắng mắt với cậu ta, tôi thật sự, lần đầu tiên cảm thấy Mẫn Mẫn của chúng ta trợn trắng mắt trở mặt dễ nhìn như vậy."
Kỳ Yến: "Nghe nói tối nay phải quay một đoạn cảnh Hà Vị Đồng nằm nhập viện?"
Tưởng Đại Chu bắt đầu xắn tay áo: "Đúng lúc đấy, tới, đánh xong vừa vặn đẩy vào ICU."
Mọi người nhìn chung cảm thấy không thể thông cảm và khiếp sợ đối với cách làm của Hà Vị Đồng, lại nghe nói Hà Vị Đồng còn từng manh nha ý định đổi nhóm trong đầu, càng thêm cạn lời từ chối hiểu.
Bây giờ đổi nhóm, đổi đến nhóm nào?
Mọi người đi theo một mình cậu sắp xếp lại từ đầu luyện vũ đạo một lần nữa?
Excuseme?
Mặt gì mà dày thế hả?
Bởi vậy, tối đến, khi ekip chương trình đẩy xe cáng từ thang máy đi ra, sắp đặt xong kịch bản chuẩn bị "diễn" cảnh này, trong hành lang tất cả đều là tiếng xùy.
Hà Vị Đồng trắng mặt ngồi trong phòng ký túc, mấy bạn cùng phòng cũng không để ý cậu ta.
Thế này không liên quan đến bạo lực lạnh gì đó, thuần túy chỉ là tất cả mọi người không nhìn nổi và cũng không thể lý giải hành vi của cậu ta, chính Hà Vị Đồng cũng không đưa ra được cái lý do thích đáng.
Không có lý do còn muốn làm như vậy, mọi người chỉ có thể nói thầm, người này có phải đầu óc có vấn đề không.
Chờ Hà Vị Đồng nằm trên xe cáng xuất hiện trên hành lang, Tùng Vũ dẫn đầu, Bành Tinh, Tưởng Đại Chu phối hợp, lại là một đợt tiếng xùy càng to hơn.
Sắc mặt kia của Hà Vị Đồng trắng như thể bị bệnh thật vậy.
Kết quả chỉ một cảnh đẩy người từ phòng ngủ ra hành lang đi đến thang máy này, lại quay không chỉ một lần.
Hà Vị Đồng không thể không vì thế mà nghe một lần lại một lần tiếng xùy.
Sau khi nghe thấy, cậu ta cũng không dám hé răng, chỉ nằm trên xe cáng rớt nước mắt.
VJ lão sư vừa quay vừa thầm tán thành trong lòng, khóc tốt hơn là không khóc, hiệu quả này không tồi.
Chờ quay xong xuôi staff mới chuyển cho Hà Vị Đồng tờ khăn giấy.
"Đừng khóc, cậu không cần phải hao sức nữa, khóc cái gì. Ngẫm lại Giang Trạm bọn họ, nhảy đến ba bốn giờ cũng chưa chắc về được. Muốn khóc cũng cũng nên là bọn họ khóc."
Hà Vị Đồng nghe vậy, nước mắt rơi càng dữ.
Cậu ta thầm nghĩ, cậu ta sai chỗ nào, cậu ta chỉ là kỳ thị đồng tính, chỉ là ghê tởm đồng tính luyến ái, không có cách nào cùng nhau nhảy, phàm là có thể nhảy cùng nhau cậu ta cũng sẽ không đòi đổi nhóm, đây là lỗi của cậu ta sao?
Staff đưa cả túi giấy cho cậu ta, cạn lời nhìn Hà Vị Đồng: "Đừng tủi thân nữa, cậu tủi thân, người khác không tủi?"
"Không ai nợ cậu cả."
Tòa nhà Tứ Phương.
Giang Trạm bọn họ chưa từng ngưng sắp xếp và luyện tập vũ đạo một phút nào.
Nửa đêm nửa hôm cũng không ngủ, quá nửa đêm thầy vũ đạo xác định xong, sau khi rời đi mới có người lục tục nằm xuống góc phòng, ngủ bù một lát.
Người không ngủ tiếp tục nhảy.
Giang Trạm là người tinh lực sung mãn nhất trong cả sáu, vẫn luôn không ngủ, rạng sáng giờ mới co chân ngồi bên vách tường, đầu gối chân, cúi đầu chợp mắt trong chốc lát.
Hắn chợp mắt xong mở to mắt, phát hiện Trình Thần đã tỉnh, đang ở bên cạnh nhìn hắn.
Giang Trạm: "?"
Bốn người khác đều đã ngủ, đèn trong phòng huấn luyện tắt, bức rèm được kéo, trong khe hở bức rèm lộ ra một chút ánh sáng hiu hắt rạng sáng.
