Trở lại Tể vương phủ, Tạ Khiếu Phong để ý thấy dọc đường đi những tôi tớ tỳ nữ nhìn thấy mình đều tỏ ra khép nép sợ sệt. Khỏi nói cũng biết những hạ nhân này chắc chắn đã nghe lời đồn mình vì ghen tuông mà giết chết Oanh Nhi. Hắn xưa nay chưa từng trải qua chuyện thế này, tuy rằng ít nhiều cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại mừng thầm vì người bị đối xử như thế không phải Đàn Huyền Vọng.
Vào nội hoa viên, một nơi rộng lớn như vậy chỉ còn lại một đại nha hoàn là Yến Nhi, khi dâng trà lên cũng thấp thỏm lo sợ. Tạ Khiếu Phong cảm thấy buồn bực, nhanh chóng cho nàng lui xuống. Đàn Huyền Vọng chẳng biết đã đi đâu, hắn lại không muốn đi lung tung trong Tể vương phủ, tránh gặp phải mấy tên tiểu nhân quen thói a dua nịnh hót, nhất thời cảm thấy nhàm chán vô vị. Bỗng quản gia cho người đến báo có khách phương xa tới thăm, hắn đầy bụng hoài nghi, liền theo ra gặp khách.
“Đại ca!” Tiểu Vân reo lên rồi nhào vào lòng hắn, giọng lanh lảnh như chuông bạc.
Tạ Khiếu Phong trong lòng trăm mối ngổn ngang, xoa xoa đầu nàng, thấy trong phòng khách có người thập thò coi lén mới kéo nàng quay về tiểu lâu trong nội hoa viên chuyện trò.
Tiểu Vân đã xa cách nhiều ngày giờ đây thân vận kính trang mạnh mẽ cứng cỏi, tóc kết thành ba búi trang trí bằng vòng ngọc, thắt lưng đeo đoản kiếm, toát lên phong thái hiệp nữ. Tạ Khiếu Phong nóng lòng, ngay câu đầu tiên đã hỏi: “Tam muội, muội mới theo học cha ta được ít lâu, không lẽ đã xuất sư rồi?” Tạ Tấn một thân võ công kinh thế hãi tục, hắn theo học từ nhỏ đến lớn cũng chưa dám nói đã lĩnh hội được chân truyền, lẽ nào tam muội Tiểu Vân mới thực sự là kỳ tài thiên bẩm?
Tiểu Vân chớp mắt, rút đoản kiếm tùy tiện múa may hai vòng: “Đúng vậy, muội đã xuất sư rồi! Đại ca huynh xem mấy chiêu này của muội thế nào?
Tạ Khiếu Phong ôm trán rên thầm. Đừng nói là chiêu thức, tư thế rút kiếm cũng cực kì thảm hại, Tạ Tấn sao có thể yên tâm để cho một tiểu cô nương như nàng vượt ngàn dặm xa xôi tới Trung Đô cơ chứ?
Tiểu Vân thu kiếm vào vỏ, bất chợt đặt ngón trỏ chặn trước môi khẽ “suỵt” một tiếng, ánh mắt hết sức trịnh trọng: “Thực ra thanh kiếm này chỉ để ngụy trang thôi. Thứ sư phụ thực sự dạy cho muội không phải kiếm pháp, mà là......”
Tạ Khiếu Phong bất giác trở nên hồi hộp, hỏi: “Là gì vậy?”
“...... Ha ha ha!” Tiểu Vân che miệng cười gian, sóng mắt lưu chuyển, ranh mãnh giảo hoạt, “Không nói cho huynh biết đâu!”
Tạ Khiếu Phong câm nín, hắn xưa nay vẫn không cách nào đối phó được với dạng người như Tiểu Vân và Đàn Huyền Vọng.
“Phải rồi, nhị ca đâu? Sao muội không thấy? Đây không phải nhà huynh ấy sao?” Tiểu Vân nhìn đông nhìn tây một hồi, tò mò hỏi.
“Ơ, hắn, hắn đang có việc gấp.”
“...... Việc gấp ấy phải chăng là chuyện Đại Kim xâm nhập phương nam?” Chỉ một câu đã đánh trúng vào trọng điểm, Tạ Khiếu Phong nhất thời á khẩu không biết nói sao. Tiểu Vân mới vào sơn trại, chẳng qua chỉ được Tạ Tấn dạy dỗ vài tháng, nhưng nàng vốn thông minh lanh lợi, lại sống nơi phố chợ nhiều năm, con mắt nhìn người còn tinh tường hơn Tạ Khiếu Phong.
Nàng thấy bộ dạng ấp úng của Tạ Khiếu Phong, cũng đã đoán được đại khái, chỉ cười nhạt rồi hỏi: “Kỳ thực sư phụ cho muội tới Trung Đô cũng là vì muốn hỏi huynh, sau khi nhận lại thân phụ huynh có dự định gì không? Phải chăng đã hạ quyết tâm đứng về phía Đại Kim, đối địch với người?”
