Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

quyển 1 chương 7: cái thế anh hùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xuất hiện tại cửa khoang thuyền tất nhiên là Tiếu Dương Tiếu nhị gia.

“Tên gia khỏa làm người ta lo lắng!”

Cười mắng một tiếng, hắn lao tới ôm chầm sư đệ.

Mục Thiếu Hoài chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm vào lòng, thân thể kề sát hồ như không còn khe hở. Hơi thở ấm nóng trêu chọc da thịt mẫn cảm nơi cổ, khí tức ấm áp quanh quẩn bên thân, nhịp tim mạnh mẽ mà đầy sức sống của Tiếu Dương xuyên qua động mạch li ti dưới lồng ngực, thình thịch, thìch thịch…

Thanh âm lọt vào tai.

Ô, lâu ngày gặp lại, sư huynh ngươi vẫn thích ôm ôm ấp ấp như vậy a! Ta phải nói thế nào ngươi mới nên người đây! Nếu không có tâm tư ‘kia’, van ngươi không nên hữu ý vô ý câu dẫn ta có được hay không?

Thế nhưng, nghe tiếng tim đập quen thuộc của Tiếu Dương, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ nơi da thịt kề cận chậm rãi lan tỏa, mọi ủy khuất cùng không cam lòng tích tụ trong lòng, cơ hồ cũng dần dần phai nhạt đi.

Hắn nghĩ, cho dù sư huynh có đáng giận đến thế nào, chính mình chung quy không có biện pháp chán ghét hắn a…

“Bách!”

Tiếu Dương vươn tay, hung ác véo gò má hắn một cái. Ân, rất trơn bóng.

“Oa ha ha ha ha!” Tiếng cười vẫn như thế càn quấy, “Phát ngốc cái gì? Không phải lại ngủ nữa đi?”

“Ái…” Hít ngược một ngụm lãnh khí, hắn bưng mặt nhe răng trợn mắt, “Bị thương a!”

“Thiếu Hoài lém lỉnh, không sai, nhị ca nhà ngươi thương ngươi nha!” Vươn tay, vò rối mái tóc trên đầu hắn.

“…” Rõ ràng là trêu chọc phải không?

Thời gian cấp bách, hắn không kịp hỏi Tiếu Dương lên thuyền bằng cách nào, vội vàng nói: “Sư huynh, đừng náo loạn. Giúp ta tìm một bộ y phục, chúng ta mau trốn đi, đợi đến khi thuyền cập bến sẽ tùy thời lên bờ. Tránh khỏi vạn bất đắc dĩ, không đáng cùng bọn người Gia Luật Phong chính diện xung đột.”

Tiếu Dương càng hứng thú nhìn hắn, mắt hồ ly nheo lại, cười nói: “Thiếu Hoài a, ngươi hấp tấp chạy trốn làm chi?”

“Ách?” Không trốn vậy nằm ở đây chờ chết sao?

“Kỳ thực, bản nhị gia căn bản không cần phải tới đây –” Cố gắng kéo dài giọng nói, Tiếu Dương cười đến giảo hoạt, “Rất nhiều người muốn tranh Thiếu Hoài nhà ta, không chỉ nữ nhân buông bỏ e thẹn đến dâng tặng, cả nam nhân cũng đối ngươi thèm nhỏ dãi ba thước nha!”

“Ngươi… Vừa rồi ngươi đã tới…” Nghĩ đến đây, mí mắt hắn giật giật, nhịn không được oán giận: “Cư nhiên trốn một bên xem kịch vui, ghê tởm! Có sư huynh như ngươi sao!” ‘Thanh bạch’ của hắn suýt chút nữa bị vấy bẩn a!

Tiếu Dương hì hì cười: “Ha ha, mỹ nhân tranh nhau yêu thương nhung nhớ, nhị ca nhà ngươi cũng không có đại mị lực như vậy, Thiếu Hoài ngươi hà tất cự tuyệt người ta một cách không thiên lý vậy chứ? Chậc chậc, ngay cả đãng phụ dâm oa như Long nữ Liễu Tam Nương cũng có thể hấp dẫn… Lẽ nào trời sinh danh khí kinh nhân?” Bỗng nhiên tâm trêu ghẹo nổi lên, ác ý cười một tiếng, kéo chăn của hắn: “Tới, để bản nhị gia xem xem, Thiếu Hoài nhà ta có chỗ nào hơn người!”

Hắn cả kinh không nhỏ, mặt phút chốc nóng rần, lập tức túm chặt chăn không buông.

Tiếu Dương bất mãn: “Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới có chỗ nào nhị ca nhà ngươi chưa sờ qua? Hiện tại nhìn một chút cũng không được?”

Hắn thiếu chút nữa thổ huyết, trầm giọng nói: “Đó là chuyện khi còn bé, niên ấu vô tri, không tính.”

Tiếu Dương nhướn mày: “Bây giờ ngươi không phải là tiểu quỷ sao?”

Hắn càng xấu hổ, buộc phải ngang ngược cãi lý: “Ta đã hai mươi!”

Tiếu Dương sờ cằm, bất chợt cười lớn: “Không sai, Thiếu Hoài nhà ta hai mươi rồi, trưởng thành rồi. Nếu không làm thế nào Liễu Tam Nương coi trọng ngươi chứ?” Thấy không thể lôi được tấm chăn bị hắn liều chết quấn chặt, Tiếu Dương đảo mắt, một tay theo góc chăn vói vào, thọc lét hắn.

Hắn kinh ngạc, chưa kịp né tránh, bàn tay ấm áp đã tiến vào trong chăn, nhẹ xoa thân thể xích lõa của hắn. Bàn tay cọ xát lung tung trên da thịt trơn tuột, thành phần vui đùa nhiều hơn hẳn ý vị tình sắc. Chỉ là, khi đầu ngón tay nóng hổi vô ý lướt qua bụng dưới căng thẳng của hắn, cảm giác tê dại như điện lưu trong nháy mắt lan khắp toàn thân, mọi thứ bắt đầu phát sinh biến hóa…

Hắn vừa hoảng vừa sợ, không dám tiếp tục lộn xộn vùng vẫy, gắt gao đóng chặt mắt, thân thể co tròn lại.

Tiếng cười trầm thấp vang vọng bên tai, ngân nga hòa tan vào không khí, phóng khoáng mang theo ngả ngớn đùa dai.

Mục Thiếu Hoài biết, nam nhân đang cùng chính mình ầm ĩ vui đùa này, thiên tính phong lưu cử chỉ tùy tiện, lại là sư huynh làm bạn từ nhỏ thân cận vô bỉ. Những cử chỉ thân thiết này với hắn mà nói bất quá là một loại đùa nghịch, thế nhưng…

Thân thể trở nên rất nóng rất nóng, so với cảm giác đặt mình trong hầm băng ban nãy quả thực cách biệt một trời một vực. Hắn cảm thụ rõ rệt bàn tay Tiếu Dương dọc theo lồng ngực mình một đường trượt đến thắt lưng, trêu chọc ngắt nhéo, càng lúc càng không kiêng nể, mỗi lần quấy nhiễu vuốt ve đều như châm một đám lửa nho nhỏ trên người hắn, hơn nữa càng lúc càng bốc cao, càng lúc càng nóng bỏng, dần dần phát triển thành đường lửa hừng hực lan ra đồng cỏ, một luồng nhiệt vô pháp ức chế chạy thẳng xuống bụng dưới…

Hắn cả kinh thở gấp một hơi, gần như rên rỉ: “Sư huynh, dừng tay…”

Tiếu Dương nhìn hắn hoảng hốt trong lòng lại rất khoái trá, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, tay di chuyển xuống phía dưới thăm dò, bắt lấy phần nóng rực bán ngẩng đầu của hắn, ngoài miệng cũng không tha, cười nói: “Da! Quả nhiên thành nhân rồi! Không nhỏ a!”

Mặt hắn bị nướng đỏ bừng, máu huyết toàn thân cơ hồ vì loại động tác quá mức cợt nhã này mà sôi trào, hắn nghe rất rõ tiếng tim mình đang đập, dồn dập, mạnh mẽ, chấn động màng nhĩ.

Tiếu Dương rất yêu thương sư đệ, nhưng chung quy vẫn thích khi dễ trêu đùa hắn. Nam nhân tâm nhãn xấu xa, tính tình như hài tử, chỉ kỳ quái bản thân tuổi nhỏ vô tri, không nhận ra bộ mặt thật của nam nhân này liền mê đắm…

Mang bản mặt phong lưu lãng tử suốt ngày lắc lư trước mắt hắn, quả thực cố tình khiêu khích hắn phạm tội đây.

Sự tình cho đến hôm nay, dẫu biết tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng, hoa trong gương trăng trong nước, cảm tình của bản thân… đã không thể thu hồi.

Bấy giờ đã về chiều, dương quang sáng ngời xuyên qua cửa sổ mạn tàu chiếu xuống gương mặt Mục Thiếu Hoài. Đối mặt với trò đùa thái quá của sư huynh, hắn nằm trên giường, hai mắt lúng túng nhắm nghiền, lông mi khe khẽ rung động, răng cắn chặt môi, mang theo cảm giác vô lực hoang mang. Hô hấp vội vã làm khuôn ngực phập phồng, hai gò má ửng hồng khác thường, tươi đẹp ướt át, môi lại tái nhợt, cơ hồ hoàn toàn không huyết sắc, gần như trong suốt.

Tiếu Dương nửa đè trên người hắn, từ trên cao quan sát hắn, bỗng thấy miệng khô lưỡi khô, không kịp ngẫm nghĩ, tay đã di chuyển, đầu ngón tay ái muội vuốt nhẹ cánh môi hắn. Mục Thiếu Hoài mờ mịt mở to mắt, sóng mắt mông lung, một đôi đồng tử mênh mang sương khói, phảng phất như được bao phủ bởi một tầng hơi nước ướt át.

Bốn mắt giao nhau, đường nhìn đọng lại, thời gian lặng yên.

Gió biển đưa hơi ấm, dương quang ngày thu hắt qua cửa sổ mạn tàu, xán lạn như tấm lụa hoa trải trước mắt hai người. Lúm đồng tiền thanh tú của Mục Thiếu Hoài toát lên vẻ ngây ngô ôn thuận, nhuộm trong quầng sáng ấm áp trở nên thập phần quyến luyến.

Giữa yên tĩnh lạ thường, hơi thở đều đặn, tâm thần nhộn nhạo.

“Thiếu Hoài.” Tiếu Dương nhẹ nhàng gọi hắn, ngữ điệu ôn nhu, chậm rãi cúi người xuống.

“… Di?” Sư huynh hắn… muốn làm gì…

Biết rõ chẳng nên hồ tư loạn tưởng, mặt hắn vẫn phát nhiệt, lồng ngực vẫn nóng bừng, vừa hoảng hốt vừa trộm mừng. Ngước mắt lên, bắt gặp Tiếu Dương đang cúi đầu nhìn hắn, mắt hàm tiếu ý, thần thái hào hứng. Khoảng cách quá gần, hô hấp còn phả vào cổ hắn, ấm áp mà triền miên, say sưa chuếch choáng.

“Oa ha ha ha!”

Vươn ngón trỏ, ngả ngớn câu lấy cằm sư đệ, Tiếu Dương liếm liếm môi, nở nụ cười tà khí cực độ ác tính: “Thiếu Hoài, nhìn ngươi mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, quả thật ta thấy cũng phải thương. Thay vì tiện nghi Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong, không bằng theo nhị gia ta đi!” Phô trương thanh thế định hôn xuống.

“…” Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cũng không chịu nhìn xem là lúc nào chỗ nào, còn phá phách chơi đùa! Phát cáu không nói nên lời, hắn ra sức quay đầu, trốn tránh khuôn mặt đang cố gắng tiếp cận của Tiếu Dương.

“Oa ha ha ha, Thiếu Hoài ngươi thẹn thùng cái gì a!” Tiếu Dương cười đến không kịp thở, sư đệ càng tránh hắn càng hăng say, náo loạn hết xiết.

Thân người bị áp chế, lại sợ địch nhân trên thuyền nghe được động tĩnh, Mục Thiếu Hoài không dám dốc sức giãy dụa, chỉ có thể liều mạng quay đầu. Kết quả ngón tay Tiếu Dương khẽ dùng lực một chút, rốt cuộc giữ chặt cằm hắn, cường ngạnh kéo mặt hắn lại, khuôn mặt cười hì hì kề cận.

Ngược hướng ánh sáng, khuôn mặt Tiếu Dương tràn ngập thần sắc lười nhác thiếu giáo huấn, khiến người ta hận nghiến răng. Thế nhưng, đối diện với hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt hồ ly lấp lánh mang đầy tiếu ý, mặt tươi như hoa, một hàm răng trắng đang tỏa sáng.

Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, vô pháp chuyển đi đường nhìn.

Khoảng cách… gần quá.

Trong sát na, hắn hồ như không thở nổi, ngực dồn dập phập phồng.

Những khao khát cùng hy vọng xa vời ẩn sâu trong đáy lòng lại chầm chậm nổi lên…

Ánh sáng nhu hòa như thêu dệt, hết thảy không khác gì mộng ảo.

Hô hấp giao nhau, hơi thở nhàn nhạt quanh quẩn tại miệng mũi cả hai, ái muội như có như không, phiền muộn trêu ghẹo tâm tư người.

Chăm chú nhìn bờ môi lóng lánh thủy quang của sư huynh, Mục Thiếu Hoài khẽ than trong lòng…

Sư tỷ, thứ lỗi… Ta quá thích sư huynh, cho nên không có biện pháp tiếp tục làm sư đệ của hắn…

Đúng vậy, hắn không nhẫn nổi nữa! Phải biết rằng hắn muốn làm như vậy đã từ rất lâu rồi!

Hít sâu một hơi, hắn đột ngột vươn tay, nắm vai Tiếu Dương, không cho hắn lui về phía sau, ngẩng đầu áp tới.

“… Di?” Tiếu Dương không ngờ hắn còn chiêu thức này, cặp mắt hồ ly trợn tròn, nhãn châu cũng sắp lọt khỏi hốc mắt, trừng trừng nhìn hắn tiếp cận đến quên cả phản ứng.