Trình Thần đè thấp giọng, hỏi: "Anh ngồi cũng ngủ được?"
Giang Trạm buông chân, miễn cưỡng dựa vào tường, cười thấp giọng nói: "Cậu đeo kính râm cũng ăn lẩu đấy thôi."
Đấy có thể giống được sao?
Trình Thần giơ ngón cái với Giang Trạm: Mạnh! Anh thật sự quá mạnh mẽ!
Tinh lực tốt nhất, thể lực tốt nhất, ngồi có thể ngủ, chợp mặt liền tỉnh ngay, chất lượng giấc ngủ còn cao như vậy.
Người mạnh quả nhiên mọi nơi đều mạnh.
Giang Trạm cười cười, nhận phần khen ngợi này của Trình Thần.
Nhưng thật ra, ngồi có thể ngủ, chẳng qua là thói quen không thể không dưỡng thành trong nhiều năm quá khứ mà thôi.
Ở trong hành lang bệnh viện cũng không có giường dùng cho người chăm nom.
Nếu nguyên đêm chống đỡ không ngủ, ngày hôm sau sao có thể chăm sóc cho mẹ vừa rời khỏi phòng phẫu thuật đây?
Giang Trạm có khoảng thời gian không nhớ tới những chuyện quá khứ này, đột nhiên nhớ lại mới ý thức được, quá khứ cho dù đã qua đi, thói quen được tạo thành từ khoảng thời gian ấy cũng sẽ theo mãi cho đến cuộc sống sau này.
Ai có thể ngờ tới, kỹ năng ngồi chợp mắt trong chốc lát này tham gia tuyển tú còn có thể dùng tới.
Giang Trạm cảm khái mà cười nhạt một cái.
Trình Thần: "?"
Giang Trạm lắc đầu: "Không có gì."
Sáng sớm giờ hơn, mọi người đều tỉnh.
Díp mắt bốn phía, tất cả đều là vẻ mặt mờ mịt như đi vào cõi tiên.
Giang Trạm vỗ vỗ tay, dùng loa phát nhạc : "Nào nào nào, nhảy một đoạn, đều tỉnh táo lại chút."
Trình Thần đứng lên, hô to một tiếng, phấn chấn tinh thần: "Ha! Đồ ngu độn!"
Từ Bồi Bồi dựng một đầu tóc quăn lộn xộn, híp mắt đứng dậy theo: "Đồ ngu độn!"
Chân Triều Tịch: "Ngu độn!"
Phí Hải: "Ngu độn!"
Lê Trú: "Ngu độn!"
Giang Trạm đi đến vị trí của mình: "Bữa sáng hôm nay anh mời."
Mọi người: "Cám ơn anh!"
Giang Trạm nghẹn cười.
Trình Thần đeo kính râm bên cạnh bỗng nghiêng đầu, hử? không đúng nha.
Trình Thần: "Căn tin tụi mình miễn phí đồ ăn mà?"
Mấy người khác đều trợn mắt nhìn sang.
"Đúng vậy."
"Không cần tiền mà."
Giang Trạm cười: "Đùa các cậu thôi, tỉnh hết rồi?"
Mọi người: "Ài!"
Lê Trú chụp mặt, Từ Bồi Bồi cào tóc, Phí Hải dụi mắt, Chân Triều Tịch duỗi lưng.
Trình Thần đeo kính râm, tiếp tục tỏ ra ngầu lòi: "Làm em giật cả mình, còn tưởng có thể đi ra ngoài ăn sáng chứ."
Trong nhạc phối, tất cả mọi người tỉnh táo rất nhanh.
Giang Trạm lại vỗ tay: "Tới đây, nhảy một đoạn, nhảy xong trở về ăn sáng."
Giang Trạm: "Cố lên!"
Mọi người: "Cố lên!"
Khi bọn họ nhảy, VJ lão sư và staff của ekip đã đi làm.
VJ lão sư giẫm những bước như ma quỷ thường ngày nhẹ nhàng vào phòng tập, ngồi xuống chân tường trong góc phòng, dựng xong máy quay.
Trong màn ảnh là phòng tập vào lúc sáng sớm giờ hơn, và trong phòng tập, mọi người đều mang khuôn mặt mỏi mệt ủ rũ.
Nhảy xong, sáu người dọn túi quay về tòa ký túc xá.
Trên đường, Giang Trạm đánh cái ngáp đầu tiên kể từ giờ đêm qua tới hôm nay.
Phí Hải cứ như bình luận thể thao, tường thuật trực tiếp ở bên cạnh: "Anh ấy ngáp rồi! Ngáp rồi ngáp rồi! Cuối cùng anh ấy đã ngáp cái đầu tiên trong tám tiếng đồng hồ! Anh ấy ngáp rồi!"