Tạ Khiếu Phong không chút nghĩ ngợi, lắc đầu: “Sao ta có thể làm thế được! Ta được phụ thân, không, được nghĩa phụ dạy bảo nhiều năm, đã sớm coi mình là con dân Đại Tống. Giờ biết thân thế của mình, lại càng không nỡ nhìn bách tính vô tội của hai nước Kim, Tống phải khổ sở vì họa chiến tranh. Hoàn Nhan Lượng đã đích thân gặp ta, nhưng ta đã tỏ thái độ dứt khoát, tuyệt đối sẽ không dốc sức giúp hắn xâm lược Nam Tống.”
“Thật sao? Nhưng sau đó không lẽ hắn ta lại chịu để yên cho huynh?”
Tạ Khiếu Phong vò đầu: “Thật ra...... Ngay lúc đó ông ấy không nói gì cả. Nhưng cho dù ông ấy trở mặt với ta, ta cũng sẽ không đổi ý.”
Tiểu Vân vỗ tay cười nói: “Ha ha ha, muội và sư phụ đã sớm đoán ra huynh sẽ lựa chọn như thế mà. Nhưng –”
“Nếu chí hướng của huynh và nhị ca trái ngược nhau, thì huynh định làm thế nào đây?” Giọng nàng hạ thấp, bất giác mang theo sắc thái nặng nề nghiêm túc. Bởi lẽ Tiểu Vân và Tạ Khiếu Phong trong lòng đều hiểu rõ, Đàn Huyền Vọng chính là người như thế.
Phút chốc, nét cười trên mặt đã hoàn toàn tan biến. Hai người yên lặng, không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, để tránh cảnh khó xử, Tiểu Vân mới đòi đi xem Tể vương phủ. Tạ Khiếu Phong đương nhiên ngoan ngoãn tòng mệnh.
Hai huynh muội trước tiên dạo quanh một vòng trong nội hoa viên. Tiểu Vân thấy trăm hoa đua nở, cây cối tốt tươi thì tán thưởng không ngớt lời, còn Tạ Khiếu Phong nhìn vườn đào sum suê như một biển hoa lại nhớ về đêm ấy, không khỏi mặt đỏ đến mang tai.
Ra khỏi nội hoa viên, đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, tới chỗ rẽ lại bất ngờ gặp Đàn Vũ Anh. Vị hoàn khố vương tôn này hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt âm ngoan, đứng đối diện Yến Nhi lớn tiếng quát nạt. Thấy Tạ Khiếu Phong đi tới, dù sao vẫn còn kiêng dè thân phận bối tử của hắn, mới hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Thấy vẻ mặt ấm ức của Yến Nhi, Tiểu Vân nở nụ cười tươi, lại gần an ủi, chỉ vài ba câu đã tra ra ngọn ngành — Đàn Huyền Vọng đâu phải tay vừa, Đàn Vũ Anh phái Oanh Nhi ẩn thân bên người hắn, còn muốn đoạt tấu chương, chiếm công lao của hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng cho qua? Quả nhiên, thiếp thân thị vệ mà Đàn Vũ Anh yêu mến tin tưởng nhất bị hắn tra ra là gian tế người Liêu, bẩm báo cho phụ thân. Đàn Thế Bân thân là thống lĩnh ngự lâm quân Đại Kim, thiết diện vô tư, lập tức phái người bắt kẻ nọ tra khảo. Đàn Vũ Anh cho rằng hắn ngậm máu phun người, rắp tâm vu oan, mới nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa. Nhưng Đàn Huyền Vọng còn chưa trở về, chỉ tội cho Yến Nhi phải ra mặt thay hắn, bị mắng mỏ một chặp, hai mắt đẫm lệ.
Nghe chuyện, Tạ Khiếu Phong và Tiểu Vân nhìn nhau thở dài. Việc này xem ra rất phù hợp với tác phong của Đàn Huyền Vọng, chỉ sợ Đàn Vũ Anh cũng không nói oan cho hắn.
Gặp phải chuyện ồn ào như thế, hai người bọn họ đâu còn tâm tình mà đi dạo nữa. Tạ Khiếu Phong nhìn quanh bốn phía, chợt nói: “Tam muội, để ta đưa muội đi gặp một đại mỹ nhân.”
“A? Hay lắm hay lắm! Muội thích nhất là ngắm mỹ nhân!”
Đại mỹ nhân mà Tạ Khiếu Phong nói đương nhiên chính là thân mẫu họ Hà của Đàn Huyền Vọng, Hà Vương phi. Nơi ở của nàng nằm kề nội hoa viên, đi một lát là tới. Tiểu Vân vừa thấy Hà Vương phi cũng vô cùng kinh ngạc, miệng không ngớt tán thưởng. Tính cách của nàng vốn được người ta ưa thích, hơn nữa dụng tâm nịnh nọt, không lâu sau đã làm cho Hà Vương phi vui tươi rạng rỡ hơn hẳn. Gương mặt tuyệt sắc niềm nở tươi cười, đẹp đẽ động lòng người, khiến cho Tạ Khiếu Phong lẫn Tiểu Vân đều tròn mắt ngây ngẩn.
“Kỳ thực, ta và đại ca đều là bạn kết giao bên ngoài của Huyền Vọng ca ca. Người biết không, ba người chúng ta nhất kiến như cố, còn kết nghĩa kim lan, chính là huynh muội khác họ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, không phải thân huynh muội mà còn hơn cả thân huynh muội! Cho nên, nếu người là thân mẫu của nhị ca thì cũng là thân mẫu của ta và đại ca!” Tiểu Vân ngữ điệu ngọt ngào, tình chân ý thiết.
“Tiểu Vân, ai, con bé này thật ngoan, giá ta cũng có đứa con gái như thế......”
Hà Vương phi cảm động, nhanh chóng trở nên thân thiết, không lâu sau liền nhận Tiểu Vân làm nghĩa nữ, còn chủ động giữ hai huynh muội lại ăn cơm. Nơi này vốn không có nhiều người hầu hạ, để đãi khách, nàng đích thân xuống bếp, làm mấy món rau dưa thanh tịnh, cũng thật tươi ngon vừa miệng.
“Ai da, tay nghề của can nương (mẹ nuôi) thật là trên cả tuyệt vời! Cả đời Tiểu Vân cũng chưa từng nếm qua món nào ngon thế này! Nhị ca thật là có phúc!” Tiểu Vân vừa hạ gục nhanh tiêu diệt gọn, vừa không nhịn được mà tấm tắc khen.
Hà Vương phi mặt mũi nở nang, nói: “Tiểu Vân, con thích là tốt rồi! Ai, Huyền Vọng nhà ta nó đâu có chịu ăn mấy thứ rau dưa này, nó a, quanh năm suốt tháng cũng không đến thăm ta được vài lần.”
Tạ Khiếu Phong cũng phải cất lời khen: “Phải đấy, tay nghề của người thật sự rất tuyệt, ta cũng thực thích, ngon miệng lại thanh đạm.”
“A...... Bối tử, mẫu thân người khi còn sống cũng ưa mấy món khai vị ta làm, đây đều là những món bình sinh nàng rất thích......” Hà Vương phi nhớ lại chuyện cũ, mặt mày rầu rĩ, “Khẩu vị của người với mẫu thân giống y như nhau.”
“...... Hà phu nhân, mẹ ta là người thế nào?” Tạ Khiếu Phong không nhịn nổi tò mò.
“Quận chúa nàng a...... Là một kỳ nữ anh khí bừng bừng, tính cách quyết liệt mà cũng rất trọng tình nghĩa. Ân tình của người với ta, cả đời ta không sao quên được. Không biết quận chúa ở Giang Nam sống có tốt không, từ đó đến giờ nháy mắt đã qua hai mươi năm rồi. Nếu người trở về, liệu có còn muốn nếm thử món điểm tâm ta làm nữa không?”
Tạ Khiếu Phong cả kinh: Hà Vương phi biết mẹ hắn đi Giang Nam, nhưng không biết bà đã qua đời?
Tiểu Vân nhíu mi thanh, nhẹ nhàng nói: “Can nương, người...... Ai, mẫu thân của đại ca đã qua đời, người không nghe ai nói sao?”
“Cạch” một tiếng, Hà Vương phi đánh rơi đôi đũa ngà, cả kinh đến nỗi hoa dung thất sắc: “Sao? Làm sao có thể như thế được? Lẽ nào...... Ai, là ta hại quận chúa......” Nước mắt tuôn rơi, nói không nên lời.
Thế là đi tong bữa cơm, Tạ Khiếu Phong và Tiểu Vân đều luống cuống tay chân, ra sức khuyên bảo cũng không thấy nàng thu lệ. Cuối cùng hai người sức cùng lực kiệt trở về tiểu lâu trong nội hoa viên.
“...... Đại ca, huynh không thấy lạ sao? Mẫu thân của nhị ca, hàng năm ăn chay niệm phật, bất cứ việc gì cũng tự tay làm, nói chuyện thì rụt rè nhút nhát, suốt ngày trốn trong phòng không dám gặp người...... Thực không giống một Vương phi.”
Tạ Khiếu Phong trầm ngâm nói: “Ta cũng từng hỏi qua nhị đệ, hắn nói cá tính Hà phu nhân là vậy, xưa nay đều như thế.”
Tiểu Vân bĩu môi: “Không, muội thấy có gì đó bất thường. Cho dù can nương từ nhỏ đã hướng nội, nhưng bà ấy trời sinh dung mạo tuyệt thế, tuyệt không thể dưỡng thành tính cách yếu đuối như vậy. Huống chi, thái độ sợ hãi rụt rè này đã không còn là yếu đuối nhu nhược nữa rồi. Cảm giác...... giống như bà ấy đã làm sai chuyện gì, về sau chột dạ, trở nên nhút nhát......” Nàng mở to đôi mắt hạnh trong sáng, hỏi: “Phải rồi, đại ca, huynh có biết mẫu thân của huynh rốt cuộc có ân huệ gì với can nương không? Tại sao can nương mở miệng ra là nói mình có lỗi với bà ấy?”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải vì bà ấy trước đây là thị nữ của mẹ ta, sau lại thế chỗ mẹ ta làm Vương phi sao?”
Tiểu Vân lắc đầu: “Không đúng, xem cách bài trí căn phòng kia thì biết, chỉ sợ Vương gia xưa nay chưa từng đặt chân vào gian “hương khuê” kia của can nương, cũng không biết hồi đó nhị ca đã sinh ra như thế nào...... A!”
Nàng la lớn một tiếng, dọa cho Tạ Khiếu Phong nhảy dựng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Vân quay đầu, chăm chú nhìn Tạ Khiếu Phong một hồi, đè thấp giọng: “Đại ca, theo lý mà nói thì huynh với nhị ca là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ đúng không?”
“...... Đúng vậy.”
“Vậy tại sao hai người lại không giống nhau chút nào hết?”
Tạ Khiếu Phong vò đầu: “...... Chuyện này, chắc là vì nhị đệ lớn lên giống mẹ. Ta hình như cũng giống mẹ là nhiều.”
Tiểu Vân vẫn lắc đầu, lầm bầm trong miệng: “Không được, muội nhất định phải đi xem xem cha của hai người trông như thế nào.”
Tạ Khiếu Phong bật cười, đưa tay vò đầu Tiểu Vân: “Tiểu nha đầu này, đầu óc toàn nghĩ đi đâu đâu!”
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh tanh: “Các ngươi đang làm cái quái gì thế!” Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra là Đàn Huyền Vọng đã về.
Tạ Khiếu Phong thấy hắn mặt mũi hằm hằm, thần sắc không tốt, không biết mình lại động chạm vào chỗ hiểm nào của hắn, lời đã lên tới miệng lại miễn cưỡng thu về.
Tiểu Vân lại không hề khách khí, lập tức nhào vào lòng hắn như con chim nhỏ: “Nhị ca, đã lâu không gặp! Tiểu Vân thật sự rất nhớ huynh rất nhớ huynh a! Ha ha ha!”
Đàn Huyền Vọng nhìn con nhóc nhào vào lòng mình, cứng đơ như khúc gỗ. Nếu nhớ không lầm thì mình từng hùng hùng hổ hổ rút kiếm muốn giết nó, chẳng lẽ nó không thù mình sao?
“Nhị ca, Tiểu Vân đã xuất sư rồi!” Tiểu Vân nháy mắt mấy cái, cười vô cùng ngọt ngào, “Ha ha ha! Tiểu Vân được sư phụ dạy cho công phu chuyên dùng để khắc chế huynh, về sau huynh sẽ không thể bắt nạt muội và đại ca được, bằng không muội sẽ thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Đàn Huyền Vọng toàn thân cứng đờ: “Thanh lý môn hộ cái quái gì chứ?”
Tiểu Vân cười: “Huynh học Lưu Vân kiếp pháp của sư phụ, cũng miễn cưỡng coi như đệ tử. Muội là quan môn tiểu đệ tử của sư phụ, đại ca đương nhiên là đại sư huynh, ba huynh muội chúng ta không chỉ là nghĩa huynh muội, mà còn là sư huynh muội nha!”
Tạ Khiếu Phong không khỏi mỉm cười:”Ha ha, ta còn không nghĩ ra, quả đúng là như thế. Phải rồi, tam muội, giờ ta cũng có thể gọi muội là tiểu sư muội! Từ giờ nếu đại sư huynh ta phạm vào môn quy, chỉ mong tiểu sư muội ngàn vạn lần thủ hạ lưu tình.”
Đàn Huyền Vọng mặt không đổi sắc mà đẩy nàng ra, tỏ vẻ không bằng lòng. Hừ, tiểu nha đầu này chẳng qua chỉ lừa được thổ bao tử thôi. Nó theo Tạ Tấn học võ chỉ sợ còn chưa đến một tháng, cho dù là thiên tư kì tài cũng học không đến nơi đến chốn, thanh lý môn hộ? Đúng là chết cười.
Lúc này hắn mới kịp nhìn quanh một vòng, chợt thấy bảo đao Tạ Khiếu Phong đeo bên hông, cả kinh: “Đây là…?”
Tạ Khiếu Phong lấy đao xuống đưa cho hắn: “Đao này là ta được Hoàn Nhan, không, hoàng thượng ban cho khi tiến cung yết kiến. Tên đao cũng là “Khiếu Phong”, thật trùng hợp.”
Đàn Huyền Vọng tiếp lấy trường đao, mới nhìn chỉ thấy thân đao hẹp dài, vỏ đao lẫn chuôi đao đều không có hoa văn trang trí, dáng vẻ giản dị cổ xưa, nhưng lưỡi đao lại trong sáng như trăng, toát ra tia lạnh thấu xương, thật là một thanh lợi khí tuyệt thế vô song.
“Hảo đao!” Tiểu Vân đứng một bên ngắt lời, cười hì hì: “Không phải nhị ca cũng có một thanh kiếm sao? Lấy ra cho muội so xem nào.”
Nhuyễn kiếm cùng trường đao đặt song song cạnh nhau, trong veo như một hoằng thu thủy, mơ hồ toát ra ánh bạc, cũng không hề thua kém. Bỗng nhiên, mũi nhọn của hai thanh đao kiếm đặt song song hơi hơi rung lên, phát ra tiếng vang ong ong không dứt, đúng là cảm ứng vi diệu giữa hai thanh lợi khí tuyệt thế vô song!
Tạ Khiếu Phong và Đàn Huyền Vọng cùng quay sang nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc. Tiểu Vân vừa mừng vừa sợ, đi lòng vòng xung quanh ngắm nghía đến chán chê. Bỗng nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Phải rồi, nhị ca, thanh kiếm này có tên không?”
Đàn Huyền Vọng ngây người: “Vẫn chưa có.”
“Vậy không bằng đặt tên cho nó là Lưu Vân.” Tạ Khiếu Phong nhớ lại đêm hôm đó thấy hắn múa kiếm trong rừng hoa đào, Lưu Vân kiếm pháp phiêu dật linh động, dưới ánh trăng dáng vẻ của hắn lại giống như trích tiên (tiên giáng thế, gái quá =,=) thực thực ảo ảo, thanh kiếm này mang cái tên ấy thực vô cùng thích hợp.
Tiểu Vân nghe xong, vỗ tay hoan hô: “Ha ha ha, phải phải, nhị ca học Lưu Vân kiếm pháp, thanh kiếm này lại tên Lưu Vân, đúng là không còn gì hợp bằng! Hơn nữa, Lưu Vân với Khiếu Phong cũng rất xứng đôi.”
Đàn Huyền Vọng ngẩn người, liếc nàng một cái. Nha đầu này ranh mãnh quỷ quái, không lẽ...... không lẽ đêm thượng nguyên ở Lâm An nó đã......
Nhưng liếc mắt nhìn sang, Tiểu Vân vẫn cười đến vô tâm vô phế, gương mặt nhỏ nhắn hồ hởi phấn chấn, khiến hắn không sao nhìn ra được trong lời nói của nàng thực chất có dụng ý gì khác hay không. Rốt cuộc vì sao nó đến Trung Đô? Được đi theo Tạ Tấn học võ là chuyện tốt mà người ta trọn đời cũng cầu không được, nó may mắn được Tạ Tấn thu nhận làm đệ tử, vậy mà học chưa đến một tháng đã vội vàng theo mình và thổ bao tử xuống núi...... Đúng rồi, đêm thượng nguyên ở Lâm An, nó cũng bất chấp sinh tử, đi gọi đám huynh đệ vô lại kia tới cứu thổ bao tử, không đếm xỉa đến an nguy của chính bản thân mình, sau đó lại theo thổ bao tử trở về sơn trại......
– Chẳng lẽ, tiểu nha đầu đang tuổi ẩm ương này để ý tới thổ bao tử?
Vừa nghĩ đến đây, Đàn Huyền Vọng chợt thấy trong lòng tràn đầy phiền muộn. Phải rồi, khi mới gặp nhau ven bờ Tây Hồ, tiểu nha đầu vốn bị nghĩa huynh lưu manh phó thác cho thổ bao tử làm “đồng dưỡng tức”. Khi đó mình còn trêu chọc hắn, nói thổ bao tử quả là diễm phúc không tồi......
Đưa mắt nhìn về phía Tạ Khiếu Phong, hắn căn bản không hề tỏ ra khó chịu, lại còn cười đùa với Tiểu Vân. Đàn Huyền Vọng càng thêm sôi máu, phất tay áo vội vàng rời đi. Hừ, hắn không rảnh mà đi quản đôi huynh muội ngu ngốc này. Đàn Vũ Anh vẫn còn đó, hắn còn phải cảnh cáo tên kia một phen, cho hắn triệt để nếm trải thứ tư vị gọi là “có hối cũng đã muộn”......
Đối xử với ta như thế nào, ta sẽ hoàn trả lại nguyên vẹn.
(Nguyên văn: Dĩ nha hoàn nha, dĩ nhãn hoàn nhãn: bị cắn thì cắn trả, bị người ta trừng mắt thì cũng trừng mắt nhìn trả =)))) Câu này trích trong bản dịch kinh Cựu Ước tiếng Trung “Dĩ nhãn hoàn nhãn, dĩ nha hoàn nha, dĩ thủ hoàn thủ, dĩ cước hoàn cước”)
Tất cả những kẻ từng xem thường ta, ức hiếp ta, đều phải trả giá đắt!
Hôm sau, Tạ Khiếu Phong cùng Tiểu Vân sửa soạn xuất phủ đi dạo chơi trong thành Trung Đô. Trung Đô là kinh thành của Đại Kim, hiệu buôn san sát, náo nhiệt phồn hoa, không cần nói nhiều cũng rõ. Tạ Khiếu Phong từ khi tới Trung Đô đến giờ, đúng là chưa ra ngoài dạo chơi lần nào. Đàn Huyền Vọng từng nhận lời đưa hắn đi chơi, nhưng trước đó vài ngày lại bận viết tấu chương báo cáo tình hình thủy quân, không có lấy một giây rảnh rỗi. Tạ Khiếu Phong đương nhiên cũng ở lại thư phòng cùng hắn, một bước không rời.
Tiểu Vân mới tới Trung Đô đã nằng nặc đòi ra ngoài dạo chơi. Nàng lớn lên ở Lâm An, hiển nhiên muốn đi xem thành Trung Đô có gì khác so với Giang Nam phồn hoa hay không. Tạ Khiếu Phong làm sao nỡ từ chối nàng, tất nhiên là ngoan ngoãn đi theo. Hai người hỏi Đàn Huyền Vọng, muốn rủ hắn đi cùng, kết quả bị hắn cười nhạt: “Hừ! Bản thế tử bận đến quên ăn quên ngủ, làm gì có thời gian bồi đãi đôi huynh muội ngu ngốc, rảnh rỗi chơi bời các ngươi!”
– Thế nhưng đến chiều hôm sau, khi Tạ Khiếu Phong cùng Tiểu Vân ra đến cửa phủ, đã thấy cái mặt như đưa đám của Đàn Huyền Vọng đang dựa vào thành xe ngựa.
“Ha ha ha! Muội biết nhị ca thế nào cũng đi mà!” Tiểu Vân lại nhào về phía hắn, ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại, hoàn toàn không thèm để ý đến Đàn Huyền Vọng mặt mày sa sầm, đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.
Tạ Khiếu Phong vậy mà lại vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.
Đàn Huyền Vọng mặt tối sầm lại, túm lấy Tiểu Vân đang đeo bám mình như sam đẩy ra, ra hiệu cho hai người lên xe, chủ nhà là hắn sẽ đưa hai người đi dạo thành Trung Đô.
Trên đường phố, người đến người đi tấp nập, ngựa xe như nước (), những cửa hàng ven đường buôn bán đủ loại muốn gì cũng có. Ba người tới một khu phố sầm uất, liền xuống xe đi dạo. Tiểu Vân chân có tật, dù đã học một chút khinh công thô thiển, cũng tiến bộ ít nhiều, đi lại vẫn có chút bất tiện. Tạ Khiếu Phong thường dừng lại chờ nàng, còn Đàn Huyền Vọng đi một đoạn mới phát hiện ra hai đứa kia còn đang tụt lại đằng sau, phe phẩy chiết phiến ngán ngẩm.
() Nguyên văn: xa như lưu thủy mã như long, đây là một câu trong bài từ “Vọng Giang Nam – Đa thiểu hận” của Nam Đường Hậu chủ Lý Dục.
Đi được một lúc, Tiểu Vân bất chợt dừng lại, nhìn không chớp mắt một hiệu may ven đường. Tạ Khiếu Phong không hiểu nguyên do, Đàn Huyền Vọng chỉ phe phẩy chiết phiến mỉm cười:”Tiểu nha đầu đương nhiên là muốn mua xiêm y rồi. Ai, ngươi đúng là đồ đầu gỗ.”
Ba người ghé vào hiệu may. Chủ hiệu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Đàn Huyền Vọng là kẻ quyền quý, biết vớ được khách sộp, lập tức miệng hót như khướu, mời chào Tiểu Vân mua đồ của mình.
