Quỳnh rời khỏi phố Đào Lý, chỉ mang theo ít hành lý đơn giản. Vị trí của trường mới rất hoang vắng. Ký túc xá rất cũ nát. Nhưng Quỳnh lại thấy không đến nỗi tệ, bởi có nền lát ván gỗ. Cửa sổ đủ lớn để ánh nắng hoàng hôn phía tây có thể soi rọi vào trong phòng. Cô ở trên tầng ba, cùng với hai bạn gái khác. Quỳnh có chút phản kháng với sự việc này. Cô luôn không muốn có người đến thật gần mình, luôn để mắt đến cô, chú ý cô. Vì vậy hôm mới đến, Quỳnh vứt đồ đạc xuống, chẳng thèm nói năng gì bèn đi luôn ra khỏi phòng.
Ngôi trường nội trú này Dật Hán cũng bỏ nhiều công để chọn cho Quỳnh. Mặc dù ở xa, nhưng vẫn còn chút hơi hướng quý tộc sa sút. Trong trường có những cây ngô đồng cao lớn, tường nhà cũ kỹ nhưng được mọc bám rất nhiều cây leo trở nên sinh động. Cũng có những dãy hành lang quanh co, trên tường hành lang cũng bám nhiều cây leo. Ánh sáng không lọt vào được. Đi bên dưới tưởng chừng như đang ở trong đường hầm lạnh lẽo, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cây hai bên đơm hoa. Hoa tường vi mọc rất nhiều trong thành phố này. Nhưng tường vi ở đây rõ ràng không đẹp bằng ở phố Đào Lý. Đó là điều đương nhiên. Lục Dật Hán rất tận tâm chăm sóc mỗi nhành hoa ngọn cỏ trong nhà, làm sao ông có thể để những cây tường vi mọc đầy cổng không trở nên xinh đẹp. Tóm lại nơi đây nếu so với nhà số phố Đào Lý, thì chỉ là một cái vườn lôm nhôm, hoa cỏ mọc lộn xộn, vội vàng, dường như sợ bỏ lỡ mất mùa xuân và hạ, nên chẳng thèm để ý đến nhan sắc và tư thế của mình, cùng nhau xuất hiện để đi chợ sớm.
Quỳnh một mình lủi thủi đi trong sân trường, đột nhiên nhận thấy mình lại đang nghĩ về Dật Hán và nhà số phố Đào Lý. Trong tim Quỳnh, ông là một người đàn ông hoàn hảo, thậm chí cô tin rằng tường vi của Dật Hán trồng cũng rực rỡ hơn bình thường. Nhưng Quỳnh không còn được gặp ông ấy nữa. Bây giờ mới biết, thời gian đã qua thật là quý giá. Cả một ngày chẳng có mấy phút ở bên ông, thậm chí không hề nói chuyện, nhưng chỉ cần ở gần bên ông là cảm thấy rất an tâm. Đó là nhà của Dật Hán, mọi nơi đều có hơi thở của ông. Cô đọc sách trong phòng đọc cũng có thể cảm nhận hơi của ông qua mỗi trang sách lật ra. Thậm chí cả khi ăn vô độ mỗi đêm, cũng có thể cảm nhận được hơi hướng của ông trên những đồ ăn ông mua về... Hơi hướng đó, lẫn vào trong cuộc sống hằng ngày của cô, trở thành thứ không khí để cô sống.
Bây giờ ông đã biết tình yêu của cô, nhưng không thể đón nhận. Ông coi thường nó, ông không hề nghĩ đến việc tiếp nhận nó một cách tốt đẹp. Quỳnh chợt nhếch mép cười. Mày phải biết là mày xấu đến thế nào, mày dựa vào đâu mà đòi có được tình yêu của ông ấy? Ông ấy chỉ thích những phụ nữ như mẹ. Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình gợi cảm, động tác tao nhã và đầu óc khôn ngoan. Bà ta thực sự có điều kiện để người khác mê mẩn. Thế còn mình? Vừa lúc cô đi ngang qua một cánh cửa có cửa kính màu nâu của văn phòng nhà trường. Cô đứng lại trước tấm kính, nhìn ngắm mình thật kỹ lưỡng. Đã lâu lắm rồi Quỳnh không ngắm mình kỹ đến thế, kính và gương luôn là thứ khiến cô sợ hãi. Nhưng lúc này, Quỳnh quyết định đối mặt với nó.
Cô đấy. Đứa con gái không sao mở to mắt ra ở trong gương, ánh mắt trốn trốn tránh tránh kia, chính là cô. Áo sơ mi trắng, không có eo, cô như cái ống giấy. Cả áo bị người cô ních căng lên, chỗ cài cúc chỉ khép lại một cách miễn cưỡng, luôn sẵn sàng bật tung ra. Chiếc quần sợi bông, chỗ đùi trên có vẻ quá chật, chiếc quần chịu đựng một cách khó khăn, hằn lên rất nhiều nếp nhàu. Đôi giày thể thao bị bàn chân béo mập làm cho biến dạng, như một gương mặt cực xấu xí, khiến người ta không nỡ nhìn. Tóc cô buộc ra sau lưng một cách đơn giản, phía trước trán rất ít tóc rủ, khiến cho khuôn mặt trông quá to. Má cô phính lên, mũi đỏ ửng. Hình cô trong gương giống như không có cổ, co rụt lại. Toàn bộ là một vẻ bất lực.
Đó là mình hay sao? Quỳnh chậm rãi tiến sát trước gương. Khuôn mặt hiện ra thật rõ ràng: mặt cô béo phì khiến ngũ quan như rất xa nhau, trông như mỗi thứ đều lặng lẽ làm việc nó thích, tự phát triển đến chỗ nó thích. Quỳnh bỗng cảm thấy khuôn mặt này chỉ "lách tách" một chút là rơi vụn ra ngay, và rồi mắt mũi mồm tai sẽ bay đi theo những hướng khác nhau, chỉ còn cái mặt như cái đĩa, rơi xuống từng mảnh từng mảnh.
Quỳnh dùng hai tay ôm lấy mặt mình. Không, không thể nhìn thêm nữa. Đây thật giống một trò đùa Thượng Đế dày công chuẩn bị cho cô. Nhiều năm rồi, ông ta hun đúc nên trò đùa như thế này. Cô đã rơi vào trong trò đùa, vậy mà quên cả hổ thẹn. Quỳnh chậm rãi đặt ngón tay lên mặt kính, nhè nhẹ sờ gương mặt kia. Nói với cô gái đang chìm vào hổ thẹn và tuyệt vọng kia rằng:
Quỳnh, đây chính là mày. Mày hãy nhìn mình đi, làm sao mà chú Dật Hán thương mày được?
Hai dòng nước mắt chảy xuống.
Thật muốn đập vỡ tấm kính. Thật muốn huỷ luôn trò đùa xấu hổ này. Nhưng chú Dật Hán và Trác đã yêu quý Quỳnh qua cái ngoại hình này cơ mà. Cô không có ai thân thích, cô chỉ có một con người như thế này, nhưng họ đã yêu thương cô thật sự, tại sao cô không tiếp nhận được nó, hoặc chỉ đem lại chút lửa nhỏ của tình thương yêu, đừng để cô gái kia tuyệt vọng.
Quỳnh đối diện với tấm kính nâu, trông nó như làm bằng chất lỏng, như mặt nước không ngừng tràn lên, giúp cô nuốt chửng hình ảnh xấu xí kia. Quỳnh cứ đứng như vậy. Ánh nắng chiếu rọi vào làm tấm kính sáng sủa hơn chút ít. Khiến cô nhìn rõ mình hơn nữa. Quỳnh đứng đó đến hoàng hôn, nhìn mình, nói chuyện với bản thân, với chú Dật Hán.
Quỳnh bình tĩnh dần, rồi hiểu ra mình cần làm gì. Cô cần phải biến đổi mình trở nên hoàn hảo hơn. Chỉ khi nào làm mình hoàn hảo hơn, mình mới được chú Dật Hán yêu. Cũng giống như Mạn. Có thể đây chính là những sắp đặt cho một sự cứu rỗi. Cô bị vứt đến đây, sẽ dùng thời gian ở đây để biến đổi mình. Đợi đến khi trở về, cô sẽ biến thành một cô gái rực rỡ, đó thực sự là thời khắc đang mơ ước. Chú Dật Hán nhất định sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên và vui sướng. Mạn sẽ phải giật mình, sự kinh ngạc sẽ mang đến cho cô ta nỗi đau khổ. Quỳnh rất hiểu, lòng đố kị của Mạn rất mạnh, cô ta sẽ không chịu đựng nổi nếu Quỳnh trở nên đẹp hơn lên. Đó chính là sự trả thù tốt nhất dành cho cô ta.
Nhưng cái gọi là hoàn hảo hơn, đồng nghĩa với những gian nan cực độ. Trời tối, Quỳnh vẫn chưa về phòng. Cô đi lại không ngừng dưới trường, nghĩ về việc "trở nên hoàn hảo hơn". Quỳnh tự nhủ, trước hết cô phải châm dứt bệnh ăn cuồng ban đêm, phải gầy đi. Chỉ có gầy mới làm cho mình xinh đẹp hơn. Còn nữa, cô cần phải học tốt, đỗ đại học. Đây là điều Mạn không có. Nếu cô làm được, tức cô đã thắng một bước. Ngoài ra, Quỳnh phải tiếp tục viết, khi cuốn nhật ký bị xét nát, cô đã nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ được viết nữa. Nhưng bây giờ cô buộc phải viết tiếp, bởi vì có thể đó là việc duy nhất cô có thể làm tốt. Nó còn có thể mang lại cho cô niềm vui vô hạn. Hơn nữa, chú Dật Hán thích những cô gái tài năng rạng ngời.
Đó là ngày đầu tiên đến ngôi trường này. Quỳnh đứng trước một tấm kính, chợt hiểu ra cần phải làm gì. Giống như một trận chiến. Chống lại thế giới, chống lại mẹ, với tất cả mọi người, với cả chính bản thân.
Quỳnh nói nhỏ với tấm kính, cô gái ơi, chiến tranh bắt đầu rồi.