Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Rời bỏ em… gần như đã làm tôi sụp đổ,” Derek đáp lại khi anh lau một giọt nước mắt trên má nàng. Anh trông thấy nàng cắn môi dưới và khẽ nói thêm, “Nhưng anh phải ra đi. Anh sẽ giải thích cho em biết tại sao nếu em chịu nghe anh nói.”

Nàng không nói gì.

“Làm ơn, hãy để anh giải thích. Anh chưa từng kể cho bất kỳ ai điều anh sắp kể cho em nghe. Grant có nghi ngờ, nhưng chú ấy không bao giờ biết chắc.”

Trong tiếng nấc cụt, nàng trả lời, “Vậy thì nói tiếp đi!”

Anh gần như mỉm cười trước giọng điệu hiếu chiến của nàng, nhưng thay vì cười anh hít một hơi dài. “William là anh trai cả và là người thừa kế, nhưng anh ấy không phải người tốt. Anh ấy ham hố khoái lạc và đã bị hư hỏng – bởi gia đình và những người hầu nâng niu chiều chuộng anh ấy và làm anh ấy tưởng mình chỉ thua có Chúa Trời, trong con mắt của cha anh, anh ấy không bao giờ sai.”

Anh nhìn sang để xem nàng có đang lắng nghe không.

“Tiếp đi.”

Anh nhướng cặp lông mày lên, rồi nói, “Khi William bị bắn trong một cuộc độ súng say xỉn, con gái của vị quý tộc láng giềng tới gia đình anh và nói rằng cô ta đang mang thai đứa con của William.”

Khi anh dừng lại, Nicole sốt ruột vỗ vào tay anh để anh nói tiếp. Nước mắt nàng đã khô.

“Cha anh hết sức vui mừng vì giọt máu của William vẫn còn – rằng đứa con của người thừa kế quý báu của ông sẽ thừa hưởng –“

“Nhưng chẳng phải đứa trẻ sẽ thành con hoang ư?” nàng cắt lời, rõ ràng đã bị câu chuyện thu hút.

Anh không trả lời trong vài giây. “Đó là khi anh xuất hiện,” anh nói giọng vô cảm.

“Ôi, không,” nàng thì thầm, khuôn mặt nàng phản ánh nỗi đau của anh khi nàng hiểu điều anh đang nói.

“Mẹ anh phản đối ý kiến là anh phải cưới cô ta và biến đứa trẻ thành con anh, nhưng rốt cuộc, mọi người đều thương hại cô ta và thúc giục một đám cưới. Thậm chí cả anh cũng cảm thấy có trách nhiệm với cô ta. Anh ghét William vì đã gây ra việc này – Anh đã luôn phải dọn hậu quả cho anh ấy, và có vẻ như anh đã phải gánh lấy cái nghĩa vụ cuối cùng của anh ấy trong suốt phần đời còn lại của anh. Nhưng như anh đã nói, anh cảm thấy thương hại cô gái, và đã cưới cô ta.”

“Còn con của anh thì sao? Nhỡ anh có một đứa con trai thì sao?”

“Em phải hiểu rằng cha anh yêu William hơn tất thảy.”

Khi Nicole gật đầu, anh nói tiếp, “Trong đêm tân hôn của bọn anh và trong vài đêm tiếp theo, cô ta từ chối chiếc giường cưới, nói rằng cô ta bị ốm nghén. Nhưng vào đêm đầu tiên, cô ta yêu cầu anh ở lại trong phòng cô ta để dẹp yên những nghi ngờ, và anh đã đồng ý.

“Sau một tuần cô ta ám chỉ là cô ta đã sẵn sàng trở thành vợ anh thực thụ, nhưng khi anh về nhà đêm đó, anh nhận được một lá thư nặc danh. Câu cú rất lộn xộn, cũng như chữ viết rất xấu, và anh tin chắc là một trong những gia nhân đã viết nó. Lá thư giải thích rằng lý do cô ta đã không muốn chia sẻ chiếc giường với anh là vì cô ta đang có tháng.”

