Thủy Chử Đại Thần

chương 46: gấm thủ cung kia trắng như tuyết a

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sau đó Vương Thượng bắt đầu trở thành khách quen của Phù Vân tiểu trúc .

Hắn mỗi lần đều thường phục mà đến, cùng Hà Hinh lượn lờ đến giờ Hợi thì rời đi. Thỉnh thoảng cũng đem theo chút cổ ngoạn kỳ trân đến, Đường Đại thấy cũng có phần, cũng liên đới thu được không ít đồ đạc. Nàng không thể phán đoán hắn có thực sự thích Hà Hinh hay không, hoặc chỉ là Hà Hinh cùng Hứa Linh gì trước đó có chỗ tương tự, Hà Hinh trong mắt hắn cũng chỉ là người thế thân mà thôi.

Đường Đại càng không thể phán đoán được Hà Hinh đối với Vương Thượng là cái thái độ gì, từ thế kỷ xuyên qua đến quá khứ, luận tài mạo học thức, nàng thật sự không coi là tinh anh, thế nhưng nhiều năm hoàn cảnh sinh hoạt đã mưa dầm thấm đất, Đường Đại cảm thấy nếu thật sự là yêu…ít nhất… cần phải thiết lập trên cơ sở bình đẳng chứ?

Nếu là như vậy, Hà Hinh sao có khả năng đối với Vương Thượng là thật tình đây?

Hôn lễ của Thụy Từ, Đường Đại chỉ để cho Hàn Phong giúp đỡ theo lễ nghĩa, nàng vốn là xuyên không giả, nhà chồng Thụy Từ lại là quan lại nhân gia, sợ có kiêng kỵ, nàng cũng không có ra mặt.

Hàn Phong mỗi lần đến Phù Vân tiểu trúc, cũng không ngẩn ngơ lâu, mấy ngày nay chuẩn bị hôn sự, vài phía đều vội vàng, hắn lại vẫn cách ba năm ngày liền tranh thủ lúc rãnh rỗi, mang theo Đường Đại ra ngoài câu cá, dạo chơi phố xá. Đường Đại biết hắn sợ mình suy nghĩ miên man, vì vậy cũng rất phối hợp, hai người đi ra ngoài đi dạo là đi hơn nửa ngày.

Hôn kỳ càng đến gần, Đường Đại liền dự định tìm cho cho Dụ Vương gia một nhân viên khác giao lại chuyện tình ở các trạm quảng cáo. Ao sen, trong tiểu đình, Dụ Vương gia cũng không để ý lắm: “Ngươi chỉ là thành thân mà thôi, việc vẫn còn có thể tiếp tục làm mà.”

Đồng Bình nhi trên kỷ trà đàn một khúc nhạc cổ, đáng tiếc Đường Đại đối với âm luật có thể nói là dốt đặc cán mai, nghe không ra cái ca khúc gì: “Thế như Vương gia, khi tiểu dân thành thân…”

“Sau khi ngươi thành thân dự định cùng ta cắt bào đoạn nghĩa, hoa địa tuyệt giao?” Dụ vương chặn đứng lời của nàng: “Ngươi như thế đem bản Vương cùng hồng thủy mãnh thú giống nhau?” Hắn đứng dậy, mùa thu gió hơi hơi lạnh, thổi lướt trên mặt nước, bay lên tay áo tố sắc, tô hợp hương láng máng quẩn quanh trong gió: “Bản Vương đáp ứng ngươi, sau khi ngươi cùng Hàn Phong ở chung, không hề chạm vào ngươi. Nếu bản Vương thực sự tìm một nữ nhân ngủ một đêm, ngươi không phải là sự lựa chọn.”

Của hồi môn của Đường Đại do Hà Hinh chuẩn bị, nàng nói mặc kệ là thế nào, dù sao cũng phải qua được Phó Vân Dao kia. Đường Đại chỉ cười: “Phụ thân nàng ta là Trung nghĩa hầu, cái bối cảnh này, ta và ngươi có thể so sánh sao?”

Hà Hinh sắp xếp lại mấy món châu bảo cổ ngoạn trong rương gỗ đàn: “Đúng vậy, ngươi nói đức tính nàng ta, biết làm mấy bài thơ, biết viết chữ Khải, thì thành tài nữ của thành Trường An? Nếu nàng giống như chúng ta vậy xuyên qua thời không, không chừng đã sớm chết đói.”

Đường Đại cũng vui vẻ, nàng cầm một viên minh châu trong tay suy nghĩ: “Cho nên nói, đầu thai sai chỗ thực sự là chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống.”

Hà Hinh lau dọn đồ vật trong rương: “Tuy nhiên hẳn là không có vấn đề gì, các ngươi là bình thê mà. Nếu như là thiếp ngươi hẳn thê thảm. Thấy cũng còn phải dập đầu.”

Đường Đại không muốn lại thảo luận chuyện này, vòng vo đổi đề tài: “Ngươi cùng Vương thượng thế nào rồi?”

Hà Hinh dừng một chút mới cười nói: “Còn có thể thế nào, kiểu cũ thôi.”

Đường Đại trái phải suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn hạ giọng mở miệng: “Ngươi với Hình Viễn thì sao?”

Hà Hinh nhếch môi, lộ ra một nụ cười mỉm: “Ngươi không cần thay ta lo lắng, thanh thản chờ làm tân nương tử của ngươi đi thôi.”

Hôn lễ ở Đại Huỳnh vương triều, cùng nơi khác có điều bất đồng.

Sau khi đến giờ đã định, lúc buổi chiều, gia nhân đem Đường Đại đã trang điểm xong, tân lang đến giờ Dậu mới đến đón dâu. Bởi vì cùng cưới nhị thê, tân lang cũng không có đến, nhà gái ngồi trên cỗ kiệu, khi đến Hàn gia, tân lang ở ngoài cửa nhà chờ đợi.

Đường Đại mặc một thân phượng quan hà bí, nàng gắng sức làm cho bản thân vui vẻ, dù sao xuyên qua đã ba năm, như thế này cũng xem như là có một nơi để đi về. Hà Hinh đỡ nàng lên kiệu, Phù Vân tiểu trúc bày dây pháo ra, trên đầu Đường Đại còn trùm khăn hỉ đỏ, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều thành một mảnh màu đỏ, hài đỏ, hỉ phục đỏ, hỉ kiệu đỏ.

Đội ngũ đón dâu không dưới một trăm người, dọc theo đường đi tiếng pháo vang vang, hỉ nhạc du dương, có người dọc theo đường đi hướng về phía đoàn người vây xem vứt kẹo cưới, tiền mừng, làm cho đoàn người ồn ào lộn xộn một trận.

Đường Đại vén một góc rèm kiệu, cách một lớp hỉ khăn nhìn đoàn người nháo loạn.

Cũng may ở thời đại này tân nương không phải làm gì nhiều, kiệu hoa một đường xóc nảy, ban đêm khi vào đến Hàn gia, dừng lại ngay ngoài sân. Có bà mối nhanh chóng đưa lên xứng cán (hình minh họa ở dưới nhé), Hàn Phong dùng lấy vén lên rèm kiệu, bà mối mới đem khăn hồng trong tay tân lang đưa đến cho tân nương, khác biệt chính là —— một đầu của khăn hồng lại dắt đến hai vị tân nương.

Xung quanh đoàn người đều cười đùa, nói tân lang có phúc, chỉ có tân lang ủ dột không nói.

Người chủ trì buổi lễ tính toán giờ giấc vô cùng tốt, Đường Đại vừa mới vào đại đường không lâu, đã bị người đỡ đến hỉ đường, ở đây cùng với tất cả thời cổ đại như nhau, kết hôn không cần giấy chứng nhận kết hôn. Bọn họ chỉ cần bái thiên địa, động phòng.

Mẹ ơi, con đã kết hôn rồi, tại một cái triều đại gọi là Đại Huỳnh, cùng một người phụ nữ khác đồng thời gả cho một người đàn ông.

Bái thiên địa thật ra rất nhanh, Đường Đại chỉ là cảm thấy một thân phục sức này vô cùng nặng nề, tóc được chải có hơi chặt, mũ phượng kéo chân tóc hơi đau. Nha hoàn nâng nàng cùng Phó Vân Dao vào động phòng.

Hai tân nương ngồi ở một đầu hỉ giường, hỉ khăn là phải chờ tân lang đi vào mới được vén lên, các nàng chỉ có thể như vậy ngồi ngay ngắn chờ chồng mình xong tiệc quay về.

Một hồi chờ đợi này, chờ đến thật lâu.

Hàn Phong uống rất nhiều rượu, hắn tuy rằng viết võ hiệp, nhưng tửu lượng không bì được với các đại hiệp bên trong, lúc đó thiếu chút nữa là bị mọi người làm cho té ngã. Vẫn là Hàn mẫu yêu thương con trai, nghĩ ngày đại hỉ, trong phòng còn có hai tân nương đang chờ, cản vài ly rượu hắn mới có thể thẳng người đi vào phòng.

Bà mối bưng rượu giao bôi đến, Hàn Phong dùng xứng cán giở lên hỉ khắn của hai người, ba ly rượu, ba người cùng uống.

Đường Đại còn chưa kịp quan sát Phó Vân Dao, bà mối đã đem sợi tóc của ba người cột lại, kết thành một cái đồng tâm kết, ý là đã kết thành vợ chồng. Sau đó còn nói các loại như sớm sinh quý tử may mắn vân vân, sau cùng mới lui xuống.

Ba người đều ngồi ở mép giường, Đường Đại lúc này mới rảnh rỗi quan sát Phó Vân Dao, đợi sau khi nàng nhìn qua, phát hiện Phó Vân Dao cũng đang nhìn mình. Con gái dưới trang phục mũ phượng hà bí đều là đẹp nhất, ngũ quan của nàng ấy cũng xem như tinh xảo, chỉ là trước đó quen biết Hà Hinh, Đường Đại thấy tư sắc này nhiều lắm cũng chỉ là trên trung bình.

Hàn Phong có phần thương tiếc Đường Đại, rất là cẩn thận đem mũ phượng trên đầu nàng gỡ xuống. Phó Vân Dao lẳng lặng nhìn động tác của hai người, bầu không khí vui mừng trong phòng tân hôn này dĩ nhiên hơi có chút gượng ép.

Đợi đến khi nghỉ ngơi, lại là ba người đồng sàng. Trên giường trải sẵn hai tấm gấm thủ cung trắng như tuyết, Đường Đại thổ huyết —— song phi, ngươi con mẹ nó chẳng lẽ đúng là cùng lão tử dây dưa không dứt?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio