Chương : Phải thu thập Lý Nam.
Lý Nam ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Tiếu Đông Đông, lần đầu tiên hắn tiến hành báo cáo về tình huống và tư tưởng sau gần một tháng công tác. Năm sáu phút hắn cung kính đứng lên dùng hai tay đưa bài viết của mình đến rồi nói: - Trưởng phòng Tiếu, đây là bài viết của tôi về tình huống công tác trong thời gian qua, kính mong chị xem xét và chỉ điểm.
Tiếu Đông Đông chợt ngây người, sau đó vui vẻ nói: - Rất tốt, tôi sẽ xem xét, cậu còn trẻ nên ghi chép nhiều hơn, động não viêt nhiều thì tốt.
Tiếu Đông Đông vừa nói vừa cúi đầu đọc bài viết của Lý Nam, đầu tiên là bút pháp cứng cáp có lực của hắn làm cho nàng phát sinh hảo cảm. Nàng đã đọc qua không ít bài viết của người khác, xem không ít kiểu chữ, thế nhưng ít có người viết đẹp như Lý Nam. Tục ngữ có câu nhìn chữ đoán người, xem ra chính mình cũng không nhìn lầm Lý Nam, tiểu tử này thật sự có năng lực.
Thật ra Lý Nam sở dĩ không in bài viết của mình ra cũng là vì muốn biểu hiện bút lực của bản thân, trước kia hắn bị anh trai Lý Thần ép phải luyện bút lông một thời gian dài, khi đó hắn luyện chữ trên bàn cơm, viết không tốt thì phải viết lại. Đây chính là cơ sở kiên cố cho thư pháp của Lý Nam, thế cho nên bút pháp của hắn cũng được tán thưởng trong nhà trường đại học.
Sau đó Tiếu Đông Đông dần dần bị thu hút với nội dung bài viết của Lý Nam.
Nói thật, lúc bắt đầu Tiếu Đông Đông nghe Lý Nam nói m.ình có một bài viết và mong muốn lãnh đạo đọc qua sửa sai chỉ điểm, nàng còn cho rằng Lý Nam đến tham gia công tác chưa lâu, dù có cố ý cũng không viết được gì có chiều sâu, chỉ là tinh thần chăm chỉ thế này đáng để khẳng định mà thôi. Nhưng khi nàng đọc bài viết của Lý Nam, nàng cảm thấy bài viết này rất cuốn hút và xâm nhập, phân tích vấn đề rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nắm bắt được điểm nóng, đồng thời lời đề nghị cũng rất có tính châm chích.
"Xem ra tiểu tử này rất dụng tâm, đến phòng văn thư công tác chưa đến một tháng nhưng đã có nhận thức sâu sắc như vậy. Trong phòng văn thư có nhiều nhân viên công tác thế nhưng không có mấy người có nhiều ý nghĩ về sự việc quỹ Cơ Kim Hội như Lý Nam, dù là Duẫn Hồng Sinh công tác tận tâm tận lực thì phương diện tự suy luận vẫn kém, có nhận thức không đủ với sự kiện quỹ Cơ Kim Hội!" Tiếu Đông Đông thầm suy nghĩ: "Lý Nam này trẻ tuổi và có chí hướng, thật sự rất tốt, đáng để bồi dưỡng, tương lai có thể trở thành nòng cốt của khoa số một!"
Trong khoảng thời gian này Tiếu Đông Đông rõ ràng cảm nhận được trưởng khoa số một Chu Huy có thái độ và trạng thái công tác không được tốt, bản thân nàng cũng hiểu được trạng thái công tác này của Chu Huy, thế nhưng hiểu là một chuyện, lại khó thể tha thứ. Vì nàng là phó phòng được phân công quản lý công tác của khoa số một, nếu như khoa số một không làm tốt công tác, như vậy một vị lãnh đạo được phân công quản lý như nàng cũng không thể ngẩng cao đầu được.
Quan trọng là Chu Huy kia có ý nghĩ bất chính, nhiều lần đến báo cáo công tác dùng giọng điệu xa gần chèn ép Lý Nam. Nhưng Tiếu Đông Đông trải qua tìm hiểu của mình thì biết được những lời nói của Chu Huy phần lớn là bịa đặt. Nàng là một người phụ trách ban ngành, nàng thật sự khó tha thứ cho một người chuyên dùng thủ đoạn như vậy.
Thế nên Tiếu Đông Đông mới chuẩn bị thay thế Chu Huy, đẩy Duẫn Hồng Sinh tiến lên làm trưởng khoa số một phòng văn thư.
Còn Lý Nam thì sẽ cho rèn luyện một hai năm, tương lai sẽ tiếp nhận vị trí phó trưởng khoa số một.
Tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ sơ bộ trong đầu Tiếu Đông Đông, tạm thời còn chưa thể áp dụng được.
Hơn nữa dù Lý Nam có biểu hiện tốt nhưng vẫn còn sớm để tiến hành đề bạt.
Sau khi đọc xong bài viết của Lý Nam thì Tiếu Đông Đông nở nụ cười tán dương, nàng nói: - Cậu viết rất tốt, tôi cảm thấy chỉ cần sửa chữa một chút thì sẽ trở thành một bản tin có giá trị tham khảo trong thành phố Vũ Dương. Cậu phân tích cũng rất đúng, đối với sự kiện quỹ Cơ Kim Hội thì thị ủy phải cực kỳ coi trọng, tôi cũng hy vọng bài viết này sẽ làm cho lãnh đạo thị ủy coi trọng hơn. Thế này nhé, tôi sẽ sửa chữa lại một chút, sau đó cố gắng dùng làm bản tin tham khảo.
Lý Nam nói: - Tôi tham gia công tác còn chưa lâu, còn nhiều phương diện chưa quen thuộc, nếu có trưởng phòng Tiếu sửa chữa sai sót, tôi cũng không lo lắng phạm sai lầm.
Tiếu Đông Đông cười nói: - Cậu cho rằng bây giờ giống như năm xưa viết văn cũng phạm sai lầm à? Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cũng sẽ không có ai đi truy cứu trách nhiệm của cậu. Tất nhiên nếu có thể thông qua bài viết này để đề xuất một vài lời đề nghị hợp lý với công tác của thị ủy, như vậy sẽ là tốt nhất. Tôi sẽ sửa lại bài viết của cậu, sau đó sẽ dùng danh nghĩa của cậu để phát tin, cậu không có ý kiến gì chứ?
Lý Nam tranh thủ thời gian nói: - Tôi không có ý kiến gì, nhưng trưởng phòng Tiếu ký tên vào bài viết này thì tốt nhất. Hơn nữa nếu như không có sự quan tâm của trưởng phòng Tiếu, chỉ sợ bài viết này cũng không có được tác dụng. Đồng thời bình thường tôi chỉ là tổng kết lại những lời dạy bảo của chị, thế cho nên tư tưởng của tôi trong bài viết đều đến từ chị mà thôi.
Mặc dù bài viết là tâm huyết của mình nhưng Lý Nam cảm thấy chuyển sang cho Tiếu Đông Đông thì tốt hơn. Thứ nhất, tiếu Đông Đông đã chỉ điểm cho hắn nhiều nội dung tương quan, đây rõ ràng là tín nhiệm hắn, đồng thời cũng cho thấy nàng coi trọng bài viết này; thứ hai mình là người mới đến, cho dù viết văn tốt cũng không dễ dàng tạo nên bản tin tham khảo trong quan trường Vũ Dương. Phải biết rằng bản tin tham khảo sẽ trở thành một phần trong sách báo của phòng nghiên cứu chính sách thành phố Vũ Dương, những tờ báo thế này chủ yếu phân tích và trình bày một vài vấn đề quan trọng của địa phương, có cung cấp sự giúp đỡ nhất định cho công tác của thị ủy.
Tiếu Đông Đông cười nói: - Cậu cũng đừng tâng bốc tôi, tôi thấy bài viết này do chính bản thân cậu đúc kết kinh nghiệm và tìm tòi suy nghĩ mới cho ra được, nhưng tôi cũng cảm thấy đề tên mình mới có lợi cho cậu.
Lý Nam gật đầu nói: - Cảm ơn sự quan tâm của trưởng phòng Tiếu.
Tiếu Đông Đông nói: - Không có gì, chỉ cần cậu cố gắng công tác là được.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu thì điện thoại trên bàn làm việc của Tiếu Đông Đông vang lên, thế là Lý Nam lên tiếng cáo từ.
Lý Nam đi ra ngoài hành lang và gặp mặt trưởng khoa Chu Huy, khi Chu Huy thấy Lý Nam từ trong phòng làm việc của Tiếu Đông Đông đi ra thì gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này rõ ràng không hiểu quy củ, là một nhân viên công tác bình thường không có việc gì thì chạy đến phòng làm việc của lãnh đạo làm gì?
Trong khoảng thời gian này Chu Huy dựa theo yêu cầu của trưởng khoa Tạ phòng nhân sự để cố ý nhìn chằm chằm vào Lý Nam, nhưng thật sự không phát huy tác dụng gì cả. Nguyên nhân chủ yếu là trưởng phòng Tiếu Đông Đông quá ưu ái với Lý Nam, hơn nữa phó khoa Duẫn Hồng Sinh cũng có thiên hướng về Lý Nam, vì vậy mà Chu Huy không làm gì được Lý Nam, thế nên trong lòng rất bức bối.
Đồng thời Chu Huy càng cảm thấy khó chịu hơn khi phương diện điều động công tác của mình gặp phải phiền toái không nhỏ, trưởng khoa Tạ nói rằng sắp tới có cơ hội nhưng lãnh đạo phòng nhân sự không chịu thả lỏng ra, thế cho nên phương diện điều động mình khó thể thành hiện thực ngay được.
"Nếu như có thể có quan hệ tốt với phó chủ tịch Cao, tất cả sẽ không còn là vấn đề." Chu Huy cố gắng phân tích tương lai của mình: "Nếu muốn chủ tịch Cao lên tiếng giúp mình, hoặc nói có thể ảnh hưởng đến chủ tịch Cao, trong số những người mình có quen biết chỉ có một mình Cao Hiển Quý làm được điều này. Tiểu tử kia không biết có bao nhiêu thù oán với Lý Nam, hình như không ép Lý Nam ngã xuống là không được!"
Trước đó dưới sự sắp đặt của trưởng khoa Tạ thì Chu Huy đã cùng ăn cơm với Cao Hiển Quý, trong bữa cơm Cao Hiển Quý tỏ ra cực kỳ căm hận Lý Nam, nói thẳng với Chu Huy rằng mình muốn thu thập Lý Nam, yêu cầu Chu Huy nhất định phải cố gắng hỗ trợ.
Thế nên Chu Huy cảm thấy bây giờ nếu mình còn muốn thật sự phát triển trong quan trường, chỉ có thể nhúng tay vào Lý Nam, phải thông qua phương diện thu thập Lý Nam để làm cho Cao Hiển Quý hài lòng, như vậy mình mới có được cơ hội.