“Nhưng đứa trẻ -“

“Không có đứa trẻ nào cả.” Sau tiếng hổn hển của nàng, anh nói tiếp. “Anh giận điên lên và đối chất với cô ta, nhưng cô ta chối, thề rằng cô ta đang có mang. Cô ta nghe có vẻ rất thuyết phục. Nhưng rồi cô ta bắt đầu một nỗ lực gần như hoảng hốt để quyến rũ anh. Và khi đó anh biết. Sau một giờ gào thét và đe doạ, cuối cùng cô ta cũng thừa nhận rằng cô ta đã lừa cả gia đình anh – thực ra là huênh hoang thừa nhận. Cô ta kể với anh về những khó khăn tài chính của cha cô ta và về việc họ đã quyết định cô ta sẽ trở thành nữ bá tước kế tiếp của Stanhope ra sao. Cô ta cũng nói rằng cái chết của William là một món quà trời ban, bởi vì rốt cuộc họ đã kết luận rằng bất kể cô ta có trêu đùa và ve vãn anh ấy bao nhiêu đi nữa, anh ấy cũng sẽ không cưới cô ta.” Cái nhà này lạ thật, ít ra cũng phải gọi bác sĩ tới khám rồi mới cho cưới chứ nhỉ?

“Ôi, lạy Chúa…”

“Việc còn tồi tệ hơn. Cô ta ám chỉ, mặc dù anh không bao giờ có thể chứng minh hay phủ nhận chuyện đó, rằng cô ta đã khơi ra những sự kiện dẫn tới cái chết của William, rằng cô ta đã tạo ra cuộc đấu súng bằng cách lừa phỉnh cả hai người đàn ông. Chính lúc đó là khi anh thực sự nhìn thấy thoáng lạnh lẽo trong mắt cô ta. Cô ta thực sự là… một người đàn bà vô lương tâm. Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn tự hỏi có phải cô ta đã nói những lời đó để làm tổn thương anh hơn nữa hay là cô ta đã nói sự thật. Anh không thể mang cô ta ra toà, vì không biết chắc chắn. Anh đe doạ huỷ hôn, nhưng cô ta chỉ ra rằng sẽ không có ai chịu tin anh nếu anh nói anh chưa từng thân mật với cô ta. Cô ta đã mất trinh từ lâu, và anh đã trải qua một đêm tân hôn trong phòng cô ta. Hơn nữa, cô ta là một người đẹp nổi tiếng.”

“Thế còn ly dị?” Nicole hỏi, nghe có vẻ giận dữ.

“Trong gia đình anh, cái chết đến trước ly hôn đã là luật, nhưng anh đã doạ cô ta. Cô ta đáp trả rằng việc đó sẽ giết chết cha anh, ông đã ngã bệnh kể từ khi William chết. Thực tế, chính vào lúc cha anh đang hấp hối mà ông đã buộc anh thề phải luôn luôn chăm sóc ‘người yêu dấu’ của William.

“Anh bị dồn vào chân tường – không thể làm được gì nữa. Anh có thể làm tổn thương cả gia đình và phá vỡ lời thề bên giường bệnh với cha anh, hoặc anh có thể tiếp tục hôn nhân với cô ta. Con đường của anh đã rõ ràng, nhưng anh biết anh thà chết còn hơn để một người đàn bà như thế làm mẹ của con anh. Anh đã thề với cô ta là anh sẽ không bao giờ làm chồng cô ta. Và anh đã chưa bao giờ làm thật. Khi anh từ Úc trở về, Lydia đang mang thai đứa con của một vị quý tộc nước ngoài. Cô ta muốn huỷ hôn. Cô ta kể với mọi người là anh không có khả năng thực hiện những nghĩa vụ hôn nhân –“

Nicole phát ra một âm thanh hoàn toàn không tin nổi mà anh cảm thấy như một lời khen tặng, rồi hỏi, “Nhưng anh không thể kể cho em tất cả những chuyện này, thay vì bỏ rơi em ở Sydney được sao?”