Trình Thần: "Đây là thời khắc khiến người ta xúc động xiết bao!"
Chân Triều Tịch: "Làm phấn chấn lòng người xiết bao, một cái ngáp có ý nghĩa phi thường!"
Từ Bồi Bồi: "Làm tụi em mỏi mắt mong chờ."
Lê Trú: "Tin tưởng trong tám tiếng tiếp theo, nhất định có thể còn cái ngáp thứ hai thứ ba thứ tư!"
Giang Trạm: "................."
Năm nam sinh cười rũ rượi: "Hahahahahaha."
Sáu người nói nói cười cười, đi về phía tòa ký túc xá.
Vừa đến gần ký túc xá, cách một khoảng đã thấy không ít cô gái lục tục đến trước tòa nhà tiếp ứng rồi.
Mấy nữ sinh có người đang ăn sáng, có ngồi trên ghế nhỏ tự mang đến nói chuyện phiếm, còn có người đang sửa sang lại banner và banner cầm tay mình mang đến.
Từ Bồi Bồi phản ứng lại nhanh nhất, lập tức ra tay rũ sửa lại tóc quăn trên đầu.
Phí Hải dụi khóe mắt: "Chết rồi chết rồi chết rồi, biết trước vừa nãy tôi đã rửa cái mặt ở nhà bên kia."
Trình Thần là bình tĩnh nhất.
Cậu cởi balo sau lưng của mình xuống, kéo khóa, sờ soạng trong balo lấy ra một lượt năm cái kính mắt.
Mọi người: "Ba ba!"
Đeo kính râm lên, tất cả mọi người đã thoải mái, cũng lần đầu tiền cảm thấy kính râm của Trình Thần thuận mắt như vậy.
Trình Thần cao quý lãnh diễm hừ một cái: "Các cậu nói xem tôi vì sao vẫn luôn đeo kính râm."
Mặt mộc sao có thể mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước màn ảnh, sao có thể gặp fans, sao có thể làm thần tượng.
Kính râm là cái gì? Là lá chắn che đậy.
Kính râm mới là ba ba.
Vì thế, sau đó không lâu, nhóm fangirl còn chưa bắt đầu chính thức tiếp ứng, sáng tinh mơ giờ rưỡi đã chờ được sáu thực tập sinh Cực Hạn đeo kính râm lại đây.
Nhóm con gái mau chóng phân biệt rõ sáu người cụ thể là ai, khỏi cần ăn sáng nữa, toàn bộ vọt tới trước rào chắn.
"Giang Trạm!"
"Tiểu Hải!"
"Chủ nhiệm Chân!"
"Từ Manh Manh!"
"Lê Trú! Lê Trú!"
"Trình Thần--!"
Di động, đại bác giơ hết lên, điên cuồng chụp lại.
Vương Phao Phao hiếm khi lại đến đây chụp tiền tuyến đều kinh ngạc.
Một bên chụp một bên điên cuồng gào thét trong lòng: "Đàn anh chúng ta đeo kính râm! Đeo kính râm!"
Đeo kính râm cũng soái như vậy!
Lần đầu tiên có Reuters kính râm đấy!
Hấp dẫn quá hấp dẫn quá!
Cô chỉ hô trong lòng, mấy nữ sinh bên cạnh thì dùng họng hét lên.
"Đàn anh! Đàn anh! Đàn anh Giang Trạm! Nhìn bọn em! Nhìn bọn em này!"
Giang Trạm quả nhiên nhìn sang, vẻ mặt dưới kính râm ngây ra.
Lúc trước hô đủ kiểu, Giang Trạm, A Trạm, Trạm Trạm, ông xã, con trai, anh trai, sao lại còn có người gọi đàn anh?
Bị gọi đàn anh, Giang Trạm theo bản năng liền nhìn qua.
Hắn vừa nhìn qua, mấy nữ sinh lại bắt đầu kêu.
Vương Phao Phao nhân cơ hội tách tách tách chụp chính diện.
Đang chụp, Giang Trạm đằng kia đã đi tới, sau khi đến gần, tháo kính râm xuống, còn rất nghiêm túc nhìn mấy nữ sinh, khẽ giọng hỏi: "Đàn em? Đại học A sao?"
Mấy nữ sinh chen lại một đoàn, khắp mặt blink blink mê trai nhìn Giang Trạm, mặt người này đỏ hơn người kia.
Có người bạo gan, trả lời Giang Trạm: "Tụi em không phải, là cô ấy, là cô ấy!"
Nói xong túm một nữ sinh tới trên cùng, chỉ vào cô bé: "Cô ấy, là cô ấy."
Nữ sinh đỏ chót cả mặt, che miệng, choáng váng ngước nhìn, nhìn lại Giang Trạm: "Em, em cái đó, em là khoa máy tính."
Giang Trạm còn chưa biết hiện giờ mình có fan đàn em, cho rằng người gọi hắn đàn anh chính là đàn em đại học A, qua đây hỏi một câu quả nhiên có đại học A.
Đều là bạn học, còn là đàn em, là fan nữa, Giang Trạm bèn hàn huyên vài câu cách rào chắn.
Giang Trạm: "Sinh viên mới à?"
Nữ sinh: "Em năm hai."
Giang Trạm gật đầu: "Trước kia môn tự chọn anh từng học lớp của giáo sư Âu Dương chuyên ngành các em."
Nữ sinh từ đầu đến cuối vẫn che miệng, nghe vậy hưng phấn nói: "Mấy hôm trước lên lớp thầy Âu Dương còn nhắc tới anh nữa."
Giang Trạm bất ngờ: "Thầy còn nhớ anh sao?" Nói xong cười: "Vậy lần sau đi học, nhờ em chuyển lời thăm hỏi giúp anh."
Nữ sinh: "Thầy Âu Dương nói trên lớp, rằng anh còn nợ thầy ấy một bữa cơm trưa."
Giang Trạm khựng lại, đột nhiên nhớ ra, hình như có chuyện như vậy thật.
Hắn cười: "Vậy lần tới anh đích thân quay về trường bù bữa cơm này mới được."
Trong thời gian này, các cô gái xung quanh có người bụm miệng, có giơ điện thoại chụp, bao gồm cả Vương Phao Phao đang ở bên cạnh nhìn với khoảng cách gần gũi đắm mình trong đó, tất cả trong lòng điên cuồng hô to: a a a a a a!
Hôm nay chúng tôi đều là sóc đất!
Sóc đất khổng lồ (Marmot): phát ra âm thanh có tần số rất cao
Mà ngay lúc Giang Trạm đi qua hỏi có phải đàn em hay không, một chiếc xe bảo mẫu màu xám bạc chạy băng băng tiến vào.
Khi Giang Trạm nói hắn lần sau quay trở về trường học, xe bảo mẫu đậu gần phía fans bên này mở rộng cửa xe, Bách Thiên Hành đã bước xuống dưới.
Nhóm fangirl phát hiện Bách Thiên Hành: "A a a a a a a a a a a a a!"
Hôm nay chúng ta đều là gấp đôi lần sóc đất!
Giang Trạm còn chưa quay đầu lại, Bách Thiên Hành đến gần, thấy Giang Trạm đang nói gì đó với fans thì tưởng rằng đã xảy ra cái gì, đi đến bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Trạm sửng sốt, quay đầu lại nhìn Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành đối mặt với hắn.
Nhóm fangirl cách bọn họ chưa đầy nửa mét: "!!!"
Chúng ta hôm nay rốt cuộc ôm vận may gì thế này!
Bách Thiên Hành và Giang Trạm!
Cùng khung! Cùng khung!
Có lẽ là fans vừa rồi cứ che miệng, làm bây giờ cũng không kêu ra khỏi miệng, hai người này đứng trước mặt fans như thường.
Còn bắt đầu trò chuyện.
Giang Trạm: "Sớm thế?"
Bách Thiên Hành: "Công tác kết thúc, trở lại thôi, thứ tư ghi hình còn gì."
Giang Trạm gật gật đầu: "À."
Bách Thiên Hành: "Ăn sáng chưa?"
Giang Trạm: "Vẫn chưa, vừa chuẩn bị lên tầng."
Bách Thiên Hành cúi đầu xem đồng hồ: "Căn tin không mở sớm thế, đi thôi, ra ngoài ăn." Đột nhiên nhìn thấy kính râm trong tay Giang Trạm, "Sao lại đeo kính râm."
Giang Trạm ra hiệu một chút quầng thâm dưới mí mắt mình: "Thức đêm." Mắt đen.
Bách Thiên Hành khẽ cười: "Gánh nặng thần tượng?"
Giang Trạm gật đầu: "Gánh nặng thần tượng."
Bách Thiên Hành giơ tay đụng vai Giang Trạm: "Đi thôi, đi ăn sáng."
Nhóm con gái đứng gần ngay trước mặt hai người: "!!!"
Vương Phao Phao toàn bộ quá trình vác đại bác, vừa quay video vừa nghẹn đỏ cả mặt: "!!!"
A a a a a a a a a...... Đừng cản chúng tôi, đừng cản chúng tôi, hôm nay chúng tôi không phải con gái đi tiếp ứng, chúng tôi là sóc đất!! Đều là sóc đất!
Hết chương.