Mục Thiếu Hoài tâm thần xao động, ngước mặt hôn tới, môi vừa chạm nhau, hơi thở ấm áp của sư huynh lướt qua hai gò má, hắn chợt giật mình, vội vàng buông tay. Nhất thời, sau đầu mồ hôi như mưa.

Mục Thiếu Hoài, ngươi điên thật rồi!

Sư huynh và sư tỷ có hôn ước, ngươi làm như thế suy cho cùng để được cái gì?

“Ha ha, Thiếu Hoài ngươi có tiến bộ a… Cư nhiên phản công dọa sợ ta. Nhị ca nhà ngươi phục ngươi rồi! Lỗ vốn lỗ vốn!” Sau một lúc, để che đậy xấu hổ, Tiếu Dương gượng gạo cười rộ lên, đưa tay quệt môi. Trên khuôn mặt, mơ hồ còn lưu lại xúc cảm ôn dịu trong veo của nụ hôn ban nãy, làm đáy lòng hắn bất an.

Mục Thiếu Hoài ngơ ngẩn nhìn hắn, cũng chỉ có thể gượng cười. Ô, có tặc tâm không có tặc đảm, Mục Thiếu Hoài sâu sắc khinh bỉ chính mình.

“Lộp cộp, lộp cộp…”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân…

Hai người đều kinh hãi.

Gấp gáp không chỗ ẩn thân, Tiếu Dương lập tức ôm thắt lưng hắn, một chiêu ‘lừa lười lăn lộn’ lăn xuống gầm giường.

Chiếc hải thuyền này là thuyền viễn dương Hợp Hoan đảo dùng để đi lại trên biển, tải trọng ước lượng trên dưới hai nghìn thạch( thạch = L), có thể chứa được mấy trăm thuyền viên. Gian khoang phòng này do Liễu Tam Nương công phu thiết kế. Nàng ta bình sinh tối chú trọng hưởng thụ, hoàn toàn dựa theo khuê phòng của tiểu thư nhà quan trên đất liền để bố trí gian phòng, giường chiếu cũng khá lớn.

Nhưng hai đại nam nhân chen chúc bên dưới, vẫn tránh không được chật chội.

Giữa không gian tối tăm nhỏ hẹp, hai người không thể duỗi rộng tay chân, thân người cuộn tròn dán tại một nơi, cũng không dám thở mạnh nửa hơi. Mục Thiếu Hoài còn chưa mặc y phục, thân thể xích lõa bị Tiếu Dương ôm trong lòng, trên mặt nhiệt tình chưa tan, tim đập như nổi trống.

Trước vực kìm cương, hắn có thể sao hắn! Còn như vậy một lần, khó bảo toàn hắn thật sự nhịn không được “thú tính đại phát” a!

“Kì quái? Người đâu rồi?” Trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến giọng nữ tử thanh thúy, gần trong gang tấc.

Hắn giật mình hoàn hồn, Tiếu Dương càng không dám khinh suất, chăm chú nhìn đôi hài thêu hoa xuất hiện trước giường, yên lặng tính toán cự ly.

Một bước, hai bước…

Hài thêu hoa dừng lại trước giường, nữ tử thấy chăn mền dồn đống loạn thất bát tao mà người đâu chẳng thấy, không khỏi nóng nảy giậm chân: “Rốt cuộc chết đi đâu rồi!”

Cùng lúc đó, Tiếu Dương nhanh như chớp từ dưới giường vươn tay ra, bắt lấy mắt cá chân nàng, nữ tử kinh ngạc cúi đầu. Tiếu Dương đã thuận thế xuất thủ, điểm huyệt đạo của nàng.

Ánh mắt trong nháy mắt đối diện –

“Cọp mẹ?” (“Tiểu tử thối?”) Cả hai song song kinh hô, “Sao ngươi (sao ngươi) cũng ở đây?”

Người tới chính là Triệu Uyển, một thân phục trang như thị nữ.

Tiếu Dương đau đầu, cau mày nói: “Tại sao ngươi lại trà trộn lên thuyền. Không phải ta đã bảo ngươi ở lại Mạnh phủ, để nghĩa phụ ta chiếu cố ngươi sao?”

“Uy, tiểu tử thối, đây là thái độ dùng để nói với sư tỷ sao? Ngươi có thể lẻn lên thuyền, vì sao ta không thể?”

“Phi! Cọp mẹ, ngươi có biết ngươi đến chỉ mang thêm phiền phức cho bản nhị gia hay không?”

“Ta lo lắng tiểu mộc đầu, cho nên muốn đi cứu hắn a! Cả y sam cải trang cũng mang theo nữa!” Nàng đắc ý lắc lắc bộ y phục ngắn bằng vải thô chính mình đem đến, đúng là thứ thủy thủ trên thuyền đang mặc.