“Anh nhận ra mình là một tên nghiện rượu vô tích sự. Anh tự thuyết phục mình rằng nếu anh ra đi, em sẽ quên anh và tìm được ai đó xứng với em hơn. Em đáng nhận hơn thế nhiều – đáng được kết hôn, được có những đứa con không phải mang tiếng bất hợp pháp. Anh đã cố làm điều đúng đắn.”

Đôi mắt anh bắt gặp mắt nàng và anh nắm tay nàng. “Nếu anh đã kể cho em là anh phải ra đi và em cho anh thấy bất kỳ ám chỉ nào về việc em muốn anh, anh sẽ không thể rời xa em được.”

Anh thấy nàng đang dịu đi. Rồi mắt nàng trở nên nghi hoặc, và anh như thực sự trông thấy trí óc lanh lợi của nàng kết nối mọi chuyện với nhau. “Và anh chỉ vô tình nhận ra việc này ngay vào thời điểm Chancey tới tìm em thôi hả?”

Derek không nói gì. Anh không muốn gây thêm đau khổ cho người đàn ông đó, nhưng anh cũng sẽ không nói dối nàng thêm lần nào nữa.

Nàng lắc đầu. “Chẳng trách Chancey trông như thể chú ấy cần nói với em điều gì đó trước khi họ ra khơi,” nàng tự nói với mình. “Và suốt cả đường về trông chú ấy tội lỗi lắm.”

Derek vẫn im lặng.

Nàng hỏi một cách dè dặt, “Thế còn chuyện uống rượu?”

“Anh nghĩ sâu thẳm trong lòng, anh đã quyết định sẽ đi tìm em, thậm chí trước cả khi lương tâm anh nhận ra điều đó. Anh đã ngừng uống ở quãng nửa đường trở về - anh muốn làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt cho em. Anh đã không uống một giọt nào kể từ khi ấy,” anh quả quyết nói.

“Ôi, Derek…” nàng hào hển, và ném cánh tay mình qua cổ anh.

“Em biết là em sẽ lấy anh chứ,” anh nói một câu đáng lẽ phải là câu hỏi, nhưng anh quá tự tin, và nó nghe giống như một sự thật nhiều hơn. Khi nàng lùi lại và nhìn vào anh, anh nói, “Anh biết là em phải cảm thấy thế cũng nhiều như anh, rằng việc này là đúng đắn. Nicole, đó là chuyện không thể tránh khỏi.”

Nicole cũng biết như thế. Khi anh nó họ sẽ kết hôn, mọi thứ giống như một mảnh ghép vừa mới được đặt vào đúng chỗ.

Chắc hẳn anh đã hiểu lầm sự im lặng của nàng, bởi vì anh tuyên bố, “Anh sẽ nói thêm lần nữa – em không muốn cưới một trong các chàng công tử bột đó đâu. Anh thậm chí không thể biểu đạt nổi một cuộc hôn phối tồi tệ sẽ gây đau khổ thế nào. Em phải tin anh, bởi vì anh đã trải qua rồi.”

Nàng nhìn sâu vào trong mắt anh, vô cùng nghiêm túc với lời cảnh báo. Chắc hẳn anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu trong những năm vừa qua! Nàng có thể tin anh không? Anh đã từng làm nàng đau khổ. Nhưng khi nàng nhìn vào trong mắt anh, nàng tin rằng anh yêu nàng, dù cho anh chưa từng nói với nàng như thế. Nàng sắp sửa hôn anh để đảm bảo, thì nàng nhớ ra hành động độc đoán của anh sáng nay.

Họ sẽ phải thiết lập vài nguyên tắc.

Nàng tách khỏi anh và mang vẻ mặt bàn công chuyện tốt nhất của mình. Bằng giọng chắc nịch nàng tuyên bố, “Em cảnh cáo anh, em sẽ không phải là một cô dâu bình thường đâu.”

Biểu hiện của anh cũng trở nên nghiêm túc. “Anh cũng không phải là một ông chồng bình thường.”

“Em sẽ không chấp nhận chuyện lăng nhăng.”

“Anh sẽ không lăng nhăng, và anh cũng không chấp nhận chuyện đó.”

Nàng dành cho anh một cái gật đầu cam kết, rồi nói, “Em cũng không muốn sống ở Anh Quốc.”

Anh khẽ cười. “Anh phải sống ở đây. Vì anh sẽ không cho em đi đâu, nên em cũng vậy.” Khi nàng cắn môi, anh nói, “Chúng ta có thể thăm Mỹ bao nhiêu lần cũng được, nhưng anh tin là em sẽ thích sống ở điền trang của anh, Whitestone. Và tổ tiên em cũng ở đây nữa.”

Nàng không thích lý lẽ của anh, nhưng thực sự, họ còn sống ở đâu được nữa? Và nàng sẽ giúp đỡ cha và Maria dễ dàng hơn nếu sống ở Anh.

“Em không muốn có một tá con,” nàng tuyên bố với cái đầu nghiêng nghiêng. “Em nghĩ hai là đủ rồi.”

Anh ngập ngừng, rồi nói, “Giờ thì anh đồng ý. Nhưng anh bảo toàn quyền được hỏi lại em lần nữa sau khi chúng ta có bé đầu lòng.”

Con đầu lòng của họ. Con của Derek. “Đồng ý.” Thế này dễ quá. “Em muốn cha em phải luôn được chào đón trong nhà chúng ta, cũng như Maria và Chancey.”

“Chancey và Maria sẽ luôn được –“ Derek nói nước đôi.

“Sutherland…” nàng cắt lời anh một cách cảnh cáo. Chúa ơi, cha nàng sẽ giết nàng khi ông phát hiện ra người nàng cưới làm chồng là ai.

“Ông ấy… sẽ được chào đón.”

Nàng nghĩ lúc này thì thế cũng đủ tốt rồi, và nàng dành cho anh một nụ cười xác nhận.

Cái nhìn đói khát bùng lên trong mắt anh. Nàng đọc thấy ham muốn trong đó ngay trước khi môi anh chạm vào môi nàng. Nàng cảm thấy đam mê của anh khi anh trượt lưỡi vào trong để lập tức khuấy động nàng, hơi thở của nàng ngừng lại, bàn tay tìm kiếm. Anh cười trên môi nàng, và nàng tách người ra. “Chuyện gì vậy?”

“Em đó, Nicole,” anh nói, đưa tay qua tóc và mặt nàng, “đúng là một kho báu.”

Nàng mỉm cười, không biết điều gì đã thúc đẩy anh nói thế. Môi anh lại tìm kiếm môi nàng lần nữa.

Anh kéo cổ áo của nàng để lộ ra bộ ngực. “Anh đang làm gì thế?” nàng thì thào.

“Anh đang làm tình với em.”

Nàng giật lại và cau mày. “Anh không thể làm tình với em trong xe được.”

“Hãy để anh thuyết phục em là anh có thể,” anh trả lời bằng giọng trầm, quả quyết vuốt ve nàng từ bên trong.

“Em không thể làm tình với anh ở đây, bây giờ được.” Nàng có thể nghe thấy vẻ nhận biết trong câu nói của mình.

“Đừng giả vờ là em không muốn anh nhiều như anh muốn em,” anh nói, giọng giận dỗi.

“Tất nhiên là em muốn,” nàng thở dài nói, và anh mỉm cười. “Nhưng ân ái ngoài hôn nhân với anh đã là sai lầm đầu tiên của em – em sẽ không mắc lại sai lầm đó,” nàng kết thúc, giọng quyết tâm hơn với từng lời thốt ra.

Derek nắm tay nàng và đặt nó lên trước quần anh, phủ ngoài vật cương cứng của anh. “Em có cảm thấy nó không?” anh hỏi bằng giọng đau đớn. “Bốn tháng không có em. Em có biết anh cần em tới mức nào không?”

Nàng tan chảy với hơi nóng và sự ham muốn, chỉ còn một vệt lý trí sót lại. Nhưng nó vừa đủ. “Đừng làm thế mà, Derek. Em muốn bắt đầu lại từ đầu với anh –“

Ngay lập tức, hai bàn tay to lớn của anh nắm eo nàng, kéo nàng ra khỏi chỗ ngồi. Một phần trong nàng thấy tức giận trong khi một phần khác lại háo hức với những âm thanh thấp, gầm gừ anh phát ra. Rồi hai bàn tay anh buông lỏng. Nàng mở mắt. Nàng đang ngồi ở bên ghế đối diện trong xe.

“Có vẻ như anh không thể từ chối em điều gì,” anh đều giọng nói với nàng, mặc dù mặt anh trông có vẻ căng thẳng với sự kiềm chế và hai bàn tay anh đang nắm chặt.

Nàng bắt đầu chuyện gẫu, chủ yếu để giữ cho đầu óc khỏi nhớ lại ký ức bàn tay nàng vuốt ve chỗ quần phồng lên của anh. Sau một lúc, anh thư giãn và tham chuyện. Chẳng bao lâu, nàng đã nằm gọn trong đùi anh, bàn tay anh vuốt ve tóc nàng. Nhiều giờ trôi qua trong khi họ nói với nhau về sở thích và những điều họ ghét, mong ước về một gia đình của họ. Anh hỏi nàng hết câu này đến câu khác về thời thơ ấu và cuộc sống của nàng.

Anh rất chăm chú, giống như lúc họ ở Sydney, và nàng dễ dàng nhớ lại những khoảng thời gian tuyệt vời họ đã có. Nàng cũng nhớ lại những đêm – những đêm hoang dại, nóng bỏng. Để che đậy vẻ bối rối của mình, nàng hỏi, “Tại sao đột nhiên anh lại quan tâm thế?”

Anh gài một lọn tóc ra sau tai nàng. “Trước đây, một phần trong anh không muốn hiểu em hơn. Anh nghĩ anh đã biết là anh sẽ không chịu để em đi.”

Nàng dành cho anh nụ cười uể oải. Anh yêu nàng. Anh có thể chưa nói điều đó, nhưng anh có yêu nàng.

Với nụ cười đáp lại, anh hỏi, “Làm ơn giải thích cho anh, làm sao một thuỷ thủ trẻ với tài hoa tiêu kỳ lạ lại đồng thời là nữ hầu tước tương lai thế?”

“Mọi người mong đợi em sẽ trở về Anh Quốc và theo bước bà ngoại, nhưng em đã dụ dỗ được Cha tiếp tục đưa em theo cùng ông và để em ra khơi. Cho đến khi em được mười tám tuổi và không còn lý lẽ nào,” nàng thừa nhận với cái cau mày. “Trong thời gian em lênh đênh trên biển, bà ngoại đã dùng ảnh hưởng của mình để loan truyền câu chuyện đó nhằm cứu vãn danh dự của em.”

“Anh nghĩ việc sợ đi xa đúng là một nước cờ kinh điển.”

“Em cũng nghĩ vậy!” Nàng cười khúc khích. “Khá là thú vị khi em kể với bà ngoại anh đã biết sự thực. Đêm đó, bà và Chapman cứ đi đi lại lại trong phòng, tự hỏi phải làm gì, cho đến khi bà nảy ra một ý tưởng.”

“Và đó là gì?”

“ ‘Chapman,’” Nicole gằn giọng, bắt chước giọng nói xào xạo của bà ngoại nàng một cách hoàn hảo, “ ‘có lẽ chúng ta nên giết hắn.’”

Sau năm ngay đi xe và năm đêm ngủ ở hai phòng riêng biệt trong các nhà trọ ven đường, cả Derek lẫn Nicole đều chỉ mong được ăn mừng lễ thành hôn của họ bằng một cách duy nhất. Trong vòng vài phút sau buổi lễ, họ đã trở lại phòng, quá nhanh đến mức những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trong mắt nàng vì giọng nghiêm trang, thành kính của Derek khi anh tuyên thệ với nàng. Sauk hi họ cùng ký tên, cái nhìn mãnh liệt, bản năng ấy loé lên trong mắt anh, và họ hoàn toàn không biết tới những lời chúc mừng.

Đam mê của anh nhanh chóng khơi gợi đam mê của chính nàng. Ngay khi cánh cửa tới căn phòng trong quán trọ của họ đóng lại, không nói một lời họ lao vào tấn công nhau. Nàng tóm quần áo anh, vật lộn với những chiếc cúc, nắm lấy áo sơ mi của anh, thỉnh thoảng vặn cánh tay ra sau để anh giúp nàng với bộ váy áo rắc rối của mình.

“Mấy thứ đồ chết tiệt,” anh gầm gừ trước bộ quần áo cản trở của nàng khi đã kéo cổ áo nàng xuống đủ xa để đặt môi lên ngực nàng.

“Derek,” nàng kêu tên anh như lời cầu khẩn với cú chạm đầu tiên lên núm vú nàng.

“Chúa ơi, anh nhớ em quá,” anh lẩm bẩm, hơi thở nóng hổi trên khuôn ngực ẩm ướt của nàng, trước khi tỉ mỉ chăm sóc bên kia. “Anh không thể tin là em đã ở đây. Với anh.”

“Ôi, Derek… em muốn anh ở bên trong em,” nàng thút thít. “Bây giờ, ngay bây giờ được không?”

Anh khẽ rên trong cổ họng khi bàn tay anh lướt xuống dưới váy nàng và trượt trên tất của nàng. Đưa những ngón tay lên cao trên đùi nàng, anh nắm chỗ vải mỏng tang ngăn cản mình và cũng xé toạc nó ra. Nàng cảm thấy bàn tay anh trở lại khám phá chỗ nóng bỏng và ẩm ướt của nàng, những ngón tay anh dường như đang đắm chìm trong nàng.

“Xin anh…” nàng rên rỉ.

Gạt váy của nàng lên, anh di chuyển nàng dựa vào bức tường và vội vã giải thoát mình. Bàn tay nàng đưa ra để nắm lấy vật khuấy động của anh, bao quanh nó để kéo anh vào với nàng. Ngay khi nàng sắp sửa đưa anh vào trong, anh đặt bàn tay mình trên tay nàng và di chuyển phần đầu lên xuống trong nàng. Lên và xuống một lần, hai lần. Nàng kêu tên anh khi cực khoái đâm mạnh qua nàng, đôi mắt nàng mở lớn vì kinh ngạc trước sự hưởng ứng nhanh chóng của mình.

Tay anh ôm lấy phía sau đầu nàng và anh đâm vào trong nàng thậm chí trước cả khi nàng ngừng co thắt. “Em làm anh phát điên,” anh nghiến răng nói khi nắm chặt hông nàng. “Hàng tháng trời anh đã nhức nhối vì em,” anh chà mạnh môi mình vào môi nàng.

Một lần nữa nàng lại gọi tên anh; khi anh đi vào nàng hết lần này đến lần khác, nàng không bao giờ nhận được sự giải thoát của cơn cực khoái, mà chỉ tiếp tục căng ra chờ đợi điều gì đó còn mạnh mẽ hơn.

Mỗi lần anh chìm vào trong nàng, nàng lại bay tới gần hơn… quá mãnh liệt, gần như đau đớn. Nàng cố bám trụ. Cố chăm sóc niềm sung sướng của anh bằng đôi bàn tay siết chặt, điên cuồng. Trong giây phút cuối cùng khi anh trở nên quá lớn bên trong nàng, khi tiếng gầm gừ khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh, nàng rùng mình, chỉ còn cảm nhận được trạng thái đê mê và Derek phun vào trong nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio