Thẩm Dụ mang theo người bắt đầu quay về, khi đó giao thông bất tiện, quá trình nói ra đơn giản, kỳ thật rườm rà nhàm chán.
Thẩm Dụ thỉnh thoảng cũng nhận chút thư tín, hắn rất ít khi ngủ cùng Đường Đại, tự nhiên cũng sẽ không nói cho Đường Đại hắn bây giờ vội vàng cái gì. Cũng may Đường Đại không quá quan tâm, sau khi đi đường thì viết lại một xấp nhật ký, sách mới cũng đã kết thúc.
Rời khỏi Công Khai Đình, vận hành cũng vẫn bình thường.
Chỉ là hành trình quay về không bằng phẳng như khi đến, Đường Đại cho dù không để ý, cũng có thể thấy được đây không phải là đường lớn. Về sau Thẩm Dụ đem Đường Đại bố trí ở trong một thôn xóm, bọn họ ngồi xe ngựa rời đi, rời khỏi cũng không nói bọn họ sẽ đi nơi nào.
Đường Đại liền ở tạm tại thôn trang này, tiếp hầu chỉ có người vú già từ Trường An theo tới kia, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, mãi ít lời ít nói, làm việc rất chịu khó.
Ý thức được Thẩm Dụ thật sự rời khỏi, Đường Đại thấy đó là cơ hội tốt ông trời ban tặng, có thể thoát ly hắn, trốn đến một nơi khác. Trong lòng vẫn thắp thỏm Đường Quả Nhi, nhưng lại luyến tiếc buông tha cho tự do sắp tới tay.
Chưa bao giờ là một người cao thượng, vì vậy ở đây quấn quýt vấn đề bỏ hay giữ hết vài ngày.
Mà cái ý nghĩ này đến ngày thứ tư bị xua tan —— buổi tối hôm đó, có ba người đầu trộm đuôi cướp đột nhập vào trong nhà, vú già bốn mươi tuổi kia lấy một địch ba, đánh cho ba người kêu cha gọi mẹ, sau cùng còn bị ép buộc làm cu li một trận…
Đường Đại mỗi lần nhìn thấy vết thương xanh tím trên mặt ba người, đều thay bọn họ đau lòng.
Mà Thẩm Dụ có một đoạn thời gian rất lâu không có tin tức, cũng may Đường Đại đối với điền viên sơn thủy ở đây rất có hứng thú, mỗi ngày đều dạo chơi ngài đồng ruộng, bèn không suy nghĩ gì tới hắn.
Tên vú già kia một tấc cũng không rời theo sát Đường Đại, cho nên Đường Đại rất hoài nghi —— lẽ nào ngay cả nhà xí cũng không cần ngồi?
Trung tuần tháng , ở đây bắt đầu có tuyết, Đường Đại đi dạo khu chợ lớn nhất ở đây —— Ngũ Lý Pha.
Đương nhiên không có ăn kẹo hồ lô, cũng không có diễm ngộ bất luận cái gì, nếu như nhất định phải nói có chuyện gì —— ở cổng chợ trông thấy một hoàng bảng, mặt trên dán thông cáo thông tập Thẩm Dụ với một số tiền lớn, tội danh là làm loạn chính sự, kết bè kết cánh, ngang ngược độc đoán.
Đường Đại thấy rất khó hiểu, làm sao lại thành tội phạm trong cái thông tập này?
Đường Đại thu thập hành trang, muốn quay về Trường An. Vú già tùy thân ngăn cản: “Chủ tử, gia có lệnh, bảo ngài ở tại chỗ chờ hắn.”
Đường Đại vẻ mặt mê hoặc: “Hắn trước khi đi rõ ràng dặn ngày sau quay về Trường An, không biết sao?”
Vú già có chút ngạc nhiên, càng nghĩ, càng thực sự không thể nhớ gia có mệnh lệnh như vậy, Đường Đại liền có chút khó chịu: “Là không tin ? Vương gia cùng ta là cái quan hệ gì, cùng ngươi là cái quan hệ gì? Một chút việc này, tất nhiên là không cần nói cho biết. Hắn trước khi đi nhiều lần căn dặn, có khi nào nhớ lầm hay không?”
Vú già lại không thể cãi chày cãi cối nữa, thật sự nói ra cũng có vài phần đạo lý, tốt xấu gì cũng là ngoại thất của Thọ vương, mà mình chỉ là một nô bộc.
Định xong việc này, chủ tớ hai người liền mướn xe, đi suốt đêm, về thành Trường An.
Khi Đường Đại trở lại đã là đầu tháng, thậm chí không kịp đi đến Công Khai Đình, thẳng tới hoàng cung, ở cửa nhỏ phía sau hậu cung gặp nội thị Ngô công công hầu hạ bên cạnh Vương thượng. Ngô công công này trường kỳ truyền tin tức của Đường Quả Nhi cho Đường Đại, thu vào không ít lợi ích.
Lúc này nghe thấy được, nhưng chỉ là quá sợ hãi, kín đáo gặp ngoài nhã gian của trà lâu bên ngoài cung.
Đường Đại đợi hắn ngồi vào chỗ của mình mới mở miệng: “Đường mỗ làm phiền công công, xin hỏi công công trong cung có tốt không?”
Ngô công công tự nhiên hiểu rõ là nói người nào, liền thấp giọng nói: “Đường công tử cùng Vương thượng quan hệ vẫn hoàn hảo, chỉ là hôm nay trong cung ngoại thích loạn chính…” Hắn ở trong cung phụng dưỡng qua hai đời đế vương, tính ra số ngày cũng đã hơn mười năm, cái gì nên nói hắn cũng rõ ràng, cho nên hắn đúng lúc ngừng lại: “Nếu như Thọ vương quả thật bị liên lụy, chỉ sợ Đường công tử…”
Đường Đại cũng biết ý tứ của lời này, vẫn đưa tấm ngân phiếu qua: “Những thứ này không đáng lo, Thọ vương… vô ưu.” Nhàn nhạt để lộ tin tức này ra ngoài, Ngô công công tự nhiên liền tin tưởng không nghi ngờ.
Sâu bọ trăm tuổi chết còn không cứng, huống hồ chi là Thọ vương chấp chưởng Đại Huỳnh đã lâu. Hiện nay trong triều mấy ngọn cỏ khô còn ở trên đầu tường bình tĩnh quan sát phương hướng, cũng không dám có động tác gì khác.
Đường Đại với Thẩm Dụ quan hệ thân mật, mọi người đều biết, không chút lo lắng như vậy tiết lộ chút ẩn ý, đã đủ để cho người khác tin tưởng giám quốc đại nhân xác thực đã lưu lại con đường ở phía sau.
Hai nữa, Thẩm Dụ tuy rằng độc đoán ngang ngược, nhưng hắn tốt xấu cũng là huyết mạch hoàng thất, giang sơn vẫn chưa đổi chủ, mà người khác nếu là ép buộc thiên tử, tức hậu quả khó lường. Cựu thần trong triều thường ngày mặc dù đối với Thẩm Dụ bất mãn, nhưng nếu những người khác ép buộc thiên tử chấp chính, bọn họ cũng tuyệt đối không thể tiếp thu.
Ngô công công từ chối ngân phiếu của Đường Đại, phàm là cung biến, tính mạng so với tiền bạc quan trọng hơn nhiều lắm. Lần này nếu Thọ vương một lần nữa chưởng chính, trong triếu tất có một phen tàn sát tanh máu, hắn tự nhiên lúc này phải mượn hơi Đường Đại: “Đường công tử ở trong cung mọi thứ đều tốt, chúng ta cũng dốc lòng chăm sóc thỏa đáng. Xin Đường quán chủ an tâm.”
Đường Đại vẫn đem tiền đẩy tới, ngữ khí như trước rất nhạt: “Công công không cần từ chối, một chút tiền này so với sự chiếu cố hàng ngày của công công dành cho Quả Nhi, thực sự không coi là cái gì.” Lại trầm ngâm một trận, mới đề ra yêu cầu: “Tiểu dân muốn tranh thủ gặp mặt Quả Nhi, chẳng biết công công có tiện không?”
Ngô công công lúc này đã nhận định Thọ vương chắc chắn tái khởi, đắc tội Đường Đại đó là đắc tội Thọ vương. Lúc này đây hắn nhíu mày khổ sở suy nghĩ một trận, cuối cùng cũng đáp ứng: “Gần đây trong cung lòng người hoang mang, tuy rằng ngoài mặt giới nghiêm, kì thực ra so với ngày thường hỗn loạn hơn rất nhiều, lão nô có thể an bài, ngày mai giờ này mời Đường quán chủ ở nơi này chờ một chút.”
Đường Đại cũng không tiễn hắn đi ra ngoài, lúc này hai người lui tới rất bí mật, thật sự không phải là chỗ tốt.
Trong lòng chỉ lo lắng cho Đường Quả Nhi đừng nên tiếp xúc lẫn lộn với phản đảng,Thẩm Hi là đế quân Đại Huỳnh có sẵn khối kim bài miễn tử, mà Quả Nhi, ngoại trừ Thẩm Dụ che chở, thật ra cái gì cũng không có.
Trong thành Trường An bố cáo thông tập Thẩm Dụ đã dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, mà phản đảng dường như cũng lo lắng thế lực khổng lồ của Thẩm Dụ, e sợ gợi nên dân biến ở Trường An, trên văn bản cố ý ghi rõ sẽ không trách cứ những đồng bọn chịu giao ra hắn.
Ở Công Khai Đình cùng các trạm quảng cáo, ngoại trừ bị đội cảnh vệ lục soát kiểm tra, vẫn chưa bị ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng Đường Đại vẫn rất cẩn thận, lo lắng đến lực ảnh hưởng của văn đàn ngôn tình, triều đình cũng không có hạ lệnh truy nã rõ ràng, nhưng lén lút thì khó mà nói. Lúc này đây không có liên hệ với bất luận quen biết cũ nào ở Trường An, mang theo người hầu nữ ở một khách sạn nhỏ gần hoàng cung trọ lại.
Từ sau khi Thẩm Dụ đi ra ngoài thì vẫn chưa quay lại Trường An, hôm nay Thẩm Dụ tăm tích không rõ, phản đảng trong triều đang cùng Thẩm Dụ giằng co, lại càng khiến cho người khác chú ý tới Phù Vân tiểu trúc cùng Công Khai Đình, nhưng tuyệt không có ai phát hiện ra tung tích Đường Đại.
Cho đến ngày hôm sau, tại nhã gian của trà lâu mãi đến buổi trưa hai khắc, Ngô công công cuối cùng mang Quả Nhi đi vào. Hơn nửa năm không gặp, nó lại cao lên không ít, Đường Đại tiến lên kéo lấy nó, nó qua nửa ngày mới phản ứng lại, ôm chặt lấy Đường Đại: “Mẫu thân đi nơi nào? Cũng không mang theo Quả Nhi!”
Đường Đại xoa đầu nó: “Mẫu thân không phải trở về rồi sao, ở trong cung có tốt không?”
Lúc nói chuyện mới ngẩng đầu, phát hiện phía sau Đường Quả Nhi còn dắt theo một tiểu đồng mặc áo xanh, bề ngoài mi thanh mục tú, nhưng chỉ mặc trang phục thái giám, lúc này hắn cúi đầu đứng ở cạnh cửa.
Đường Đại ngẩng đầu nhìn Ngô công công, Ngô công công lại nhìn ánh mắt người kia, hắn mang ý cười nói: “Chúng ta không nên quấy nhiễu mẫu tử gặp nhau, chúng ta ra gian ngoài trước.”
Hắn đi ra, nhưng không mang theo tiểu thái giám kia đi cùng, tiểu thái giám vẫn như cũ cúi đầu đứng ở đó.
Đường Đại vừa nói chuyện với Đường Quả Nhi, vừa liếc mắt quan sát hắn, khuôn mặt đó ẩn giấu cỗ anh khí, mũi cao môi mỏng, cũng có vài phần giống Thọ vương. Đường Đại đại thể đối với thân phận người này có chút hiểu rõ, nhưng vẫn ngạc nhiên, theo độ tuổi, Thẩm Hi năm nay là mười hai hay mười ba, tuy nói cổ nhân trưởng thành sớm, thế nhưng ở độ tuổi này đã biết giấu diếm thân phận đến thám thính tình hình sao?
Có thể hắn cũng biết quan hệ của Đường Đại và Thọ vương, mượn cơ hội này, hắn muốn biết Thẩm Dụ ra sao, hiện đang ở nơi nào, lại ứng đối làm sao.
Mà Đường Quả Nhi trực tiếp kéo hắn đi qua: “Mẫu thân, đây là hài nhi… Bằng hữu tốt ở trong cung với hài nhi, hắn rất quan tâm đến hài nhi.”
Đường Đại không có đánh gãy lời nó nói ra, nó vẫn chỉ là một đứa bé, chỉ cảm thấy chơi giỡn tốt, chứ không biết được người ta đang làm những cái gì.
Đường Đại làm cho bản thân cười có chút thân thiện, tay kéo ghế ra, đối với Thẩm Hi đang giả vờ làm tiểu thái giám kia nói: “Nếu là bằng hữu tốt, cứ tới đây ngồi đi.”
Thẩm Hi thanh giọng nói tạ ơn, thật sự ngồi xuống bên cạnh Đường Quả Nhi, nửa người của Đường Quả Nhi đều ghé vào trên mình Đường Đại, trong ngôn ngữ cực kỳ thân thiết: “Mẫu thân, nghĩa phụ đi nơi nào rồi?”
Đường Đại tâm tư xoay mấy vòng, phản đảng có thể tuyên bố thông tập lệnh, chứng minh rằng Thẩm Hi hoặc là bị bức bách, hoặc là tự nguyện về phe bọn họ. Mà hôm nay hắn biết mình ở đây hẹn gặp Đường Quả Nhi, khó đảm bảo những người khác không biết.
Việc cấp bách trọng yếu bây giờ, chính là phải ổn định hắn.
Có lẽ đối thủ là một đứa trẻ, nên rất trấn định: “Nghĩa phụ đương nhiên là đi tiêu diệt phản đảng.” Vỗ về Đường Quả Nhi gần như đã tiến sát vào trong lòng. Thẩm Hi vẫn như cũ ngồi ngay ngắn, Đường Đại biết hắn khẳng định đang chăm chú lắng nghe: “Quả Nhi, trở về trong cung cần phải nói cho Vương thượng, không cần hoảng sợ, Vương gia rất nhanh sẽ mang binh tới cứu.”
Rõ ràng đã có người dạy qua cho Đường Quả Nhi lý do khoái thác, lúc này đây nó đưa ra câu hỏi giống như bài văn học thuộc lòng: “Vậy nếu như phản đảng thắng thì sao mẫu thân?”
Đường Đại trả lời khẳng định: “Bọn họ thắng không được.”
Thẩm Hi bên cạnh rốt cục nhịn không được: “Vạn nhất thì sao?”{
Đường Đại ngước mắt nhìn hắn, vẫn mỉm cười như cũ: “Không có vạn nhất, đây là thứ đảo chính buồn cười.” Ngô công công dắt tiểu nhị mang điểm tâm, nước trà đến, đợi mọi người đi ra, Đường Đại thay Đường Quả Nhi làm nguội trà, cầm cái đĩa đẩy đến trước mặt bọn họ: “Đầu tiên, nắm giữ một cái gia mạch đều không phải là quân chủ, mà là thuế ruộng, quân đội. Môn sinh cũ của Thẩm Dụ trải khắp Đại Huỳnh, ngay cả trong quân cũng có tâm phúc cũ của hắn. Quân đội ở bên ngoài, những người này há có thể chỉ vì một cái thánh chỉ hay lời nói của một đứa trẻ con hơn mười tuổi mà có thể điều động?”
Vô ý thức nhìn vào mắt Thẩm Hi, Thẩm Hi dường như không có nghe thấy những lời nói mang ý bất kính này, ngay cả đầu chân mày cũng không nhăn lại. Đường Đại mới cảm giác người này quả nhiên không hổ là dòng dõi đế vương: “Thứ hai, vô cớ xuất binh. Thẩm Dụ tuy rằng độc đoán ngang ngược, thế nhưng từ khi hắn phù chính tới nay, mọi mặt cẩn thận chặt chẽ, quan quân đại sự xử ký dù sao cũng không có làm cho người ta nắm được khuyết điểm. Đối với Vương thượng cũng không nghe được có nửa điểm khắc nghiệt.”
“Vương thượng nếu là vì kẻ gian bức bách, tất có cơ hội danh chính ngôn thuận cho các lộ quân thảo phạt. Vương thượng nếu là nhập bọn cùng phản đảng, tất sẽ mang danh hãm hại hiền lương. Dụ vương có thế nào cũng là dòng dõi đế vương, vả lại mẫu hậu hắn là thái hoàng thái hậu, lúc trước cũng đường đường là đông cung hoàng hậu, ngược lại tiên đế là do Tần phi sinh ra. Hắn nếu chỉ huy đánh tới, Vương thượng gánh trên mình cái danh bất nghĩa, khắp thiên hạ không người nào vô ân vô uy, người đời chắc chắn đứng về bên kia hắn.”
Một hồi này nói không nhanh không chậm, Thẩm Hi trên trán đã nhìn thấy mồ hôi, chỉ là hắn vẫn đang cúi đầu uống trà, Đường Đại cầm một miếng Quế hoa cao đút Đường Quả Nhi: “Nếu thật có khi đó… cho dù là hắn hành thích vua tự lập, lưu vào sử sách cũng sẽ không có nửa điểm ác danh.”
Thẩm Hi vẫn đang uống trà, cúi đầu không nhìn ra được thần thái, lại cũng rất giống Thẩm Dụ, Đường Quả Nhi lại ở trong ngực nũng nịu: “Mẫu thân, vậy nghĩa phụ lúc nào mới trở về a? Quả Nhi nhớ nghĩa phụ muốn chết.”
Đường Đại ôm nó vào trong lòng, cười thoải mái: “Nhanh thôi. Ở trong cung mọi việc đều phải nghe theo lời Vương thượng, không thể nghịch ngợm gây sự nữa.”
Đường Quả Nhi ở trong ngực cọ cọ, buồn rầu nói: “Quả Nhi biết rồi, vẫn rất nghe lời.”
Đường Đại vô pháp cùng Đường Quả Nhi ở lâu một chỗ, Ngô công công đã ở bên ngoài thúc giục, Đường Đại lập tức đứng thẳng dậy, mà Thẩm Hi nãy giờ vẫn trầm mặc lại hỏi một câu: “Cảm thấy phản đảng làm thế nào mới thành công được? Giả thiết là phản đảng mà nói.”
Đường Đại cũng giật mình, trong thần sắc cái đứa trẻ này, đã không nhìn thấy sự non nớt của trẻ con cùng tuổi, có thể là cung đình kia thật sự làm tăng tốc tốc độ trưởng thành của con người. Đột nhiên có chút hối hận khi đem Đường Quả Nhi đưa vào, mặc dù thư đồng của quân vương, là vị trí mà biết bao nhiêu con cháu quan gia chen lấn bể đầu cũng muốn giành lấy.
“Là phản đảng cũng vô ích, chân chính quyết định thắng bại nhờ vào Vương thượng.” Đem Đường Quả Nhi thả trên mặt đất, giúp nó chỉnh lại quần áo: “Vương thượng tuổi nhỏ, độc lập chấp chính không thể phục chúng, thế nhưng điều này không gây trở ngại hắn bồi dưỡng tâm phúc thần phục. Cựu thần trong triều, đa số không hề vừa lòng Dụ vương chuyên chính, có thể mượn hơi. Tiến sĩ ân khoa, cử nhân, phần lớn tuổi trẻ nhiệt huyết, có thể thí chút ân huệ, thậm chí thiết lập quan hệ cá nhân, từ từ đưa vào những vị trí chức quyền có lợi cho mình. Chuyện lung lạc nhân tâm, hoàn toàn có thể học tập Thọ vương, ít nhất hắn hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, nhưng vẫn như cũ từng người phụ nữ đều thương hắn.”
Thẩm Hi rất chăm chú lắng nghe, đến những lời này thì hắn căng khóe miệng, vậy mà lại nở nụ cười. Đường Đại đã đang cười: “Khi đợi đến thời cơ chín muồi, chậm rãi nhổ đi vây cánh của hắn, lại tạo ra một cái cớ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, Vương thượng trên cao kêu gọi, tức vạn sự có thể thành. Nhưng mặc dù vậy lúc đó Vương thượng cũng không thể giết hắn.”
Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn, tràn đầy khó hiểu. Đường Đại thay Đường Quả Nhi buộc lại dây giày, lại nhéo nhéo trên mặt nó, mới nói: “Vương phi của hắn là công chúa mà quân chủ Đại Nguyệt Thị sủng ái nhất, huống chi khi hắn đương quyền người nhận ân huệ của hắn không ít, nếu giết hắn, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến quan hệ của Đại Huỳnh cùng Đại Nguyệt Thị, cũng khiến cho nhiều người tâm sinh bất mãn. Việc qua sông đoạn cầu, ở đâu cũng không có vẻ vang gì. Mà ngược lại, Vương thượng lưu lại hắn, tức biểu hiện Vương thượng bụng dạ khí phách, thứ hai cũng có thể an ủi nhân tâm. Lưu vào sử sách, cũng là một đoạn giai thoại.”
Thẩm Hi vẫn mơ hồ: “Nếu hắn Đông Sơn tái khởi, thì phải làm sao?”
Đường Đại cả cười: “E rằng thật sự tới ngày đó, sẽ không lo lắng vấn đề này nữa. Một quân vương chân chính, chân đạp thiên địa, tay nắm càn khôn, sao lại sẽ lo lắng một Thọ vương tuổi già nhàn rỗi?”
Thẩm Hi khẽ gật đầu, một lát mới nhìn Đường Đại cười, hắn cũng không giấu diếm thân phận nữa : “Kỳ thực vừa rồi nói cũng không đúng toàn bộ, hồng nhan tri kỷ của hoàng thúc… cũng không phải mỗi người đều thương hắn.”
Ngô công công lại thúc giục, Đường Đại lên tiếng trả lời, lại cùng hắn nói: “Ở thời đại Tam quốc trước đây, Tào Tháo có một đứa con trai tên là Tào Xung, chín tuổi xưng tượng, phi thường thông minh, mọi người đều tán thưởng. Kết quả trên đường chết trẻ, số mạng rất ngắn.” Rời khỏi Đường Quả Nhi, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Hi, thần sắc trịnh trọng: “Người thật sự thông minh, không phải là làm cho tất cả mọi người biết mình thông minh. Giấu tài, tĩnh lặng đợi thời cơ, mới có thể lâu dài.”
Không biết cái đứa nhỏ mười hai tuổi này có nghe hiểu hay không câu chuyện này, Ngô công công nhanh chóng đi vào mang bọn họ rời khỏi trà lâu, trở về thâm cung.
Quả thật không ngoài dự liệu của Đường Đại, nửa tháng sau, Thọ vương mang theo sáu vạn quân binh tiến công tập kích Trường An, phản đảng làm cho thiên tử tự viết thư tay tới cầu viện các đại doanh quân đội, tướng lĩnh dẫn binh cự tuyệt không cứu viện…
Ba ngày sau, nội ứng ở Trường An mở rộng cửa thành, Ngự lâm quân, quân thủ thành gần phân nửa không chiến mà hàng, đầu lĩnh phản đảng uy hiếp thiên tử muốn chạy khỏi Trường An, bị nội thị thái giám Ngô Ngai đâm chết, vây cánh chạy ra ngoài bị quân đội tất cả bắt giữ.
Hồi đảo chính này, giống như một trò hề buồn chán. Lúc bắt đầu oanh oanh liệt liệt, khi kết thúc sạch sẽ lưu loát.
Đường Đại trở lại Phù Vân tiểu trúc, không có gì thay đổi. Chỉ là sau ba ngày ở cổng chợ bán thức ăn ở thành Trường An, Thọ vương kiêm giám quốc Thẩm Dụ tự mình giám sát chém tên phản đảng, trong đó có tám gã là trọng thần trong triều.
Thẩm Hi cũng có mặt, người chết máu nhiều như vậy, ở chỗ trũng trên mặt đất tụ thành một vũng máu. Màu sắc đó rất tươi đẹp, nhưng Thẩm Hi chỉ cảm thấy vạn vật lọt vào trong tầm mắt đều nhiễm màu đỏ, máu tươi trên mặt đất rất nhanh bị nước rửa trôi, mà màu đỏ trong trí nhớ, lại trở nên khô cạn, ngưng tụ lại thành một khối máu tím đen…
Tối ngày kế, Thẩm Dụ như trước đến Phù Vân tiểu trúc qua đêm, đề cập đến hắn còn phẫn nộ không ngớt: “Bản Vương cho hắn nửa năm thời gian, hắn lại làm ra cái trò hề này!Đứa ngốc, ngu dốt đến nước này, làm sao thành đại sự!”
Đường Đại mới hiểu ra —— hóa ra nửa năm này, chỉ là lần diễn tập hắn nhằm vào Thẩm Hi.