Mục Thiếu Hoài ngồi dưới gầm giường, ngước mặt nhìn hai người đang chí chóe mắng nhau không dứt trên đỉnh đầu hắn, không nhịn được thở dài: “Sư huynh, sư tỷ, các người đừng ồn nữa…” Đồng thời chậm chạp bò ra ngoài.

Bảo không cảm động chính là nói dối, sư tỷ vì cứu hắn mà… bất chấp nguy hiểm sinh mệnh lẻn lên thuyền…

Vậy mà hắn, lại “ngấp nghé” người trong lòng của sư tỷ…

“A a a a a –” Triệu Uyển bỗng nhiên hét ầm lên.

Hắn bị dọa run rẩy. Trời đất chứng giám a sư tỷ, ta đối sư huynh quả có “ôm tâm đen tối”, nhưng… ta thật sự còn chưa kịp làm gì đâu!

Vẫn là Tiếu Dương phản ứng nhanh, lập tức che miệng nàng lại: “Ngươi muốn dẫn hết địch nhân đến đây sao?”

Triệu Uyển liều mình vùng vẫy, miệng vẫn không ngừng thét chói tai: “Tiểu mộc đầu không mặc y phục! Ngươi… Tiếu Dương ngươi cầm thú, rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn!”

“…” Mục Thiếu Hoài chột dạ cúi đầu xuống, ngươi nhìn lầm rồi a sư tỷ, chân nhân bất lộ tướng, cầm thú kì thực là ta, không phải sư huynh a!

Bất quá vừa rồi gây động tĩnh quá lớn, ba người đều biết gian khoang phòng này không thể ở lâu, trước khi địch nhân đến phải nhanh chóng trốn đi.

Trong lúc không biết nên trốn ở đâu, Triệu Uyển chủ động dẫn đường, đưa hai người bọn hắn giấu vào hầm rượu dưới khoang đáy.

Tửu sắc bất phân gia (rượu luôn đi đôi với sắc). Hải bá vương háo sắc như mạng, tất nhiên cũng không thể thiếu rượu. Hằng năm, thương thuyền quay về Thương Lãng hải Hợp Hoan đảo đều phải thay hắn chọn mua rất nhiều rượu ngọn trên đất liền. Các thùng lớn chứa đầy đủ loại mỹ tửu nhiều không đếm hết, tất cả đều chất trong khoang đáy, trước khi về đến đảo cũng có rất ít người tiến vào, thật sự là nơi ẩn thân tốt nhất.

Triệu Uyển đến góc phòng lôi binh khí đã cất giấu cẩn thận ra, cả kiếm mỏng trong hồ cầm cũng giúp Mục Thiếu Hoài mang đến. Thấy Tiếu Dương kinh ngạc, nàng cười rất đắc ý: “Thế nào? Tiếu Dương ngươi lén lút lên thuyền còn phải đề phòng bị người phát hiện, ta lại có thể minh mục trương đảm (lộ liễu) hành động. Vẫn là bản cô nương lợi hại đi?”

Nguyên lai nàng cải trang một chút, phẫn thành một cô nương nông thôn bần gia, lắc lư khắp bến tàu, nói muốn bán thân làm nha đầu lao dịch. Trên biển xưa nay có quy tắc không cho nữ nhân lên thuyền, các thương thuyền khác hiển nhiên không ai quan tâm nàng, cuối cùng chỉ có thuyền của Hợp Hoan đảo thu mua.

Đáng buồn cười ở chỗ, trên dưới Hợp Hoan đảo tuy biết Hải bá vương một lòng muốn bắt Thục Mẫn Đế Cơ, trừ đầu mục cấp trên Liễu Tam Nương, rất ít người biết nàng trông thế nào, liền dễ dàng bị nàng lừa trà trộn lên thuyền.

Tiếu Dương phì một tiếng, không thèm quan tâm đến cách thức dở hơi của nàng: “Ngươi đúng là gan to bằng trời! Ngươi có biết đám người Hợp Hoan đảo kia mua ngươi làm cái gì hay không? Ngươi thật sự cho rằng các nàng ấy thiếu nha đầu lao dịch a? Hàng năm các nàng chọn mua không ít nữ tử mỹ mạo từ đất liền, đều vì muốn mang về hiến cho lão dâm ma Hải bá vương!”

Triệu Uyển giương cằm, thách thức nói: “Sợ cái gì! Trước khi đến đảo ta đã sớm cứu được tiểu mộc đầu rời thuyền. Hơn nữa, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, cũng không cần ngươi quản. Đại anh hùng của ta tự nhiên sẽ đến cứu ta!”

Bên cạnh, Mục Thiếu Hoài ngồi xếp bằng chà lau kiếm, lời Triệu Uyển nói hắn nghe không sót một chữ, nhưng hoàn toàn không hiểu gì, đầu đầy sương mù.

Thọ yến Mạnh phủ hôm ấy, trước đình lục giác trong hậu hoa viên, Triệu Uyển cũng từng nhắc qua người trong lòng của nàng, lúc đó hắn không biết là ai. Thế nhưng, ngay sau đó Tiếu Dương bảo hai người bọn họ có hôn ước, lệnh hắn xác định người sư tỷ thích nhất định là sư huynh. Nhưng vừa nghe sư tỷ nói như vậy, dường như có ẩn tình khác?

Đại anh hùng sẽ đến cứu nàng?

… Sư huynh cũng ở đây rồi, còn ai khác sẽ tới?

Lúc này Tiếu Dương hừ một tiếng, nghiêm nghị nói: “Triệu Uyển, ngươi muốn suy nghĩ kỳ quái thế nào ta không quan tâm. Nhưng bây giờ không phải trò đùa, nếu trên thuyền gặp phải Liễu Tam Nương hoặc Gia Luật Phong, ngươi chết chắc rồi! Đừng nói cứu người, còn có thể liên lụy đến bản nhị gia và Thiếu Hoài. Hơn nữa phần bản vẽ phích lịch pháo bị bọn họ đánh cắp, lần này cũng phải hủy đi. Ngươi tốt nhất cứ ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đi thám thính tin tức một chút.”

Triệu Uyển không tình không nguyện nói: “Được rồi, xem như nghe ngươi một lần. Bất quá tất cả là vì tiểu mộc đầu, không liên quan đến ngươi!”

Tiếu Dương liếc nhìn nàng, tùy tay kéo một thùng rượu, đánh mở nắp gỗ, ngửa cổ trút một ngụm lớn, bước ra ngoài không quay đầu lại.

Mùi rượu say lòng người quanh quẩn trong không khí.

Mục Thiếu Hoài nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn không được nói: “Sư tỷ không cảm thấy… ngươi đối Tiếu sư huynh… thực sự không giống thái độ của các cô nương đối đãi người trong lòng sao.” Hắn có điểm khó mở lời.

Tuy bảo đánh là tình mắng là ái, nhưng với Tiếu Dương Triệu Uyển động một tí là tung một cước, trình độ dã man quả thật làm người ta phẫn nộ, càng không nói chưa bao giờ thấy nàng vì Tiếu Dương thêu túi tiền, vá xiêm y.

Cho dù dã man lộng quyền, sư tỷ cũng có phần quá tay đi?

“Chờ chút! Tiểu mộc đầu, ngươi có lầm không? Ta nhớ rõ ta từng kể với ngươi a, người trong lòng ta là một đại anh hùng cái thế, làm thế nào ngươi lại cho là tiểu tử hồ đồ Tiếu Dương?” Quả nhiên, Triêu Uyển vội vàng rối rít ngắt lời hắn.

“Ách, không phải sao?” Sau một trận kinh ngạc, mừng rỡ mơ hồ chợt lan ra trong lòng.

Nếu người trong lòng của sư tỷ không phải sư huynh, phải chăng… hy vọng xa xỉ giấu trong đáy lòng của bản thân, cũng có khả năng trở thành sự thực?

“Hồ đồ tiểu tử Tiếu Dương cà lơ phất phơ, phong lưu phóng đãng, miệng lưỡi trơn tru, khoa trương nịnh hót, ưu điểm không bằng một phần vạn người trong lòng ta! Ai lại không có mắt đi coi trọng hắn…”

“Cái này…” Thật ngại quá a sư tỷ, trước mắt ngươi có một kẻ không có mắt!

Chẳng qua, hắn cũng rất hiếu kỳ vị cao nhân thần bí so với Tiếu Dương tốt hơn nghìn vạn lần kia.

“Như vậy, người sư tỷ nói rốt cuộc là ai?” Hắn nhịn không được dò hỏi.

Triệu Uyển thản nhiên cười, dáng vẻ mỹ lệ ngọc dung như hoa: “Lần đầu tiên ta gặp người trong lòng, là vào năm ta năm tuổi…”

“Năm tuổi…” Hắn phục nàng triệt để.

Bất luận nói thế nào, tâm lòng hắn xem như trút được gánh nặng, có thể thảnh thơi thảnh thơi nghe Triệu Uyển tường tận kể chuyện cũ.

Thân là công chúa Bắc Tống vong quốc, tổ phụ Huy Tông và phụ thân Khâm Tông đều làm tù binh tại Kim quốc, số phận của Triệu Uyển, kỳ thực đã được định đoạt từ khi nàng vừa sinh ra –

Đơn giản chỉ có hai con đường: sau khi trưởng thành gả cho quý tộc Kim quốc, hoặc làm sứ giả hòa thân cho Kim quốc viễn giá nơi đất khách.

Vô luận là loại nào, đều là việc phụ hoàng Tống Khâm Tông không nguyện chứng kiến.

May mắn trời xanh không tuyệt đường người.

Vài năm sau khi nàng sinh ra, đúng lúc hoàng vị Kim quốc đổi ngôi. Kim Thái Tông mất, Kim Hy Tông kế vị, tổ phụ của nàng – tù nhân Tống Huy Tông cùng năm đó cũng qua đời. Quyền mưu tranh đấu trong tôn thất quý tộc Kim quốc bấy giờ càng lúc càng quyết liệt, cả Đại lang chủ Hoàn Nhan Tông Hàn cũng chết trong trận chiến này. Chính cục nhiễu loạn, tạo thời cơ cho Khâm Tông Triệu Hoàn.

Năm Thiệu Hưng thứ mười, Triệu Uyển năm tuổi, nhà Tống phái sứ giả đến Kim quốc đón tang lễ Huy Tông. Nhân cơ hội này, Cao công công phụng mệnh phụ thân Khâm Tông của nàng, cùng sứ giả Tống triều bàn bạc, bí mật đưa nàng trở về Đại Tống.

Tiếc là, việc này nhanh chóng bị Kim quốc phát hiện, phái rất nhiều truy binh đến truy sát họ. Cao công công buộc phải cùng Tống sứ chia ra hai đường, không ngờ vẫn không thể tránh thoát tai mắt của người Kim, đội thị vệ còn chưa qua sông đã tử vong thất thất bát bát, chỉ còn lại một mình Cao công công hộ tống nàng đến bến sông Hoài.

Mục Thiếu Hoài ngẩn người: “Người trong lòng sư tỷ, sẽ không là… vị Cao công công này chứ…”

Công công… nói cách khác là hoạn quan, thường gọi là thái giám.

Hảo một đoạn ái tình vượt qua cả thiên kiến thế tục! Khẩu vị của sư tỷ, quả nhiên đặc biệt!

“Nói bậy! Cao công công là Cao công công, ta xem hắn như gia gia thôi.”

Triệu Uyển khí nộ công tâm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Người trong lòng ta, là một cái thế anh hùng anh tuấn tiêu sái!”

Nhắc đến người kia, thiếu nữ hoài xuân, cả khung cảnh cũng hóa thành mộng ảo sắc tường vi. Mục Thiếu Hoài chịu không nổi ngữ điệu của nàng, nổi da gà từng cơn.

Triệu Uyển căn bản không đếm xỉa đến hắn, hai tay đan lại như dáng cầu nguyện, mắt trái nở hoa, mắt phải biến thành trái tim, miệng khép khép mở mở thao thao bất tuyệt như nước Hoàng Hà một khi tuôn ra bất khả thu về, “Lại nói, ta theo Cao công công tới bến sông Hoài, Kim binh đuổi gấp không tha, phía trước là sông nước mênh mông mắt nhìn không thấy bờ, bỗng nhiên một chiếc quan tài từ xa xa trôi đến!”

“Quan tài?” Mục Thiếu Hoài nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm. Bên trong sẽ không phải là người chết chứ?

“Phải a, cái thế anh hùng của ta an vị trên quan tài, phiêu phiêu đãng đãng khoan thai mà đến.” Triệu Uyển không nghe thấy hắn lầm bầm, mắt mênh mang hoài tưởng, như si như túy, “Hắn cầm trong tay một cần câu bằng trúc, lại không có dây câu lưỡi câu, đầu đội nón tơi, thần tư khoáng dật, ý thái du nhàn hơn cả phong thái của Khương Thái Công (Khương Tử Nha) ngày trước, tựa như một tiên nhân trên thiên cung.”

“…” Không dây câu lưỡi câu còn bảo cần câu cái gì, gọi là gậy khóc tang dùng khi đưa tang còn chính xác hơn.

“Ta còn nhớ, dẫu ngày ấy mưa dầm rả rích, thiên địa âm u, nhưng hắn một thân xiêm y trắng thuần, thanh khiết như tuyết không nhiễm bụi trần, hảo một giai công tử thanh tao giữa thế gian ô trọc.”

“Phịt! Áo gai đưa tang!”

Nhịn lại nhịn, Mục Thiếu Hoài vẫn nhịn không được phụt cười.

“Kèn kẹt – Kèn kẹt –”

Giữa yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng Triệu Uyển âm hiểm nghiến răng.

“Tiểu mộc đầu, ngươi rất thích xen mồm vào nhỉ.”

Có sát khí!

Mục Thiếu Hoài sợ run đầu đầy mồ hôi lạnh: “Ách… Sư tỷ, thỉnh ngài nói tiếp, người đó thật sự là phong thái tuyệt tục, lệnh nhân ngưỡng mộ a!”

Vậy còn chấp nhận được. Triệu Uyển thỏa mãn gật đầu, hắng giọng tiếp tục nói.

“Đám Kim binh kia tất nhiên gào thét muốn tới bắt ta, nhưng hắn – bằng một động tác không ai kịp thấy rõ, gậy trúc vừa nhấc liền móc lấy y phục của ta, kéo ta lên quan tài. Khi đó ta còn nhỏ, không biết hắn muốn làm gì, sợ hãi bật khóc, hắn đành phải cởi nón xuống, mỉm cười với ta…”

Ngày ấy năm ấy, sương chiều trắng xóa khói sóng mênh mông, trên sông trên bờ đều chìm trong màn sương mờ ảo như một bức sơn thủy bát mặc. Người kia lại bạch y như tuyết, phong thần như ngọc, mở miệng cười rạng rỡ chói chang, đột nhiên xông vào tầm mắt nàng, giống như vệt chớp cắt qua hoàng hôn màu mực, ánh lên trong mắt nàng.

Tuy năm đó nàng chỉ mới năm tuổi, nhưng cảnh tượng kia đã được nàng nhớ kỹ càng, in sâu vào đáy lòng, ghi khắc trong trí óc, suốt đời suốt kiếp không phai nhạt. Ngày sau, cho dù nàng có gặp qua bao nhiêu nam nhi anh hùng, thiếu hiệp phong lưu, cuối cùng cũng không để mắt tới.

“Thấy ta ngừng khóc, hắn liền huy gậy trúc sát địch, dưới chân khí hội tụ, một cây gậy trúc trơ trụi cũng trở thành vũ khí sắc bén không gì ngăn cản được, đem đám Kim binh đánh đến đại bại chạy về. Thế nhưng hắn chỉ có thể bảo hộ một mình ta, Cao công công già yếu tuổi cao, có lẽ đã chết trong hỗn chiến, ta đã khóc rất lâu… Cái gì Đế Cơ điện hạ, bất quá chỉ là một cô nhi không nhà để về mà thôi!”

“Vậy sau đó sư tỷ thế nào?” Mục Thiếu Hoài cũng không khỏi bắt đầu lo lắng.

Triệu Uyển chọc một ngón tay vào trán sư đệ: “Bảo ngươi ngốc vẫn còn chưa xứng… Gặp được người như vậy căn bản là ân huệ chỉ có một lần trong đời của lão thiên gia! Ta làm sao có thể buông tay? Về sau ta đương nhiên mặt dày nương tựa hắn nha, một đường cùng hắn vượt sông Hoài trở về Tống quốc. Đế Cơ công chúa cái gì ta cũng không hiếm lạ, chỉ cần có thể theo bên cạnh hắn là tốt rồi, dù phải trải giường chiếu thay chăn màn rửa rau làm cơm…”

Hắn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Từ từ… Người sư tỷ nói chẳng lẽ là…”

“Ân? Ngươi đoán ra rồi a?”

“Thế ngoại cao nhân bạch y như tuyết phong thần như ngọc, một nón tơi một cần trúc trên mặt sông khói sóng chính là… Khâu sư phụ nhà chúng ta?”

“Không sai.” Triệu Uyển gật đầu không chút thẹn thùng đỏ mặt, mắt đẹp nổi tim hồng, khuôn mặt tủm tỉm cười say mê.

“Phụt –” Hắn ngửa mặt lên trời phun huyết.

Có lầm không? Khâu sư phụ nhà bọn họ… không phải là lão tửu quỷ suốt ngày uống rượu, cả ngày say khướt, lôi thôi lếch thếch nhếch nhác mê rượu sao? Tên tuổi “Bì ảnh khiên thủ” tuy vang đội, nhưng cùng lắm cũng chỉ là là nghệ nhân phố phường, cùng thế ngoại cao nhân gần như truyền thuyết thần thoại trong hồi ức của sư tỷ –

Hình tượng khác biệt cũng quá lớn đi!

“Đại thi nhân Bạch Nhạc Thiên từng nói, ‘Đại ẩn trụ triêu thị, tiểu ẩn nhập khâu phiền’ (đại ẩn giấu trong nơi đông đúc, tiểu ẩn giấu ở nơi vắng vẻ). Sư phụ lấy phố chợ để du hí phong trần, chính là đại ẩn trong thế nhân!” Triệu Uyển liếc hắn, nói nhấn từng chữ.

Mục Thiếu Hoài chỉ có một đường gật đầu phụ họa.

Tranh luận với sư tỷ chỉ còn lại si mê bản năng? Hắn chẳng ngốc đến cảnh giới đó đâu.

Huống chi, người sư tỷ thích không phải sư huynh…

Thật tốt quá!

Da! Hoa tâm đóa đóa khai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio