Đối với một mỹ nhân có tiếng như Thúy Kiều thì việc ra ngoài chơi mà không bị dòm ngó rất khó. Nên hiện tại trên đang có một nam nhân mỹ miều, mặc trường bào trắng, tóc búi cầm quạt ngọc( tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết) đi cùng với một nam nhân da màu đồng, thân hình rắn chắc khiến bao cô gái từ già trẻ lớn bé hâm mộ.( Thật ra tác giả tả không giỏi nên những tình tiết bé nhỏ như này các bạn thông cảm^_^!)
Nhưng cô nương xinh đẹp nào đó của chúng ta chỉ giữ được hình tượng ngọc thụ lâm ấy khoảng nửa khắc(~p) thì đã bị bao nhiêu đồ ăn thức uống hấp dẫn. Nhà chị ấy cũng giàu mà, đã vậy đồ ăn ở đây còn rẻ nữa nên cứ thoải mái mà ăn thôi. Nhưng sau mọi người ai cũng nhìn nàng ấy nhỉ, nàng đói thì ăn thôi, đó là định lý không ai chối được nha.
' Ông chủ, ta muốn mười cây kẹo hồ lô ngào đường'
' Của công tử đây'
Những cây kẹo hồ lô được phủ một lớp đường bên ngoài khiến nàng, con người mang tâm hồn ăn uống rất thích, muốn ăn nhưng không nỡ, nhưng không ăn thì không đành lòng. Liếc mắt thấy rất nhiều cô nương nhìn Tiểu Quan nhà mình, nàng bèn lập mưu chọc họ.
' Tiểu Quan, đệ có muốn ăn không, hay là bây giờ ta cho đệ nhưng tối nay đệ phải phục vụ ta thật tận tình nha'
' Tỉ...à không Vương huynh, huynh nói gì vậy, chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu sao có thể chứ' tỉ tỉ của hắn thật là, sao có thể ở chốn đông người công khai chọc hắn chứ, thật mất mặt.
' Xem đệ kìa, mặt đỏ hết rồi, tiểu mỹ thụ của ta xấu hổ rồi' giọng cười thanh thúy như tiếng chuông vanh khắp con đường vô tình khiến ai lưu luyến.