Truy tìm bất hợp pháp. Đột nhập nhà người khác. Sử dụng súng công trái phép. Không báo cáo sau khi thực hiện hành vi phạm tội.
Đó là một vài trong những cáo buộc chống lại Hauck, mà anh biết mình có thể phải đối mặt khi còn nằm trên giường bệnh ở Bệnh viện Greenwich. Đấy là chưa nói đến chuyện anh đã dẫn dắt cho việc điều tra vụ án mạng ở quần đảo Virgin của Anh đi theo hướng khác. Nhưng ít nhất thì hiện tại cái đó không có hiệu lực pháp lý ở đây.
Thế nhưng, trong khi vẫn còn nằm giữa đống dây nhợ thông tiểu và máy móc trong phòng hồi sức, sau những phẫu thuật tại phần bụng và chân, Hauck vẫn thấy rằng nếu được tiếp tục theo đuổi nghề của lực lượng thực thi luật pháp sẽ không khác nào một liều moóc- phin () vào lúc này.
Sáng hôm sau, Carl Fitzpatrick tới thăm. Fitzpatrick mang theo một bó hoa thủy tiên, đặt trên bực cửa sổ, cạnh bó hoa do công đoàn cảnh sát gửi tới. Fitzpatrick nhún vai với Hauck, hơi chút ngớ ngẩn, tuồng như muốn nói: Vợ tôi bắt tôi phải mang cái này đến cho cậu đấy, Ty ạ.
Hauck gật đầu và nói thẳng: “Thực ra tôi hơi thiên vị màu tím và màu đỏ, Carl à.”
"Thôi, để lần sau vậy.” - Fitzpatrick cười, rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh hỏi thăm tình hình các vết thương của Hauck. Viên đạn bắn vào cạnh người Hauck thật may mắn là đã không trúng vào bộ phận nào quan trọng, vết thương sẽ lành. Tuy nhiên, cái chân, hay thực ra là ở ngay gần mé hông bên phải của Hauck với việc chạy, lê đuổi theo Dietz và Lennick, đã có nguy cơ bị vỡ ra.
“Bác sỹ nói rằng tôi không còn có thể trượt băng từ đầu này đến đầu kia mà ẩu đả được nữa.” - Hauck mỉm cười.
Viên chỉ huy của anh cũng gật đầu như thể như vậy là quá tệ. - “ Ừm, cậu cũng chẳng hẳn là Bobby Orr ().” - Ngừng lại một lúc, Fitzpatrick xích người về phía trước. - “Cậu biết đấy, tôi cũng muốn mình có thể nói được rằng ‘tốt lắm, Ty à.’ Ý tôi là vụ này thật tuyệt.” - Anh lắc lắc đầu. - “Tại sao cậu không đem chuyện này nói với tôi và chúng ta có thể thực hiện phá án theo quy định, hả Ty?”
Hauck xoay người: “Chắc là tôi đã bị làm cho mê mụ ra rồi.”
“Đúng.” - Fitzpatrick cười như thể đánh giá cao câu nói đùa. - “Cậu có thể gọi nó như vậy, bị mê mẩn ra rồi. Thôi, tôi phải đi đây.” - Fitzpatrick đứng dậy.
Hauck với theo: “Nói thật cho tôi biết đi, Carl, cơ hội để tôi quay lại với công việc như thể nào?”
“Nói thật ấy hả?”
“ Ừ.” - Hauck thở dài. - “Cứ nói thật.”
Viên chỉ huy thở sượt một cái: “Tôi cũng không biết nữa...” - Fitzpatrick nuốt nước bọt. — “Chắc chắn là phải xem xét lại rồi. Người ta đang chờ đợi tôi thực hiện một biện pháp đình chỉ nào đó.”
Hauck hít sâu một hơi: “Tôi hiểu.”
Fitzpatrick nhún vai: “Tôi không biết, Ty à, cậu nghĩ sao? Có lẽ là một tuần chăng?” - Anh mỉm cười. - “Đó là một hình phạt tệ nhất đấy, trung úy ạ. Tôi không thể đứng phía sau con đường mà nhìn cậu đi được. Nhưng như vậy thật là ngọt ngào. Đủ ngọt ngào để tôi muốn cậu quay trở lại làm việc. Cứ nghỉ ngơi đi. Giữ gìn sức khỏe. Ty này, tôi lẽ ra không nên nóỉ điều này, nhưng anh có lý do để tự hào.”
"Cảm ơn anh, Carl.”
Fitzpatrick lắc mạnh cánh tay Hauck rồi đi ra cửa.
“Carl này...”
Fitzpatrick quay lại nhìn khi đã bước ra đến cửa: “Gì thế?”
“Nếu tôi thực hiện theo quy định... Nếu tôi đến báo cho anh và nói rằng tôi muốn điều tra lại vụ Raymond, trước khi tôi có chứng cứ nào đó, thì anh nói thẳng xem anh có đồng ý hay không?”
“Đồng ý không ấy hả?" - Viên chỉ huy nheo mắt. - “Mở lại vụ án hả? Về cái gì hả trung úy?” - Fitzpatrick cười to bước ra khỏi cửa: “Không bao giờ.”
HAUCK NGỦ BẴNG đi một chút. Anh cảm thấy mình đang bình phục. Vào khoảng quãng giờ ăn trưa, có tiếng gõ cửa. Jessie bước vào. Và đi cùng là Beth.
“ Ôi, con yêu... " - Hauck cười rạng rỡ. Anh giang rộng tay, mặt hơi nhăn nhó vì đau.
"Ôi, bố..." - Nước mắt lo lắng giàn giụa, Jessie úp mặt vào ngực bố - “Bố, bố sẽ ổn chứ?"
“Bố ổn mà, con yêu. Bố hứa đấy. Bố sẽ ổn thôi. Lại khỏe mạnh như bình thường mà.”
Con bé gật đầu, Hauk lại ôm chặt con bé vào lòng. Anh ngẩng lên nhìn Beth. Cô đang cuộn những lọn tóc ngắn màu nâu phía sau tai và dựa vào cánh cửa, mỉm cười. Anh biết chắc cô sẽ nói với anh một câu gì đại loại như: Tốt lắm, trung úy ạ, hay: Chắc chắn lần này anh vượt qua cả chính bản thân mình nữa ấy chứ.
Nhưng Beth không nói thế. Cô chỉ đi tới đứng bên giường. Mắt cô sâu thẳm và ầng ậng nước. Phải mất một lúc cô mới nói lên được. Khi cô nói, cùng với đó là một nụ cười nhẹ nhàng và nắm chặt tay anh.
“Được rồi.” - Cô nói. - “Ty, anh có thể có con bé vảo dịp lễ Tạ ơn.”
Hauck nhìn cô, mỉm cười.
Lần đầu tiên trong chừng ấy năm, anh cảm thấy mình đã thấy được điều đó. Trong đôi mắt ướt nước mắt của cô. Điều anh đã từng chờ đợi đã lâu, thật lâu. Điều đã mất đi và chẳng chịu tìm đến anh trong nhiều năm. Nhưng giờ đây, với hai má đẫm nước mắt của con gái đang áp vào mình, anh đã lại tìm thấy nó.
Là sự tha thứ.
Anh nháy mắt với cô và ôm chặt Jessie vào lòng: “Thật tốt, Beth à."
ĐÊM HÔM ĐÓ HAUCK hơi chếnh choáng vì các loại thuốc. Anh chơi trò Yankees nhưng cũng chẳng thể chú tâm được. Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Karen bước vào.
Cô mặt chiếc áo phông Longhorn Texas màu xám, quần jean, áo khoác vắt quanh vai. Mái tóc được cài gọn lên. Hauck thấy có vết xước bên mé môi cô, khi cô bị Dietz tát. Cô chỉ mang đến một bông hồng cắm trong một chiếc lọ hoa. Cô bước tới, đặt nó xuống cạnh giường anh.
“Trái tim của em đấy.” - Cô chỉ vào bông hoa.
Anh mỉm cười. “Trông em đẹp lắm.” - Hauck bảo cô.
“ Ừ, đúng. Trông như vừa mới có một chiếc xe buýt cán ngang qua người em vậy.”
“Không. Tất cả đều rất tuyệt. Moóc phin đang có tác dụng.”
Karen mỉm cười. - “Em đã ở đây đêm qua khi anh đang mổ. Các bác sỹ nói rằng anh rất may mắn đấy. Chân anh sao rồi?”
“Què, như cách em gọi, thì không hẳn. Nó chỉ bị vỡ thôi.” - Anh tặc lưỡi - “Vỡ toàn bộ - ”
“Đừng nói vậy.” - Karen ngăn anh lại - “Đừng mà.”
Hauck gật đầu: “Vậy toàn bộ sự thật là cái quái gì vậy?”
Mắt Karen sóng sánh: “Em không biết.” - Cô nắm chặt tay anh trong hai bàn tay mình, nhìn sâu vào trong hai mắt sưng húp của anh. - “Cảm ơn anh, Ty. Em nợ anh nhiều lắm. Em nợ anh tất cả. Em ước gì mình có thể nói được điều gì đó."
"Đừng."
Karen áp những ngón tay anh vào lòng bàn tay mình và lắc đầu. — "Em chỉ không biết mình có thể bình tâm trở lại được hay không thôi."
Hauck gật đầu.
"Charles đã chết.’' - Cô nói - "Cần phải có một thời gian nữa. Còn lũ trẻ nữa... chúng đang trên đường về.” - Cô nhìn anh, nằm giữa đám dây nhợ, màn hình các máy đang kêu bíp bíp. Hai mắt cô tràn nước.
“Anh hiểu.”
Cô gục đầu trên ngực anh. Lắng nghe hơi thở. “Hơn nữa” - cô sụt sịt trong nước mắt - “chúng ta nên cố gẳng.”
Hauck cười to, hay đúng hơn là nhăn nhó, vì cơn đau đang quặn lên trong anh. - “ Ừ.” - Hauck ôm Karen vào lòng, vuốt tóc cô, vuốt bên má mịn màng của cô. Anh thấy cô không còn run rẩy nữa. Anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Chúng ta có thể cố gắng được.”
Chú thích:
Moócphin: thuốc an thần
Bobby Orr: Vận động viên khúc côn cầu người Canađa.