Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt Vũ Văn Thác không có biểu tình gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn hắn, con ngươi tựa hồ hơi rung động, "Ly Yến, với ta mà nói, ngươi chính là Ly Yến. Hiểu chưa?"
Ly Yến.......
Lưu Liên Thành quay đầu nhìn đối phương. Trên mặt nam nhân này tràn đầy vẻ chấp nhất. Ánh mắt lộ vẻ trấn định đến thản nhiên, như thể tất cả mọi việc đều bị người nọ khống chế trong lòng bàn tay. Kiêu căng. Tự phụ. Thật giống với vẻ khi Liên Thành thấy người nọ trên chiến trường.
Hừ, Liên Thành cười lạnh trong lòng. Vũ Văn Thác, ngươi cũng quá tự tin đi. Ly Yến... Ngươi có biết vì sao ta dùng tên này không?
"Thái tử điện hạ bất kể tiền ngại [trở ngại ngay trước mặt], Ly Yến thật hổ thẹn."
"Ngươi không tin ta?"
"Vì sao ta phải tin ngươi?"
"Ngươi......"
Lưu Liên Thành không nhìn đối phương mà nhấp một ngụm rượu, đứng dậy, bước đến bên lửa trại, nhặt lên một cán đuốc bọc dầu hơ trên lửa. Lửa nhanh chóng bắt vào bó đuốc, bùng cháy. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt tinh tế khẽ lay động. Vẻ mặt lạnh lùng, "Vũ Văn Thác, sớm hay muộn ta sẽ giết ngươi."
Đối phương nghe vậy ngẩn ra, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, thản nhiên đáp, "Ta biết."
"Ngay cả như vậy, ngươi vẫn muốn giữ ta bên người?"
"Phải"
"Vũ Văn Thác, ngươi không nên quá tự tin!"
Nam nhân ngồi một bên cười cười, cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh. Lưu Liên Thành đột nhiên thấy đối phương lúc này không còn kiệt ngạo và lạnh lùng như ban đầu. Ngược lại, trong ánh mắt đối phương lộ ra một mạt ôn nhu. Liên Thành nhìn bờ môi đối phương khẽ mấp máy, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, "Bởi vì, ta cá là ngươi không đành lòng."
Âm cuối vừa dứt, Lưu Liên Thành đột nhiên thấy phia sau nổi lên một trận gió lớn. Từ lùm cây gần đó, một bóng đen to lớn bất ngờ vọt ra, lao thẳng về phía hai người. Vũ Văn Thác phản ứng lanh lẹ, vội dùng một chưởng tách hai người ra khiến bóng đen kia chụp xuống khoảng không. Bóng đen quay thân lại, nhe nanh, trợn mắt hung hãn nhìn hai người. Lúc này, Vũ Văn Thác cùng Lưu Liên Thành mới có thời gian nhìn rõ. Hoá ra, bóng đen đó là một con bạch hổ cực đại.
Nhóm thị tòng nghe động vội chạy tới hộ vệ. Nhưng săn bắn thông thường chỉ gặp dã lộc, lợn rừng, hiếm khi gặp phải mãnh thú như vậy; thành ra, nhất thời, chân đám thị tòng run lên, đứng cũng không vững. Vũ Văn Thác rút ra bội kiếm tùy thân, âm thầm nhắm vào cổ họng mãnh thú, đang nghĩ làm sao để một chiêu trúng ngay. Thì, lão hồ này động tác cực kỳ nhanh nhẹn, sớm nhảy bổ lên. Vũ Văn Thác vội nghiêng người, kiếm phong sượt qua một bên da lông, lộ ra một vệt máu. Mãnh hổ gầm lên, giương nanh quay sang nhảy vọt về phía Liên Thành ở bên cạnh. Liên Thành trên tay không có binh khí, liền phi thân đá một cước vào mõm mãnh hổ. Lão hổ trúng một chiêu, vẫy vẫy đuôi, lùi lại vài bước, hai tròng mắt lộ vẻ hung ác, chăm chú nhìn đám người trước mặt.
Vũ Văn Thác chậm rãi tới bên Liên Thành, cúi đầu nói, "Ta dẫn nó rời đi trước" sau đó, đưa mắt nhìn cung Lưu Quang bên cạnh đống lửa, "Đến lúc đó, nhờ ngươi."
Liên Thành ngầm hiểu, gật đầu. Lúc này, mãnh hổ trước mặt đã chuẩn bị tấn công tiếp. Nó nhảy phốc lên, càng nhanh hơn. Vũ Văn Thác cầm kiếm hướng mãnh hổ khiêu khích. Lão hổ điên cuồng gầm lên, chuyển hướng tấn công Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác lập tức nhảy lên lưng hổ, một tay túm chặt da nó, tay kia cầm bội kiếm đâm xuống. Không ngờ, lão hổ đột nhiên lao thẳng về phía trước làm người cưỡi trên lưng hổ nhoáng lên một cái, bội kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống. Sau đó, nam tử ngồi phía trên bị xô mạnh ngã khỏi lưng hổ. Lão hổ kia thấy vậy thuận thế nhào lên người nọ, nhe nanh, cúi đầu hướng phía cổ đối phương, cắn. Vũ Văn Thác vội dùng tay phải giữ một bên cằm hổ, hô, "Bắn vào cổ nó đi!"
Lưu Liên Thành lúc này đã sớm cầm cung Lưu Quang, cài tên, giương cung, cũng chỉ đợi cơ hội một kích trúng ngay này. Nhưng, ngay tại khắc đó, tay hắn đột nhiên đình trệ một chút, trên mặt lộ ra một tia do dự. Bởi vì, chỉ cần nhắm xuống dưới ba phân chính là cổ Vũ Văn Thác.
Lưu Liên Thành nheo mắt. Trong nháy mắt, trong đầu hắn, hàng vạn suy nghĩ xoay chuyển.
Nhưng cuối cùng, tiễn kia vẫn là chuẩn xác phóng tới, cắm thẳng vào cổ mãnh hổ khiến nó thống khổ rú lên một tiếng. Vũ Văn Thác đem thân thể cực đại trên người mình ném sang một bên, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, đi về phía Liên Thành, trên mặt là vẻ tươi cười khi thực hiện được mưu đồ.
"Ly Yến, bản thái tử biết ngươi luyến tiếc."
Liên Thành nghe vậy sửng sốt, trong đầu tái hiện tình cảnh vừa rồi, tổng cảm thấy khi người nọ làm rơi bội kiếm có chút kỳ lạ; lập tức hiểu ra, liền giận dữ nói với đối phương, "Vũ Văn Thác, là ngươi cố ý!"
Bắc Chu thái tử không quay lại mà cười vang, lưu lại cho Liên Thành một bóng lưng tiêu sái.
Thế là, thái tử phủ tối nay có thêm một con thú.
Phía bên kia hồ Côn Minh, một tiếng chim xé ngang trời đêm. Từ trong bóng tối, một con chim ưng đen tuyền đập cánh đáp xuống bờ vai Vũ Văn Thái. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo ống sáo trúc rất nhỏ dưới móng vuốt của chim, sau đó, vung tay để chim bay đi. Sau đó, nương ánh trăng, mở ra mảnh lụa bên trong ống đồng. Khóe miệng khẽ cong lên đầy ý vị.
Ba ngày sau, phía Đông sườn núi.
Các đạo nhân mã tham dự cuộc thi săn bắn mùa thu lục tục trở về điểm tập kết để kiểm kê chiến lợi phẩm săn được trong những ngày vừa qua. Thái tử phủ vì săn được mãnh hổ nên đỗ trạng nguyên. Quách Hoài cùng Lí Tiến cũng săn được bảy con nai và linh dương, cùng vô số cáo hoang, hoẵng và vịt trời.
"Tứ đệ quả nhiên dũng mãnh không đổi. Năm nay vẫn là Thái tử phủ đứng đầu." Vũ Văn Thái tiến lên, hướng phía Vũ Văn Thác chúc mừng, mặt mày loan loan. Liên Thành ở một bên lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ một người sao có thể giả thành dạng này.
"Ha hả, đa tạ đại ca." Vũ Văn Thác nói xong, liền dẫn đám nhân mã Thái tử phủ đi về hướng Kiến Chương cung.
Nhìn bóng Vũ Văn Thác cùng Liên Thành kỵ mã rời đi, mặt Vũ Văn Hộ lộ rõ vẻ ai oán, sau đó là một trận thở ngắn, thở dài.
"Sao? Để tâm người ta sao?" Vũ Văn Thái đi đến bên cạnh, mỉm cười nhìn Nhị đệ.
"Ai? Đại ca? Huynh đừng nói lung tung!" Vũ Văn Hộ vội phủ nhận. Hiện tại, mọi người đều biết Ly Yến là người của thái tử. Có cho hắn mười mạng, hắn cũng không dám động vào. Hơn nữa, nhớ đến ánh mắt lãnh liệt kia, cả người hắn liền run lên. Người này tuy rất đẹp, nhưng đúng là chỉ có thể đứng ngắm từ xa chứ không thể sàm sỡ a.
"Coi tiền đồ của ngươi kìa." Vũ Văn Thái nâng ngón tay khẽ ấn vào mi tâm đệ đệ, "Nếu ngươi thực có ý với hắn, đại ca sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
Mắt Vũ Văn Hộ lập tức sáng lên, nói, "Đại ca nói thật sao?"
Đôi mắt dài nhỏ của Vũ Văn Thái ngầm lộ ra tia hung ác cùng nham hiểm, trên mặt là vẻ hết sức chắc chắn, "Yên tâm, ta sẽ khiến hắn phải cầu ngươi."
Điện Vĩnh Thọ, hoàng cung Bắc Chu.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Vũ Văn Thác nhấc một góc triều phục, đứng dậy. Vũ Văn Giác lúc này đang nằm trên noãn tháp bên cửa sổ, trên mặt bàn bên cạnh có một chiếc khăn gấm thêu hoạ tiết tinh tế. Khi Vũ Văn Thác bước vào liền thấy phụ hoàng đang ảm đạm nhìn chiếc khăn có chút xuất thần khiến hắn không khỏi có chút tò mò.
"Hôm nay long thể của phụ hoàng thế nào?"
"Vẫn vậy. Đám thầy thuốc trong Thái y viện thật đáng chém."
"Phụ hoàng bớt giận. Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Vẫn là, thuốc này chậm rãi mới có hiệu quả."
"Đủ rồi," lão nhân nửa nằm nửa ngồi trên tháp vung tay rồi nói, "Thác nhi, đi săn mùa thu lần này, vất vả cho ngươi."
Vũ Văn Thác chắp tay, khom người, "Vì phụ hoàng phân ưu, vốn là chức phận của nhi thần."
"Ân," Vũ Văn Giác đưa tay nâng chén trà, nhấp một ngụm, nói, "Ly Yến kia là người phương nào?"
Cho dù thân thể suy yếu, giọng của hoàng đế Bắc Chu vẫn khiến người khác thấy uy nghiêm.
Vũ Văn Thác sớm có tính toán, nói, "Người này là do sáu năm trước nhi thần kết giao ở Nam Sở, rất hợp nhau. Đầu năm nay, hắn một mình tới Bắc Chu. Nhi thần thấy hắn bụng đầy thi thư, đối với thời thế rất có kiến giải, liền tạm thu làm chủ bộ trong phủ thái tử."
Nhưng Vũ Văn Giác không lập tức trả lời, ánh mắt lộ vẻ dò xét, nhãn thần sắc bén nhìn Vũ Văn Thác. Trong điện Vĩnh Thọ luôn đốt đàn mộc huân hương. Khói nhẹ từ chiếc lư hương trên bàn lượn lờ bay lên. Lúc này, tất thảy đều tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, Vũ Văn Giác mới chậm rãi nói,
"Nếu được ngươi nhìn trúng, nhất định là nhân tài."
Vũ Văn Thác hạ mi, thanh âm càng kính cẩn."Dạ."
"Đúng rồi, chuyện mẫu hậu nói với ngươi, ngươi thấy sao?"
"Nhi thần......" Vũ Văn Thác thoáng chần chờ, rồi nói, "Mọi chuyện nhi thần kính nhờ phụ hoàng, mẫu hậu làm chủ."
Vũ Văn Giác gật gật đầu, nói, "Nếu đã vậy, liền để bộ Lễ an bài đi."
"Vâng, nhi thần cáo lui." Vũ Văn Thác quỳ xuống hành lễ.
Lúc này, bất chợt một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến chiếc khăn trên bàn phiêu phiêu theo gió, rồi nhẹ nhàng hạ xuống tấm thảm lông dê ngay trước mặt Vũ Văn Thác. Cúi xuống nhặt, khom người dâng lên.
"Ân, lui đi."
Khi Vũ Văn Thác rời điện Vĩnh Thọ, chợt thấy hoa văn trên chiếc khăn gấm kia không hiểu sao rất quen thuộc. Hình như, đã nhìn thấy ở đâu đó. Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, không tài nào nhớ ra.