Tiểu Vân vừa tròn mười lăm, vậy mà rất hiếm khi được mua đồ mới. Khi còn ở trong sơn trại, y phục đều do nữ binh tự may, đương nhiên kém phần tinh xảo đẹp đẽ so với hiệu may chính cống. Nàng liếc bộ này một cái lại nhìn bộ kia một cái, hoa cả mắt, căn bản không biết nên chọn bộ nào, mất kiên nhẫn quay đầu lại hỏi: “Đại ca, huynh xem bộ màu tím nhạt này có đẹp không? Hay là màu đỏ lựu đẹp hơn?”
Tạ Khiếu Phong vò vò đầu: “Ta thấy màu thiên thanh cũng không tệ.”
Đàn Huyền Vọng phe phẩy chiết phiến, ngẩng mặt nhìn trời hờ hững nói: “Muốn đẹp thì mặc đồ trắng (). Tiểu cô nương không cần ăn mặc sặc sỡ hoa lá cành làm gì, mặc đồ trắng là được rồi.”
() Nguyên văn: yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu. Tiếu = xinh đẹp, hiếu nghĩa gốc chỉ tang phục, sau dùng để chỉ đồ trắng.
Chủ tiệm cũng lên tiếng phụ họa: “Công tử gia nói rất phải, chỗ chúng tôi có một bộ y thục thuần trắng, tiểu thư mặc vào nhất định là thêu hoa trên gấm, càng thêm phần xinh đẹp!”
Tiểu Vân vui vẻ vào phòng trong thay đồ, khi bước ra vận áo đơn may bằng sa mỏng, váy đính ngọc xếp nếp nhẹ nhàng rủ xuống, lại thêm ba phần uyển chuyển, ba phần thanh nhã. Tạ Khiếu Phong thấy vậy cũng gật gù tán thưởng, còn chủ tiệm thì dĩ nhiên là khen lấy khen để.
Tiểu Vân thấy Đàn Huyền Vọng im như thóc mới lại gần hắn cười hì hì: “Nhị ca, vậy huynh thấy thế nào?”
Đàn Huyền Vọng “soạt” một tiếng mở chiết phiến, che khuất một phần gương mặt, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Trông cũng tàm tạm.”
Tiểu Vân cười, nét cười lan lên đôi mắt hạnh. Tạ Khiếu Phong thấy thế cũng bật cười: “Chẳng phải chính nhị đệ bảo em ấy nên mặc đồ trắng sao?”
Đàn Huyền Vọng thẹn quá hóa giận, lấp liếm: “Mua nhanh rồi còn đi, ở đây lảm nhảm thì ích gì!”
Ba người nhàn nhã dạo chơi, thi thoảng dừng lại ở trà lâu tửu quán dùng chút điểm tâm, nháy mắt đã qua nửa ngày. Lúc này, phía trước chợt truyền đến những âm thanh ồn ào huyên náo, trống đánh thùng thùng, kéo theo một đám người hóng hớt vây quanh. Tiểu Vân vui vẻ nói: “Có chuyện hay để xem rồi!” Lời vừa dứt đã chen vào mất dạng.
Tạ Khiếu Phong thở dài: “Có mặc đồ mới thì vẫn là một nha đầu không hiểu phép tắc”
Đàn Huyền Vọng liếc nhìn hắn, chiết phiến vẫn phe phẩy không nhanh không chậm: “Ai, đây gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”
Hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn đi theo. Mọi người thấy Đàn Huyền Vọng ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, tự động rẽ đường cho bọn họ đi vào, chỉ thấy giữa đám người có một khoảnh đất trống lớn, thì ra là một gánh tạp kĩ phiêu bạt giang hồ đang mãi nghệ. Đúng lúc có một thiếu niên trên mặt có sẹo do dao chém để lại đang biểu diễn phi dao.
Đàn Huyền Vọng thở dài, cảm thấy từ khi mình đi cùng thổ bao tử và con nha đầu khất cái, phẩm cách càng ngày càng thêm thảm hại.
Làm bia ngắm cho thiếu niên là một cô gái còn trẻ, đôi mắt đen láy linh động hữu thần, trong đám người đông đúc này xem ra quá nửa là đến để ngắm nàng. Trên đầu nàng đội trái cây, đứng giữa khoảng đất trống. Thiếu niên mặt sẹo dùng tiểu phi đao dài hai tấc nhắm vào trái cây trên đầu nàng mà phi, vậy mà không trượt nhát nào, cũng không lỡ tay hun trúng người. Bốn phía tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tiểu Vân cũng hào hứng vỗ tay.
Đàn Huyền Vọng sốt ruột, buông lời chế nhạo nàng:”Ngươi tốt xấu gì cũng học qua chút ít công phu, đám giang hồ mãi nghệ này có gì hay ho mà sao cổ vũ hăng thế?”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe tiếng kinh hô của đám người xung quanh. Trước mắt chợt thấy ánh kim chớp động, thiếu niên mặt sẹo cùng lúc bắn ra mười sáu mũi phi đao, dùng thủ pháp mãn thiên hoa vũ, phóng thẳng về phía hắn! Cô gái kia cũng rút bên hông ra một cây roi dài, múa lên loang loáng, tấn công cả ba hướng thượng trung hạ.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Tạ Khiếu Phong vung ống tay áo, đánh rơi phi đao bay về phía Tiểu Vân, nhanh chóng kéo nàng ra phía sau bảo vệ. Đàn Huyền Vọng hừ lạnh một tiếng, mở chiết phiến, phút chốc đã đánh rớt đám phi đao còn lại. Không ai nhìn rõ động tác của hắn, chỉ thấy tay trái hắn đưa về phía bóng roi loang loáng đầy trời, chốc lát đã nắm gọn được ngọn roi!
“Giỏi giỏi! Muốn ám sát hả? Công phu của các ngươi vẫn còn gà lắm!” Hắn khẽ nhếch khóe môi, cười âm hiểm. Không đợi Tạ Khiếu Phong ra tay ngăn cản, tay trái đã kéo mạnh ngọn roi, cô gái bị lôi lại gần, sắc mặt tái nhợt. Hắn giơ chiết phiến chém ra, nhắm ngay vào đầu. Thiếu niên mặt sẹo kinh hãi, lập tức lăn lại gần, lấy thân che cho cô gái, ngăn cản một đòn của hắn.
Cánh tay Đàn Huyền Vọng đột nhiên ngừng lại. Hắn nhớ khi còn ở trong động treo trên núi Thạch Bình, Tạ Khiếu Phong cũng từng lấy thân che chở cho mình, trong lòng khẽ động, chiết phiến quét ngang, chỉ cắt đi một mảng tóc lớn trên đầu thiếu niên.
Tạ Khiếu Phong đứng bên kia cũng la lớn: “Nhị đệ, thủ hạ lưu tình!”
Đàn Huyền Vọng liếc mắt nhìn sang, chợt thấy Tiểu Vân đang bám áo hắn nấp phía sau, chỉ ló ra nửa cái đầu, một đôi mắt hạnh đảo quanh, vừa hiếu kì lại vừa kinh ngạc. Hắn chợt nhớ lại vừa rồi khi hai người bị tập kích, Tạ Khiếu Phong cũng chọn bảo vệ Tiểu Vân trước, bỗng nhiên nổi giận.
Lúc này thiếu niên mặt sẹo và cô gái đều đã đứng dậy, hắn lòng đầy lửa giận không chỗ phát tiết, cười lạnh một tiếng, chạm vào lò xo giấu trong tay áo. Chỉ thấy ánh bạc loang loáng, tiếng vèo vèo xé gió không dứt bên tai. Đôi thích khách kia căn bản không kịp phản ứng, bị Bạch My châm của hắn bắn trúng, cả người bị xuyên lỗ chi chít như tổ ong, tức khắc ngã xuống đất tắt thở!
——————————————————————-
Nguyên văn bài từ Vọng Giang Nam của Lý Dục
Phiên âm:
Nhàn viễn mộng
Nam quốc chính phương xuân
Thuyền thượng quản huyền giang thượng lục
Mãn thành phi nhứ thấp khinh trần
Mang sát khán hoa nhân
Nhàn viễn mộng
Nam quốc chính thanh thu
Thiên lí giang sơn hàn sắc mộ
Lô hoa thâm xử bạc cô chu
Địch tại nguyệt minh lâu
Đa thiểu hận
Tạc dạ mộng hồn trung
Hoàn tự cựu thì du thượng uyển
Xa như lưu thủy mã như long
Hoa nguyệt chính xuân phong
Đa thiểu lệ
Đoạn kiểm phục hoành di
Tâm sự mạc tương hòa lệ thuyết
Phượng sanh hưu hướng lệ thì xuy
Tràng đoạn canh vô nghi
Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn
Xa vời mộng
Nam quốc tiết xuân hoà
Thuyền nhộn quản huyền sông nước biếc
Đầy thành tơ liễu bụi bay nhoà
Mãi mốt khách xem hoa
Xa vời mộng
Nam quốc tiết thanh thu
Ngàn dặm giang sơn chiều vẻ lạnh
Thuyền trơ đâu tít mé bông lau
Tiếng địch vẳng trăng thâu
Chan chứa hận
Mộng mị suốt đêm ròng
Còn tưởng độ nào chơi thượng uyển
Xe như dòng nước, ngựa như rồng
Hoa nguyệt đượm xuân phong
Chan chứa lệ
Dọc má lại ngang môi
Tâm sự khôn đem hoà lệ tả
Phượng sinh đừng thổi lúc châu rơi
E sẽ đoạn trường thôi