Chương : Cán bộ trẻ cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Chu Huy rất bất mãn với cách sắp xếp của Tiếu Đông Đông, lẽ ra thành lập tổ phối hợp liên ngành với đơn vị khác thì Tiếu Đông Đông phải là người đi đầu, bản thân Chu Huy sẽ đến phụ trách chấp hành. Nhưng Tiếu Đông Đông lại cho Duẫn Hồng Sinh đi chấp hành, còn sắp xếp Lý Nam theo sau Duẫn Hồng Sinh, như vậy chẳng phải là không tín nhiệm mình sao?
Chu Huy là người đi theo Tiếu Đông Đông đến phòng giáo dục làm công tác phối hợp, bây giờ Tiếu Đông Đông đứng trước mặt trưởng phòng Trần Ổn Trung lại lên tiếng gạt mình sang một bên, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Tiếu Đông Đông là lãnh đạo, nàng đã quyết định điều gì thì Chu Huy không thể phản đối, đặc biệt là những trường hợp ở bên ngoài đơn vị như thế này, hắn càng không có cơ hội mở miệng nói lời đề nghị.
Lý Nam mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn rất vui tiếp nhận sự sắp xếp như vậy.
Lý Nam cảm thấy làm việc ở bên ngoài có thể tiếp xúc với nhiều người hơn, càng có sự trợ giúp mở rộng mối quan hệ.
Hơn nữa Lý Nam cũng thấy rõ Tiếu Đông Đông rất coi trọng mình, đây là một tin tức rất tốt.
Trên đường về Chu Huy không nói một lời.
Thẩm Ngọc Phương ngược lại có nói chuyện câu được câu không với Tiếu Đông Đông, vì vài người ngồi trên xe không nói gì cũng rất buồn bực, hơn nữa Tiếu Đông Đông còn là lãnh đạo nữ, thế nên Thẩm Ngọc Phương cố gắng lựa chọn phương án lên tiếng làm sống động bầu không khí.
- Tiểu Lý, sau vài ngày tham gia công tác thì cậu có nhận thức tâm đắc gì không? Tiếu Đông Đông quay đầu lại hỏi.
Lý Nam trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Tiếu, phương diện nhận thức sâu đậm thì thật sự là khó thể nói được, dù sao tôi cũng chưa tiếp xúc quá nhiều với công tác của phòng văn thư, nhưng có một phương diện đó chính là công tác của chúng ta có tiếp xúc nhiều với quần chúng nhân dân, thế nên rất phức tạp. Dù chỉ là một người dân bình thường đến phản ánh vấn đề, chỉ sợ cũng sẽ liên lụy đến nhiều mặt lợi ích liên quan, nhưng chúng ta lại không có quyền lực xử lý cụ thể. Theo những gì tôi hiểu thì công tác của chúng ta chủ yếu nằm ở phương diện xử lý ban đầu, cần phải ngăn chặn các sự việc mang tính quần thể, cố gắng xúc tiến ổn định và hài hòa, đồng thời còn phải giải tỏa mâu thuẫn, xung đột lợi ích để đạt đến kết quả ổn định hài hòa...
Mặc dù Lý Nam mới tham gia công tác một thời gian ngắn, nhưng hắn khá giỏi về phương diện tự suy luận, thế cho nên khi đối mặt với câu hỏi của Tiếu Đông Đông thì cũng không quá khó khăn, hắn chậm rãi lên tiếng trả lời với nội đung vẫn rất có chiều sâu.
Tiếu Đông Đông ngồi bên cạnh ghế tài xế, nàng vừa lắng nghe câu trả lời của Lý Nam vừa khẽ gật đầu, rõ ràng vẫn tương đối đồng ý với câu trả lời của Lý Nam. Mặc dù vị trí ghế lái phụ trên xe cơ quan không phải quan trọng, thế nhưng mặt khác Tiếu Đông Đông là nữ lãnh đạo, nếu như ngồi chen chúc với mọi người ở phía sau cũng không nên. Quan trọng là ở thành phố Vũ Dương này nhiều người coi vị trí tay lái phụ là rất quan trọng, bình thường khi lên xe đều là người có vị trí cao nhất ngồi ở tay lái phụ, như vậy tầm mắt cũng thoáng hơn và không chen chúc như ở phía sau.
Tất nhiên cũng có không ít lãnh đạo không thích ngồi ở vị trí tay lái phụ, vì ngồi đó dễ bị người ta phát hiện ra, dễ dàng bị người ta chú ý.
Thế cho nên nhiều khi đi xe cũng sinh ra những tình huống dở khóc dở cười, người thì muốn ngồi vị trí tay lái phụ, người thì thích ngồi phía sau, rất khó nắm bắt.
Gương mặt Chu Huy rất âm trầm, sau khi nghe lời nói của Lý Nam thì thầm nghĩ chỉ là bốc phét, nhưng lời nói này lại làm cho Tiếu Đông Đông coi trọng, xem ra sau này mình phải chèn ép Lý Nam mạnh tay hơn, nếu không có ngày người này có vây cánh và hậu trường quá cứng, khi đó mình không còn làm gì được nữa.
Thẩm Ngọc Phương tươi cười như hoa, dù sao nàng cũng có quan hệ không tệ với Lý Nam, trên danh nghĩa thì Lý Nam còn là đồ đệ của nàng, sau khi nghe thấy Lý Nam nói với lý lẽ rõ ràng thì bản thân nàng cũng liên tiếp gật đầu tán thưởng.
