Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếp duyên
Ba năm sau, hoàng cung Bắc Chu.
"Tương nhi, không được bắt nạt thái tử!"
Ninh Kha hiện đã về ở trong Lan Lăng điện. Nàng cùng Tuyết Kiến tuổi xấp xỉ, có hai hài tử chỉ hơn kém nhau một tuổi, tính tình hai người lại có nhiều điểm tương đồng nên tự nhiên trở nên thân thiết.
Hai mẫu thân nhìn hai hài đồng đang vui đùa đuổi bắt trong ngự hoa viên, vừa nhắc nhở, vừa mỉm cười, sau đó lan man nói chuyện, thoáng cái hết một ngày.
"Hoàng huynh hiện vẫn ở điện Vĩnh Thọ sao?"
"Phải. Cứ đầu tháng cùng mười lăm hàng tháng, huynh ấy sẽ đến đây thăm tỷ."
Ninh Kha quay đầu nhìn vị hoàng hậu tịch mịch bên cạnh không khỏi khẽ thở dài, chân mày hơi nhíu lại. Nàng thường thấy đối phương đứng dựa bên hành lang ngoài cung, cô đơn đau đáu nhìn về một nơi xa xa đến xuất thần.
Hai người không yêu nhau lại phải ở cả đời bên nhau, đây đúng là trò mỉa mai của vận mệnh, là điều bất đắc dĩ trên thế gian. Vân Đình vì nói dối quân tình nên sáu năm trước đã bị Vũ Văn Thác biếm tới biên cương ở Mạc Bắc, cả đời không được quay về Trường An. Kỳ thật, Ninh Kha vốn biết tính toán ban đầu của hoàng huynh. Có điều, thời cơ qua đi, tạo hóa trêu người, chỉ một phút lơ là, mọi chuyện đều đã thay đổi, người muốn giúp đỡ người khác chung quy không có cơ hội để thành toàn, mà ái nhân của mình cũng đành buông tay. Nàng biết, tâm hoàng huynh đã chết khi người kia biến mất vào ba năm trước.
Mà thù hận trong lòng nàng phải chăng rồi cũng sẽ theo dòng chảy thời gian mà dần phai nhạt? Đến hôm nay, chỉ cần nhắc đến cái tên Ly Yến, đáy lòng vốn tĩnh lặng của nàng vẫn dấy lên từng trận gợn sóng.
Tháng sáu, năm thứ năm Bắc Chu Vĩnh Ninh, lưu vực Trường Giang bất ngờ xảy ra lũ lụt, dân chúng bình nguyên Giang Hán trôi dạt khắp nơi, nạn dân ở khắp các địa phương tăng nhanh. Trần Tĩnh Cừu khẩn cấp vọng triều đình thượng tấu [gửi bản tấu từ xa lên triều] Vũ Văn Thác mở kho phát lương, đắp lại đê điều bị vỡ. Lúc này, Vũ Văn Thác xuất ra một trăm vạn lượng bạc ròng từ quốc khố để cứu nạn thiên tai.
Điện Vĩnh Thọ, hoàng cung Bắc Chu.
"Hoàng huynh, huynh muốn đi Phiên Vũ?"
"Ừm."
"Không phải cứu nạn thiên tai sao? Huynh nhất định phải tự mình đi sao?"
"Ninh Kha..."
Vũ Văn Thác buông tấu chương trong tay, đưa mắt nhìn muội muội hắn luôn cưng chiều trước mặt. Dù cho dấu vết năm tháng không lưu lại nửa phần trên gương mặt nàng, nhưng hắn biết, sau khi trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Ninh Kha dại khờ, thẳng thắn, nhiệt tình trước kia sẽ không bao giờ trở lại.
"Huynh là muốn đi thăm Phiên Vũ sao? Dù gì, nơi đó cũng là nơi lưu lại toàn bộ những ký ức tốt đẹp lẫn đau khổ nhất của huynh."
"..." Vũ Văn Thác hơi mỉm cười, đứng dậy, ôm lấy Ninh Kha. Trong hoàng cung hiện nay, người hiểu hắn nhất quả nhiên vẫn là tiểu muội muội này.
Dựa trán vào hõm vai Vũ Văn Thác, Ninh Kha vươn tay vỗ vỗ thắt lưng hắn, "Muội sẽ nói chuyện này với Tuyết Kiến tỷ tỷ. Có điều, đáp ứng muội, sau khi trở về, huynh phải làm lại từ đầu."
"... Được, ta sẽ cố gắng."
"Còn có, huynh phải cùng Tuyết Kiến tỷ tỷ sinh thêm một hài tử. Hạo nhi chỉ có một mình sẽ rất cô đơn."
"..."
"A, đúng rồi, Tương nhi gần đây ầm ĩ kêu hoàng cung nhàm chán. Hay là lần này, huynh dẫn Tương nhi theo đi."
"Ninh Kha, ta đây là cải trang vi hành."
"Cho nên, không phải mang theo hài tử sẽ càng giống sao?"
"..."
~~~~~~
Thủ phủ quận, Phiên Vũ.
Mấy ngày nay, Trần Tĩnh Cừu bận túi bụi. Phiên Vũ tháng tám mặt trời nắng chói chang, Trần Tĩnh Cừu bất chấp hình tượng quan lớn ở nơi đây, đầu đầy mồ hôi, hối hả đứng trước thủ phủ của quận, tự mình phân phát lương thảo triều đình cứu tế cho các nạn dân địa phương.
Tốc độ của Vũ Văn Thác rất nhanh. Thánh chỉ vừa tới, đại thần phụ trách cứu nạn thiên tai Giang Hán cũng tới nơi gần như cùng lúc, nhanh chóng cùng Trần Tĩnh Cừu phụ trách các việc cứu tế.
Tuy rằng tình hình thiên tai đột phát [đột ngột phát sinh] khá nghiêm trọng. Nhưng các công tác cứu tế cũng được triển khai khá thuận lợi, cũng không xuất hiện ôn dịch hoặc giặc cỏ trên phạm vi lớn, bách tính cũng được an trí tốt. Các khoản tiền cứu nạn được chuyên nhân [người chuyên phụ trách] chuyển tới, lại qua tầng tầng xét duyệt nhằm ngăn chặn quan lại địa phương ngầm tham ô, đảm bảo mỗi đồng, mỗi hào đều được chuyển đến tay người thực sự cần.
Trần Tĩnh Cừu chạy đôn chạy đáo cả ngày, mệt mỏi quay về phủ, tùy tiện ngã vào giường. Thân vừa chạm vào chăn, mắt liền dính lại, không mở ra được. Cho nên, hắn hoàn toàn không để ý đến người đang ngồi chậm rãi uống trà trong phòng. Dưới ánh trăng mờ ảo, dung mạo người nọ hiện ra vô cùng thanh tú, khuôn cằm tinh tế, mi hình đạm đạm, làn da trắng nõn. Chỉ thấy người này hơi chớp mi, nói với Trần Tĩnh Cừu đang nằm trên giường,
"Trần đại nhân, đây là cách ngươi đón khách sao?"
"..." Nghe giọng ai đó vang lên, hé mắt nhìn người đang ngồi bên bàn trà, Trần Tĩnh Cừu cau mày, thở dài, "Này, ngươi đừng luôn xuất hiện bất thình lình như vậy a!"
"Đó là do tính cảnh giác của ngươi quá kém."
"Ai ai ai, trên đời này, có ai so được với khinh công của ngươi chứ?"
"Rõ ràng do bản thân ngươi học nghệ không tinh. Trần lão tiên sinh dưới suối vàng e không được an bình."
"Ngươi..."
"Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Ta đã thầm điều tra qua tình hình cứu tế tại chín quận Kinh Tương."
"Ừ, thế nào?"
"Không có gì. Mọi khoản do chuyên nhân đưa tới, sau đó, mỗi hạng mục phải chi đều phải có dấu của cả hai quan nhân phụ trách mới được thông qua. Không có sơ hở."
"Xem ra Vũ Văn Thác làm việc rất cẩn thận."
Nghe thấy tên người nọ, vẻ mặt đối phương liền mang một tia tịch liêu, lập tức đứng dậy, "... Ừm, ta đi đây."
Trần Tĩnh Cừu giương mắt nhìn bóng dáng tiêm gầy sắp tiêu thất ở cửa, trong lòng cân nhắc, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng nói,
"Hôm nay ta nhận được mật báo từ triều đình. Hai ngày sau, hắn sẽ tới."
Đối phương đang bước qua bậc cửa, nghe vậy, rõ ràng dừng lại, chống tay lên khung cửa. Ngón tay vì dùng sức mà khớp xương có chút trắng bệch.
Ba năm trước, khi Trần Tĩnh Cừu tiến vào Lăng Tiêu các tại Bắc Hán là lúc ngọn lửa kia vừa bùng lên. Hắn nhanh chóng nhảy vào trong điện, cứu ra người đã gần như tắt thở ngay trước khi thanh xà ngang trong Lăng Tiêu các sập xuống. Kết quả, sau khi người nọ tỉnh lại, câu đầu tiên nói với hắn lại là,
"Ngươi không nên cứu ta. Ta là tội nhân của Bắc Hán, lẽ ra nên chôn cùng Bắc Hán."
Nhưng, Trần Tĩnh Cừu nhìn khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của đối phương, cười nhẹ một tiếng, "Ngươi cứ vậy mà tin người tên Vũ Văn Thác kia sao? Ít ra, ngươi cũng nên xem xem hắn có thể cai trị Bắc Hán tốt hay không đã chứ? Đến lúc ấy, ngươi chết cũng không muộn."
Vì thế, chỉ bởi một câu này, thoáng cái đã ba năm.
"Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không muốn gặp lại hắn một lần sao?"
Khắp thiên hạ đều nói hoàng thượng cùng hoàng hậu phu thê tình thâm. Đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng thủy chung không có phi tần khác, con nối dòng cũng chỉ có một mình Thái tử. Nhưng Trần Tĩnh Cừu biết, sự thật không phải như vậy. Chính nam nhân đang ngồi trước mặt hắn lúc này mới chính là người Vũ Văn Thác quan tâm nhất. Trên thành lâu Tương Dương, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt hai người giao nhau, Trần Tĩnh Cừu liền biết, tình cảm giữa hai người bọn họ chính là loại tình cảm người ngoài căn bản không thể chạm đến.
"Gặp rồi thì sao?" Người nọ thản nhiên nói, sau đó dứt khoát vung tay áo, "Ta đi đây." Biến mất dưới ánh trăng.
~~~~~~~
Tương Dương, ngày mười lăm, tháng bảy, năm thứ năm Bắc Chu Vĩnh Ninh.
Màn đêm dần buông xuống, trên trời, trăng sáng sao thưa. Bên bờ sông Trường Giang và Hoàng Hà, tiếng người cười nói ồn ào, từng chiếc lồng đèn đủ mọi màu sắc, hình dạng mang theo ánh nến lững lờ trôi trên mặt nước. Hôm nay là tiết Trung Nguyên, hay còn gọi là "Lễ Quỷ" [Lễ cúng Cô hồn]. Truyền thuyết nói, trong ngày này, địa phủ sẽ thả toàn bộ quỷ hồn về lại nhân gian. Bởi vậy, hôm nay phổ biến nhất là các hoạt động tế quỷ hồn.
Kỳ thật, tối nay, Vũ Văn Thác vốn không định dẫn Tương nhi tới đây. Dù sao, trung tuần tháng bảy vốn mang quỷ khí dày đặc, đối với một hài tử mới năm, sáu tuổi mà nói rõ ràng là không tốt. Tiếc rằng, từ trước tới nay, chưa khi nào hắn có thể cự tuyệt được thỉnh cầu của đứa nhỏ này. Vì thế, hiện giờ, hắn đành ngồi nhìn Tương nhi mặt đầy hứng phấn chạy Đông, chạy Tây ở đầu đường.
Vũ Văn Thác ngước mắt nhìn thành lâu trên thành Tương Dương cao vút cách đó không xa, trong đầu chợt trào lên những ký ức trước đây khiến hắn không khỏi có chút thất thần.
"Cậu, cháu qua bên này xem thử."
Tương nhi thừa dịp Vũ Văn Thác chưa kịp chuẩn bị liền giãy khỏi tay Vũ Văn Thác, chạy vội đến đám đồ chơi nhiều màu sắc trước mặt. Vũ Văn Thác lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi ngầm ra hiệu mấy ám vệ gần đó đuổi theo.
Tương nhi dù nhỏ nhưng lá gan sớm rất lớn. Do di truyền của mẫu thân mà hài tử này là nữ lại tuyệt không nhu nhược. Ánh sáng rực rỡ của hoa đăng hai bên đường với nàng mà nói là điều vô cùng mới mẻ. Tương nhi vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ, lại nhìn nhìn hoa đăng trên mặt bàn, kết quả, không cẩn thận một chút liền bị xô, ngã oạch một cái trên mặt đất.
"Ai nha!"
Lưu Liên Thành nghe thấy một tiếng kêu non nớt, cúi đầu, phát hiện một cái bóng nho nhỏ đang ngã ngay cạnh chân mình. Vội giơ tay đỡ dậy, trong nháy mắt hài tử kia ngẩng đầu, Lưu Liên Thành nhìn thấy gương mặt như từng quen biết kia liền thấy có chút hít thở không thông. Hình ảnh người trong ký ức chợt vụt qua trước mắt.
"Cám ơn đại ca ca." Âm thanh non nớt, hai má hồng hồng. Lưu Liên Thành quay người trái phải, nhìn quanh bốn phía như đang tìm kiếm gì đó, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt hài tử,
"Tiểu muội muội, ngươi đi một mình sao?"
"Không phải a. Ta đi cùng cậu ta."
"Cậu ngươi?"
"Phải. Đúng vậy."
"Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Tương nhi."
"Tương nhi... Tương..." Lưu Liên Thành trên mặt cả kinh, giống như hiểu ra gì đó, "Ngươi họ Hàn phải không? Còn có, năm nay ngươi sáu tuổi?"
Tương nhi chớp chớp mắt nhìn người đối diện, thấy rất kỳ lạ. Nàng mới gặp người này lần đầu tiên nha. Vì sao nàng lại có cảm giác rất muốn được thân cận a? "Đại ca ca, làm sao ngươi biết?"
Lưng Lưu Liên Thành lập tức cứng đờ, như thể cảm thấy gì đó, vội đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau.
Hắn thấy người kia đang đứng đó nhìn mình, cách biển người mênh mông, cách trùng điệp hoa đăng, giống như những khó khăn bọn họ từng không thể vượt qua, lại giống như những ràng buộc không thể tháo bỏ giữa hai người. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, bốn mắt giao nhau, ngập tràn yêu thương. Thời gian chậm rãi chảy xuôi, cảnh phồn hoa rực rỡ sớm đã tan biến vào sương khói.
Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ khiến cảnh vật rơi vào mông lung nhưng lại vô cùng chân thực. Đầu óc quay cuồng, bao lời muốn nói đều tắc lại nơi cổ họng mà không thể nói thành lời. Lúc này, hai người như được ngăn cách với những ồn ào náo nhiệt cùng hỗn loạn của xung quanh. Thế giới của họ chỉ còn lại đối phương.
Tuế nguyệt tha đà, mệnh vận đa suyễn [năm tháng phí hoài, vận mệnh nhiều sai trái], tình cảm trong tim chưa từng vì vậy mà giảm đi nửa phần.
Mới hiểu được, hạnh phúc hóa ra chỉ cách họ một cái quay đầu trong nháy mắt.
Lần này, đừng lại buông tay.
(END).