- Tiểu Lý nói rất hay, xem ra cậu cũng là đồng chí giỏi tự suy luận. Công tác của phòng văn thư khó ở phương diện phải phối hợp tốt với các đơn vị khắp nơi, tất nhiên nếu như thật sự không có vấn đề, chúng ta có thể gửi những thông tin phản ánh của quần chúng cho các đơn vị tương quan, nhưng như vậy không phải làm mất đi giá trị tồn tại của đơn vị chúng ta sao? Chúng ta nhất định phải gánh chịu chức trách của bản thân, thiết thực làm việc vì dân, cố gắng giải quyết các vấn đề người dân phản ánh, đây là phương diện mấu chốt, cũng là sự tồn tại tất yếu của phòng văn thư. Tiểu Lý, cậu phải nhớ kỹ và nắm bắt lấy điểm này, hơn nữa làm việc phải cực kỳ thực tế, chỉ như vậy mới thật sự có thu hoạch.
Lý Nam gật đầu nói: - Cám ơn trưởng phòng Tiếu, tôi sẽ cố gắng.
Lý Nam tất nhiên hiểu rõ Tiếu Đông Đông muốn chỉ bảo mình vài câu.
Chu Huy nghe mà cảm thấy khó chịu, xưa nay thái độ của Tiếu Đông Đông với mình là giải quyết việc chung, có rất ít khi nói ra những lời từ tận đáy lòng. Tuy Tiếu Đông Đông là người được phân công quản lý khoa số một phòng văn thư, thế nhưng lại làm cho Chu Huy cảm thấy địa vị của mình không được ổn định, nguyên nhân có lẽ cũng là vì trong khoa số một phòng văn thư còn có một phó trưởng khoa Duẫn Hồng Sinh luôn tranh đấu gay gắt với mình.
"Tất nhiên, Tiếu Đông Đông cũng có thể bỏ mặc không quan tâm đến tranh đấu giữa mình và Duẫn Hồng Sinh, chỉ như vậy mới có thể nắm chắc công tác của khoa số một trong tay. Người phụ nữ này nhìn qua có vẻ hòa nhã thân ái, thế nhưng lòng dạ cũng không phải sâu đậm bình thường." Chu Huy thầm nghĩ như vậy.
Lúc này Tiếu Đông Đông lại nói:
- Tiểu Lý, cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, bình thường nên tự suy xét vấn đề nhiều hơn, ghi chép lại nhiều hơn. Trong số bảy sinh viên thi đậu đợt này đều được phân phối đến các ban ngành khác nhau, nhưng bọn họ sẽ cố gắng trổ hết tài năng, cũng không phải được phân phối đến đơn vị tốt sẽ có tương lai phát triển nhanh chóng hơn, quan trọng là bản thân phải vượt qua thử thách. Viết nhiều bài tài liệu có tư tưởng và chiều sâu không chỉ là một phương diện rèn luyện chính mình, đồng thời cũng làm cho người ta phải nhớ đến mình. Đặc biệt là trong nhóm sinh viên các cậu có nhiều người, như thế nào mới có thể thò đầu ra ngoài là cực kỳ quan trọng, thế nên ý nghĩ của cậu cũng đừng nên vòng vo trong phòng văn thư, cần phải nhìn ra bên ngoài...
Lý Nam cảm thấy thái độ của Tiếu Đông Đông là rất chân thành, nàng đang nói ra những lời rất thật lòng. Tiếu Đông Đông là một vị phó phòng văn thư, cũng khó để nói ra những lời như vậy.
Đồng thời lời nói của Tiếu Đông Đông làm cho niềm tin của Lý Nam tăng thêm vài phần.
Cho dù Lý Nam không được phân phối đến đơn vị tốt, thế nhưng cạnh tranh mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Tiếu Đông Đông quay lại phòng văn thư và đến bàn bạc với Trần Thiệu Bình để nói rõ ý nghĩ của mình. Trần Thiệu Bình lại cho ra một vài yêu cầu để triển khai mở rộng công tác phối hợp với phòng giáo dục lần này, hắn nói: - Hơn nữa tôi còn là bạn bè lâu năm với Ổn Trung, nếu như không phải là vì như vậy, tôi cũng không muốn nhúng tay vào sự việc của phòng giáo dục quá sớm. Dù sao khoảng thời gian này mọi người cũng đã cực khổ vì sự kiện Cơ Kim Hội, tình huống mới cũng liên tục phát sinh, chúng ta phải đặt tinh lực lên sự kiện này. Nhưng hệ thống phòng giáo dục có phát sinh vài vấn đề, đã đến mức phải phát sinh phòng ngừa chu đáo nếu không sẽ gặp phải chuyện không may. Tôi đồng ý với sắp xếp của chị, lần này sẽ cho khoa số một đi hỗ trợ phối hợp, nhưng khi xuống quận huyện thì trọng điểm công tác của chúng ta là thăm viếng giáo viên, những việc khác do phòng giáo dục đi đầu.
Tiếu Đông Đông nói: - Tôi thấy sinh viên mới được phân phối đến công tác ở phòng văn thư chúng ta là Lý Nam có biểu hiện không tệ, là một mầm mống rất tốt, thế nên tôi chuẩn bị cho cậu ấy đi học hỏi kinh nghiệm, tương lai biết đâu sẽ thành nòng cốt của khoa số một, thế nên lần này vừa vặn cho cậu ấy đi phối hợp công tác với phòng giáo dục.
Trần Thiệu Bình thản nhiên nói: - Cán bộ thanh niên đẩy mạnh rèn luyện cũng tốt, tất cả mọi việc ở khoa số một do chị phụ trách là được.